Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một…
Chương 7: Chương 7
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Lúc tỉnh lại, trời đã sáng bừng. Trước mặt là bức tường tuyết trắng, cách đó không xa là cửa sổ rộng mở, một đàn thiên nga đen đang vươn cổ thầm thì ở núi giả giữa ao trong viện. Ta cả kinh ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy chân trái vô cùng đau nhức, nhịn không được kêu đau một tiếng, giọng nói còn chưa dứt, một giáp sĩ bỗng nhiên đi từ ngoài cửa đi vào, nhìn có mấy phần quen mắt. Ta vui mừng đến nỗi suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Vương, Vương lang quân bị đ.â.m rồi!! Ở trên đỉnh núi!" Giáp sĩ kia vội vàng đến gần, một tay ấn ta ngồi trở lại trên giường nhỏ: "Nữ lang chớ lo, lang quân đã an toàn trở về rồi." Từ trong lời kể ngắn gọn của đối phương, ta mới biết đêm qua bốc lửa không chỉ có một chỗ, thích khách phóng hỏa ở núi rừng sau chùa, lúc này vốn là mùa thu, cháy rừng thường xuyên xảy ra, nếu không phải ta lăn từ sườn núi xuống, nhất định sẽ không thu hút sự cảnh giác của mọi người. Mà lúc ta hôn mê, trong tay còn nắm chặt một miếng vải nhuốm máu, hoa văn cỏ xoăn bên trên, chính là y phục thường thấy nhất của Vương Dư. Đợi tới lúc ta tỉnh lại, giáp sĩ của Vương gia đã hành động nhanh chóng, giải cứu Vương Dư, cũng bắt sống được một tên thích khách, gã còn lại thấy tình thế không xong, lập tức cắn lưỡi tự sát. Ta thờ ra một hơi, cả người xụi lơ trên giường nhỏ. Giáp sĩ kia thấy ta nhắm mắt, xoay người gọi một nữ sĩ vào, ngâm chân trái bị thương của ta vào trong chậu thuốc, nói phải tẩm ướt tất. Bởi vì vải dệt và m.á.u dính vào nhau, xé xuống rất khó khăn, đau đến nỗi khiến ta không ngừng kêu la, gục xuống khóc lớn ngay tại chỗ. Trong lúc hốt hoảng, Nam phu nhân và Nam Cẩm Tú đứng ở đầu giường ta, một cái lông mày giãn ra, một cái hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung. "Tỷ, sao đêm qua tỷ lại ở cùng với Vương Lang?" Đây là Nam Cẩm Tú. "Câm miệng! Nếu con có thể được Vương Dư nhìn trúng, sao mẫu thân cần phải đi lấy lòng phu nhân Hoàn gia?" Đây là Nam phu nhân. Vương gia là gia tộc đứng đầu Đại Nghiệp, cho dù Nam Cẩm Tú có là đích nữ của Nam gia, muốn làm thiếp của Vương Dư cũng khó có thể được, cũng khó trách Nam phu nhân ao ước như thế! Mà Nam Cẩm Tú vặn khăn trong tay, bị mắng đến nước mắt lăn dài, thấy ta mặt trắng như tờ giấy, không ngừng rên rỉ bi thảm, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đồng tình. Từ nhỏ đến lớn, nàng là người sợ đau nhất trong đám tỷ muội, mắt thấy người có thể chịu đau giỏi nhất là ta còn liên tục kêu la, phỏng chừng cũng không còn hướng về Vương Dư như vậy nữa............
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Lúc tỉnh lại, trời đã sáng bừng. Trước mặt là bức tường tuyết trắng, cách đó không xa là cửa sổ rộng mở, một đàn thiên nga đen đang vươn cổ thầm thì ở núi giả giữa ao trong viện. Ta cả kinh ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy chân trái vô cùng đau nhức, nhịn không được kêu đau một tiếng, giọng nói còn chưa dứt, một giáp sĩ bỗng nhiên đi từ ngoài cửa đi vào, nhìn có mấy phần quen mắt. Ta vui mừng đến nỗi suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Vương, Vương lang quân bị đ.â.m rồi!! Ở trên đỉnh núi!" Giáp sĩ kia vội vàng đến gần, một tay ấn ta ngồi trở lại trên giường nhỏ: "Nữ lang chớ lo, lang quân đã an toàn trở về rồi." Từ trong lời kể ngắn gọn của đối phương, ta mới biết đêm qua bốc lửa không chỉ có một chỗ, thích khách phóng hỏa ở núi rừng sau chùa, lúc này vốn là mùa thu, cháy rừng thường xuyên xảy ra, nếu không phải ta lăn từ sườn núi xuống, nhất định sẽ không thu hút sự cảnh giác của mọi người. Mà lúc ta hôn mê, trong tay còn nắm chặt một miếng vải nhuốm máu, hoa văn cỏ xoăn bên trên, chính là y phục thường thấy nhất của Vương Dư. Đợi tới lúc ta tỉnh lại, giáp sĩ của Vương gia đã hành động nhanh chóng, giải cứu Vương Dư, cũng bắt sống được một tên thích khách, gã còn lại thấy tình thế không xong, lập tức cắn lưỡi tự sát. Ta thờ ra một hơi, cả người xụi lơ trên giường nhỏ. Giáp sĩ kia thấy ta nhắm mắt, xoay người gọi một nữ sĩ vào, ngâm chân trái bị thương của ta vào trong chậu thuốc, nói phải tẩm ướt tất. Bởi vì vải dệt và m.á.u dính vào nhau, xé xuống rất khó khăn, đau đến nỗi khiến ta không ngừng kêu la, gục xuống khóc lớn ngay tại chỗ. Trong lúc hốt hoảng, Nam phu nhân và Nam Cẩm Tú đứng ở đầu giường ta, một cái lông mày giãn ra, một cái hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung. "Tỷ, sao đêm qua tỷ lại ở cùng với Vương Lang?" Đây là Nam Cẩm Tú. "Câm miệng! Nếu con có thể được Vương Dư nhìn trúng, sao mẫu thân cần phải đi lấy lòng phu nhân Hoàn gia?" Đây là Nam phu nhân. Vương gia là gia tộc đứng đầu Đại Nghiệp, cho dù Nam Cẩm Tú có là đích nữ của Nam gia, muốn làm thiếp của Vương Dư cũng khó có thể được, cũng khó trách Nam phu nhân ao ước như thế! Mà Nam Cẩm Tú vặn khăn trong tay, bị mắng đến nước mắt lăn dài, thấy ta mặt trắng như tờ giấy, không ngừng rên rỉ bi thảm, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đồng tình. Từ nhỏ đến lớn, nàng là người sợ đau nhất trong đám tỷ muội, mắt thấy người có thể chịu đau giỏi nhất là ta còn liên tục kêu la, phỏng chừng cũng không còn hướng về Vương Dư như vậy nữa............
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Lúc tỉnh lại, trời đã sáng bừng. Trước mặt là bức tường tuyết trắng, cách đó không xa là cửa sổ rộng mở, một đàn thiên nga đen đang vươn cổ thầm thì ở núi giả giữa ao trong viện. Ta cả kinh ngồi bật dậy, chỉ cảm thấy chân trái vô cùng đau nhức, nhịn không được kêu đau một tiếng, giọng nói còn chưa dứt, một giáp sĩ bỗng nhiên đi từ ngoài cửa đi vào, nhìn có mấy phần quen mắt. Ta vui mừng đến nỗi suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Vương, Vương lang quân bị đ.â.m rồi!! Ở trên đỉnh núi!" Giáp sĩ kia vội vàng đến gần, một tay ấn ta ngồi trở lại trên giường nhỏ: "Nữ lang chớ lo, lang quân đã an toàn trở về rồi." Từ trong lời kể ngắn gọn của đối phương, ta mới biết đêm qua bốc lửa không chỉ có một chỗ, thích khách phóng hỏa ở núi rừng sau chùa, lúc này vốn là mùa thu, cháy rừng thường xuyên xảy ra, nếu không phải ta lăn từ sườn núi xuống, nhất định sẽ không thu hút sự cảnh giác của mọi người. Mà lúc ta hôn mê, trong tay còn nắm chặt một miếng vải nhuốm máu, hoa văn cỏ xoăn bên trên, chính là y phục thường thấy nhất của Vương Dư. Đợi tới lúc ta tỉnh lại, giáp sĩ của Vương gia đã hành động nhanh chóng, giải cứu Vương Dư, cũng bắt sống được một tên thích khách, gã còn lại thấy tình thế không xong, lập tức cắn lưỡi tự sát. Ta thờ ra một hơi, cả người xụi lơ trên giường nhỏ. Giáp sĩ kia thấy ta nhắm mắt, xoay người gọi một nữ sĩ vào, ngâm chân trái bị thương của ta vào trong chậu thuốc, nói phải tẩm ướt tất. Bởi vì vải dệt và m.á.u dính vào nhau, xé xuống rất khó khăn, đau đến nỗi khiến ta không ngừng kêu la, gục xuống khóc lớn ngay tại chỗ. Trong lúc hốt hoảng, Nam phu nhân và Nam Cẩm Tú đứng ở đầu giường ta, một cái lông mày giãn ra, một cái hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung. "Tỷ, sao đêm qua tỷ lại ở cùng với Vương Lang?" Đây là Nam Cẩm Tú. "Câm miệng! Nếu con có thể được Vương Dư nhìn trúng, sao mẫu thân cần phải đi lấy lòng phu nhân Hoàn gia?" Đây là Nam phu nhân. Vương gia là gia tộc đứng đầu Đại Nghiệp, cho dù Nam Cẩm Tú có là đích nữ của Nam gia, muốn làm thiếp của Vương Dư cũng khó có thể được, cũng khó trách Nam phu nhân ao ước như thế! Mà Nam Cẩm Tú vặn khăn trong tay, bị mắng đến nước mắt lăn dài, thấy ta mặt trắng như tờ giấy, không ngừng rên rỉ bi thảm, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đồng tình. Từ nhỏ đến lớn, nàng là người sợ đau nhất trong đám tỷ muội, mắt thấy người có thể chịu đau giỏi nhất là ta còn liên tục kêu la, phỏng chừng cũng không còn hướng về Vương Dư như vậy nữa............