Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 344
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư khẽ nhíu mày. Mũi cô rất thính, cô chắc chắn mình không ngửi lầm.Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên:"Có… ai không?"Lông tơ trên người Khương Ngư dựng lên. Cô nắm chặt gậy hơn, trầm giọng hỏi:"Ai đó?!"Nhưng không ai trả lời.Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa rơi tí tách hòa lẫn với bầu không khí tĩnh mịch khiến lòng cô thêm nặng nề.Cô đứng đó do dự một lúc lâu, rồi hít sâu một hơi, từ từ mở hé cửa.Cách đó không xa là sở cảnh sát, nghĩ vậy, cô cũng thấy yên tâm phần nào.Nhìn quanh một lượt, cô không thấy ai.Có lẽ mình nghe nhầm?Vừa định thở phào, chuẩn bị đóng cửa lại thì bỗng nhiên—Một bàn tay lạnh ngắt, run rẩy giữ chặt lấy ống quần cô!"A!"Khương Ngư giật bắn người, theo phản xạ tung ngay một cú đá."A!" Một tiếng rên trầm thấp vang lên. Giọng nói non nớt, giống như của một đứa trẻ.Cô cúi đầu nhìn xuống.Một người đang nằm trên đất.Quần áo rách nát, dính đầy nước mưa và bùn đất. Trên người có không ít vết thương, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương.Cô do dự, rồi dùng gậy khẽ chọc nhẹ. Không có phản ứng.“Này, tỉnh dậy đi.”Người kia vẫn nằm im.Khương Ngư cắn môi, lòng dạ rối bời.Cô không muốn dính dáng đến rắc rối. Ai biết người này là ai? Nếu cậu ta là kẻ xấu thì sao?Nhưng nếu cứ bỏ mặc… nhỡ cậu ta chết thật thì sao?Cô thở dài. Thôi thì, coi như tích chút công đức cho con vậy.Nghĩ rồi, cô cúi xuống, dùng hết sức kéo người nọ vào nhà.Để đề phòng, cô lấy dây gai trói hai tay cậu ta lại. Làm vậy, nếu cậu ta thực sự có ý đồ xấu, cô cũng không đến mức bị động hoàn toàn.Khi Tân Dã tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên mặt đất.Toàn thân ê ẩm, nhưng quần áo đã được thay mới, vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận.Một mùi thơm dịu dàng len vào mũi.Là mùi đồ ăn.Bụng cậu lập tức réo ầm lên.Ba ngày rồi cậu chưa ăn gì.Trên đường trốn chạy, cậu không dám dừng lại quá lâu ở bất kỳ đâu, cũng chẳng có đồng nào trong túi.Mấy lần cậu đã muốn bỏ cuộc.Trốn đi rồi, liệu cậu có thể sống sót không?Hay là cứ biến mất luôn đi…Nhưng tận sâu trong lòng, vẫn có một tia không cam tâm.Chính tia hy vọng mong manh ấy đã giúp cậu chạy đến đây, rồi ngất xỉu trước cửa một ngôi nhà còn sáng đèn."Cậu tỉnh rồi à."Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.Tân Dã quay đầu nhìn.Trước mắt cậu là một cô gái trẻ, đang ngồi trên ghế, chậm rãi ăn một bát mì hoành thánh.Là người đã cứu cậu sao?Cậu nhìn chằm chằm cô, nhưng cô gái ấy không hề né tránh, chỉ bình thản tiếp tục ăn.Khương Ngư vừa nhìn thấy gương mặt đã được lau sạch của cậu, không khỏi ngạc nhiên.Hóa ra là một đứa trẻ.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư khẽ nhíu mày. Mũi cô rất thính, cô chắc chắn mình không ngửi lầm.Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên:"Có… ai không?"Lông tơ trên người Khương Ngư dựng lên. Cô nắm chặt gậy hơn, trầm giọng hỏi:"Ai đó?!"Nhưng không ai trả lời.Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa rơi tí tách hòa lẫn với bầu không khí tĩnh mịch khiến lòng cô thêm nặng nề.Cô đứng đó do dự một lúc lâu, rồi hít sâu một hơi, từ từ mở hé cửa.Cách đó không xa là sở cảnh sát, nghĩ vậy, cô cũng thấy yên tâm phần nào.Nhìn quanh một lượt, cô không thấy ai.Có lẽ mình nghe nhầm?Vừa định thở phào, chuẩn bị đóng cửa lại thì bỗng nhiên—Một bàn tay lạnh ngắt, run rẩy giữ chặt lấy ống quần cô!"A!"Khương Ngư giật bắn người, theo phản xạ tung ngay một cú đá."A!" Một tiếng rên trầm thấp vang lên. Giọng nói non nớt, giống như của một đứa trẻ.Cô cúi đầu nhìn xuống.Một người đang nằm trên đất.Quần áo rách nát, dính đầy nước mưa và bùn đất. Trên người có không ít vết thương, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương.Cô do dự, rồi dùng gậy khẽ chọc nhẹ. Không có phản ứng.“Này, tỉnh dậy đi.”Người kia vẫn nằm im.Khương Ngư cắn môi, lòng dạ rối bời.Cô không muốn dính dáng đến rắc rối. Ai biết người này là ai? Nếu cậu ta là kẻ xấu thì sao?Nhưng nếu cứ bỏ mặc… nhỡ cậu ta chết thật thì sao?Cô thở dài. Thôi thì, coi như tích chút công đức cho con vậy.Nghĩ rồi, cô cúi xuống, dùng hết sức kéo người nọ vào nhà.Để đề phòng, cô lấy dây gai trói hai tay cậu ta lại. Làm vậy, nếu cậu ta thực sự có ý đồ xấu, cô cũng không đến mức bị động hoàn toàn.Khi Tân Dã tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên mặt đất.Toàn thân ê ẩm, nhưng quần áo đã được thay mới, vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận.Một mùi thơm dịu dàng len vào mũi.Là mùi đồ ăn.Bụng cậu lập tức réo ầm lên.Ba ngày rồi cậu chưa ăn gì.Trên đường trốn chạy, cậu không dám dừng lại quá lâu ở bất kỳ đâu, cũng chẳng có đồng nào trong túi.Mấy lần cậu đã muốn bỏ cuộc.Trốn đi rồi, liệu cậu có thể sống sót không?Hay là cứ biến mất luôn đi…Nhưng tận sâu trong lòng, vẫn có một tia không cam tâm.Chính tia hy vọng mong manh ấy đã giúp cậu chạy đến đây, rồi ngất xỉu trước cửa một ngôi nhà còn sáng đèn."Cậu tỉnh rồi à."Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.Tân Dã quay đầu nhìn.Trước mắt cậu là một cô gái trẻ, đang ngồi trên ghế, chậm rãi ăn một bát mì hoành thánh.Là người đã cứu cậu sao?Cậu nhìn chằm chằm cô, nhưng cô gái ấy không hề né tránh, chỉ bình thản tiếp tục ăn.Khương Ngư vừa nhìn thấy gương mặt đã được lau sạch của cậu, không khỏi ngạc nhiên.Hóa ra là một đứa trẻ.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư khẽ nhíu mày. Mũi cô rất thính, cô chắc chắn mình không ngửi lầm.Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên:"Có… ai không?"Lông tơ trên người Khương Ngư dựng lên. Cô nắm chặt gậy hơn, trầm giọng hỏi:"Ai đó?!"Nhưng không ai trả lời.Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa rơi tí tách hòa lẫn với bầu không khí tĩnh mịch khiến lòng cô thêm nặng nề.Cô đứng đó do dự một lúc lâu, rồi hít sâu một hơi, từ từ mở hé cửa.Cách đó không xa là sở cảnh sát, nghĩ vậy, cô cũng thấy yên tâm phần nào.Nhìn quanh một lượt, cô không thấy ai.Có lẽ mình nghe nhầm?Vừa định thở phào, chuẩn bị đóng cửa lại thì bỗng nhiên—Một bàn tay lạnh ngắt, run rẩy giữ chặt lấy ống quần cô!"A!"Khương Ngư giật bắn người, theo phản xạ tung ngay một cú đá."A!" Một tiếng rên trầm thấp vang lên. Giọng nói non nớt, giống như của một đứa trẻ.Cô cúi đầu nhìn xuống.Một người đang nằm trên đất.Quần áo rách nát, dính đầy nước mưa và bùn đất. Trên người có không ít vết thương, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương.Cô do dự, rồi dùng gậy khẽ chọc nhẹ. Không có phản ứng.“Này, tỉnh dậy đi.”Người kia vẫn nằm im.Khương Ngư cắn môi, lòng dạ rối bời.Cô không muốn dính dáng đến rắc rối. Ai biết người này là ai? Nếu cậu ta là kẻ xấu thì sao?Nhưng nếu cứ bỏ mặc… nhỡ cậu ta chết thật thì sao?Cô thở dài. Thôi thì, coi như tích chút công đức cho con vậy.Nghĩ rồi, cô cúi xuống, dùng hết sức kéo người nọ vào nhà.Để đề phòng, cô lấy dây gai trói hai tay cậu ta lại. Làm vậy, nếu cậu ta thực sự có ý đồ xấu, cô cũng không đến mức bị động hoàn toàn.Khi Tân Dã tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên mặt đất.Toàn thân ê ẩm, nhưng quần áo đã được thay mới, vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận.Một mùi thơm dịu dàng len vào mũi.Là mùi đồ ăn.Bụng cậu lập tức réo ầm lên.Ba ngày rồi cậu chưa ăn gì.Trên đường trốn chạy, cậu không dám dừng lại quá lâu ở bất kỳ đâu, cũng chẳng có đồng nào trong túi.Mấy lần cậu đã muốn bỏ cuộc.Trốn đi rồi, liệu cậu có thể sống sót không?Hay là cứ biến mất luôn đi…Nhưng tận sâu trong lòng, vẫn có một tia không cam tâm.Chính tia hy vọng mong manh ấy đã giúp cậu chạy đến đây, rồi ngất xỉu trước cửa một ngôi nhà còn sáng đèn."Cậu tỉnh rồi à."Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.Tân Dã quay đầu nhìn.Trước mắt cậu là một cô gái trẻ, đang ngồi trên ghế, chậm rãi ăn một bát mì hoành thánh.Là người đã cứu cậu sao?Cậu nhìn chằm chằm cô, nhưng cô gái ấy không hề né tránh, chỉ bình thản tiếp tục ăn.Khương Ngư vừa nhìn thấy gương mặt đã được lau sạch của cậu, không khỏi ngạc nhiên.Hóa ra là một đứa trẻ.