Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1857: Khải Niên tiểu tổ ai lên đường nấy 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hãy nói với Hoằng Thành tất cả những gì trước đây ta đã nói về Hồ Ca, vềtin tức quân Hồ sẽ tấn công vào đầu đông. Bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, cố gắnghết sức để đánh thật vất vả... " Phạm Nhàn cau mày "Ừm, bây giờ hắn có thểhiểu ý ta, có điều phải thay hắn tìm cách ngăn bị triệu về kinh đô. Chắc hắn sẽbiết cách làm thế nào, chỉ cần nhắc nhở hắn hai bên cần phối hợp tốt, ta cho hắnmiếng xương khó nhai nhưng thực chất là thịt béo, không nên để người Hồ thậtsự chiếm lợi thế.""Vâng, đại nhân." Vị quan viên nhận lệnh ra đi.o O oCó người ra, có người vào, Phạm Nhàn tỉnh táo điều khiển các thành viênKhải Niên tiểu tổ truyền tải ý chí của mình tới những thế lực trên thiên hạ mà yquan tâm và có thể tác động."Ngươi hãy tới Đông Di thành. Trước tiên tìm Mộc Phong Nhi, nói rõ ýđịnh của ta cho hắn, có thể lợi dụng phản loạn của Tiểu Lương quốc, giữ ngọnlửa ấy ở mức vừa phải, không được cháy quá dữ dội cũng không được dập tắtquá nhanh.""Xong việc đó, ngươi hãy đi gặp Vương Thập Tam Lang, bảo với hắn ta sẽở kinh đô đợi hắn." Phạm Nhàn ngồi sau bàn đọc sách nhíu mày, khuấy độngnội loạn Đông Di thành có thể giữ Đại hoàng huynh ở bên kia, nhưng cũng hơicó lỗi với Vương Thập Tam Lang, đành phải lừa trước. "Hơn nữa... nhờ hắndùng kiếm lệnh của Kiếm Lư, lựa chọn hai người đáng tin cậy, phái tới GiangNam theo bên cạnh Tô Văn Mậu.""Ngươi hãy tự tay đưa bức thư này đến tay Đại điện hạ, nói với hắn rằngmọi việc ở kinh đô đều rất tốt, không cần vội vã trở về." Vẻ mặt Phạm Nhànthoáng lo lắng, bởi vì đối với Lý Hoằng Thành y có thể nói rõ suy nghĩ củamình, nhưng y không tự tin có thể khống chế được Đại hoàng tử.Chỉ sợ khi tin tức về cái chết thảm thương của Trần Bình Bình truyền đếnĐông Di thành, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng vị Đại hoàng tử kia sẽ không kémgì chính mình. Từ nhỏ Đại hoàng tử đã gọi Trần Bình Bình là bá phụ, huống hồchi mối quan hệ thân thiết giữa Ninh Tài nhân và Trần Bình Bình năm xưa, TrầnBình Bình đã bảo vệ Đại hoàng tử từ khi còn trong bụng mẹ. Chỉ nói riêng vềtình cảm giữa Đại hoàng tử và Trần Viên qua bấy nhiêu năm, với tính cách củaĐại hoàng tử, biết đâu hắn thực sự sẽ dẫn theo vài trăm thân binh giết về kinhđô!Điều Phạm Nhàn lo sợ nhất chính là việc này. Mệnh lệnh duy nhất mà y đưara trước bôn tập ngàn dặm về kinh đô là bảo đội người của Mộc Phong Nhiquay về Đông Di thành, bảo Đại hoàng tử không được trở lại kinh. Nhưng chỉdựa vào Mộc Phong Nhi làm sao ngăn được ngọn lửa giận dữ của Đại hoàng tử?Phạm Nhàn đành tự mình viết thư, lời lẽ khẩn thiết thỉnh cầu vị đại ca tính tìnhnóng nảy rất được mẫu thân di truyền này, cố gắng kiềm chế vọng động muốnchất vấn Hoàng đế và báo thù cho Trần Bình Bình, vâng lời ở lại Đông Dithành.Dù là Lý Hoằng Thành đang thống lĩnh binh ở Định Châu hay Đại hoàng tửđang khống chế một vạn tinh binh ở Đông Di thành, đây đều là hai lực lượngduy nhất mà Phạm Nhàn có thể trông cậy vào trong thiên hạ. Nhưng đội quântinh nhuệ này lại thuộc về Khánh Quốc, thuộc về Hoàng đế. Nếu hai người trẻtuổi trong hoàng tộc này chủ động hay bị triệu hồi về kinh, Phạm Nhàn sẽkhông còn chút hy vọng nào.Bởi vì Phạm Nhàn hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần Lý Hoằng Thành và Đạihoàng tử trở lại kinh đô, chắc chắn trong vài năm nữa nam nhân ngồi trên ghếrồng kia sẽ không cho họ cơ hội dẫn binh nữa. Điều này chính là vì mối quan hệgiữa họ với Phạm Nhàn, với Trần Bình Bình.Mệnh lệnh phái người đến Giang Nam dặn dò Tô Văn Mậu cũng đã chọnxong người. Ngoài vai trò thành viên Khải Niên tiểu tổ, Tô Văn Mậu còn làquan viên Nội Khố Chuyển Vận ti trong triều đình. Đối với Phạm Nhàn, đối vớiKhánh Quốc, đối với Hoàng đế, Nội Khố là vô cùng quan trọng. Ai cũng khôngthể buông tay, trong khi Tô Văn Mậu vừa không thể ẩn náu tại chỗ, vừa khôngthể rời khỏi Mân Bắc Giang Nam, nên hoàn cảnh của hắn rất nguy hiểm. PhạmNhàn chỉ có thể hy vọng trong những năm qua Tô Văn Mậu đã dung nạp đủnhiều thuộc hạ trung thành trong tam đại phường, đồng thời hy vọng vị huynhđệ họ hàng Nhâm Bá An vẫn còn nhớ tình xưa mà che chở cho Tô Văn Mậu. Từphía mình, ngoài việc sai cao thủ Kiếm Lư Đông Di thành tới Giang Nam bảovệ Tô Văn Mậu, Phạm Nhàn cũng chẳng còn cách nào khác.Thành viên đi Giang Nam còn có thêm nhiệm vụ truyền lời nhắn của PhạmNhàn cho Hạ Tê Phi, bảo hắn chọn một ngày nào đó trong hai tháng tới ghéthăm kinh đô. Việc mời chủ nhân hiện tại của Minh gia đến kinh đô không cónghĩa là Phạm Nhàn có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho hắn, mà chỉ vì PhạmNhàn muốn thử thăm dò người này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hãy nói với Hoằng Thành tất cả những gì trước đây ta đã nói về Hồ Ca, về
tin tức quân Hồ sẽ tấn công vào đầu đông. Bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng
hết sức để đánh thật vất vả... " Phạm Nhàn cau mày "Ừm, bây giờ hắn có thể
hiểu ý ta, có điều phải thay hắn tìm cách ngăn bị triệu về kinh đô. Chắc hắn sẽ
biết cách làm thế nào, chỉ cần nhắc nhở hắn hai bên cần phối hợp tốt, ta cho hắn
miếng xương khó nhai nhưng thực chất là thịt béo, không nên để người Hồ thật
sự chiếm lợi thế."
"Vâng, đại nhân." Vị quan viên nhận lệnh ra đi.
o O o
Có người ra, có người vào, Phạm Nhàn tỉnh táo điều khiển các thành viên
Khải Niên tiểu tổ truyền tải ý chí của mình tới những thế lực trên thiên hạ mà y
quan tâm và có thể tác động.
"Ngươi hãy tới Đông Di thành. Trước tiên tìm Mộc Phong Nhi, nói rõ ý
định của ta cho hắn, có thể lợi dụng phản loạn của Tiểu Lương quốc, giữ ngọn
lửa ấy ở mức vừa phải, không được cháy quá dữ dội cũng không được dập tắt
quá nhanh."
"Xong việc đó, ngươi hãy đi gặp Vương Thập Tam Lang, bảo với hắn ta sẽ
ở kinh đô đợi hắn." Phạm Nhàn ngồi sau bàn đọc sách nhíu mày, khuấy động
nội loạn Đông Di thành có thể giữ Đại hoàng huynh ở bên kia, nhưng cũng hơi
có lỗi với Vương Thập Tam Lang, đành phải lừa trước. "Hơn nữa... nhờ hắn
dùng kiếm lệnh của Kiếm Lư, lựa chọn hai người đáng tin cậy, phái tới Giang
Nam theo bên cạnh Tô Văn Mậu."
"Ngươi hãy tự tay đưa bức thư này đến tay Đại điện hạ, nói với hắn rằng
mọi việc ở kinh đô đều rất tốt, không cần vội vã trở về." Vẻ mặt Phạm Nhàn
thoáng lo lắng, bởi vì đối với Lý Hoằng Thành y có thể nói rõ suy nghĩ của
mình, nhưng y không tự tin có thể khống chế được Đại hoàng tử.
Chỉ sợ khi tin tức về cái chết thảm thương của Trần Bình Bình truyền đến
Đông Di thành, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng vị Đại hoàng tử kia sẽ không kém
gì chính mình. Từ nhỏ Đại hoàng tử đã gọi Trần Bình Bình là bá phụ, huống hồ
chi mối quan hệ thân thiết giữa Ninh Tài nhân và Trần Bình Bình năm xưa, Trần
Bình Bình đã bảo vệ Đại hoàng tử từ khi còn trong bụng mẹ. Chỉ nói riêng về
tình cảm giữa Đại hoàng tử và Trần Viên qua bấy nhiêu năm, với tính cách của
Đại hoàng tử, biết đâu hắn thực sự sẽ dẫn theo vài trăm thân binh giết về kinh
đô!
Điều Phạm Nhàn lo sợ nhất chính là việc này. Mệnh lệnh duy nhất mà y đưa
ra trước bôn tập ngàn dặm về kinh đô là bảo đội người của Mộc Phong Nhi
quay về Đông Di thành, bảo Đại hoàng tử không được trở lại kinh. Nhưng chỉ
dựa vào Mộc Phong Nhi làm sao ngăn được ngọn lửa giận dữ của Đại hoàng tử?
Phạm Nhàn đành tự mình viết thư, lời lẽ khẩn thiết thỉnh cầu vị đại ca tính tình
nóng nảy rất được mẫu thân di truyền này, cố gắng kiềm chế vọng động muốn
chất vấn Hoàng đế và báo thù cho Trần Bình Bình, vâng lời ở lại Đông Di
thành.
Dù là Lý Hoằng Thành đang thống lĩnh binh ở Định Châu hay Đại hoàng tử
đang khống chế một vạn tinh binh ở Đông Di thành, đây đều là hai lực lượng
duy nhất mà Phạm Nhàn có thể trông cậy vào trong thiên hạ. Nhưng đội quân
tinh nhuệ này lại thuộc về Khánh Quốc, thuộc về Hoàng đế. Nếu hai người trẻ
tuổi trong hoàng tộc này chủ động hay bị triệu hồi về kinh, Phạm Nhàn sẽ
không còn chút hy vọng nào.
Bởi vì Phạm Nhàn hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần Lý Hoằng Thành và Đại
hoàng tử trở lại kinh đô, chắc chắn trong vài năm nữa nam nhân ngồi trên ghế
rồng kia sẽ không cho họ cơ hội dẫn binh nữa. Điều này chính là vì mối quan hệ
giữa họ với Phạm Nhàn, với Trần Bình Bình.
Mệnh lệnh phái người đến Giang Nam dặn dò Tô Văn Mậu cũng đã chọn
xong người. Ngoài vai trò thành viên Khải Niên tiểu tổ, Tô Văn Mậu còn là
quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti trong triều đình. Đối với Phạm Nhàn, đối với
Khánh Quốc, đối với Hoàng đế, Nội Khố là vô cùng quan trọng. Ai cũng không
thể buông tay, trong khi Tô Văn Mậu vừa không thể ẩn náu tại chỗ, vừa không
thể rời khỏi Mân Bắc Giang Nam, nên hoàn cảnh của hắn rất nguy hiểm. Phạm
Nhàn chỉ có thể hy vọng trong những năm qua Tô Văn Mậu đã dung nạp đủ
nhiều thuộc hạ trung thành trong tam đại phường, đồng thời hy vọng vị huynh
đệ họ hàng Nhâm Bá An vẫn còn nhớ tình xưa mà che chở cho Tô Văn Mậu. Từ
phía mình, ngoài việc sai cao thủ Kiếm Lư Đông Di thành tới Giang Nam bảo
vệ Tô Văn Mậu, Phạm Nhàn cũng chẳng còn cách nào khác.
Thành viên đi Giang Nam còn có thêm nhiệm vụ truyền lời nhắn của Phạm
Nhàn cho Hạ Tê Phi, bảo hắn chọn một ngày nào đó trong hai tháng tới ghé
thăm kinh đô. Việc mời chủ nhân hiện tại của Minh gia đến kinh đô không có
nghĩa là Phạm Nhàn có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho hắn, mà chỉ vì Phạm
Nhàn muốn thử thăm dò người này.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hãy nói với Hoằng Thành tất cả những gì trước đây ta đã nói về Hồ Ca, vềtin tức quân Hồ sẽ tấn công vào đầu đông. Bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, cố gắnghết sức để đánh thật vất vả... " Phạm Nhàn cau mày "Ừm, bây giờ hắn có thểhiểu ý ta, có điều phải thay hắn tìm cách ngăn bị triệu về kinh đô. Chắc hắn sẽbiết cách làm thế nào, chỉ cần nhắc nhở hắn hai bên cần phối hợp tốt, ta cho hắnmiếng xương khó nhai nhưng thực chất là thịt béo, không nên để người Hồ thậtsự chiếm lợi thế.""Vâng, đại nhân." Vị quan viên nhận lệnh ra đi.o O oCó người ra, có người vào, Phạm Nhàn tỉnh táo điều khiển các thành viênKhải Niên tiểu tổ truyền tải ý chí của mình tới những thế lực trên thiên hạ mà yquan tâm và có thể tác động."Ngươi hãy tới Đông Di thành. Trước tiên tìm Mộc Phong Nhi, nói rõ ýđịnh của ta cho hắn, có thể lợi dụng phản loạn của Tiểu Lương quốc, giữ ngọnlửa ấy ở mức vừa phải, không được cháy quá dữ dội cũng không được dập tắtquá nhanh.""Xong việc đó, ngươi hãy đi gặp Vương Thập Tam Lang, bảo với hắn ta sẽở kinh đô đợi hắn." Phạm Nhàn ngồi sau bàn đọc sách nhíu mày, khuấy độngnội loạn Đông Di thành có thể giữ Đại hoàng huynh ở bên kia, nhưng cũng hơicó lỗi với Vương Thập Tam Lang, đành phải lừa trước. "Hơn nữa... nhờ hắndùng kiếm lệnh của Kiếm Lư, lựa chọn hai người đáng tin cậy, phái tới GiangNam theo bên cạnh Tô Văn Mậu.""Ngươi hãy tự tay đưa bức thư này đến tay Đại điện hạ, nói với hắn rằngmọi việc ở kinh đô đều rất tốt, không cần vội vã trở về." Vẻ mặt Phạm Nhànthoáng lo lắng, bởi vì đối với Lý Hoằng Thành y có thể nói rõ suy nghĩ củamình, nhưng y không tự tin có thể khống chế được Đại hoàng tử.Chỉ sợ khi tin tức về cái chết thảm thương của Trần Bình Bình truyền đếnĐông Di thành, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng vị Đại hoàng tử kia sẽ không kémgì chính mình. Từ nhỏ Đại hoàng tử đã gọi Trần Bình Bình là bá phụ, huống hồchi mối quan hệ thân thiết giữa Ninh Tài nhân và Trần Bình Bình năm xưa, TrầnBình Bình đã bảo vệ Đại hoàng tử từ khi còn trong bụng mẹ. Chỉ nói riêng vềtình cảm giữa Đại hoàng tử và Trần Viên qua bấy nhiêu năm, với tính cách củaĐại hoàng tử, biết đâu hắn thực sự sẽ dẫn theo vài trăm thân binh giết về kinhđô!Điều Phạm Nhàn lo sợ nhất chính là việc này. Mệnh lệnh duy nhất mà y đưara trước bôn tập ngàn dặm về kinh đô là bảo đội người của Mộc Phong Nhiquay về Đông Di thành, bảo Đại hoàng tử không được trở lại kinh. Nhưng chỉdựa vào Mộc Phong Nhi làm sao ngăn được ngọn lửa giận dữ của Đại hoàng tử?Phạm Nhàn đành tự mình viết thư, lời lẽ khẩn thiết thỉnh cầu vị đại ca tính tìnhnóng nảy rất được mẫu thân di truyền này, cố gắng kiềm chế vọng động muốnchất vấn Hoàng đế và báo thù cho Trần Bình Bình, vâng lời ở lại Đông Dithành.Dù là Lý Hoằng Thành đang thống lĩnh binh ở Định Châu hay Đại hoàng tửđang khống chế một vạn tinh binh ở Đông Di thành, đây đều là hai lực lượngduy nhất mà Phạm Nhàn có thể trông cậy vào trong thiên hạ. Nhưng đội quântinh nhuệ này lại thuộc về Khánh Quốc, thuộc về Hoàng đế. Nếu hai người trẻtuổi trong hoàng tộc này chủ động hay bị triệu hồi về kinh, Phạm Nhàn sẽkhông còn chút hy vọng nào.Bởi vì Phạm Nhàn hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần Lý Hoằng Thành và Đạihoàng tử trở lại kinh đô, chắc chắn trong vài năm nữa nam nhân ngồi trên ghếrồng kia sẽ không cho họ cơ hội dẫn binh nữa. Điều này chính là vì mối quan hệgiữa họ với Phạm Nhàn, với Trần Bình Bình.Mệnh lệnh phái người đến Giang Nam dặn dò Tô Văn Mậu cũng đã chọnxong người. Ngoài vai trò thành viên Khải Niên tiểu tổ, Tô Văn Mậu còn làquan viên Nội Khố Chuyển Vận ti trong triều đình. Đối với Phạm Nhàn, đối vớiKhánh Quốc, đối với Hoàng đế, Nội Khố là vô cùng quan trọng. Ai cũng khôngthể buông tay, trong khi Tô Văn Mậu vừa không thể ẩn náu tại chỗ, vừa khôngthể rời khỏi Mân Bắc Giang Nam, nên hoàn cảnh của hắn rất nguy hiểm. PhạmNhàn chỉ có thể hy vọng trong những năm qua Tô Văn Mậu đã dung nạp đủnhiều thuộc hạ trung thành trong tam đại phường, đồng thời hy vọng vị huynhđệ họ hàng Nhâm Bá An vẫn còn nhớ tình xưa mà che chở cho Tô Văn Mậu. Từphía mình, ngoài việc sai cao thủ Kiếm Lư Đông Di thành tới Giang Nam bảovệ Tô Văn Mậu, Phạm Nhàn cũng chẳng còn cách nào khác.Thành viên đi Giang Nam còn có thêm nhiệm vụ truyền lời nhắn của PhạmNhàn cho Hạ Tê Phi, bảo hắn chọn một ngày nào đó trong hai tháng tới ghéthăm kinh đô. Việc mời chủ nhân hiện tại của Minh gia đến kinh đô không cónghĩa là Phạm Nhàn có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho hắn, mà chỉ vì PhạmNhàn muốn thử thăm dò người này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑