Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 289
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư lắc đầu, tiến tới ôm cánh tay anh. Sự chủ động bất ngờ này khiến Hoắc Diên Xuyên thoáng ngạc nhiên, trong lòng hơi căng thẳng."Chuyện gì vậy?" anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.Khương Ngư hiếm khi chủ động như vậy, điều này làm anh vừa thấy vui, vừa có chút áy náy."Không có gì," cô nói, giọng nhu hòa. "Chỉ là gần đây em cảm thấy anh lạnh nhạt với em, thậm chí còn nổi cáu nữa."Nhìn khuôn mặt dịu dàng, trắng nõn của cô, Hoắc Diên Xuyên khẽ thở dài trong lòng. Anh muốn đưa tay vuốt ve má cô, nhưng lý trí ngăn lại. Càng để cô biết ít về những gì anh đang làm, cô càng an toàn hơn."Em suy nghĩ nhiều quá," anh nói, giọng điềm tĩnh. "Mấy ngày nay anh bận quá thôi. Nào, ăn cơm đi."Khương Ngư khẽ cười, nụ cười bình thản như thể không hề để ý đến sự lạnh nhạt trong thái độ của anh.Buổi tối, Khương Ngư rót rất nhiều rượu cho Hoắc Diên Xuyên. Anh cũng không từ chối, chỉ lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác. Hoắc Diên Xuyên luôn cảm thấy Khương Ngư có gì đó kỳ lạ, nhưng không thể diễn tả thành lời. Cô vẫn là cô, vẫn dịu dàng, vẫn tỏ ra quan tâm đến anh, nhưng dường như có một lớp sương mù mỏng manh bao phủ, khiến anh không tài nào nhìn thấu được. Có lẽ vì sự thờ ơ gần đây của anh mà cô cảm thấy khổ sở?"À đúng rồi, em muốn ra ngoài chơi. Anh có thể đi cùng em không?"Hoắc Diên Xuyên khựng lại một chút, đặt ly rượu xuống bàn."Chơi ở đâu? Khi nào?""Không phải gần đây có một danh lam thắng cảnh gì đó sao? Hình như tên là Thanh Nguyệt Sơn. Nghe nói ở đó có hẻm núi, có múa dân gian, rất nhiều khách du lịch nước ngoài cũng tới, trông nhộn nhịp lắm. Em muốn đi chơi một chuyến, chỉ hai ba ngày thôi. Anh cũng biết mà, sau một tuần nữa, chúng ta sẽ rất ít khi được ra ngoài cùng nhau rồi."Cô nhìn anh với ánh mắt đáng thương, giọng nói mềm mại như một con mèo nhỏ đang làm nũng.Hoắc Diên Xuyên im lặng, lời cô nói không sai. Sau khi nhiệm vụ kia hoàn thành, dù thuận lợi thì cũng mất vài tháng, đến lúc đó, anh và cô có lẽ sẽ chẳng thể gặp nhau thường xuyên như bây giờ."Được, anh sẽ đi cùng em.""Vâng!"Khương Ngư cười rạng rỡ, tiếp tục ăn tối.Sau bữa ăn, cô vào phòng tắm rửa, khi bước ra, trên người đã là một bộ đồ ngủ bằng lụa đỏ, chỉ dài đến đùi, ôm sát lấy thân hình mềm mại. Làn da cô trắng ngần, lại càng nổi bật hơn trong sắc đỏ rực rỡ ấy.Đã lâu rồi hai người không thân mật, huống hồ bây giờ cô còn chủ động ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm lấy anh thật chặt."Khương Ngư, em có biết em đang làm gì không?"Khương Ngư gật đầu, ánh mắt sáng rực."Em biết chứ. Hoắc Diên Xuyên, anh không muốn em sao?"
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư lắc đầu, tiến tới ôm cánh tay anh. Sự chủ động bất ngờ này khiến Hoắc Diên Xuyên thoáng ngạc nhiên, trong lòng hơi căng thẳng."Chuyện gì vậy?" anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.Khương Ngư hiếm khi chủ động như vậy, điều này làm anh vừa thấy vui, vừa có chút áy náy."Không có gì," cô nói, giọng nhu hòa. "Chỉ là gần đây em cảm thấy anh lạnh nhạt với em, thậm chí còn nổi cáu nữa."Nhìn khuôn mặt dịu dàng, trắng nõn của cô, Hoắc Diên Xuyên khẽ thở dài trong lòng. Anh muốn đưa tay vuốt ve má cô, nhưng lý trí ngăn lại. Càng để cô biết ít về những gì anh đang làm, cô càng an toàn hơn."Em suy nghĩ nhiều quá," anh nói, giọng điềm tĩnh. "Mấy ngày nay anh bận quá thôi. Nào, ăn cơm đi."Khương Ngư khẽ cười, nụ cười bình thản như thể không hề để ý đến sự lạnh nhạt trong thái độ của anh.Buổi tối, Khương Ngư rót rất nhiều rượu cho Hoắc Diên Xuyên. Anh cũng không từ chối, chỉ lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác. Hoắc Diên Xuyên luôn cảm thấy Khương Ngư có gì đó kỳ lạ, nhưng không thể diễn tả thành lời. Cô vẫn là cô, vẫn dịu dàng, vẫn tỏ ra quan tâm đến anh, nhưng dường như có một lớp sương mù mỏng manh bao phủ, khiến anh không tài nào nhìn thấu được. Có lẽ vì sự thờ ơ gần đây của anh mà cô cảm thấy khổ sở?"À đúng rồi, em muốn ra ngoài chơi. Anh có thể đi cùng em không?"Hoắc Diên Xuyên khựng lại một chút, đặt ly rượu xuống bàn."Chơi ở đâu? Khi nào?""Không phải gần đây có một danh lam thắng cảnh gì đó sao? Hình như tên là Thanh Nguyệt Sơn. Nghe nói ở đó có hẻm núi, có múa dân gian, rất nhiều khách du lịch nước ngoài cũng tới, trông nhộn nhịp lắm. Em muốn đi chơi một chuyến, chỉ hai ba ngày thôi. Anh cũng biết mà, sau một tuần nữa, chúng ta sẽ rất ít khi được ra ngoài cùng nhau rồi."Cô nhìn anh với ánh mắt đáng thương, giọng nói mềm mại như một con mèo nhỏ đang làm nũng.Hoắc Diên Xuyên im lặng, lời cô nói không sai. Sau khi nhiệm vụ kia hoàn thành, dù thuận lợi thì cũng mất vài tháng, đến lúc đó, anh và cô có lẽ sẽ chẳng thể gặp nhau thường xuyên như bây giờ."Được, anh sẽ đi cùng em.""Vâng!"Khương Ngư cười rạng rỡ, tiếp tục ăn tối.Sau bữa ăn, cô vào phòng tắm rửa, khi bước ra, trên người đã là một bộ đồ ngủ bằng lụa đỏ, chỉ dài đến đùi, ôm sát lấy thân hình mềm mại. Làn da cô trắng ngần, lại càng nổi bật hơn trong sắc đỏ rực rỡ ấy.Đã lâu rồi hai người không thân mật, huống hồ bây giờ cô còn chủ động ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm lấy anh thật chặt."Khương Ngư, em có biết em đang làm gì không?"Khương Ngư gật đầu, ánh mắt sáng rực."Em biết chứ. Hoắc Diên Xuyên, anh không muốn em sao?"
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư lắc đầu, tiến tới ôm cánh tay anh. Sự chủ động bất ngờ này khiến Hoắc Diên Xuyên thoáng ngạc nhiên, trong lòng hơi căng thẳng."Chuyện gì vậy?" anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.Khương Ngư hiếm khi chủ động như vậy, điều này làm anh vừa thấy vui, vừa có chút áy náy."Không có gì," cô nói, giọng nhu hòa. "Chỉ là gần đây em cảm thấy anh lạnh nhạt với em, thậm chí còn nổi cáu nữa."Nhìn khuôn mặt dịu dàng, trắng nõn của cô, Hoắc Diên Xuyên khẽ thở dài trong lòng. Anh muốn đưa tay vuốt ve má cô, nhưng lý trí ngăn lại. Càng để cô biết ít về những gì anh đang làm, cô càng an toàn hơn."Em suy nghĩ nhiều quá," anh nói, giọng điềm tĩnh. "Mấy ngày nay anh bận quá thôi. Nào, ăn cơm đi."Khương Ngư khẽ cười, nụ cười bình thản như thể không hề để ý đến sự lạnh nhạt trong thái độ của anh.Buổi tối, Khương Ngư rót rất nhiều rượu cho Hoắc Diên Xuyên. Anh cũng không từ chối, chỉ lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác. Hoắc Diên Xuyên luôn cảm thấy Khương Ngư có gì đó kỳ lạ, nhưng không thể diễn tả thành lời. Cô vẫn là cô, vẫn dịu dàng, vẫn tỏ ra quan tâm đến anh, nhưng dường như có một lớp sương mù mỏng manh bao phủ, khiến anh không tài nào nhìn thấu được. Có lẽ vì sự thờ ơ gần đây của anh mà cô cảm thấy khổ sở?"À đúng rồi, em muốn ra ngoài chơi. Anh có thể đi cùng em không?"Hoắc Diên Xuyên khựng lại một chút, đặt ly rượu xuống bàn."Chơi ở đâu? Khi nào?""Không phải gần đây có một danh lam thắng cảnh gì đó sao? Hình như tên là Thanh Nguyệt Sơn. Nghe nói ở đó có hẻm núi, có múa dân gian, rất nhiều khách du lịch nước ngoài cũng tới, trông nhộn nhịp lắm. Em muốn đi chơi một chuyến, chỉ hai ba ngày thôi. Anh cũng biết mà, sau một tuần nữa, chúng ta sẽ rất ít khi được ra ngoài cùng nhau rồi."Cô nhìn anh với ánh mắt đáng thương, giọng nói mềm mại như một con mèo nhỏ đang làm nũng.Hoắc Diên Xuyên im lặng, lời cô nói không sai. Sau khi nhiệm vụ kia hoàn thành, dù thuận lợi thì cũng mất vài tháng, đến lúc đó, anh và cô có lẽ sẽ chẳng thể gặp nhau thường xuyên như bây giờ."Được, anh sẽ đi cùng em.""Vâng!"Khương Ngư cười rạng rỡ, tiếp tục ăn tối.Sau bữa ăn, cô vào phòng tắm rửa, khi bước ra, trên người đã là một bộ đồ ngủ bằng lụa đỏ, chỉ dài đến đùi, ôm sát lấy thân hình mềm mại. Làn da cô trắng ngần, lại càng nổi bật hơn trong sắc đỏ rực rỡ ấy.Đã lâu rồi hai người không thân mật, huống hồ bây giờ cô còn chủ động ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm lấy anh thật chặt."Khương Ngư, em có biết em đang làm gì không?"Khương Ngư gật đầu, ánh mắt sáng rực."Em biết chứ. Hoắc Diên Xuyên, anh không muốn em sao?"