Tác giả:

Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh.   "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt."   Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy)   Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang.   "Hắn chính là con trai của Thôi gia?"   Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con.   Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ.   Như vậy, có thể xuống tay được.   Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một…

Chương 10: Chương 10

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh.   "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt."   Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy)   Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang.   "Hắn chính là con trai của Thôi gia?"   Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con.   Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ.   Như vậy, có thể xuống tay được.   Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Sau khi từ chối Thôi tiểu lang, ta uể oải rất lâu. Trước kia cũng là như thế, cho dù mấy lang quân con thứ trước đó có lời thề son sắt, thề non hẹn biển thế nào, một khi ám chỉ bọn họ đến Nam phủ cầu hôn, liền rất nhanh nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng, thậm chí còn tránh né nhiều lần, sợ bị ta làm tổn hại thanh danh. Mắt thấy Nam Cẩm Tú còn nhỏ hơn ta cũng đã định thân rồi, ta lại vẫn quá tuổi phí hoài, cả ngày trốn ở trong phủ cổng lớn không ra, cổng trong không bước, đến khăn cũng lười ra ngoài ném. Nghĩ tới khăn, ta bỗng nhiên nhớ tới Vương Dư, cũng không biết chiếc khăn kia của ta bị hắn lấy đi, rốt cuộc là giữ lại, hay là ném đi rồi............. Đang ngồi dưới hành lang ngây ngẩn, Nam Cẩm Tú một thân y phục đỏ tươi xinh đẹp, dọc theo hành lang đi về phía ta, dáng điệu vẻ mặt, đều tràn đầy vẻ đắc ý, đi tới gần ta, bỗng nhiên kêu lớn một tiếng. "Phát ngốc cái gì vậy, đang nhớ tới Vương lang của tỷ sao?" "Phụt_______" Ta đang bưng chén uống nước, nghe vậy liền sặc, phun một hơi đầy nước trà lên vạt áo, tay chân luống cuống, còn chột dạ phản bác: "Ai, ai nhớ chứ?" Ta xác thực đang nghĩ tới Vương Dư, nhưng rõ ràng không phải kiểu như nàng ta nghĩ! Nàng ta ngồi xuống bên cạnh ta, váy xòe rộng tản ra hai bên, hai tay còn đẩy ta: "Cẩm Bình, tỷ đã ở cùng Vương lang một đêm, sao không dứt khoát cầu hắn thu nạp tỷ?" Ta lười giải thích với nàng, chỉ hỏi lại: "Vậy muội thì sao? Muội cứ như vậy nhận định lang quân Trần gia sao?" "Đúng vậy." Nàng nghe vậy bỗng nhiên hơi nhăn nhó, hai tay nâng má, còn không ngừng lắc đầu: "Trần lang rất tốt, lấy lễ đối đãi với muội, chỉ là hơi lạnh nhạt một chút." "Có điều quân tử ấy mà, như vậy cũng coi là bình thường." "Muội cảm thấy được thì được." Tiếp câu chuyện của nàng, ta lại nịnh hót đối phương vài câu, lúc định đi, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Mai đã hai ngày rồi không thấy, lại quay đầu hỏi nàng. "Đúng rồi, Tiểu Mai đi đâu rồi?" Nàng ta hơi dừng một chút, cười nói: "Chắc lại bị A nương sai làm việc gì đó rồi." "Ồ." Ta không nghĩ nhiều, lại quay về phòng mình, suy đi nghĩ lại nên mở lời với Vương Dư như thế nào. Vương Dư từng đồng ý với ta, chỉ cần ta còn sống sẽ đáp ứng ta một nguyện vọng, ta không lo hắn quỵt nợ, chỉ là cái nguyện vọng này nhất định phải giải quyết được khốn cảnh của ta lâu dài, hơn nữa còn là việc hắn có thể làm được dễ như trở bàn tay. Ngược lại nếu dùng công phu sư tử ngoạm, không chỉ không thể làm hắn thực hiện lời hứa, sẽ càng làm hắn chán ghét ta. Hôm sau. Sau khi ta trằn trọc cả một đêm, cuối cùng quyết định đi tìm Vương Dư.

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh.   "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt."   Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy)   Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang.   "Hắn chính là con trai của Thôi gia?"   Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con.   Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ.   Như vậy, có thể xuống tay được.   Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Sau khi từ chối Thôi tiểu lang, ta uể oải rất lâu. Trước kia cũng là như thế, cho dù mấy lang quân con thứ trước đó có lời thề son sắt, thề non hẹn biển thế nào, một khi ám chỉ bọn họ đến Nam phủ cầu hôn, liền rất nhanh nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng, thậm chí còn tránh né nhiều lần, sợ bị ta làm tổn hại thanh danh. Mắt thấy Nam Cẩm Tú còn nhỏ hơn ta cũng đã định thân rồi, ta lại vẫn quá tuổi phí hoài, cả ngày trốn ở trong phủ cổng lớn không ra, cổng trong không bước, đến khăn cũng lười ra ngoài ném. Nghĩ tới khăn, ta bỗng nhiên nhớ tới Vương Dư, cũng không biết chiếc khăn kia của ta bị hắn lấy đi, rốt cuộc là giữ lại, hay là ném đi rồi............. Đang ngồi dưới hành lang ngây ngẩn, Nam Cẩm Tú một thân y phục đỏ tươi xinh đẹp, dọc theo hành lang đi về phía ta, dáng điệu vẻ mặt, đều tràn đầy vẻ đắc ý, đi tới gần ta, bỗng nhiên kêu lớn một tiếng. "Phát ngốc cái gì vậy, đang nhớ tới Vương lang của tỷ sao?" "Phụt_______" Ta đang bưng chén uống nước, nghe vậy liền sặc, phun một hơi đầy nước trà lên vạt áo, tay chân luống cuống, còn chột dạ phản bác: "Ai, ai nhớ chứ?" Ta xác thực đang nghĩ tới Vương Dư, nhưng rõ ràng không phải kiểu như nàng ta nghĩ! Nàng ta ngồi xuống bên cạnh ta, váy xòe rộng tản ra hai bên, hai tay còn đẩy ta: "Cẩm Bình, tỷ đã ở cùng Vương lang một đêm, sao không dứt khoát cầu hắn thu nạp tỷ?" Ta lười giải thích với nàng, chỉ hỏi lại: "Vậy muội thì sao? Muội cứ như vậy nhận định lang quân Trần gia sao?" "Đúng vậy." Nàng nghe vậy bỗng nhiên hơi nhăn nhó, hai tay nâng má, còn không ngừng lắc đầu: "Trần lang rất tốt, lấy lễ đối đãi với muội, chỉ là hơi lạnh nhạt một chút." "Có điều quân tử ấy mà, như vậy cũng coi là bình thường." "Muội cảm thấy được thì được." Tiếp câu chuyện của nàng, ta lại nịnh hót đối phương vài câu, lúc định đi, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Mai đã hai ngày rồi không thấy, lại quay đầu hỏi nàng. "Đúng rồi, Tiểu Mai đi đâu rồi?" Nàng ta hơi dừng một chút, cười nói: "Chắc lại bị A nương sai làm việc gì đó rồi." "Ồ." Ta không nghĩ nhiều, lại quay về phòng mình, suy đi nghĩ lại nên mở lời với Vương Dư như thế nào. Vương Dư từng đồng ý với ta, chỉ cần ta còn sống sẽ đáp ứng ta một nguyện vọng, ta không lo hắn quỵt nợ, chỉ là cái nguyện vọng này nhất định phải giải quyết được khốn cảnh của ta lâu dài, hơn nữa còn là việc hắn có thể làm được dễ như trở bàn tay. Ngược lại nếu dùng công phu sư tử ngoạm, không chỉ không thể làm hắn thực hiện lời hứa, sẽ càng làm hắn chán ghét ta. Hôm sau. Sau khi ta trằn trọc cả một đêm, cuối cùng quyết định đi tìm Vương Dư.

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh.   "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt."   Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy)   Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang.   "Hắn chính là con trai của Thôi gia?"   Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con.   Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ.   Như vậy, có thể xuống tay được.   Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Sau khi từ chối Thôi tiểu lang, ta uể oải rất lâu. Trước kia cũng là như thế, cho dù mấy lang quân con thứ trước đó có lời thề son sắt, thề non hẹn biển thế nào, một khi ám chỉ bọn họ đến Nam phủ cầu hôn, liền rất nhanh nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng, thậm chí còn tránh né nhiều lần, sợ bị ta làm tổn hại thanh danh. Mắt thấy Nam Cẩm Tú còn nhỏ hơn ta cũng đã định thân rồi, ta lại vẫn quá tuổi phí hoài, cả ngày trốn ở trong phủ cổng lớn không ra, cổng trong không bước, đến khăn cũng lười ra ngoài ném. Nghĩ tới khăn, ta bỗng nhiên nhớ tới Vương Dư, cũng không biết chiếc khăn kia của ta bị hắn lấy đi, rốt cuộc là giữ lại, hay là ném đi rồi............. Đang ngồi dưới hành lang ngây ngẩn, Nam Cẩm Tú một thân y phục đỏ tươi xinh đẹp, dọc theo hành lang đi về phía ta, dáng điệu vẻ mặt, đều tràn đầy vẻ đắc ý, đi tới gần ta, bỗng nhiên kêu lớn một tiếng. "Phát ngốc cái gì vậy, đang nhớ tới Vương lang của tỷ sao?" "Phụt_______" Ta đang bưng chén uống nước, nghe vậy liền sặc, phun một hơi đầy nước trà lên vạt áo, tay chân luống cuống, còn chột dạ phản bác: "Ai, ai nhớ chứ?" Ta xác thực đang nghĩ tới Vương Dư, nhưng rõ ràng không phải kiểu như nàng ta nghĩ! Nàng ta ngồi xuống bên cạnh ta, váy xòe rộng tản ra hai bên, hai tay còn đẩy ta: "Cẩm Bình, tỷ đã ở cùng Vương lang một đêm, sao không dứt khoát cầu hắn thu nạp tỷ?" Ta lười giải thích với nàng, chỉ hỏi lại: "Vậy muội thì sao? Muội cứ như vậy nhận định lang quân Trần gia sao?" "Đúng vậy." Nàng nghe vậy bỗng nhiên hơi nhăn nhó, hai tay nâng má, còn không ngừng lắc đầu: "Trần lang rất tốt, lấy lễ đối đãi với muội, chỉ là hơi lạnh nhạt một chút." "Có điều quân tử ấy mà, như vậy cũng coi là bình thường." "Muội cảm thấy được thì được." Tiếp câu chuyện của nàng, ta lại nịnh hót đối phương vài câu, lúc định đi, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Mai đã hai ngày rồi không thấy, lại quay đầu hỏi nàng. "Đúng rồi, Tiểu Mai đi đâu rồi?" Nàng ta hơi dừng một chút, cười nói: "Chắc lại bị A nương sai làm việc gì đó rồi." "Ồ." Ta không nghĩ nhiều, lại quay về phòng mình, suy đi nghĩ lại nên mở lời với Vương Dư như thế nào. Vương Dư từng đồng ý với ta, chỉ cần ta còn sống sẽ đáp ứng ta một nguyện vọng, ta không lo hắn quỵt nợ, chỉ là cái nguyện vọng này nhất định phải giải quyết được khốn cảnh của ta lâu dài, hơn nữa còn là việc hắn có thể làm được dễ như trở bàn tay. Ngược lại nếu dùng công phu sư tử ngoạm, không chỉ không thể làm hắn thực hiện lời hứa, sẽ càng làm hắn chán ghét ta. Hôm sau. Sau khi ta trằn trọc cả một đêm, cuối cùng quyết định đi tìm Vương Dư.

Chương 10: Chương 10