Trước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “…
Chương 16: Chương 16
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “… Nhưng nếu như sự lạnh lùng của ca ca ta là kiểu lãnh đạm, hờ hững, không quan tâm đến thế sự, thì hắn lại toát ra sát khí đậm đặc, như một thanh kiếm đã nhuốm m.á.u hàng trăm lần.Nhưng nếu bỏ qua phần khí thế đáng sợ kia, ta phải thừa nhận—hắn còn đẹp trai hơn cả ca ca ta.Nếu hắn sinh ra ở kinh thành, e rằng danh hiệu “mỹ nam lạnh lùng số một kinh đô” của ca ta cũng phải đổi chủ mất rồi.Nhận thấy ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú dừng trên người ta, ta chợt nhớ đến lời hắn vừa nói.Sợ rằng hắn hiểu lầm ta muốn hắn lấy thân báo đáp, ta vội vàng giải thích ngay.“Ta giúp ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải để trong lòng. Vì vậy ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi.”Hắn không đáp lại.Chỉ lặng lẽ thò tay vào n.g.ự.c áo, lấy ra một vật đặt trước mặt ta.Ta cúi đầu nhìn, sửng sốt kinh hãi.Đây chẳng phải là miếng ngọc bội mà phụ thân ta yêu thích nhất sao?Lâu lắm rồi ông không còn mang theo bên mình, ta còn tưởng đã bị thất lạc, tại sao lại ở trên tay người này?“Ngươi là ai?”Ta nhìn hắn, cẩn thận hỏi.Nhưng vừa chạm phải đôi mắt phượng sắc bén của hắn, ta bất giác sững sờ.Đôi mắt này…Sao lại có chút quen thuộc?“Nàng không nhớ ta sao?”Hắn cau mày, trầm giọng hỏi.Ta cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng không tìm được manh mối, đành lắc đầu.Sắc mặt hắn thoáng căng cứng, cảm xúc trên gương mặt phức tạp khó tả.Bất chợt, hắn cúi đầu, đưa tay che miệng, ho dữ dội, từng cơn từng cơn như muốn long cả tim phổi.“Ngươi không sao chứ?”Thấy hắn có vật tùy thân của phụ thân, chắc hẳn là người quen cũ của ông.Ta nhíu mày, hỏi han một câu.“Không sao. Làm phiền nàng… dẫn ta đi gặp lệnh tôn.”Ta liếc mắt nhìn hắn—trông hắn có vẻ như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.Lại nghĩ đến thoại bản ta vẫn chưa mua được, ta do dự chốc lát, rồi cuối cùng vẫn quyết định đưa hắn về phủ trước.Trên đường đi, hắn luôn cúi đầu, tránh ánh mắt người xung quanh, đặc biệt chọn những con đường vắng vẻ.Rõ ràng hắn đang cố tình giấu đi gương mặt của mình.Nghĩ đến thân phận của hắn vẫn còn chưa rõ ràng, để đảm bảo an toàn, ta không lập tức dẫn hắn đi gặp phụ thân, mà bảo Tiểu Tiểu mang miếng ngọc bội đến trước, còn ta thì ngồi chờ trong chính sảnh cùng hắn.Không ngờ, phụ thân lại đến nhanh đến mức khó tin.Tốc độ này…Còn nhanh không kém gì lúc mẫu thân bắt ông “biến mất”!“Tần Ngật, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”Phụ thân lao thẳng tới trước mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt hắn, lập tức kinh ngạc:“Ngươi bị thương rồi?”Tần Ngật?Người này chính là…Trấn Bắc Vương—Tần Ngật?!Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia?!Trong lúc ta còn đang sững sờ, hắn đã bị phụ thân sắp xếp vào phòng khách.Tiểu Tiểu cũng bị phụ thân gọi tới để xem xét vết thương cho hắn.“Người này quả thật giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu như vậy, còn có độc, vậy mà vừa rồi vẫn có thể giao đấu với mấy tên đại hán lâu như thế. Nếu là người khác, độc khí sớm đã xâm nhập tâm mạch, ngất đi từ lâu rồi. Hắn có thể cầm cự đến bây giờ mới ngất, đủ thấy tâm trí kiên nghị đến mức nào.”Tiểu Tiểu kiểm tra vết thương xong, nhàn nhạt nhận xét.Giọng điệu tuy bình thản, nhưng ta vẫn có thể nhận ra trong đó ẩn chứa vài phần kính nể.Nghe vậy, ta thoáng hiếu kỳ, muốn xem thử vết thương nặng đến đâu, liền nghiêng đầu ghé mắt nhìn qua.Bốp!Ta còn chưa kịp vén màn giường, đã bị một cú đánh của phụ thân vỗ thẳng xuống đầu.“Nam nữ thụ thụ bất thân, đây có phải thứ mà một tiểu thư khuê các như con có thể nhìn không?!”Phụ thân bực bội mắng ta.“Nhưng Tiểu Tiểu còn nhỏ tuổi hơn con mà! Nàng ấy xem được, tại sao con lại không thể?”Bị đánh bất ngờ, ta có chút tủi thân.“Con là nữ, Tiểu Tiểu cũng là nữ. Phụ thân cứ thế mà bắt nàng ấy đến xem vết thương của một nam nhân trưởng thành, vậy danh tiết của nàng ấy sau này phải làm sao?”Ta bĩu môi phản bác.Phụ thân vốn định tiếp tục mắng ta, nhưng sau khi nghe xong lời này, ông lúng túng liếc nhìn Tiểu Tiểu, gương mặt hiện lên chút bối rối.“Ta cũng hết cách rồi. Đại phu bên ngoài không thể tin tưởng, mà tình trạng của hắn hiện tại lại đặc biệt, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”Phụ thân gượng gạo nói.“Tiểu thư không cần lo lắng.”Tiểu Tiểu xoay người nhìn ta, nhàn nhạt lên tiếng:“Từ năm năm tuổi, ta đã bắt đầu học cách trị thương cho người. Ta đã nhìn thấy đủ loại cơ thể, bất kể là người hay lợn, cũng không có gì khác biệt.”Nàng ta nói rất thản nhiên, ánh mắt vẫn vô hồn lạnh nhạt, còn trầm tĩnh hơn cả ca ca ta, dường như không có thứ gì có thể khuấy động cảm xúc của nàng ấy.Nghe vậy, ta mới hoàn toàn yên tâm.Nhưng mà… lợn?Nghĩ đến mấy tảng thịt heo đỏ trắng xen kẽ mà ta từng thấy khi đi ngang qua cửa hàng thịt, ta lập tức hoàn toàn mất hết hứng thú xem vết thương.
Nhưng nếu như sự lạnh lùng của ca ca ta là kiểu lãnh đạm, hờ hững, không quan tâm đến thế sự, thì hắn lại toát ra sát khí đậm đặc, như một thanh kiếm đã nhuốm m.á.u hàng trăm lần.
Nhưng nếu bỏ qua phần khí thế đáng sợ kia, ta phải thừa nhận—hắn còn đẹp trai hơn cả ca ca ta.
Nếu hắn sinh ra ở kinh thành, e rằng danh hiệu “mỹ nam lạnh lùng số một kinh đô” của ca ta cũng phải đổi chủ mất rồi.
Nhận thấy ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú dừng trên người ta, ta chợt nhớ đến lời hắn vừa nói.
Sợ rằng hắn hiểu lầm ta muốn hắn lấy thân báo đáp, ta vội vàng giải thích ngay.
“Ta giúp ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải để trong lòng. Vì vậy ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi.”
Hắn không đáp lại.
Chỉ lặng lẽ thò tay vào n.g.ự.c áo, lấy ra một vật đặt trước mặt ta.
Ta cúi đầu nhìn, sửng sốt kinh hãi.
Đây chẳng phải là miếng ngọc bội mà phụ thân ta yêu thích nhất sao?
Lâu lắm rồi ông không còn mang theo bên mình, ta còn tưởng đã bị thất lạc, tại sao lại ở trên tay người này?
“Ngươi là ai?”
Ta nhìn hắn, cẩn thận hỏi.
Nhưng vừa chạm phải đôi mắt phượng sắc bén của hắn, ta bất giác sững sờ.
Đôi mắt này…
Sao lại có chút quen thuộc?
“Nàng không nhớ ta sao?”
Hắn cau mày, trầm giọng hỏi.
Ta cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng không tìm được manh mối, đành lắc đầu.
Sắc mặt hắn thoáng căng cứng, cảm xúc trên gương mặt phức tạp khó tả.
Bất chợt, hắn cúi đầu, đưa tay che miệng, ho dữ dội, từng cơn từng cơn như muốn long cả tim phổi.
“Ngươi không sao chứ?”
Thấy hắn có vật tùy thân của phụ thân, chắc hẳn là người quen cũ của ông.
Ta nhíu mày, hỏi han một câu.
“Không sao. Làm phiền nàng… dẫn ta đi gặp lệnh tôn.”
Ta liếc mắt nhìn hắn—trông hắn có vẻ như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.
Lại nghĩ đến thoại bản ta vẫn chưa mua được, ta do dự chốc lát, rồi cuối cùng vẫn quyết định đưa hắn về phủ trước.
Trên đường đi, hắn luôn cúi đầu, tránh ánh mắt người xung quanh, đặc biệt chọn những con đường vắng vẻ.
Rõ ràng hắn đang cố tình giấu đi gương mặt của mình.
Nghĩ đến thân phận của hắn vẫn còn chưa rõ ràng, để đảm bảo an toàn, ta không lập tức dẫn hắn đi gặp phụ thân, mà bảo Tiểu Tiểu mang miếng ngọc bội đến trước, còn ta thì ngồi chờ trong chính sảnh cùng hắn.
Không ngờ, phụ thân lại đến nhanh đến mức khó tin.
Tốc độ này…
Còn nhanh không kém gì lúc mẫu thân bắt ông “biến mất”!
“Tần Ngật, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”
Phụ thân lao thẳng tới trước mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt hắn, lập tức kinh ngạc:
“Ngươi bị thương rồi?”
Tần Ngật?
Người này chính là…
Trấn Bắc Vương—Tần Ngật?!
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
?!
Trong lúc ta còn đang sững sờ, hắn đã bị phụ thân sắp xếp vào phòng khách.
Tiểu Tiểu cũng bị phụ thân gọi tới để xem xét vết thương cho hắn.
“Người này quả thật giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu như vậy, còn có độc, vậy mà vừa rồi vẫn có thể giao đấu với mấy tên đại hán lâu như thế. Nếu là người khác, độc khí sớm đã xâm nhập tâm mạch, ngất đi từ lâu rồi. Hắn có thể cầm cự đến bây giờ mới ngất, đủ thấy tâm trí kiên nghị đến mức nào.”
Tiểu Tiểu kiểm tra vết thương xong, nhàn nhạt nhận xét.
Giọng điệu tuy bình thản, nhưng ta vẫn có thể nhận ra trong đó ẩn chứa vài phần kính nể.
Nghe vậy, ta thoáng hiếu kỳ, muốn xem thử vết thương nặng đến đâu, liền nghiêng đầu ghé mắt nhìn qua.
Bốp!
Ta còn chưa kịp vén màn giường, đã bị một cú đánh của phụ thân vỗ thẳng xuống đầu.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, đây có phải thứ mà một tiểu thư khuê các như con có thể nhìn không?!”
Phụ thân bực bội mắng ta.
“Nhưng Tiểu Tiểu còn nhỏ tuổi hơn con mà! Nàng ấy xem được, tại sao con lại không thể?”
Bị đánh bất ngờ, ta có chút tủi thân.
“Con là nữ, Tiểu Tiểu cũng là nữ. Phụ thân cứ thế mà bắt nàng ấy đến xem vết thương của một nam nhân trưởng thành, vậy danh tiết của nàng ấy sau này phải làm sao?”
Ta bĩu môi phản bác.
Phụ thân vốn định tiếp tục mắng ta, nhưng sau khi nghe xong lời này, ông lúng túng liếc nhìn Tiểu Tiểu, gương mặt hiện lên chút bối rối.
“Ta cũng hết cách rồi. Đại phu bên ngoài không thể tin tưởng, mà tình trạng của hắn hiện tại lại đặc biệt, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”
Phụ thân gượng gạo nói.
“Tiểu thư không cần lo lắng.”
Tiểu Tiểu xoay người nhìn ta, nhàn nhạt lên tiếng:
“Từ năm năm tuổi, ta đã bắt đầu học cách trị thương cho người. Ta đã nhìn thấy đủ loại cơ thể, bất kể là người hay lợn, cũng không có gì khác biệt.”
Nàng ta nói rất thản nhiên, ánh mắt vẫn vô hồn lạnh nhạt, còn trầm tĩnh hơn cả ca ca ta, dường như không có thứ gì có thể khuấy động cảm xúc của nàng ấy.
Nghe vậy, ta mới hoàn toàn yên tâm.
Nhưng mà… lợn?
Nghĩ đến mấy tảng thịt heo đỏ trắng xen kẽ mà ta từng thấy khi đi ngang qua cửa hàng thịt, ta lập tức hoàn toàn mất hết hứng thú xem vết thương.
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “… Nhưng nếu như sự lạnh lùng của ca ca ta là kiểu lãnh đạm, hờ hững, không quan tâm đến thế sự, thì hắn lại toát ra sát khí đậm đặc, như một thanh kiếm đã nhuốm m.á.u hàng trăm lần.Nhưng nếu bỏ qua phần khí thế đáng sợ kia, ta phải thừa nhận—hắn còn đẹp trai hơn cả ca ca ta.Nếu hắn sinh ra ở kinh thành, e rằng danh hiệu “mỹ nam lạnh lùng số một kinh đô” của ca ta cũng phải đổi chủ mất rồi.Nhận thấy ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú dừng trên người ta, ta chợt nhớ đến lời hắn vừa nói.Sợ rằng hắn hiểu lầm ta muốn hắn lấy thân báo đáp, ta vội vàng giải thích ngay.“Ta giúp ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải để trong lòng. Vì vậy ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi.”Hắn không đáp lại.Chỉ lặng lẽ thò tay vào n.g.ự.c áo, lấy ra một vật đặt trước mặt ta.Ta cúi đầu nhìn, sửng sốt kinh hãi.Đây chẳng phải là miếng ngọc bội mà phụ thân ta yêu thích nhất sao?Lâu lắm rồi ông không còn mang theo bên mình, ta còn tưởng đã bị thất lạc, tại sao lại ở trên tay người này?“Ngươi là ai?”Ta nhìn hắn, cẩn thận hỏi.Nhưng vừa chạm phải đôi mắt phượng sắc bén của hắn, ta bất giác sững sờ.Đôi mắt này…Sao lại có chút quen thuộc?“Nàng không nhớ ta sao?”Hắn cau mày, trầm giọng hỏi.Ta cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng không tìm được manh mối, đành lắc đầu.Sắc mặt hắn thoáng căng cứng, cảm xúc trên gương mặt phức tạp khó tả.Bất chợt, hắn cúi đầu, đưa tay che miệng, ho dữ dội, từng cơn từng cơn như muốn long cả tim phổi.“Ngươi không sao chứ?”Thấy hắn có vật tùy thân của phụ thân, chắc hẳn là người quen cũ của ông.Ta nhíu mày, hỏi han một câu.“Không sao. Làm phiền nàng… dẫn ta đi gặp lệnh tôn.”Ta liếc mắt nhìn hắn—trông hắn có vẻ như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.Lại nghĩ đến thoại bản ta vẫn chưa mua được, ta do dự chốc lát, rồi cuối cùng vẫn quyết định đưa hắn về phủ trước.Trên đường đi, hắn luôn cúi đầu, tránh ánh mắt người xung quanh, đặc biệt chọn những con đường vắng vẻ.Rõ ràng hắn đang cố tình giấu đi gương mặt của mình.Nghĩ đến thân phận của hắn vẫn còn chưa rõ ràng, để đảm bảo an toàn, ta không lập tức dẫn hắn đi gặp phụ thân, mà bảo Tiểu Tiểu mang miếng ngọc bội đến trước, còn ta thì ngồi chờ trong chính sảnh cùng hắn.Không ngờ, phụ thân lại đến nhanh đến mức khó tin.Tốc độ này…Còn nhanh không kém gì lúc mẫu thân bắt ông “biến mất”!“Tần Ngật, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”Phụ thân lao thẳng tới trước mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt hắn, lập tức kinh ngạc:“Ngươi bị thương rồi?”Tần Ngật?Người này chính là…Trấn Bắc Vương—Tần Ngật?!Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia?!Trong lúc ta còn đang sững sờ, hắn đã bị phụ thân sắp xếp vào phòng khách.Tiểu Tiểu cũng bị phụ thân gọi tới để xem xét vết thương cho hắn.“Người này quả thật giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu như vậy, còn có độc, vậy mà vừa rồi vẫn có thể giao đấu với mấy tên đại hán lâu như thế. Nếu là người khác, độc khí sớm đã xâm nhập tâm mạch, ngất đi từ lâu rồi. Hắn có thể cầm cự đến bây giờ mới ngất, đủ thấy tâm trí kiên nghị đến mức nào.”Tiểu Tiểu kiểm tra vết thương xong, nhàn nhạt nhận xét.Giọng điệu tuy bình thản, nhưng ta vẫn có thể nhận ra trong đó ẩn chứa vài phần kính nể.Nghe vậy, ta thoáng hiếu kỳ, muốn xem thử vết thương nặng đến đâu, liền nghiêng đầu ghé mắt nhìn qua.Bốp!Ta còn chưa kịp vén màn giường, đã bị một cú đánh của phụ thân vỗ thẳng xuống đầu.“Nam nữ thụ thụ bất thân, đây có phải thứ mà một tiểu thư khuê các như con có thể nhìn không?!”Phụ thân bực bội mắng ta.“Nhưng Tiểu Tiểu còn nhỏ tuổi hơn con mà! Nàng ấy xem được, tại sao con lại không thể?”Bị đánh bất ngờ, ta có chút tủi thân.“Con là nữ, Tiểu Tiểu cũng là nữ. Phụ thân cứ thế mà bắt nàng ấy đến xem vết thương của một nam nhân trưởng thành, vậy danh tiết của nàng ấy sau này phải làm sao?”Ta bĩu môi phản bác.Phụ thân vốn định tiếp tục mắng ta, nhưng sau khi nghe xong lời này, ông lúng túng liếc nhìn Tiểu Tiểu, gương mặt hiện lên chút bối rối.“Ta cũng hết cách rồi. Đại phu bên ngoài không thể tin tưởng, mà tình trạng của hắn hiện tại lại đặc biệt, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”Phụ thân gượng gạo nói.“Tiểu thư không cần lo lắng.”Tiểu Tiểu xoay người nhìn ta, nhàn nhạt lên tiếng:“Từ năm năm tuổi, ta đã bắt đầu học cách trị thương cho người. Ta đã nhìn thấy đủ loại cơ thể, bất kể là người hay lợn, cũng không có gì khác biệt.”Nàng ta nói rất thản nhiên, ánh mắt vẫn vô hồn lạnh nhạt, còn trầm tĩnh hơn cả ca ca ta, dường như không có thứ gì có thể khuấy động cảm xúc của nàng ấy.Nghe vậy, ta mới hoàn toàn yên tâm.Nhưng mà… lợn?Nghĩ đến mấy tảng thịt heo đỏ trắng xen kẽ mà ta từng thấy khi đi ngang qua cửa hàng thịt, ta lập tức hoàn toàn mất hết hứng thú xem vết thương.