Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 324
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên từ trong nhà đi ra, đứng giữa đám đông, chỉ lặng lẽ quan sát, không nói một lời.Nhạc Hồng Linh cảm thấy tủi thân đến mức suýt bật khóc.Chẳng bao lâu sau, chính ủy cũng đến. Đánh nhau trong quân đội là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt còn xảy ra ngay tại đại viện quân khu."Xảy ra chuyện gì đây? Còn dám đánh nhau giữa đại viện à?!" Chính ủy quắc mắt nhìn.Phùng Xuân Ny không hề tỏ ra sợ hãi, ngẩng cao đầu đáp: "Lãnh đạo, là cô ta đánh tôi trước! Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi."Chính ủy nghe vậy mà tức đến bật cười. Xem ra mấy năm nay tuyên truyền pháp luật cũng có chút tác dụng, ngay cả một người phụ nữ ở quê như Phùng Xuân Ny mà cũng biết nói "phòng vệ chính đáng".Ông quay sang nhìn Nhạc Hồng Linh: "Phóng viên Nhạc, cô ra tay trước phải không?"Nhạc Hồng Linh định phản bác, nhưng sự thật đúng là như vậy.Cô ta nghiến răng: "Cô ta mắng tôi trước!"Chính ủy gật đầu, chậm rãi hỏi: "Cô ấy mắng cô chuyện gì?"Nhạc Hồng Linh lập tức nghẹn lời. Những lời của Phùng Xuân Ny quả thực khó nghe đến mức không thể lặp lại trước mặt bao nhiêu người như thế này.Chính ủy nhìn cả hai, cuối cùng khoát tay: "Được rồi, cả hai đều có lỗi. Hai người không phải lính của tôi nên tự giải quyết với nhau. Nhưng nhớ kỹ, không được phép đánh nhau nữa!"Phùng Xuân Ny nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ tưởng sẽ bị bắt xin lỗi hoặc bồi thường gì đó, ai ngờ cuối cùng lại chẳng có hình phạt nào đáng kể.Ba đứa con trai của Phùng Xuân Ny đứng đợi ở ngoài, lúc này Hoắc Diên Xuyên cũng đi tới.Dù sao anh cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, giờ không thể mặc kệ Nhạc Hồng Linh được.Nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên, Nhạc Hồng Linh lập tức nhào tới, nước mắt lưng tròng:"Diên Xuyên, hu hu..."Hoắc Diên Xuyên lặng lẽ quan sát vết thương trên mặt cô ta, bình thản hỏi: "Em không sao chứ?""Em đau lắm... Anh có thể đưa em đến bệnh viện không?"Hoắc Diên Xuyên im lặng gật đầu: "Ừm."Thấy hai người rời đi, Phùng Xuân Ny chỉ hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt: "Một cặp chó má."Cương Đản, thằng con cả, lập tức quay lại nhìn mẹ với ánh mắt khó tin: "Mẹ! Mẹ nói chú Hoắc là chó má á?!"Phùng Xuân Ny nhún vai: "Đúng thế. Nếu con không thích thì có thể tìm người khác để sùng bái. Cha con cũng được."Ba đứa trẻ nhìn nhau, biết mẹ đang giận dữ, đành im lặng không dám phản bác.Một lúc sau, Thiết Đản tò mò hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại đánh nhau với cô phóng viên Nhạc đó thế?"Phùng Xuân Ny nhếch môi: "Phóng viên cái rắm ấy! Cô ta là một con hồ ly tinh, một con khốn. Sau này mấy đứa không được phép chào hỏi cô ta, hiểu chưa? Chị Tiểu Khương của mấy đứa mất cũng có liên quan đến cô ta đấy!"
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên từ trong nhà đi ra, đứng giữa đám đông, chỉ lặng lẽ quan sát, không nói một lời.Nhạc Hồng Linh cảm thấy tủi thân đến mức suýt bật khóc.Chẳng bao lâu sau, chính ủy cũng đến. Đánh nhau trong quân đội là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt còn xảy ra ngay tại đại viện quân khu."Xảy ra chuyện gì đây? Còn dám đánh nhau giữa đại viện à?!" Chính ủy quắc mắt nhìn.Phùng Xuân Ny không hề tỏ ra sợ hãi, ngẩng cao đầu đáp: "Lãnh đạo, là cô ta đánh tôi trước! Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi."Chính ủy nghe vậy mà tức đến bật cười. Xem ra mấy năm nay tuyên truyền pháp luật cũng có chút tác dụng, ngay cả một người phụ nữ ở quê như Phùng Xuân Ny mà cũng biết nói "phòng vệ chính đáng".Ông quay sang nhìn Nhạc Hồng Linh: "Phóng viên Nhạc, cô ra tay trước phải không?"Nhạc Hồng Linh định phản bác, nhưng sự thật đúng là như vậy.Cô ta nghiến răng: "Cô ta mắng tôi trước!"Chính ủy gật đầu, chậm rãi hỏi: "Cô ấy mắng cô chuyện gì?"Nhạc Hồng Linh lập tức nghẹn lời. Những lời của Phùng Xuân Ny quả thực khó nghe đến mức không thể lặp lại trước mặt bao nhiêu người như thế này.Chính ủy nhìn cả hai, cuối cùng khoát tay: "Được rồi, cả hai đều có lỗi. Hai người không phải lính của tôi nên tự giải quyết với nhau. Nhưng nhớ kỹ, không được phép đánh nhau nữa!"Phùng Xuân Ny nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ tưởng sẽ bị bắt xin lỗi hoặc bồi thường gì đó, ai ngờ cuối cùng lại chẳng có hình phạt nào đáng kể.Ba đứa con trai của Phùng Xuân Ny đứng đợi ở ngoài, lúc này Hoắc Diên Xuyên cũng đi tới.Dù sao anh cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, giờ không thể mặc kệ Nhạc Hồng Linh được.Nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên, Nhạc Hồng Linh lập tức nhào tới, nước mắt lưng tròng:"Diên Xuyên, hu hu..."Hoắc Diên Xuyên lặng lẽ quan sát vết thương trên mặt cô ta, bình thản hỏi: "Em không sao chứ?""Em đau lắm... Anh có thể đưa em đến bệnh viện không?"Hoắc Diên Xuyên im lặng gật đầu: "Ừm."Thấy hai người rời đi, Phùng Xuân Ny chỉ hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt: "Một cặp chó má."Cương Đản, thằng con cả, lập tức quay lại nhìn mẹ với ánh mắt khó tin: "Mẹ! Mẹ nói chú Hoắc là chó má á?!"Phùng Xuân Ny nhún vai: "Đúng thế. Nếu con không thích thì có thể tìm người khác để sùng bái. Cha con cũng được."Ba đứa trẻ nhìn nhau, biết mẹ đang giận dữ, đành im lặng không dám phản bác.Một lúc sau, Thiết Đản tò mò hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại đánh nhau với cô phóng viên Nhạc đó thế?"Phùng Xuân Ny nhếch môi: "Phóng viên cái rắm ấy! Cô ta là một con hồ ly tinh, một con khốn. Sau này mấy đứa không được phép chào hỏi cô ta, hiểu chưa? Chị Tiểu Khương của mấy đứa mất cũng có liên quan đến cô ta đấy!"
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên từ trong nhà đi ra, đứng giữa đám đông, chỉ lặng lẽ quan sát, không nói một lời.Nhạc Hồng Linh cảm thấy tủi thân đến mức suýt bật khóc.Chẳng bao lâu sau, chính ủy cũng đến. Đánh nhau trong quân đội là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt còn xảy ra ngay tại đại viện quân khu."Xảy ra chuyện gì đây? Còn dám đánh nhau giữa đại viện à?!" Chính ủy quắc mắt nhìn.Phùng Xuân Ny không hề tỏ ra sợ hãi, ngẩng cao đầu đáp: "Lãnh đạo, là cô ta đánh tôi trước! Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi."Chính ủy nghe vậy mà tức đến bật cười. Xem ra mấy năm nay tuyên truyền pháp luật cũng có chút tác dụng, ngay cả một người phụ nữ ở quê như Phùng Xuân Ny mà cũng biết nói "phòng vệ chính đáng".Ông quay sang nhìn Nhạc Hồng Linh: "Phóng viên Nhạc, cô ra tay trước phải không?"Nhạc Hồng Linh định phản bác, nhưng sự thật đúng là như vậy.Cô ta nghiến răng: "Cô ta mắng tôi trước!"Chính ủy gật đầu, chậm rãi hỏi: "Cô ấy mắng cô chuyện gì?"Nhạc Hồng Linh lập tức nghẹn lời. Những lời của Phùng Xuân Ny quả thực khó nghe đến mức không thể lặp lại trước mặt bao nhiêu người như thế này.Chính ủy nhìn cả hai, cuối cùng khoát tay: "Được rồi, cả hai đều có lỗi. Hai người không phải lính của tôi nên tự giải quyết với nhau. Nhưng nhớ kỹ, không được phép đánh nhau nữa!"Phùng Xuân Ny nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ tưởng sẽ bị bắt xin lỗi hoặc bồi thường gì đó, ai ngờ cuối cùng lại chẳng có hình phạt nào đáng kể.Ba đứa con trai của Phùng Xuân Ny đứng đợi ở ngoài, lúc này Hoắc Diên Xuyên cũng đi tới.Dù sao anh cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, giờ không thể mặc kệ Nhạc Hồng Linh được.Nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên, Nhạc Hồng Linh lập tức nhào tới, nước mắt lưng tròng:"Diên Xuyên, hu hu..."Hoắc Diên Xuyên lặng lẽ quan sát vết thương trên mặt cô ta, bình thản hỏi: "Em không sao chứ?""Em đau lắm... Anh có thể đưa em đến bệnh viện không?"Hoắc Diên Xuyên im lặng gật đầu: "Ừm."Thấy hai người rời đi, Phùng Xuân Ny chỉ hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt: "Một cặp chó má."Cương Đản, thằng con cả, lập tức quay lại nhìn mẹ với ánh mắt khó tin: "Mẹ! Mẹ nói chú Hoắc là chó má á?!"Phùng Xuân Ny nhún vai: "Đúng thế. Nếu con không thích thì có thể tìm người khác để sùng bái. Cha con cũng được."Ba đứa trẻ nhìn nhau, biết mẹ đang giận dữ, đành im lặng không dám phản bác.Một lúc sau, Thiết Đản tò mò hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại đánh nhau với cô phóng viên Nhạc đó thế?"Phùng Xuân Ny nhếch môi: "Phóng viên cái rắm ấy! Cô ta là một con hồ ly tinh, một con khốn. Sau này mấy đứa không được phép chào hỏi cô ta, hiểu chưa? Chị Tiểu Khương của mấy đứa mất cũng có liên quan đến cô ta đấy!"