Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1427: Chiếc áo lông nhỏ 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thời khắc này, trong lòng Phạm Nhàn nghĩ rằng dù bây giờ mình có chếtngay tại chỗ, nhưng ít ra cũng để lại một phần huyết thống của mình trên cõiđời. Cảm giác này không giống lúc ngắm nhìn một loạt sách vở ở Tôn gia Phủdoãn Kinh Đô phủ, cảm giác này mãnh liệt hơn, sống động hơn và khiến lòngngười xúc động khôn xiết.Sau một hồi bế ẵm, Uyển Nhi đứng bên cạnh dưới sự hướng dẫn của Liễuthị và chỉ bảo của Phạm Nhàn, đã nhận lấy đứa bé từ tay y và ôm chặt vào lòng,vô cùng yêu quý.Theo phong tục của thế gian này, đứa bé cũng có thể coi là con của cô. Loạitình cảm yêu quý này là thật sự chân thành. Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cườithấy vẻ thương tiếc và tò mò trong ánh mắt thê tử của mình, bỗng nghĩ đến mặcdù hắn tuổi tác không lớn, nhưng dưới sự che chở của y, cô thực sự không khácgì một thiếu nữ. Có điều nhìn Uyển Nhi bế đứa bé, dường như một chút đau xóttrong lòng cô đã giảm bớt, khiến cõi lòng Phạm Nhàn cũng thấy dễ chịu hơn.Bây giờ đã là đêm khuya, mọi người đều có phần mệt mỏi. Tuy nhiên, đâylà sinh mệnh đầu tiên của thế hệ thứ ba trong nhà họ Phạm, khiến ai nấy đềuhào hứng vui sướng. Ngay cả Phạm Thượng thư cũng không e ngại mà ở lạiphòng này, vui vẻ chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mắt, không muốn đi nghỉ.Cuối cùng, vẫn là Liễu thị đã nói đùa vài câu, gọi các lão ma ma và các nhũmẫu đứng chờ bên ngoài vào, bế đứa bé sang bên cạnh và nhắc nhở mọi ngườinên đi nghỉ sớm.Lúc Phạm Thượng thư đi khỏi, bất chợt nghĩ đến một việc, muốn gọi PhạmNhàn vào thư phòng hỏi về tình hình trong cung hôm nay cùng tâm trạng củaHoàng thượng. Nhưng ông chợt nghĩ đến đứa con trai này gần đây đã quá mệtmỏi, cuối cùng cũng có được tin vui, không nên làm phiền, nên đã không nói gìthêm.Ngược lại, khi hai vị bề trên vừa định đi, Phạm Nhàn vui vẻ nói: "Phụ thân,khi ở Giang Nam, con đã nhờ người đặt tên, nhưng vẫn chưa biết đã đặt tên gìcho tiểu nha đầu này."Phạm Nhàn hỏi một cách hân hoan, nhưng Phạm Thượng thư liếc nhìn Liễuthị, ánh mắt có phần phức tạp, rồi nói một cách bình tĩnh: "Con gái không cầnvội đặt tên, chỉ cần có một nhũ danh gọi trước đã đủ.""Phạm Tiểu Hoa." Phạm Nhàn cười nói: "Nhũ danh thì con đã nghĩ từ trướcrồi."Ngay sau đó, Lâm Uyển Nhi và Tư Tư đều có vẻ không hài lòng, nghĩ thầmtướng công là người cỡ nào, sao lại đặt một cái tên thô thiển như vậy. Nhưngtrước mặt mọi người, Tư Tư không dám phản đối, còn Uyển Nhi thì chú ý đếnvẻ mặt của Phạm Thượng thư, trong lòng bất ngờ nhưng cũng im lặng.Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi trao đổi ánh mắt, bỗng nghĩ đến một chuyện,khiến sắc mặt hai người không còn vui vẻ. Chờ Phạm Thượng thư và Liễu thị rangoài, Phạm Nhàn mới lắc đầu thở dài, nhìn đứa con gái trong vòng tay lão mama bên cạnh và nói: "Chẳng lẽ cả tên của đứa bé này cũng phải chờ trong cungban xuống hay sao?"Nghe vậy, Tư Tư giật mình, tự hỏi nói vậy là sao? Chợt liền nghĩ đến thânphận khác của thiếu gia, lặng thinh không dám bày tỏ ý kiến.Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn và nói nhỏ: "Lão gia từng nói năm xưa têncủa chàng... cũng do trong cung đặt. Thiếp nghĩ không chỉ tên, muộn nhất làngày kia, chắc chắn bệ hạ sẽ bảo chàng bế con vào cung. Ban tên chỉ là chuyệnnhỏ, chắc chắn trong cung sẽ cử một nhóm lão ma ma và nhũ mẫu đến chochàng lựa chọn."Phạm Nhàn nhướn mày, cười lạnh: "Mấy lão ma ma trong cung... muốn đếnthì đến, ta chỉ cần tự nuôi dạy là được..."Giờ đây, khi nói chuyện y tự tin như vậy, thậm chí dám vả mặt Thái hậu,huống chỉ là những lão ma ma kia. Nhưng nói xong, lão ma ma bế đứa trẻ sợhãi, còn nhũ mẫu đứng sau cúi đầu, không dám thở mạnh.Phạm Nhàn nhìn họ một lượt, nói bình tĩnh: "Ngày thường, việc chăm sóctiểu thư phải vất vả cho các ngươi rồi, nhưng nhũ mẫu thì không cần lo. Ngàymai, thiếu nãi nãi sẽ tới nói với phu nhân."Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn nghi hoặc, tự hỏi sao tướng cônglại muốnđuổi nhũ mẫu đi? Chỉ thấy Phạm Nhàn ngồi xuống bên giường, mỉm cười hỏiTư Tư: "Có sữa không?"Tư Tư hơi ngượng ngùng, gật đầu. Phạm Nhàn cười nói: "Vậy thì thôi. Dùsao con cái cũng phải tự mình nuôi dưỡng, nhờ nhũ mẫu cho con bú thì tính làgì."Phạm Nhàn nghĩ, làm sao đám người này hiểu được tầm quan trọng của việcnuôi con bằng sữa mẹ. Trong thế giới kia, sữa bò non có giá bao nhiêu tiền? Ytừng nghe bác sĩ nói, việc mẹ trực tiếp cho con bú sẽ tác động lên tâm lý đứatrẻ... Y biết nói ra những lời này sẽ chẳng có ai ở đây hiểu được, nên không bànluận với hai người phụ nữ kia nữa, tự mình quyết định.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thời khắc này, trong lòng Phạm Nhàn nghĩ rằng dù bây giờ mình có chếtngay tại chỗ, nhưng ít ra cũng để lại một phần huyết thống của mình trên cõiđời. Cảm giác này không giống lúc ngắm nhìn một loạt sách vở ở Tôn gia Phủdoãn Kinh Đô phủ, cảm giác này mãnh liệt hơn, sống động hơn và khiến lòngngười xúc động khôn xiết.Sau một hồi bế ẵm, Uyển Nhi đứng bên cạnh dưới sự hướng dẫn của Liễuthị và chỉ bảo của Phạm Nhàn, đã nhận lấy đứa bé từ tay y và ôm chặt vào lòng,vô cùng yêu quý.Theo phong tục của thế gian này, đứa bé cũng có thể coi là con của cô. Loạitình cảm yêu quý này là thật sự chân thành. Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cườithấy vẻ thương tiếc và tò mò trong ánh mắt thê tử của mình, bỗng nghĩ đến mặcdù hắn tuổi tác không lớn, nhưng dưới sự che chở của y, cô thực sự không khácgì một thiếu nữ. Có điều nhìn Uyển Nhi bế đứa bé, dường như một chút đau xóttrong lòng cô đã giảm bớt, khiến cõi lòng Phạm Nhàn cũng thấy dễ chịu hơn.Bây giờ đã là đêm khuya, mọi người đều có phần mệt mỏi. Tuy nhiên, đâylà sinh mệnh đầu tiên của thế hệ thứ ba trong nhà họ Phạm, khiến ai nấy đềuhào hứng vui sướng. Ngay cả Phạm Thượng thư cũng không e ngại mà ở lạiphòng này, vui vẻ chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mắt, không muốn đi nghỉ.Cuối cùng, vẫn là Liễu thị đã nói đùa vài câu, gọi các lão ma ma và các nhũmẫu đứng chờ bên ngoài vào, bế đứa bé sang bên cạnh và nhắc nhở mọi ngườinên đi nghỉ sớm.Lúc Phạm Thượng thư đi khỏi, bất chợt nghĩ đến một việc, muốn gọi PhạmNhàn vào thư phòng hỏi về tình hình trong cung hôm nay cùng tâm trạng củaHoàng thượng. Nhưng ông chợt nghĩ đến đứa con trai này gần đây đã quá mệtmỏi, cuối cùng cũng có được tin vui, không nên làm phiền, nên đã không nói gìthêm.Ngược lại, khi hai vị bề trên vừa định đi, Phạm Nhàn vui vẻ nói: "Phụ thân,khi ở Giang Nam, con đã nhờ người đặt tên, nhưng vẫn chưa biết đã đặt tên gìcho tiểu nha đầu này."Phạm Nhàn hỏi một cách hân hoan, nhưng Phạm Thượng thư liếc nhìn Liễuthị, ánh mắt có phần phức tạp, rồi nói một cách bình tĩnh: "Con gái không cầnvội đặt tên, chỉ cần có một nhũ danh gọi trước đã đủ.""Phạm Tiểu Hoa." Phạm Nhàn cười nói: "Nhũ danh thì con đã nghĩ từ trướcrồi."Ngay sau đó, Lâm Uyển Nhi và Tư Tư đều có vẻ không hài lòng, nghĩ thầmtướng công là người cỡ nào, sao lại đặt một cái tên thô thiển như vậy. Nhưngtrước mặt mọi người, Tư Tư không dám phản đối, còn Uyển Nhi thì chú ý đếnvẻ mặt của Phạm Thượng thư, trong lòng bất ngờ nhưng cũng im lặng.Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi trao đổi ánh mắt, bỗng nghĩ đến một chuyện,khiến sắc mặt hai người không còn vui vẻ. Chờ Phạm Thượng thư và Liễu thị rangoài, Phạm Nhàn mới lắc đầu thở dài, nhìn đứa con gái trong vòng tay lão mama bên cạnh và nói: "Chẳng lẽ cả tên của đứa bé này cũng phải chờ trong cungban xuống hay sao?"Nghe vậy, Tư Tư giật mình, tự hỏi nói vậy là sao? Chợt liền nghĩ đến thânphận khác của thiếu gia, lặng thinh không dám bày tỏ ý kiến.Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn và nói nhỏ: "Lão gia từng nói năm xưa têncủa chàng... cũng do trong cung đặt. Thiếp nghĩ không chỉ tên, muộn nhất làngày kia, chắc chắn bệ hạ sẽ bảo chàng bế con vào cung. Ban tên chỉ là chuyệnnhỏ, chắc chắn trong cung sẽ cử một nhóm lão ma ma và nhũ mẫu đến chochàng lựa chọn."Phạm Nhàn nhướn mày, cười lạnh: "Mấy lão ma ma trong cung... muốn đếnthì đến, ta chỉ cần tự nuôi dạy là được..."Giờ đây, khi nói chuyện y tự tin như vậy, thậm chí dám vả mặt Thái hậu,huống chỉ là những lão ma ma kia. Nhưng nói xong, lão ma ma bế đứa trẻ sợhãi, còn nhũ mẫu đứng sau cúi đầu, không dám thở mạnh.Phạm Nhàn nhìn họ một lượt, nói bình tĩnh: "Ngày thường, việc chăm sóctiểu thư phải vất vả cho các ngươi rồi, nhưng nhũ mẫu thì không cần lo. Ngàymai, thiếu nãi nãi sẽ tới nói với phu nhân."Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn nghi hoặc, tự hỏi sao tướng cônglại muốnđuổi nhũ mẫu đi? Chỉ thấy Phạm Nhàn ngồi xuống bên giường, mỉm cười hỏiTư Tư: "Có sữa không?"Tư Tư hơi ngượng ngùng, gật đầu. Phạm Nhàn cười nói: "Vậy thì thôi. Dùsao con cái cũng phải tự mình nuôi dưỡng, nhờ nhũ mẫu cho con bú thì tính làgì."Phạm Nhàn nghĩ, làm sao đám người này hiểu được tầm quan trọng của việcnuôi con bằng sữa mẹ. Trong thế giới kia, sữa bò non có giá bao nhiêu tiền? Ytừng nghe bác sĩ nói, việc mẹ trực tiếp cho con bú sẽ tác động lên tâm lý đứatrẻ... Y biết nói ra những lời này sẽ chẳng có ai ở đây hiểu được, nên không bànluận với hai người phụ nữ kia nữa, tự mình quyết định.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thời khắc này, trong lòng Phạm Nhàn nghĩ rằng dù bây giờ mình có chếtngay tại chỗ, nhưng ít ra cũng để lại một phần huyết thống của mình trên cõiđời. Cảm giác này không giống lúc ngắm nhìn một loạt sách vở ở Tôn gia Phủdoãn Kinh Đô phủ, cảm giác này mãnh liệt hơn, sống động hơn và khiến lòngngười xúc động khôn xiết.Sau một hồi bế ẵm, Uyển Nhi đứng bên cạnh dưới sự hướng dẫn của Liễuthị và chỉ bảo của Phạm Nhàn, đã nhận lấy đứa bé từ tay y và ôm chặt vào lòng,vô cùng yêu quý.Theo phong tục của thế gian này, đứa bé cũng có thể coi là con của cô. Loạitình cảm yêu quý này là thật sự chân thành. Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cườithấy vẻ thương tiếc và tò mò trong ánh mắt thê tử của mình, bỗng nghĩ đến mặcdù hắn tuổi tác không lớn, nhưng dưới sự che chở của y, cô thực sự không khácgì một thiếu nữ. Có điều nhìn Uyển Nhi bế đứa bé, dường như một chút đau xóttrong lòng cô đã giảm bớt, khiến cõi lòng Phạm Nhàn cũng thấy dễ chịu hơn.Bây giờ đã là đêm khuya, mọi người đều có phần mệt mỏi. Tuy nhiên, đâylà sinh mệnh đầu tiên của thế hệ thứ ba trong nhà họ Phạm, khiến ai nấy đềuhào hứng vui sướng. Ngay cả Phạm Thượng thư cũng không e ngại mà ở lạiphòng này, vui vẻ chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mắt, không muốn đi nghỉ.Cuối cùng, vẫn là Liễu thị đã nói đùa vài câu, gọi các lão ma ma và các nhũmẫu đứng chờ bên ngoài vào, bế đứa bé sang bên cạnh và nhắc nhở mọi ngườinên đi nghỉ sớm.Lúc Phạm Thượng thư đi khỏi, bất chợt nghĩ đến một việc, muốn gọi PhạmNhàn vào thư phòng hỏi về tình hình trong cung hôm nay cùng tâm trạng củaHoàng thượng. Nhưng ông chợt nghĩ đến đứa con trai này gần đây đã quá mệtmỏi, cuối cùng cũng có được tin vui, không nên làm phiền, nên đã không nói gìthêm.Ngược lại, khi hai vị bề trên vừa định đi, Phạm Nhàn vui vẻ nói: "Phụ thân,khi ở Giang Nam, con đã nhờ người đặt tên, nhưng vẫn chưa biết đã đặt tên gìcho tiểu nha đầu này."Phạm Nhàn hỏi một cách hân hoan, nhưng Phạm Thượng thư liếc nhìn Liễuthị, ánh mắt có phần phức tạp, rồi nói một cách bình tĩnh: "Con gái không cầnvội đặt tên, chỉ cần có một nhũ danh gọi trước đã đủ.""Phạm Tiểu Hoa." Phạm Nhàn cười nói: "Nhũ danh thì con đã nghĩ từ trướcrồi."Ngay sau đó, Lâm Uyển Nhi và Tư Tư đều có vẻ không hài lòng, nghĩ thầmtướng công là người cỡ nào, sao lại đặt một cái tên thô thiển như vậy. Nhưngtrước mặt mọi người, Tư Tư không dám phản đối, còn Uyển Nhi thì chú ý đếnvẻ mặt của Phạm Thượng thư, trong lòng bất ngờ nhưng cũng im lặng.Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi trao đổi ánh mắt, bỗng nghĩ đến một chuyện,khiến sắc mặt hai người không còn vui vẻ. Chờ Phạm Thượng thư và Liễu thị rangoài, Phạm Nhàn mới lắc đầu thở dài, nhìn đứa con gái trong vòng tay lão mama bên cạnh và nói: "Chẳng lẽ cả tên của đứa bé này cũng phải chờ trong cungban xuống hay sao?"Nghe vậy, Tư Tư giật mình, tự hỏi nói vậy là sao? Chợt liền nghĩ đến thânphận khác của thiếu gia, lặng thinh không dám bày tỏ ý kiến.Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn và nói nhỏ: "Lão gia từng nói năm xưa têncủa chàng... cũng do trong cung đặt. Thiếp nghĩ không chỉ tên, muộn nhất làngày kia, chắc chắn bệ hạ sẽ bảo chàng bế con vào cung. Ban tên chỉ là chuyệnnhỏ, chắc chắn trong cung sẽ cử một nhóm lão ma ma và nhũ mẫu đến chochàng lựa chọn."Phạm Nhàn nhướn mày, cười lạnh: "Mấy lão ma ma trong cung... muốn đếnthì đến, ta chỉ cần tự nuôi dạy là được..."Giờ đây, khi nói chuyện y tự tin như vậy, thậm chí dám vả mặt Thái hậu,huống chỉ là những lão ma ma kia. Nhưng nói xong, lão ma ma bế đứa trẻ sợhãi, còn nhũ mẫu đứng sau cúi đầu, không dám thở mạnh.Phạm Nhàn nhìn họ một lượt, nói bình tĩnh: "Ngày thường, việc chăm sóctiểu thư phải vất vả cho các ngươi rồi, nhưng nhũ mẫu thì không cần lo. Ngàymai, thiếu nãi nãi sẽ tới nói với phu nhân."Lâm Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn nghi hoặc, tự hỏi sao tướng cônglại muốnđuổi nhũ mẫu đi? Chỉ thấy Phạm Nhàn ngồi xuống bên giường, mỉm cười hỏiTư Tư: "Có sữa không?"Tư Tư hơi ngượng ngùng, gật đầu. Phạm Nhàn cười nói: "Vậy thì thôi. Dùsao con cái cũng phải tự mình nuôi dưỡng, nhờ nhũ mẫu cho con bú thì tính làgì."Phạm Nhàn nghĩ, làm sao đám người này hiểu được tầm quan trọng của việcnuôi con bằng sữa mẹ. Trong thế giới kia, sữa bò non có giá bao nhiêu tiền? Ytừng nghe bác sĩ nói, việc mẹ trực tiếp cho con bú sẽ tác động lên tâm lý đứatrẻ... Y biết nói ra những lời này sẽ chẳng có ai ở đây hiểu được, nên không bànluận với hai người phụ nữ kia nữa, tự mình quyết định.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1427: Chiếc áo lông nhỏ 4