Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1678: Ngồi trên ghế giả lỗ mãng 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta là người rất ôn hòa." Nụ cười trên môi Phạm Nhàn càng thêm tươi tắn,mắt nhìn thẳng Ngụy Đông Hành, ôn tồn nói: "Nếu có chỉ dụ từ trên, tất nhiênphải tuân theo. Còn không có chỉ dụ, bản quan muốn xem xem rốt cuộc lũ tiểunhân kia sẽ rơi xuống kết cục ra sao."Việc của Giám Sát viện và việc của triều chính là hai thứ khác nhau, nướcsông không phạm nước giếng. Lời Phạm Nhàn vừa nói đã hơi có ý hạm húy,huống hồ hai chữ "tiểu nhân" đã lột trần toàn bộ thể diện của Ngụy Thượng thư.Sắc mặt hắn lập tức lạnh băng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Không biết Tiểu Công giacó ý gì?"Phạm Nhàn vẫn không nổi giận, chỉ cười đáp: "Không có ý gì cả, bản quanchỉ định là, tối nay vào cung hỏi bệ hạ, rốt cuộc gần đây đã ban chỉ dụ gì cho bộHộ, mà khiến bộ Hộ bỏ bê chính sự, ngày ngày ngồi canh trong Kinh Đô phủ.""Bản quan quản lý Giám Sát viện, nhưng cũng không dám bí mật điều traquan viên từ tam phẩm trở lên." Vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn ôn hòa: "Vốn dĩ hômnay là ngày mừng thọ bảy mươi của lão thái quân, không nên nói những lời lạnhlùng phá hoại khung cảnh như vậy. Chỉ có điều ta ở kinh đô không được baolâu, sắp phải tới Đông Di rồi, lại nghĩ việc Kinh Đô phủ rất quan trọng nên hơigấp gáp, mong chư vị đại nhân đừng chê cười."Các đại thần liên tục gượng cười, nào dám cười thật. Lời nói của PhạmNhàn vừa rồi đã nhắc nhở rõ ràng, y là Đề ti Giám Sát viện, ba ngày nữa sẽchính thức làm Viện trưởng đời thứ hai của Giám Sát viện. Huống hồ thân phậnkhác của y còn chưa kể đến, còn chuyện trở lại Đông Di thành, đó là lời cảnhcáo các đại thần rằng, Phạm Nhàn ngày nay đã có đủ công trạng để xin bệ hạmình muốn thứ gì, cho dù là một ý chỉ.Sau khi suy ngẫm kỹ càng, Ngụy Thượng thư mới thấu hiểu hàm ý trong lờiPhạm Nhàn.Phạm Nhàn cầm một chén rượu, nói với các đại thần: "Chư vị hãy để KinhĐô phủ được yên ổn một chút."Nghe thế, ai nấy đều hiểu Phạm Nhàn đã chính thức lên tiếng. Trong khôngkhí im lặng khó chịu, từ từ có người giơ chén lên, có phần lúng túng, nhưngphần lớn các đại thần đều giơ chén theo.Ngụy Thượng thư vẫn còn ngơ ngác nhìn cái chén trước mặt, thật sự rất khóxử. Hắn biết Phạm Nhàn là người thù rất dai, nụ cười ôn hòa kia chỉ e là che đậycho cơn phẫn nộ tột độ. Cho dù hôm nay mình xuống nước, liệu có thể thoátkhỏi đòn trả thù của Phạm Nhàn hay không? Dù sao hắn cũng là Thượng thưtrong triều, địa vị cao sang, lại được bệ hạ và Hạ Tông Vĩ che chở, nếu nhượngbộ ở đây thật sự không thể nói nối.Phạm Nhàn không đoái hoài tới hắn, vẫn mỉm cười ôn hòa: "Mặc dù chúngta đều làm quan trong triều đình, nhưng cũng đều là những kẻ đáng thương,chẳng phải đều là để tìm tiền đồ tốt hơn cho con cháu mình hay sao.""Bệ hạ từng nói, con người cần có lòng kính sợ." Y nhìn khắp mọi người, ôntồn nói: "Bản quan đứng giữa thiên địa, chỉ kính sợ hai thứ điều đời này."Thượng thư bộ Lễ nhíu mày, là người đầu tiên giơ chén lên. Không giốngNgụy Thượng thư, hắn chưa từng mâu thuẫn với Phạm phủ, nên còn cơ hội đềnbù. Trong lòng hắn thầm khinh bỉ Ngụy Đông Hành, rõ ràng người này vẫnkhông biết tính cách và thủ đoạn của Phạm Nhàn.Hắn biết Ngụy Thượng thư nghĩ gì, Giám Sát viện không thể quản đượcquan viên từ tam phẩm trở lên. Chỉ cần bệ hạ không ra lệnh, dường như PhạmNhàn không thể uy hiếp được mình. Nhưng hắn nhớ rõ, Phạm Nhàn từng đẩyThượng thư bộ Lễ Quách Du Chi đến chỗ chết, đã hại không biết bao nhiêuThượng thư. Y là loại hung ác dám bức ép Thái tử đến bước đường cùng, một vịThượng thư như ngươi, sao lại cố chấp đối đầu trực diện?Nghĩ thế, bộ Lễ Thượng thư bèn hỏi theo: "Không biết Tiểu Công gia kínhsợ điều gì?""Thứ nhất là kính bệ hạ, thứ hai là kính phụ mẫu." Phạm Nhàn xoay nhẹchén rượu, cười đáp: "Bệ hạ nói rất đúng, không có lòng kính sợ, làm việc sẽ trởnên bừa bãi. Xưa kia bản quan có phần lỗ mãng, mong chư vị bỏ qua cho."Trong bữa tiệc lại vang lên một tràng cười đùa, nhưng tất cả mọi người đềunghe rõ ràng ý nghĩa trong lời nói ấy. Kính sợ? Rõ ràng Tiểu Công gia muốn nóivới mọi người rằng, trong tấm lòng kính nể của các ngươi, ngoài trời đất cha mẹvà bệ hạ, đừng quên cả ta! Lỗ mãng? Hành động của Tiểu Công gia này khôngchỉ lỗ mãng mà còn rất hung tàn!Vẫn là câu nói cũ, lời đe dọa rất thiếu tế nhị nhưng vì người đe dọa quá uyquyền nên nghe rất oai phong. Đặc biệt là khi nghe Phạm Nhàn nhắc đến “concháu”, cuối cùng cũng nhắc cho một số người, cho dù Giám Sát viện không thểtrừng trị Thượng thư Thị lang, nhưng đày đọa những người khác trong gia tộccác ngươi xuống địa ngục thì lại dễ như trở bàn tay.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta là người rất ôn hòa." Nụ cười trên môi Phạm Nhàn càng thêm tươi tắn,mắt nhìn thẳng Ngụy Đông Hành, ôn tồn nói: "Nếu có chỉ dụ từ trên, tất nhiênphải tuân theo. Còn không có chỉ dụ, bản quan muốn xem xem rốt cuộc lũ tiểunhân kia sẽ rơi xuống kết cục ra sao."Việc của Giám Sát viện và việc của triều chính là hai thứ khác nhau, nướcsông không phạm nước giếng. Lời Phạm Nhàn vừa nói đã hơi có ý hạm húy,huống hồ hai chữ "tiểu nhân" đã lột trần toàn bộ thể diện của Ngụy Thượng thư.Sắc mặt hắn lập tức lạnh băng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Không biết Tiểu Công giacó ý gì?"Phạm Nhàn vẫn không nổi giận, chỉ cười đáp: "Không có ý gì cả, bản quanchỉ định là, tối nay vào cung hỏi bệ hạ, rốt cuộc gần đây đã ban chỉ dụ gì cho bộHộ, mà khiến bộ Hộ bỏ bê chính sự, ngày ngày ngồi canh trong Kinh Đô phủ.""Bản quan quản lý Giám Sát viện, nhưng cũng không dám bí mật điều traquan viên từ tam phẩm trở lên." Vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn ôn hòa: "Vốn dĩ hômnay là ngày mừng thọ bảy mươi của lão thái quân, không nên nói những lời lạnhlùng phá hoại khung cảnh như vậy. Chỉ có điều ta ở kinh đô không được baolâu, sắp phải tới Đông Di rồi, lại nghĩ việc Kinh Đô phủ rất quan trọng nên hơigấp gáp, mong chư vị đại nhân đừng chê cười."Các đại thần liên tục gượng cười, nào dám cười thật. Lời nói của PhạmNhàn vừa rồi đã nhắc nhở rõ ràng, y là Đề ti Giám Sát viện, ba ngày nữa sẽchính thức làm Viện trưởng đời thứ hai của Giám Sát viện. Huống hồ thân phậnkhác của y còn chưa kể đến, còn chuyện trở lại Đông Di thành, đó là lời cảnhcáo các đại thần rằng, Phạm Nhàn ngày nay đã có đủ công trạng để xin bệ hạmình muốn thứ gì, cho dù là một ý chỉ.Sau khi suy ngẫm kỹ càng, Ngụy Thượng thư mới thấu hiểu hàm ý trong lờiPhạm Nhàn.Phạm Nhàn cầm một chén rượu, nói với các đại thần: "Chư vị hãy để KinhĐô phủ được yên ổn một chút."Nghe thế, ai nấy đều hiểu Phạm Nhàn đã chính thức lên tiếng. Trong khôngkhí im lặng khó chịu, từ từ có người giơ chén lên, có phần lúng túng, nhưngphần lớn các đại thần đều giơ chén theo.Ngụy Thượng thư vẫn còn ngơ ngác nhìn cái chén trước mặt, thật sự rất khóxử. Hắn biết Phạm Nhàn là người thù rất dai, nụ cười ôn hòa kia chỉ e là che đậycho cơn phẫn nộ tột độ. Cho dù hôm nay mình xuống nước, liệu có thể thoátkhỏi đòn trả thù của Phạm Nhàn hay không? Dù sao hắn cũng là Thượng thưtrong triều, địa vị cao sang, lại được bệ hạ và Hạ Tông Vĩ che chở, nếu nhượngbộ ở đây thật sự không thể nói nối.Phạm Nhàn không đoái hoài tới hắn, vẫn mỉm cười ôn hòa: "Mặc dù chúngta đều làm quan trong triều đình, nhưng cũng đều là những kẻ đáng thương,chẳng phải đều là để tìm tiền đồ tốt hơn cho con cháu mình hay sao.""Bệ hạ từng nói, con người cần có lòng kính sợ." Y nhìn khắp mọi người, ôntồn nói: "Bản quan đứng giữa thiên địa, chỉ kính sợ hai thứ điều đời này."Thượng thư bộ Lễ nhíu mày, là người đầu tiên giơ chén lên. Không giốngNgụy Thượng thư, hắn chưa từng mâu thuẫn với Phạm phủ, nên còn cơ hội đềnbù. Trong lòng hắn thầm khinh bỉ Ngụy Đông Hành, rõ ràng người này vẫnkhông biết tính cách và thủ đoạn của Phạm Nhàn.Hắn biết Ngụy Thượng thư nghĩ gì, Giám Sát viện không thể quản đượcquan viên từ tam phẩm trở lên. Chỉ cần bệ hạ không ra lệnh, dường như PhạmNhàn không thể uy hiếp được mình. Nhưng hắn nhớ rõ, Phạm Nhàn từng đẩyThượng thư bộ Lễ Quách Du Chi đến chỗ chết, đã hại không biết bao nhiêuThượng thư. Y là loại hung ác dám bức ép Thái tử đến bước đường cùng, một vịThượng thư như ngươi, sao lại cố chấp đối đầu trực diện?Nghĩ thế, bộ Lễ Thượng thư bèn hỏi theo: "Không biết Tiểu Công gia kínhsợ điều gì?""Thứ nhất là kính bệ hạ, thứ hai là kính phụ mẫu." Phạm Nhàn xoay nhẹchén rượu, cười đáp: "Bệ hạ nói rất đúng, không có lòng kính sợ, làm việc sẽ trởnên bừa bãi. Xưa kia bản quan có phần lỗ mãng, mong chư vị bỏ qua cho."Trong bữa tiệc lại vang lên một tràng cười đùa, nhưng tất cả mọi người đềunghe rõ ràng ý nghĩa trong lời nói ấy. Kính sợ? Rõ ràng Tiểu Công gia muốn nóivới mọi người rằng, trong tấm lòng kính nể của các ngươi, ngoài trời đất cha mẹvà bệ hạ, đừng quên cả ta! Lỗ mãng? Hành động của Tiểu Công gia này khôngchỉ lỗ mãng mà còn rất hung tàn!Vẫn là câu nói cũ, lời đe dọa rất thiếu tế nhị nhưng vì người đe dọa quá uyquyền nên nghe rất oai phong. Đặc biệt là khi nghe Phạm Nhàn nhắc đến “concháu”, cuối cùng cũng nhắc cho một số người, cho dù Giám Sát viện không thểtrừng trị Thượng thư Thị lang, nhưng đày đọa những người khác trong gia tộccác ngươi xuống địa ngục thì lại dễ như trở bàn tay.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta là người rất ôn hòa." Nụ cười trên môi Phạm Nhàn càng thêm tươi tắn,mắt nhìn thẳng Ngụy Đông Hành, ôn tồn nói: "Nếu có chỉ dụ từ trên, tất nhiênphải tuân theo. Còn không có chỉ dụ, bản quan muốn xem xem rốt cuộc lũ tiểunhân kia sẽ rơi xuống kết cục ra sao."Việc của Giám Sát viện và việc của triều chính là hai thứ khác nhau, nướcsông không phạm nước giếng. Lời Phạm Nhàn vừa nói đã hơi có ý hạm húy,huống hồ hai chữ "tiểu nhân" đã lột trần toàn bộ thể diện của Ngụy Thượng thư.Sắc mặt hắn lập tức lạnh băng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Không biết Tiểu Công giacó ý gì?"Phạm Nhàn vẫn không nổi giận, chỉ cười đáp: "Không có ý gì cả, bản quanchỉ định là, tối nay vào cung hỏi bệ hạ, rốt cuộc gần đây đã ban chỉ dụ gì cho bộHộ, mà khiến bộ Hộ bỏ bê chính sự, ngày ngày ngồi canh trong Kinh Đô phủ.""Bản quan quản lý Giám Sát viện, nhưng cũng không dám bí mật điều traquan viên từ tam phẩm trở lên." Vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn ôn hòa: "Vốn dĩ hômnay là ngày mừng thọ bảy mươi của lão thái quân, không nên nói những lời lạnhlùng phá hoại khung cảnh như vậy. Chỉ có điều ta ở kinh đô không được baolâu, sắp phải tới Đông Di rồi, lại nghĩ việc Kinh Đô phủ rất quan trọng nên hơigấp gáp, mong chư vị đại nhân đừng chê cười."Các đại thần liên tục gượng cười, nào dám cười thật. Lời nói của PhạmNhàn vừa rồi đã nhắc nhở rõ ràng, y là Đề ti Giám Sát viện, ba ngày nữa sẽchính thức làm Viện trưởng đời thứ hai của Giám Sát viện. Huống hồ thân phậnkhác của y còn chưa kể đến, còn chuyện trở lại Đông Di thành, đó là lời cảnhcáo các đại thần rằng, Phạm Nhàn ngày nay đã có đủ công trạng để xin bệ hạmình muốn thứ gì, cho dù là một ý chỉ.Sau khi suy ngẫm kỹ càng, Ngụy Thượng thư mới thấu hiểu hàm ý trong lờiPhạm Nhàn.Phạm Nhàn cầm một chén rượu, nói với các đại thần: "Chư vị hãy để KinhĐô phủ được yên ổn một chút."Nghe thế, ai nấy đều hiểu Phạm Nhàn đã chính thức lên tiếng. Trong khôngkhí im lặng khó chịu, từ từ có người giơ chén lên, có phần lúng túng, nhưngphần lớn các đại thần đều giơ chén theo.Ngụy Thượng thư vẫn còn ngơ ngác nhìn cái chén trước mặt, thật sự rất khóxử. Hắn biết Phạm Nhàn là người thù rất dai, nụ cười ôn hòa kia chỉ e là che đậycho cơn phẫn nộ tột độ. Cho dù hôm nay mình xuống nước, liệu có thể thoátkhỏi đòn trả thù của Phạm Nhàn hay không? Dù sao hắn cũng là Thượng thưtrong triều, địa vị cao sang, lại được bệ hạ và Hạ Tông Vĩ che chở, nếu nhượngbộ ở đây thật sự không thể nói nối.Phạm Nhàn không đoái hoài tới hắn, vẫn mỉm cười ôn hòa: "Mặc dù chúngta đều làm quan trong triều đình, nhưng cũng đều là những kẻ đáng thương,chẳng phải đều là để tìm tiền đồ tốt hơn cho con cháu mình hay sao.""Bệ hạ từng nói, con người cần có lòng kính sợ." Y nhìn khắp mọi người, ôntồn nói: "Bản quan đứng giữa thiên địa, chỉ kính sợ hai thứ điều đời này."Thượng thư bộ Lễ nhíu mày, là người đầu tiên giơ chén lên. Không giốngNgụy Thượng thư, hắn chưa từng mâu thuẫn với Phạm phủ, nên còn cơ hội đềnbù. Trong lòng hắn thầm khinh bỉ Ngụy Đông Hành, rõ ràng người này vẫnkhông biết tính cách và thủ đoạn của Phạm Nhàn.Hắn biết Ngụy Thượng thư nghĩ gì, Giám Sát viện không thể quản đượcquan viên từ tam phẩm trở lên. Chỉ cần bệ hạ không ra lệnh, dường như PhạmNhàn không thể uy hiếp được mình. Nhưng hắn nhớ rõ, Phạm Nhàn từng đẩyThượng thư bộ Lễ Quách Du Chi đến chỗ chết, đã hại không biết bao nhiêuThượng thư. Y là loại hung ác dám bức ép Thái tử đến bước đường cùng, một vịThượng thư như ngươi, sao lại cố chấp đối đầu trực diện?Nghĩ thế, bộ Lễ Thượng thư bèn hỏi theo: "Không biết Tiểu Công gia kínhsợ điều gì?""Thứ nhất là kính bệ hạ, thứ hai là kính phụ mẫu." Phạm Nhàn xoay nhẹchén rượu, cười đáp: "Bệ hạ nói rất đúng, không có lòng kính sợ, làm việc sẽ trởnên bừa bãi. Xưa kia bản quan có phần lỗ mãng, mong chư vị bỏ qua cho."Trong bữa tiệc lại vang lên một tràng cười đùa, nhưng tất cả mọi người đềunghe rõ ràng ý nghĩa trong lời nói ấy. Kính sợ? Rõ ràng Tiểu Công gia muốn nóivới mọi người rằng, trong tấm lòng kính nể của các ngươi, ngoài trời đất cha mẹvà bệ hạ, đừng quên cả ta! Lỗ mãng? Hành động của Tiểu Công gia này khôngchỉ lỗ mãng mà còn rất hung tàn!Vẫn là câu nói cũ, lời đe dọa rất thiếu tế nhị nhưng vì người đe dọa quá uyquyền nên nghe rất oai phong. Đặc biệt là khi nghe Phạm Nhàn nhắc đến “concháu”, cuối cùng cũng nhắc cho một số người, cho dù Giám Sát viện không thểtrừng trị Thượng thư Thị lang, nhưng đày đọa những người khác trong gia tộccác ngươi xuống địa ngục thì lại dễ như trở bàn tay.