Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1862: Khánh Miếu có mưa 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vậy tại sao những người bị lãng quên lại xuất hiện trong kinh đô, bên cạnhHoàng đế vào lúc này? Hay Hoàng đế đã hoàn toàn khống chế được KhánhMiếu? Nhưng năm đó Đại tế tự Khánh Miếu đã chết rất kỳ lạ, Nhị tế tự TamThạch đại sư cũng chết đầy uất ức, phần lớn các tế tự Khánh Miếu trên ĐạiĐông sơn cũng đã chết dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế. Vậy tại sao các khổ tusĩ Khánh Miếu lại quay sang ủng hộ Hoàng đế?Hay thực sự như Trần Bình Bình từng nói, hay chính mình mơ hồ đoánđược... năm xưa Hoàng đế từng tiếp xúc với ý chí Thần Miếu? Và chính vì thếnhững khổ tu sĩ này mới bỏ qua mối thù xưa mà đứng về phía Hoàng đế, giúpngài phát tán hào quang ra trần thế?Mưa không hề nặng hạt, trong thiên địa tự có duyên phận, khi Phạm Nhànthoát khỏi dòng suy nghĩ trong làn mưa phùn, vô thức ngẩng đầu lên thì đã thấyKhánh Miếu trước mặt cách đó không xa.Ngôi miếu ấy có màu đen sạm, mái cong thoáng ẩn hiện, im lìm bên conđường hoang vắng, trên chở trời mưa, dưới không vương bụi trần, tường baoquanh, bên trong có tháp tròn đứng lặng yên.Phạm Nhàn chăm chú nhìn tòa kiến trúc thanh nhã ấy, không biết trong lòngcó cảm xúc gì. Trong ngôi miếu này, y từng vô tình đi ngang qua Hoàng đế,từng nhìn thấy tiểu cô nương thích gặm đùi gà dưới rèm cửa vuông, cũng từngcẩn thận nghiên cứu những bức tranh kỳ lạ vẽ dưới hành lang mái hiên, nhưngđiều y thực sự muốn tìm hiểu, lại chẳng làm rõ được chuyện nào.Y vốn nên về phủ, nhưng giờ đây vô thức bước chân leo nấc thang mà vào,xuyên qua cánh cổng miếu hiếm khi đóng cửa then cài, trực tiếp bước vào bêntrong. Trong tiếng mưa thu lất phất, y chậm rãi dạo bước trong miếu, cảm giácmệt mỏi và oán hận những ngày qua dường như cũng giảm bớt nhiều, khôngbiết là do không khí huyền diệu vốn có của Khánh Miếu, hay là không gian yêntĩnh nơi đây, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta lười suy nghĩ.Hết sức tự nhiên đi đến hậu điện, bước chân Phạm Nhàn chợt dừng lại, bởi ynhìn thấy một vị khổ tu sĩ mặc áo vải thô, đội nón lá đang nhíu mày nhìn mình ởcửa hậu điện nhỏ bé kia.Phạm Nhàn định lui lại nhưng vị khổ tu sĩ kia lại lên tiếng, vừa mở miệng đãtràn ngập cảm khái, hai tay chắp lại hướng lên trời mưa thở dài: "Trời có ýriêng, Phạm công tử, chúng ta luôn muốn tìm ngài nhưng không ngờ ngài tự tìmđến."Bị nhìn thấu thân phận, Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh, nhìn vị khổ tu sĩ kia nóikhẽ: "Các vị? Tại sao lại tìm ta?"Vị khổ tu sĩ cầm một cái chuông, giờ đây nhẹ nhàng gõ một tiếng, âm thanhtrong trẻo nhanh chóng xuyên qua màn mưa mỏng manh, vang khắp KhánhMiếu. Giống như lần đầu Phạm Nhàn đến đây, ngôi miếu vẫn im lìm khôngkhói nhang, ngoài du khách từ các nơi đến, hẳn không ai thích đến đây, nên hômnay Khánh Miếu vẫn yên tĩnh như thường. Tiếng chuông kia không gây chútđộng tĩnh nào, chỉ đưa tới... mười mấy vị khổ tu sĩ.Những vị khổ tu mặc áo vải giống nhau, đội nón lá cổ xưa tương tự, đi ra từcác phía Khánh Miếu, mơ hồ bao vây Phạm Nhàn ở giữa, ngay dưới tháp trònkia.Phạm Nhàn chậm rãi hít sâu một hơi, bắt đầu từ tốn lưu chuyển hai luồngchân khí trong cơ thể suốt hai chu thiên không ngừng, lạnh lùng nhìn vị khổ tusĩ đi trước, điềm tĩnh nói: "Ngôi miếu này vẫn luôn yên tĩnh, các vị không đitruyền đạo khắp nơi, sao lại quay về đây quấy rối thanh tĩnh?""Phạm công tử tấm lòng nhân hậu, hiểu thấu ý trời, gây dựng Hàng Châuhội ở Giang Nam, gom tài vật trong thiên hạ về tu sửa đê điều, đám ngườichúng ta đi khắp các quận, thường nghe tiếng tốt về công tử, thấy nhiều ân đứccủa công tử, mong mỏi được gặp mặt.”Khổ tu sĩ kia cúi đầu thi lễ, vẫn luôn xưng Phạm Nhàn là Phạm công tử, chứkhông gọi Phạm đại nhân, bởi vì bây giờ trong kinh đô ai cũng biết tất cả chứcvị trên người Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế tước đoạt."Ta không nghĩ các ngươi đến đây chỉ để tán tụng ta." Phạm Nhàn hơi cúiđầu, nhíu mày. Y thật sự không hiểu, chỉ muốn vào trong miêu xem thử nhưnglại gặp một đám quái nhân. Chẳng lẽ đúng nhưng khổ tu sĩ kia nói, nơi sâu xa tựcó thiên ý?Thế nhưng dường như bọn họ thực sự đến để ca ngợi Phạm Nhàn, tháo mũxuống, cung kính quỳ lạy trước mặt Phạm Nhàn ở giữa, thành tâm ca ngợi cầuphúc. Sắc mặt Phạm Nhàn lạnh lùng, nhưng trong lòng chấn động mãnh liệt.Tiếng mưa phùn cùng lời cầu phúc hòa quyện, không khí nơi đây vô cùng kỳ lạ.Đám khổ tu sĩ không có thói quen đi giày, đôi chân thô ráp ngâm trong mưađục ngầu. Bọn họ đồng loạt quỳ trên mặt đất ướt át, trông như ếch nhái, thếnhưng khí thế cường đại không đáng cười chút nào.Khí thế ấy là hội tụ đồng điệu của hơn mười khổ tu sĩ, thuần khiết đến khócó thể xem thường. Lời chúc tụng thành khẩn vang lên như niệm chú giữa mànmưa, cùng với hơn mười cái đầu trọc loáng nước, khiến lòng người ghét bỏ
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vậy tại sao những người bị lãng quên lại xuất hiện trong kinh đô, bên cạnh
Hoàng đế vào lúc này? Hay Hoàng đế đã hoàn toàn khống chế được Khánh
Miếu? Nhưng năm đó Đại tế tự Khánh Miếu đã chết rất kỳ lạ, Nhị tế tự Tam
Thạch đại sư cũng chết đầy uất ức, phần lớn các tế tự Khánh Miếu trên Đại
Đông sơn cũng đã chết dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế. Vậy tại sao các khổ tu
sĩ Khánh Miếu lại quay sang ủng hộ Hoàng đế?
Hay thực sự như Trần Bình Bình từng nói, hay chính mình mơ hồ đoán
được... năm xưa Hoàng đế từng tiếp xúc với ý chí Thần Miếu? Và chính vì thế
những khổ tu sĩ này mới bỏ qua mối thù xưa mà đứng về phía Hoàng đế, giúp
ngài phát tán hào quang ra trần thế?
Mưa không hề nặng hạt, trong thiên địa tự có duyên phận, khi Phạm Nhàn
thoát khỏi dòng suy nghĩ trong làn mưa phùn, vô thức ngẩng đầu lên thì đã thấy
Khánh Miếu trước mặt cách đó không xa.
Ngôi miếu ấy có màu đen sạm, mái cong thoáng ẩn hiện, im lìm bên con
đường hoang vắng, trên chở trời mưa, dưới không vương bụi trần, tường bao
quanh, bên trong có tháp tròn đứng lặng yên.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn tòa kiến trúc thanh nhã ấy, không biết trong lòng
có cảm xúc gì. Trong ngôi miếu này, y từng vô tình đi ngang qua Hoàng đế,
từng nhìn thấy tiểu cô nương thích gặm đùi gà dưới rèm cửa vuông, cũng từng
cẩn thận nghiên cứu những bức tranh kỳ lạ vẽ dưới hành lang mái hiên, nhưng
điều y thực sự muốn tìm hiểu, lại chẳng làm rõ được chuyện nào.
Y vốn nên về phủ, nhưng giờ đây vô thức bước chân leo nấc thang mà vào,
xuyên qua cánh cổng miếu hiếm khi đóng cửa then cài, trực tiếp bước vào bên
trong. Trong tiếng mưa thu lất phất, y chậm rãi dạo bước trong miếu, cảm giác
mệt mỏi và oán hận những ngày qua dường như cũng giảm bớt nhiều, không
biết là do không khí huyền diệu vốn có của Khánh Miếu, hay là không gian yên
tĩnh nơi đây, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta lười suy nghĩ.
Hết sức tự nhiên đi đến hậu điện, bước chân Phạm Nhàn chợt dừng lại, bởi y
nhìn thấy một vị khổ tu sĩ mặc áo vải thô, đội nón lá đang nhíu mày nhìn mình ở
cửa hậu điện nhỏ bé kia.
Phạm Nhàn định lui lại nhưng vị khổ tu sĩ kia lại lên tiếng, vừa mở miệng đã
tràn ngập cảm khái, hai tay chắp lại hướng lên trời mưa thở dài: "Trời có ý
riêng, Phạm công tử, chúng ta luôn muốn tìm ngài nhưng không ngờ ngài tự tìm
đến."
Bị nhìn thấu thân phận, Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh, nhìn vị khổ tu sĩ kia nói
khẽ: "Các vị? Tại sao lại tìm ta?"
Vị khổ tu sĩ cầm một cái chuông, giờ đây nhẹ nhàng gõ một tiếng, âm thanh
trong trẻo nhanh chóng xuyên qua màn mưa mỏng manh, vang khắp Khánh
Miếu. Giống như lần đầu Phạm Nhàn đến đây, ngôi miếu vẫn im lìm không
khói nhang, ngoài du khách từ các nơi đến, hẳn không ai thích đến đây, nên hôm
nay Khánh Miếu vẫn yên tĩnh như thường. Tiếng chuông kia không gây chút
động tĩnh nào, chỉ đưa tới... mười mấy vị khổ tu sĩ.
Những vị khổ tu mặc áo vải giống nhau, đội nón lá cổ xưa tương tự, đi ra từ
các phía Khánh Miếu, mơ hồ bao vây Phạm Nhàn ở giữa, ngay dưới tháp tròn
kia.
Phạm Nhàn chậm rãi hít sâu một hơi, bắt đầu từ tốn lưu chuyển hai luồng
chân khí trong cơ thể suốt hai chu thiên không ngừng, lạnh lùng nhìn vị khổ tu
sĩ đi trước, điềm tĩnh nói: "Ngôi miếu này vẫn luôn yên tĩnh, các vị không đi
truyền đạo khắp nơi, sao lại quay về đây quấy rối thanh tĩnh?"
"Phạm công tử tấm lòng nhân hậu, hiểu thấu ý trời, gây dựng Hàng Châu
hội ở Giang Nam, gom tài vật trong thiên hạ về tu sửa đê điều, đám người
chúng ta đi khắp các quận, thường nghe tiếng tốt về công tử, thấy nhiều ân đức
của công tử, mong mỏi được gặp mặt.”
Khổ tu sĩ kia cúi đầu thi lễ, vẫn luôn xưng Phạm Nhàn là Phạm công tử, chứ
không gọi Phạm đại nhân, bởi vì bây giờ trong kinh đô ai cũng biết tất cả chức
vị trên người Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế tước đoạt.
"Ta không nghĩ các ngươi đến đây chỉ để tán tụng ta." Phạm Nhàn hơi cúi
đầu, nhíu mày. Y thật sự không hiểu, chỉ muốn vào trong miêu xem thử nhưng
lại gặp một đám quái nhân. Chẳng lẽ đúng nhưng khổ tu sĩ kia nói, nơi sâu xa tự
có thiên ý?
Thế nhưng dường như bọn họ thực sự đến để ca ngợi Phạm Nhàn, tháo mũ
xuống, cung kính quỳ lạy trước mặt Phạm Nhàn ở giữa, thành tâm ca ngợi cầu
phúc. Sắc mặt Phạm Nhàn lạnh lùng, nhưng trong lòng chấn động mãnh liệt.
Tiếng mưa phùn cùng lời cầu phúc hòa quyện, không khí nơi đây vô cùng kỳ lạ.
Đám khổ tu sĩ không có thói quen đi giày, đôi chân thô ráp ngâm trong mưa
đục ngầu. Bọn họ đồng loạt quỳ trên mặt đất ướt át, trông như ếch nhái, thế
nhưng khí thế cường đại không đáng cười chút nào.
Khí thế ấy là hội tụ đồng điệu của hơn mười khổ tu sĩ, thuần khiết đến khó
có thể xem thường. Lời chúc tụng thành khẩn vang lên như niệm chú giữa màn
mưa, cùng với hơn mười cái đầu trọc loáng nước, khiến lòng người ghét bỏ
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vậy tại sao những người bị lãng quên lại xuất hiện trong kinh đô, bên cạnhHoàng đế vào lúc này? Hay Hoàng đế đã hoàn toàn khống chế được KhánhMiếu? Nhưng năm đó Đại tế tự Khánh Miếu đã chết rất kỳ lạ, Nhị tế tự TamThạch đại sư cũng chết đầy uất ức, phần lớn các tế tự Khánh Miếu trên ĐạiĐông sơn cũng đã chết dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế. Vậy tại sao các khổ tusĩ Khánh Miếu lại quay sang ủng hộ Hoàng đế?Hay thực sự như Trần Bình Bình từng nói, hay chính mình mơ hồ đoánđược... năm xưa Hoàng đế từng tiếp xúc với ý chí Thần Miếu? Và chính vì thếnhững khổ tu sĩ này mới bỏ qua mối thù xưa mà đứng về phía Hoàng đế, giúpngài phát tán hào quang ra trần thế?Mưa không hề nặng hạt, trong thiên địa tự có duyên phận, khi Phạm Nhànthoát khỏi dòng suy nghĩ trong làn mưa phùn, vô thức ngẩng đầu lên thì đã thấyKhánh Miếu trước mặt cách đó không xa.Ngôi miếu ấy có màu đen sạm, mái cong thoáng ẩn hiện, im lìm bên conđường hoang vắng, trên chở trời mưa, dưới không vương bụi trần, tường baoquanh, bên trong có tháp tròn đứng lặng yên.Phạm Nhàn chăm chú nhìn tòa kiến trúc thanh nhã ấy, không biết trong lòngcó cảm xúc gì. Trong ngôi miếu này, y từng vô tình đi ngang qua Hoàng đế,từng nhìn thấy tiểu cô nương thích gặm đùi gà dưới rèm cửa vuông, cũng từngcẩn thận nghiên cứu những bức tranh kỳ lạ vẽ dưới hành lang mái hiên, nhưngđiều y thực sự muốn tìm hiểu, lại chẳng làm rõ được chuyện nào.Y vốn nên về phủ, nhưng giờ đây vô thức bước chân leo nấc thang mà vào,xuyên qua cánh cổng miếu hiếm khi đóng cửa then cài, trực tiếp bước vào bêntrong. Trong tiếng mưa thu lất phất, y chậm rãi dạo bước trong miếu, cảm giácmệt mỏi và oán hận những ngày qua dường như cũng giảm bớt nhiều, khôngbiết là do không khí huyền diệu vốn có của Khánh Miếu, hay là không gian yêntĩnh nơi đây, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta lười suy nghĩ.Hết sức tự nhiên đi đến hậu điện, bước chân Phạm Nhàn chợt dừng lại, bởi ynhìn thấy một vị khổ tu sĩ mặc áo vải thô, đội nón lá đang nhíu mày nhìn mình ởcửa hậu điện nhỏ bé kia.Phạm Nhàn định lui lại nhưng vị khổ tu sĩ kia lại lên tiếng, vừa mở miệng đãtràn ngập cảm khái, hai tay chắp lại hướng lên trời mưa thở dài: "Trời có ýriêng, Phạm công tử, chúng ta luôn muốn tìm ngài nhưng không ngờ ngài tự tìmđến."Bị nhìn thấu thân phận, Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh, nhìn vị khổ tu sĩ kia nóikhẽ: "Các vị? Tại sao lại tìm ta?"Vị khổ tu sĩ cầm một cái chuông, giờ đây nhẹ nhàng gõ một tiếng, âm thanhtrong trẻo nhanh chóng xuyên qua màn mưa mỏng manh, vang khắp KhánhMiếu. Giống như lần đầu Phạm Nhàn đến đây, ngôi miếu vẫn im lìm khôngkhói nhang, ngoài du khách từ các nơi đến, hẳn không ai thích đến đây, nên hômnay Khánh Miếu vẫn yên tĩnh như thường. Tiếng chuông kia không gây chútđộng tĩnh nào, chỉ đưa tới... mười mấy vị khổ tu sĩ.Những vị khổ tu mặc áo vải giống nhau, đội nón lá cổ xưa tương tự, đi ra từcác phía Khánh Miếu, mơ hồ bao vây Phạm Nhàn ở giữa, ngay dưới tháp trònkia.Phạm Nhàn chậm rãi hít sâu một hơi, bắt đầu từ tốn lưu chuyển hai luồngchân khí trong cơ thể suốt hai chu thiên không ngừng, lạnh lùng nhìn vị khổ tusĩ đi trước, điềm tĩnh nói: "Ngôi miếu này vẫn luôn yên tĩnh, các vị không đitruyền đạo khắp nơi, sao lại quay về đây quấy rối thanh tĩnh?""Phạm công tử tấm lòng nhân hậu, hiểu thấu ý trời, gây dựng Hàng Châuhội ở Giang Nam, gom tài vật trong thiên hạ về tu sửa đê điều, đám ngườichúng ta đi khắp các quận, thường nghe tiếng tốt về công tử, thấy nhiều ân đứccủa công tử, mong mỏi được gặp mặt.”Khổ tu sĩ kia cúi đầu thi lễ, vẫn luôn xưng Phạm Nhàn là Phạm công tử, chứkhông gọi Phạm đại nhân, bởi vì bây giờ trong kinh đô ai cũng biết tất cả chứcvị trên người Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế tước đoạt."Ta không nghĩ các ngươi đến đây chỉ để tán tụng ta." Phạm Nhàn hơi cúiđầu, nhíu mày. Y thật sự không hiểu, chỉ muốn vào trong miêu xem thử nhưnglại gặp một đám quái nhân. Chẳng lẽ đúng nhưng khổ tu sĩ kia nói, nơi sâu xa tựcó thiên ý?Thế nhưng dường như bọn họ thực sự đến để ca ngợi Phạm Nhàn, tháo mũxuống, cung kính quỳ lạy trước mặt Phạm Nhàn ở giữa, thành tâm ca ngợi cầuphúc. Sắc mặt Phạm Nhàn lạnh lùng, nhưng trong lòng chấn động mãnh liệt.Tiếng mưa phùn cùng lời cầu phúc hòa quyện, không khí nơi đây vô cùng kỳ lạ.Đám khổ tu sĩ không có thói quen đi giày, đôi chân thô ráp ngâm trong mưađục ngầu. Bọn họ đồng loạt quỳ trên mặt đất ướt át, trông như ếch nhái, thếnhưng khí thế cường đại không đáng cười chút nào.Khí thế ấy là hội tụ đồng điệu của hơn mười khổ tu sĩ, thuần khiết đến khócó thể xem thường. Lời chúc tụng thành khẩn vang lên như niệm chú giữa mànmưa, cùng với hơn mười cái đầu trọc loáng nước, khiến lòng người ghét bỏ