Tiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế. Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế. Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới. Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé. Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được." Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?" "Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được. "Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."…
Chương 20
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường SốngTác giả: Bố Ngẫu Tiểu ThưTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmTiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế. Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế. Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới. Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé. Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được." Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?" "Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được. "Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."… Dần dần, tôi dường như nghe thấy tiếng trực thăng, lại giống như tiếng sấm, tôi không chắc lắm."Các người có nghe thấy tiếng trực thăng không?" tôi hỏi.Mọi người đều im lặng lắng nghe, tiếng ầm ầm từ xa đến gần, chúng tôi còn chưa kịp xác nhận thì đã thấy từng luồng lửa giận dữ lóe lên ngoài cửa sổ, lũ zombie trên tòa nhà bị b.ắ.n nát bét."Là trực thăng vũ trang, có ba chiếc, đúng là từ khu an toàn đến, chúng ta được cứu rồi."Mọi người đều khóc, trong niềm vui mừng khôn xiết.Trực thăng bay vòng quanh, từng loạt đạn xuyên qua đám zombie, zombie ngã rạp từng mảng.Xe chiến đấu dừng lại trước tòa nhà, tiếng s.ú.n.g nổ vang, những người lính chiến đấu toàn thân được trang bị vũ khí từng bước tiến gần, dưới hỏa lực tuyệt đối của họ, những con zombie còn lại nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.Cửa bị mở ra, những người lính chiến đấu cầm s.ú.n.g cảnh giác, một khi xác định những người bên trong mà bị nhiễm bệnh, họ sẽ g i ế t c h ế t không thương tiếc, không chút nương tay.Khuôn mặt họ đều đeo mặt nạ đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng.Nhưng dù được che chắn nghiêm ngặt như vậy, tôi vẫn liếc mắt một cái là nhận ra đôi mắt quen thuộc đó."Lục Trinh." tôi gọi tên anh ấy rồi ngất xỉu, ngã xuống đất.
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường SốngTác giả: Bố Ngẫu Tiểu ThưTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmTiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế. Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế. Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới. Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé. Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được." Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?" "Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được. "Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."… Dần dần, tôi dường như nghe thấy tiếng trực thăng, lại giống như tiếng sấm, tôi không chắc lắm."Các người có nghe thấy tiếng trực thăng không?" tôi hỏi.Mọi người đều im lặng lắng nghe, tiếng ầm ầm từ xa đến gần, chúng tôi còn chưa kịp xác nhận thì đã thấy từng luồng lửa giận dữ lóe lên ngoài cửa sổ, lũ zombie trên tòa nhà bị b.ắ.n nát bét."Là trực thăng vũ trang, có ba chiếc, đúng là từ khu an toàn đến, chúng ta được cứu rồi."Mọi người đều khóc, trong niềm vui mừng khôn xiết.Trực thăng bay vòng quanh, từng loạt đạn xuyên qua đám zombie, zombie ngã rạp từng mảng.Xe chiến đấu dừng lại trước tòa nhà, tiếng s.ú.n.g nổ vang, những người lính chiến đấu toàn thân được trang bị vũ khí từng bước tiến gần, dưới hỏa lực tuyệt đối của họ, những con zombie còn lại nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.Cửa bị mở ra, những người lính chiến đấu cầm s.ú.n.g cảnh giác, một khi xác định những người bên trong mà bị nhiễm bệnh, họ sẽ g i ế t c h ế t không thương tiếc, không chút nương tay.Khuôn mặt họ đều đeo mặt nạ đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng.Nhưng dù được che chắn nghiêm ngặt như vậy, tôi vẫn liếc mắt một cái là nhận ra đôi mắt quen thuộc đó."Lục Trinh." tôi gọi tên anh ấy rồi ngất xỉu, ngã xuống đất.
Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường SốngTác giả: Bố Ngẫu Tiểu ThưTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmTiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế. Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế. Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới. Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé. Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được." Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?" "Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được. "Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."… Dần dần, tôi dường như nghe thấy tiếng trực thăng, lại giống như tiếng sấm, tôi không chắc lắm."Các người có nghe thấy tiếng trực thăng không?" tôi hỏi.Mọi người đều im lặng lắng nghe, tiếng ầm ầm từ xa đến gần, chúng tôi còn chưa kịp xác nhận thì đã thấy từng luồng lửa giận dữ lóe lên ngoài cửa sổ, lũ zombie trên tòa nhà bị b.ắ.n nát bét."Là trực thăng vũ trang, có ba chiếc, đúng là từ khu an toàn đến, chúng ta được cứu rồi."Mọi người đều khóc, trong niềm vui mừng khôn xiết.Trực thăng bay vòng quanh, từng loạt đạn xuyên qua đám zombie, zombie ngã rạp từng mảng.Xe chiến đấu dừng lại trước tòa nhà, tiếng s.ú.n.g nổ vang, những người lính chiến đấu toàn thân được trang bị vũ khí từng bước tiến gần, dưới hỏa lực tuyệt đối của họ, những con zombie còn lại nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.Cửa bị mở ra, những người lính chiến đấu cầm s.ú.n.g cảnh giác, một khi xác định những người bên trong mà bị nhiễm bệnh, họ sẽ g i ế t c h ế t không thương tiếc, không chút nương tay.Khuôn mặt họ đều đeo mặt nạ đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng.Nhưng dù được che chắn nghiêm ngặt như vậy, tôi vẫn liếc mắt một cái là nhận ra đôi mắt quen thuộc đó."Lục Trinh." tôi gọi tên anh ấy rồi ngất xỉu, ngã xuống đất.