Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1853: Bảy ngày 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu ở Giang Nam, có lẽ Phạm Nhàn sẽ nhận được ủng hộ lớn hơn nữa củadân chúng, bởi dù sao y cũng đã gây dựng ở đó lâu nhất. Hơn nữa, Lâm UyểnNhi quản lý Hàng Châu hội, nhiều năm qua đã không tiếc máu xương che chởdân lành, đã thay thế Minh gia trở thành biểu tượng sáng chói nhất trong lòngbách tính nghèo khổ và sĩ tử Giang Nam.Dẫu sao, những người dân sống dưới chân hoàng thành kinh đô, cho dù cóthiên vị Phạm Nhàn cũng không thể làm được điều gì. Vậy nên xét cho cùngcuộc chiến này vẫn là cuộc chiến giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, giốngnhư trận chiến trong Ngự Thư phòng ngày trước.o O oBảy ngày sau, hết thảy vẫn chưa định đoạt, thiên hạ chưa yên ổn, ngoàiPhạm phủ vẫn là gió thu lồng lộng, có lúc mưa phùn bay bay. Nhưng dưới hànhđộng tru diệt như thần chết của Phạm Nhàn, tai mắt do cung đình phái đến đànhphải lùi bước, kéo lưới giám sát ra xa hơn.Uy quyền của Hoàng đế vốn tối thượng, sợ chết cũng là tối thượng. Trongcuộc vây hãm này việc giám sát của cung đình chắc chắn sẽ lộ sơ hở. PhạmNhàn lạnh lùng đứng trước cửa phủ, im lặng quan sát động tĩnh xung quanh,trong lòng lại nhớ đến lời Uyển Nhi ngày ấy, ánh mắt lưu luyến một nỗi niềmkhác thường.Nếu như Hoàng đế lão tử muốn đối phó với kiểu phản kháng như trở mặtnày của Phạm Nhàn, thực ra còn rất nhiều cách, tại sao Hoàng đế lại khôngdùng? Việc rút lui của những tai mắt cung đình này cuối cùng là do thủ đoạnkhông ra gì của mình, hay là Hoàng đế bệ hạ đã thầm ban bố mệnh lệnh gì?Những tai mắt kia là giết cũng không hết...Phạm Nhàn cảm thấy hơi khó hiểu, cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng. Cólẽ nam nhân trong cung vẫn còn dành chút tình cảm, kỳ vọng cho mình, nhưngy không muốn để những tình cảm ký ức ấy lại lay chuyển con tim mình thêmmột lần nữa, trái tim đã sớm nguội lạnh trong cơn mưa thu.Y xoay người bước vào Phạm phủ. Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chởthức ăn cũng rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh Phạm phủ, vào cổng sau. Dĩ nhiên bênngoài cổng sau, chiếc xe đã trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất, thậm chítừng lá bắp cải, rễ củ cải đều không thoát khỏi sự giám sát.Những người chịu trách nhiệm kiểm tra đều là quan viên thân phận rõ ràng,khác với những tai mắt của cung đình rải khắp xung quanh Phạm phủ. PhạmNhàn cũng không khó dễ những người này, bởi nếu muốn thoát khỏi giam cầm,y cần cẩn thận với những tai mắt kia chứ không phải những quan viên này.Xe ngựa chở thức ăn không có gì bất thường, quan viên vẫy tay cho xe vàoPhạm phủ. Vừa qua cổng sau không xa là nhà bếp lớn của Phạm phủ, đã cóngười ra đón để chuyển rau củ quả trên xe.Ý chỉ trong cung rất rõ ràng, người trong Phạm phủ không ai có thể rangoài, còn người ngoài muốn vào cũng rất khó, cho dù chiếc xe này vốn từ chợtrực tiếp phái tới, từ khởi nguồn đã nằm trong giám sát của triều đình, chắc chắnkhông lo Phạm phủ hay đám Giám Sát viện không an phận động tay động chângì.Nhưng khi mọi người không chú ý, xa phu trên xe ngựa lại lặng lẽ tránh nhàbếp, đi vào vườn sau rồi được một lão bộc Phạm phủ dẫn đường, đithẳng vàomột thư phòng yên tĩnh.Vừa bước vào, thấy ngoài Phạm Nhàn còn có một nữ nhân, xa phu lập tứcđoán được là Viện trưởng phu nhân, bèn quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Việntrưởng đại nhân.”Sau khi xa phu cởi nón rơm, Lâm Uyển Nhi giật mình che miệng kêu lên:“Thật giống!”Người kia hơi lúng túng nhưng không dám nói gì, đứng dậy nói ngay: “Mấyngày nay canh gác ngoài Phạm phủ rất nghiêm, nên không ai dám làm loạn.”“Người này chính là tướng tài trong Khải Niên tiểu tổ của ta, năm xưa ở BắcTề đã từng giúp ta một đại ân.” Phạm Nhàn dịu dàng giải thích với thê tử. Vịquan viên này giống hệt mình, thường ẩn náu trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng ycũng không ngờ rằng sau bảy ngày bị vây khốn, Khải Niên tiểu tổ mạo hiểmđến phủ để liên lạc với mình, lại chính là người này."Yên lặng là tốt nhất, không có gì quan trọng hơn tính mệnh của chínhmình." Phạm Nhàn nhìn thuộc hạ thành khẩn nói. Đây chính là tín điều mà yluôn nhắc nhở bên cạnh, dù là thuộc hạ trung thành nhất cũng không ngoại lệ,không có gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân. Vương Khải Niên như vậy,Cao Đạt cũng thế."Tấm lưới bên ngoài đã nới lỏng phần nào, hôm nay ta muốn ra ngoài mộtchút." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói."Đại nhân, như vậy quá liều lĩnh." Vị quan viên kia nghiêm nghị nói, hắnnghĩ bản thân mình đã liều mình vào phủ, có lời gì cứ tự mình truyền đạt làđược."Không được." Phạm Nhàn lắc đầu. Những lời ấy quá quan trọng, nhất địnhphải tự tai nghe từng người một, nếu có sai sót chỉ e sẽ gặp rắc rối lớn. Bỗngnhiên y nhớ tới, nếu như Vương Khải Niên có mặt bên cạnh, mọi việc đều dễdàng giải quyết hơn nhiều. Với bản lĩnh của lão Vương, ngay cả dưới ánh mắtrình rập của đám người, lén lút vào phủ cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nếu ở Giang Nam, có lẽ Phạm Nhàn sẽ nhận được ủng hộ lớn hơn nữa của

dân chúng, bởi dù sao y cũng đã gây dựng ở đó lâu nhất. Hơn nữa, Lâm Uyển

Nhi quản lý Hàng Châu hội, nhiều năm qua đã không tiếc máu xương che chở

dân lành, đã thay thế Minh gia trở thành biểu tượng sáng chói nhất trong lòng

bách tính nghèo khổ và sĩ tử Giang Nam.

Dẫu sao, những người dân sống dưới chân hoàng thành kinh đô, cho dù có

thiên vị Phạm Nhàn cũng không thể làm được điều gì. Vậy nên xét cho cùng

cuộc chiến này vẫn là cuộc chiến giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, giống

như trận chiến trong Ngự Thư phòng ngày trước.

o O o

Bảy ngày sau, hết thảy vẫn chưa định đoạt, thiên hạ chưa yên ổn, ngoài

Phạm phủ vẫn là gió thu lồng lộng, có lúc mưa phùn bay bay. Nhưng dưới hành

động tru diệt như thần chết của Phạm Nhàn, tai mắt do cung đình phái đến đành

phải lùi bước, kéo lưới giám sát ra xa hơn.

Uy quyền của Hoàng đế vốn tối thượng, sợ chết cũng là tối thượng. Trong

cuộc vây hãm này việc giám sát của cung đình chắc chắn sẽ lộ sơ hở. Phạm

Nhàn lạnh lùng đứng trước cửa phủ, im lặng quan sát động tĩnh xung quanh,

trong lòng lại nhớ đến lời Uyển Nhi ngày ấy, ánh mắt lưu luyến một nỗi niềm

khác thường.

Nếu như Hoàng đế lão tử muốn đối phó với kiểu phản kháng như trở mặt

này của Phạm Nhàn, thực ra còn rất nhiều cách, tại sao Hoàng đế lại không

dùng? Việc rút lui của những tai mắt cung đình này cuối cùng là do thủ đoạn

không ra gì của mình, hay là Hoàng đế bệ hạ đã thầm ban bố mệnh lệnh gì?

Những tai mắt kia là giết cũng không hết...

Phạm Nhàn cảm thấy hơi khó hiểu, cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng. Có

lẽ nam nhân trong cung vẫn còn dành chút tình cảm, kỳ vọng cho mình, nhưng

y không muốn để những tình cảm ký ức ấy lại lay chuyển con tim mình thêm

một lần nữa, trái tim đã sớm nguội lạnh trong cơn mưa thu.

Y xoay người bước vào Phạm phủ. Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chở

thức ăn cũng rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh Phạm phủ, vào cổng sau. Dĩ nhiên bên

ngoài cổng sau, chiếc xe đã trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất, thậm chí

từng lá bắp cải, rễ củ cải đều không thoát khỏi sự giám sát.

Những người chịu trách nhiệm kiểm tra đều là quan viên thân phận rõ ràng,

khác với những tai mắt của cung đình rải khắp xung quanh Phạm phủ. Phạm

Nhàn cũng không khó dễ những người này, bởi nếu muốn thoát khỏi giam cầm,

y cần cẩn thận với những tai mắt kia chứ không phải những quan viên này.

Xe ngựa chở thức ăn không có gì bất thường, quan viên vẫy tay cho xe vào

Phạm phủ. Vừa qua cổng sau không xa là nhà bếp lớn của Phạm phủ, đã có

người ra đón để chuyển rau củ quả trên xe.

Ý chỉ trong cung rất rõ ràng, người trong Phạm phủ không ai có thể ra

ngoài, còn người ngoài muốn vào cũng rất khó, cho dù chiếc xe này vốn từ chợ

trực tiếp phái tới, từ khởi nguồn đã nằm trong giám sát của triều đình, chắc chắn

không lo Phạm phủ hay đám Giám Sát viện không an phận động tay động chân

gì.

Nhưng khi mọi người không chú ý, xa phu trên xe ngựa lại lặng lẽ tránh nhà

bếp, đi vào vườn sau rồi được một lão bộc Phạm phủ dẫn đường, đithẳng vào

một thư phòng yên tĩnh.

Vừa bước vào, thấy ngoài Phạm Nhàn còn có một nữ nhân, xa phu lập tức

đoán được là Viện trưởng phu nhân, bèn quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Viện

trưởng đại nhân.”

Sau khi xa phu cởi nón rơm, Lâm Uyển Nhi giật mình che miệng kêu lên:

“Thật giống!”

Người kia hơi lúng túng nhưng không dám nói gì, đứng dậy nói ngay: “Mấy

ngày nay canh gác ngoài Phạm phủ rất nghiêm, nên không ai dám làm loạn.”

“Người này chính là tướng tài trong Khải Niên tiểu tổ của ta, năm xưa ở Bắc

Tề đã từng giúp ta một đại ân.” Phạm Nhàn dịu dàng giải thích với thê tử. Vị

quan viên này giống hệt mình, thường ẩn náu trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng y

cũng không ngờ rằng sau bảy ngày bị vây khốn, Khải Niên tiểu tổ mạo hiểm

đến phủ để liên lạc với mình, lại chính là người này.

"Yên lặng là tốt nhất, không có gì quan trọng hơn tính mệnh của chính

mình." Phạm Nhàn nhìn thuộc hạ thành khẩn nói. Đây chính là tín điều mà y

luôn nhắc nhở bên cạnh, dù là thuộc hạ trung thành nhất cũng không ngoại lệ,

không có gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân. Vương Khải Niên như vậy,

Cao Đạt cũng thế.

"Tấm lưới bên ngoài đã nới lỏng phần nào, hôm nay ta muốn ra ngoài một

chút." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Đại nhân, như vậy quá liều lĩnh." Vị quan viên kia nghiêm nghị nói, hắn

nghĩ bản thân mình đã liều mình vào phủ, có lời gì cứ tự mình truyền đạt là

được.

"Không được." Phạm Nhàn lắc đầu. Những lời ấy quá quan trọng, nhất định

phải tự tai nghe từng người một, nếu có sai sót chỉ e sẽ gặp rắc rối lớn. Bỗng

nhiên y nhớ tới, nếu như Vương Khải Niên có mặt bên cạnh, mọi việc đều dễ

dàng giải quyết hơn nhiều. Với bản lĩnh của lão Vương, ngay cả dưới ánh mắt

rình rập của đám người, lén lút vào phủ cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu ở Giang Nam, có lẽ Phạm Nhàn sẽ nhận được ủng hộ lớn hơn nữa củadân chúng, bởi dù sao y cũng đã gây dựng ở đó lâu nhất. Hơn nữa, Lâm UyểnNhi quản lý Hàng Châu hội, nhiều năm qua đã không tiếc máu xương che chởdân lành, đã thay thế Minh gia trở thành biểu tượng sáng chói nhất trong lòngbách tính nghèo khổ và sĩ tử Giang Nam.Dẫu sao, những người dân sống dưới chân hoàng thành kinh đô, cho dù cóthiên vị Phạm Nhàn cũng không thể làm được điều gì. Vậy nên xét cho cùngcuộc chiến này vẫn là cuộc chiến giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, giốngnhư trận chiến trong Ngự Thư phòng ngày trước.o O oBảy ngày sau, hết thảy vẫn chưa định đoạt, thiên hạ chưa yên ổn, ngoàiPhạm phủ vẫn là gió thu lồng lộng, có lúc mưa phùn bay bay. Nhưng dưới hànhđộng tru diệt như thần chết của Phạm Nhàn, tai mắt do cung đình phái đến đànhphải lùi bước, kéo lưới giám sát ra xa hơn.Uy quyền của Hoàng đế vốn tối thượng, sợ chết cũng là tối thượng. Trongcuộc vây hãm này việc giám sát của cung đình chắc chắn sẽ lộ sơ hở. PhạmNhàn lạnh lùng đứng trước cửa phủ, im lặng quan sát động tĩnh xung quanh,trong lòng lại nhớ đến lời Uyển Nhi ngày ấy, ánh mắt lưu luyến một nỗi niềmkhác thường.Nếu như Hoàng đế lão tử muốn đối phó với kiểu phản kháng như trở mặtnày của Phạm Nhàn, thực ra còn rất nhiều cách, tại sao Hoàng đế lại khôngdùng? Việc rút lui của những tai mắt cung đình này cuối cùng là do thủ đoạnkhông ra gì của mình, hay là Hoàng đế bệ hạ đã thầm ban bố mệnh lệnh gì?Những tai mắt kia là giết cũng không hết...Phạm Nhàn cảm thấy hơi khó hiểu, cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng. Cólẽ nam nhân trong cung vẫn còn dành chút tình cảm, kỳ vọng cho mình, nhưngy không muốn để những tình cảm ký ức ấy lại lay chuyển con tim mình thêmmột lần nữa, trái tim đã sớm nguội lạnh trong cơn mưa thu.Y xoay người bước vào Phạm phủ. Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chởthức ăn cũng rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh Phạm phủ, vào cổng sau. Dĩ nhiên bênngoài cổng sau, chiếc xe đã trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất, thậm chítừng lá bắp cải, rễ củ cải đều không thoát khỏi sự giám sát.Những người chịu trách nhiệm kiểm tra đều là quan viên thân phận rõ ràng,khác với những tai mắt của cung đình rải khắp xung quanh Phạm phủ. PhạmNhàn cũng không khó dễ những người này, bởi nếu muốn thoát khỏi giam cầm,y cần cẩn thận với những tai mắt kia chứ không phải những quan viên này.Xe ngựa chở thức ăn không có gì bất thường, quan viên vẫy tay cho xe vàoPhạm phủ. Vừa qua cổng sau không xa là nhà bếp lớn của Phạm phủ, đã cóngười ra đón để chuyển rau củ quả trên xe.Ý chỉ trong cung rất rõ ràng, người trong Phạm phủ không ai có thể rangoài, còn người ngoài muốn vào cũng rất khó, cho dù chiếc xe này vốn từ chợtrực tiếp phái tới, từ khởi nguồn đã nằm trong giám sát của triều đình, chắc chắnkhông lo Phạm phủ hay đám Giám Sát viện không an phận động tay động chângì.Nhưng khi mọi người không chú ý, xa phu trên xe ngựa lại lặng lẽ tránh nhàbếp, đi vào vườn sau rồi được một lão bộc Phạm phủ dẫn đường, đithẳng vàomột thư phòng yên tĩnh.Vừa bước vào, thấy ngoài Phạm Nhàn còn có một nữ nhân, xa phu lập tứcđoán được là Viện trưởng phu nhân, bèn quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Việntrưởng đại nhân.”Sau khi xa phu cởi nón rơm, Lâm Uyển Nhi giật mình che miệng kêu lên:“Thật giống!”Người kia hơi lúng túng nhưng không dám nói gì, đứng dậy nói ngay: “Mấyngày nay canh gác ngoài Phạm phủ rất nghiêm, nên không ai dám làm loạn.”“Người này chính là tướng tài trong Khải Niên tiểu tổ của ta, năm xưa ở BắcTề đã từng giúp ta một đại ân.” Phạm Nhàn dịu dàng giải thích với thê tử. Vịquan viên này giống hệt mình, thường ẩn náu trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng ycũng không ngờ rằng sau bảy ngày bị vây khốn, Khải Niên tiểu tổ mạo hiểmđến phủ để liên lạc với mình, lại chính là người này."Yên lặng là tốt nhất, không có gì quan trọng hơn tính mệnh của chínhmình." Phạm Nhàn nhìn thuộc hạ thành khẩn nói. Đây chính là tín điều mà yluôn nhắc nhở bên cạnh, dù là thuộc hạ trung thành nhất cũng không ngoại lệ,không có gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân. Vương Khải Niên như vậy,Cao Đạt cũng thế."Tấm lưới bên ngoài đã nới lỏng phần nào, hôm nay ta muốn ra ngoài mộtchút." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói."Đại nhân, như vậy quá liều lĩnh." Vị quan viên kia nghiêm nghị nói, hắnnghĩ bản thân mình đã liều mình vào phủ, có lời gì cứ tự mình truyền đạt làđược."Không được." Phạm Nhàn lắc đầu. Những lời ấy quá quan trọng, nhất địnhphải tự tai nghe từng người một, nếu có sai sót chỉ e sẽ gặp rắc rối lớn. Bỗngnhiên y nhớ tới, nếu như Vương Khải Niên có mặt bên cạnh, mọi việc đều dễdàng giải quyết hơn nhiều. Với bản lĩnh của lão Vương, ngay cả dưới ánh mắtrình rập của đám người, lén lút vào phủ cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Chương 1853: Bảy ngày 3