Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1863: Miếu có tên, người có bóng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chúng ta vì muôn dân trong thiên hạ, khẩn cầu Phạm công tử vào cungthỉnh tội, an ủi long tâm thiên tử."Sắc mặt Phạm Nhàn thoáng trắng bệch, chỉ trong chốc lát đã hiểu được ý đồcủa đám khổ tu sĩ.Cuộc tranh chấp kéo dài bảy ngày giữa Khải Đế và Phạm Nhàn chưa có dấuhiệu lắng dịu. Vì muôn dân trong thiên hạ ư? Đương nhiên phải có ai nhận lỗi,có ai lui bước, Khánh Quốc chỉ chịu có một vị lãnh tụ sáng chói, và trong mắtđám khổ tu sĩ này, người đó không ai khác ngoài Hoàng đế bệ hạ vĩ đại.Đám khổ tu tinh tường đã nhận ra mối nguy hiểm trọng đại nhất hiện naycủa Khánh Quốc, không rõ vì động cơ gì, họ quyết định thay Hoàng đế khuyêngiải Phạm Nhàn. Trong lòng họ, thậm chí trong lòng bách tính thiên hạ, chỉ cầnPhạm Nhàn trở lại dưới ánh hào quang của Hoàng đế, Khánh Quốc và thiên hạsẽ có được tương lai càng tươi sáng."Nếu ta không muốn thì sao?" Phạm Nhàn nhìn những tăng lữ chẳng mấykhi tiếp xúc, nói khẽ.Khoảng sân trống chìm trong im lặng như tờ, chỉ có mưa phùn vẫn rơixuống những cái đầu trọc của khổ tu sĩ, nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt xuốngphiến đá xanh của Khánh Miếu. Một lúc lâu sau, mười mấy giọng hoặc trầmhoặc bổng, hoặc lớn hoặc nhỏ, song đều kiên nghị tột đỉnh, thánh khiết tột đồngthời vang lên."Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."Nghe thấy câu nói giữa màn mưa, Phạm Nhàn không nhịn được cười phálên, cười chẳng hề khoa trương, nửa khuôn mặt thanh tú lộ ra ngoài chiếc mũkia, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo chút khinh bỉ, chút hoang đường. Đâylà phản ứng thật lòng của y, có lẽ ngay chính y cũng không ngờ rằng mình lạigặp đám khổ tu sĩ này giữa trời mưa, và thái độ của bọn họ lại quái dị như vậy.Thần Miếu là gì? Trên đời ít ai biết, chỉ duy nhất người từng hiểu rõ nơihuyền bí ấy là Tiếu Ân từng bầu bạn với Phạm Nhàn trước khi qua đời. Trongnhững ngày sau khi chuyển sinh, y đã nhiều lần suy đoán về vấn đề này, nhưngchưa bao giờ có đáp án thật sự. Y biết nhiều về những người phụng sự ThầnMiếu, khổ tu sĩ hay còn gọi là tăng lữ, trong đó nổi tiếng nhất là Quốc sư BắcTề, người nắm giữ Thiên Nhất đạo, Khổ Hà đại sư. Nhưng chắc chắn ngay cảKhổ Hà cũng không bao giờ nghĩ mình thừa hành ý chí của Thần Miếu, đaulòng trước nỗi thống khổ của muôn dân nên phải thay trời hành phạt.Đám khổ tu sĩ trong màn mưa trước mắt thì hết sức nghiêm túc, kiên địnhnói những lời đó, khiến Phạm Nhàn không khỏi cười lạnh."Sao lại nhất định phải ta an nghỉ, còn người khác thì không?" Phạm Nhàndần thu hồi nụ cười, nhìn các khổ tu sĩ xung quanh bình tĩnh hỏi: "Nếu thật cóthần trên đời, hẳn trong mắt ngài chúng sinh đều bình đẳng. Vậy tại sao cácngươi lại nhắm vào ta? Hay lũ khổ tu sĩ phụng sự Thần Miếu... chỉ là lũ chuộtnhắt bắt nạt kẻ yếu?"Rõ ràng những lời châm biếm không có tác dụng gì với đám khổ tu sĩ, họvẫn bình tĩnh quỳ quanh Phạm Nhàn, có vẻ đang cúi lạy y. Nhưng luồng khí thếtinh khiết đã ngưng tụ thành một thể, khống chế chặt chẽ thân hình Phạm Nhàngiữa sân."Việc ta vào cung thỉnh tội cũng chẳng khó, chỉ có điều ta cần một lời giảithích, tại sao tội nhân lại là ta?" Phạm Nhàn chậm rãi gỡ chiếc mũ mưa dính vàocổ áo, để từng giọt mưa lăn trên mái tóc đen mượt của mình, nghiêm túc nói:"Trước kia ta chẳng hề biết đám vô danh tiểu tốt các ngươi lại có tư tưởngcuồng nhiệt đến thế. Ta cũng hiểu được ý tứ mà các ngươi không nói thẳng ra,không ngoài việc thống nhất thiên hạ, chấm dứt mấy chục năm chiến tranh loạnlạc, để bách tính có thể sống yên ổn... Nhưng ta không hiểu tại sao các ngươi lạinhận định chắc chắn nam nhân kia có thể thực hiện trọn vẹn hy vọng của cácngươi, thi hành ý chí của Thần Miếu?"Phạm Nhàn xoay người từ từ rồi cảm nhận khí thế nặng nề như sinh vậtsống xung quanh, cùng xoay theo y, vô cùng trôi chảy, không chút trở ngại,cũng không lộ ra kẽ hở nào để lợi dụng. Lông mày y khẽ cau lại, thật không ngờđám khổ tu sĩ kia khi kết hợp lại có thể tạo thành lực lượng hùng mạnh đến thế.Có lẽ đây chính là lý do trong thời gian này Hoàng đế triệu hồi những khổ tusĩ bề ngoài thờ ơ nội tâm cuồng nhiệt về kinh đô.Từ bước chân đầu tiên vào Khánh Miếu, nếu muốn thoát khỏi vòng vây củabọn họ, Phạm Nhàn nên phản ứng ngay lập tức, nhưng y đã bỏ lỡ cơ hội ấy, savào vòng vây. Có lẽ y đã đánh giá thấp lực lượng của những khổ tu sĩ, nhưngchủ yếu là vì muốn nói chuyện với họ, hiểu thêm những điều y hằng muốn biết.Ví dụ như tại sao khổ tu sĩ Khánh Miếu hết lòng ủng hộ Khải Đế, không màngtới chuyện nhiều năm qua triều đình đàn áp Khánh Miếu, và... mối quan hệ giữaHoàng đế và Thần Miếu huyền bí kia.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chúng ta vì muôn dân trong thiên hạ, khẩn cầu Phạm công tử vào cung
thỉnh tội, an ủi long tâm thiên tử."
Sắc mặt Phạm Nhàn thoáng trắng bệch, chỉ trong chốc lát đã hiểu được ý đồ
của đám khổ tu sĩ.
Cuộc tranh chấp kéo dài bảy ngày giữa Khải Đế và Phạm Nhàn chưa có dấu
hiệu lắng dịu. Vì muôn dân trong thiên hạ ư? Đương nhiên phải có ai nhận lỗi,
có ai lui bước, Khánh Quốc chỉ chịu có một vị lãnh tụ sáng chói, và trong mắt
đám khổ tu sĩ này, người đó không ai khác ngoài Hoàng đế bệ hạ vĩ đại.
Đám khổ tu tinh tường đã nhận ra mối nguy hiểm trọng đại nhất hiện nay
của Khánh Quốc, không rõ vì động cơ gì, họ quyết định thay Hoàng đế khuyên
giải Phạm Nhàn. Trong lòng họ, thậm chí trong lòng bách tính thiên hạ, chỉ cần
Phạm Nhàn trở lại dưới ánh hào quang của Hoàng đế, Khánh Quốc và thiên hạ
sẽ có được tương lai càng tươi sáng.
"Nếu ta không muốn thì sao?" Phạm Nhàn nhìn những tăng lữ chẳng mấy
khi tiếp xúc, nói khẽ.
Khoảng sân trống chìm trong im lặng như tờ, chỉ có mưa phùn vẫn rơi
xuống những cái đầu trọc của khổ tu sĩ, nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt xuống
phiến đá xanh của Khánh Miếu. Một lúc lâu sau, mười mấy giọng hoặc trầm
hoặc bổng, hoặc lớn hoặc nhỏ, song đều kiên nghị tột đỉnh, thánh khiết tột đồng
thời vang lên.
"Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."
Nghe thấy câu nói giữa màn mưa, Phạm Nhàn không nhịn được cười phá
lên, cười chẳng hề khoa trương, nửa khuôn mặt thanh tú lộ ra ngoài chiếc mũ
kia, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo chút khinh bỉ, chút hoang đường. Đây
là phản ứng thật lòng của y, có lẽ ngay chính y cũng không ngờ rằng mình lại
gặp đám khổ tu sĩ này giữa trời mưa, và thái độ của bọn họ lại quái dị như vậy.
Thần Miếu là gì? Trên đời ít ai biết, chỉ duy nhất người từng hiểu rõ nơi
huyền bí ấy là Tiếu Ân từng bầu bạn với Phạm Nhàn trước khi qua đời. Trong
những ngày sau khi chuyển sinh, y đã nhiều lần suy đoán về vấn đề này, nhưng
chưa bao giờ có đáp án thật sự. Y biết nhiều về những người phụng sự Thần
Miếu, khổ tu sĩ hay còn gọi là tăng lữ, trong đó nổi tiếng nhất là Quốc sư Bắc
Tề, người nắm giữ Thiên Nhất đạo, Khổ Hà đại sư. Nhưng chắc chắn ngay cả
Khổ Hà cũng không bao giờ nghĩ mình thừa hành ý chí của Thần Miếu, đau
lòng trước nỗi thống khổ của muôn dân nên phải thay trời hành phạt.
Đám khổ tu sĩ trong màn mưa trước mắt thì hết sức nghiêm túc, kiên định
nói những lời đó, khiến Phạm Nhàn không khỏi cười lạnh.
"Sao lại nhất định phải ta an nghỉ, còn người khác thì không?" Phạm Nhàn
dần thu hồi nụ cười, nhìn các khổ tu sĩ xung quanh bình tĩnh hỏi: "Nếu thật có
thần trên đời, hẳn trong mắt ngài chúng sinh đều bình đẳng. Vậy tại sao các
ngươi lại nhắm vào ta? Hay lũ khổ tu sĩ phụng sự Thần Miếu... chỉ là lũ chuột
nhắt bắt nạt kẻ yếu?"
Rõ ràng những lời châm biếm không có tác dụng gì với đám khổ tu sĩ, họ
vẫn bình tĩnh quỳ quanh Phạm Nhàn, có vẻ đang cúi lạy y. Nhưng luồng khí thế
tinh khiết đã ngưng tụ thành một thể, khống chế chặt chẽ thân hình Phạm Nhàn
giữa sân.
"Việc ta vào cung thỉnh tội cũng chẳng khó, chỉ có điều ta cần một lời giải
thích, tại sao tội nhân lại là ta?" Phạm Nhàn chậm rãi gỡ chiếc mũ mưa dính vào
cổ áo, để từng giọt mưa lăn trên mái tóc đen mượt của mình, nghiêm túc nói:
"Trước kia ta chẳng hề biết đám vô danh tiểu tốt các ngươi lại có tư tưởng
cuồng nhiệt đến thế. Ta cũng hiểu được ý tứ mà các ngươi không nói thẳng ra,
không ngoài việc thống nhất thiên hạ, chấm dứt mấy chục năm chiến tranh loạn
lạc, để bách tính có thể sống yên ổn... Nhưng ta không hiểu tại sao các ngươi lại
nhận định chắc chắn nam nhân kia có thể thực hiện trọn vẹn hy vọng của các
ngươi, thi hành ý chí của Thần Miếu?"
Phạm Nhàn xoay người từ từ rồi cảm nhận khí thế nặng nề như sinh vật
sống xung quanh, cùng xoay theo y, vô cùng trôi chảy, không chút trở ngại,
cũng không lộ ra kẽ hở nào để lợi dụng. Lông mày y khẽ cau lại, thật không ngờ
đám khổ tu sĩ kia khi kết hợp lại có thể tạo thành lực lượng hùng mạnh đến thế.
Có lẽ đây chính là lý do trong thời gian này Hoàng đế triệu hồi những khổ tu
sĩ bề ngoài thờ ơ nội tâm cuồng nhiệt về kinh đô.
Từ bước chân đầu tiên vào Khánh Miếu, nếu muốn thoát khỏi vòng vây của
bọn họ, Phạm Nhàn nên phản ứng ngay lập tức, nhưng y đã bỏ lỡ cơ hội ấy, sa
vào vòng vây. Có lẽ y đã đánh giá thấp lực lượng của những khổ tu sĩ, nhưng
chủ yếu là vì muốn nói chuyện với họ, hiểu thêm những điều y hằng muốn biết.
Ví dụ như tại sao khổ tu sĩ Khánh Miếu hết lòng ủng hộ Khải Đế, không màng
tới chuyện nhiều năm qua triều đình đàn áp Khánh Miếu, và... mối quan hệ giữa
Hoàng đế và Thần Miếu huyền bí kia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chúng ta vì muôn dân trong thiên hạ, khẩn cầu Phạm công tử vào cungthỉnh tội, an ủi long tâm thiên tử."Sắc mặt Phạm Nhàn thoáng trắng bệch, chỉ trong chốc lát đã hiểu được ý đồcủa đám khổ tu sĩ.Cuộc tranh chấp kéo dài bảy ngày giữa Khải Đế và Phạm Nhàn chưa có dấuhiệu lắng dịu. Vì muôn dân trong thiên hạ ư? Đương nhiên phải có ai nhận lỗi,có ai lui bước, Khánh Quốc chỉ chịu có một vị lãnh tụ sáng chói, và trong mắtđám khổ tu sĩ này, người đó không ai khác ngoài Hoàng đế bệ hạ vĩ đại.Đám khổ tu tinh tường đã nhận ra mối nguy hiểm trọng đại nhất hiện naycủa Khánh Quốc, không rõ vì động cơ gì, họ quyết định thay Hoàng đế khuyêngiải Phạm Nhàn. Trong lòng họ, thậm chí trong lòng bách tính thiên hạ, chỉ cầnPhạm Nhàn trở lại dưới ánh hào quang của Hoàng đế, Khánh Quốc và thiên hạsẽ có được tương lai càng tươi sáng."Nếu ta không muốn thì sao?" Phạm Nhàn nhìn những tăng lữ chẳng mấykhi tiếp xúc, nói khẽ.Khoảng sân trống chìm trong im lặng như tờ, chỉ có mưa phùn vẫn rơixuống những cái đầu trọc của khổ tu sĩ, nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt xuốngphiến đá xanh của Khánh Miếu. Một lúc lâu sau, mười mấy giọng hoặc trầmhoặc bổng, hoặc lớn hoặc nhỏ, song đều kiên nghị tột đỉnh, thánh khiết tột đồngthời vang lên."Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vì bách tính thiên hạ, mời ngài an nghỉ."Nghe thấy câu nói giữa màn mưa, Phạm Nhàn không nhịn được cười phálên, cười chẳng hề khoa trương, nửa khuôn mặt thanh tú lộ ra ngoài chiếc mũkia, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo chút khinh bỉ, chút hoang đường. Đâylà phản ứng thật lòng của y, có lẽ ngay chính y cũng không ngờ rằng mình lạigặp đám khổ tu sĩ này giữa trời mưa, và thái độ của bọn họ lại quái dị như vậy.Thần Miếu là gì? Trên đời ít ai biết, chỉ duy nhất người từng hiểu rõ nơihuyền bí ấy là Tiếu Ân từng bầu bạn với Phạm Nhàn trước khi qua đời. Trongnhững ngày sau khi chuyển sinh, y đã nhiều lần suy đoán về vấn đề này, nhưngchưa bao giờ có đáp án thật sự. Y biết nhiều về những người phụng sự ThầnMiếu, khổ tu sĩ hay còn gọi là tăng lữ, trong đó nổi tiếng nhất là Quốc sư BắcTề, người nắm giữ Thiên Nhất đạo, Khổ Hà đại sư. Nhưng chắc chắn ngay cảKhổ Hà cũng không bao giờ nghĩ mình thừa hành ý chí của Thần Miếu, đaulòng trước nỗi thống khổ của muôn dân nên phải thay trời hành phạt.Đám khổ tu sĩ trong màn mưa trước mắt thì hết sức nghiêm túc, kiên địnhnói những lời đó, khiến Phạm Nhàn không khỏi cười lạnh."Sao lại nhất định phải ta an nghỉ, còn người khác thì không?" Phạm Nhàndần thu hồi nụ cười, nhìn các khổ tu sĩ xung quanh bình tĩnh hỏi: "Nếu thật cóthần trên đời, hẳn trong mắt ngài chúng sinh đều bình đẳng. Vậy tại sao cácngươi lại nhắm vào ta? Hay lũ khổ tu sĩ phụng sự Thần Miếu... chỉ là lũ chuộtnhắt bắt nạt kẻ yếu?"Rõ ràng những lời châm biếm không có tác dụng gì với đám khổ tu sĩ, họvẫn bình tĩnh quỳ quanh Phạm Nhàn, có vẻ đang cúi lạy y. Nhưng luồng khí thếtinh khiết đã ngưng tụ thành một thể, khống chế chặt chẽ thân hình Phạm Nhàngiữa sân."Việc ta vào cung thỉnh tội cũng chẳng khó, chỉ có điều ta cần một lời giảithích, tại sao tội nhân lại là ta?" Phạm Nhàn chậm rãi gỡ chiếc mũ mưa dính vàocổ áo, để từng giọt mưa lăn trên mái tóc đen mượt của mình, nghiêm túc nói:"Trước kia ta chẳng hề biết đám vô danh tiểu tốt các ngươi lại có tư tưởngcuồng nhiệt đến thế. Ta cũng hiểu được ý tứ mà các ngươi không nói thẳng ra,không ngoài việc thống nhất thiên hạ, chấm dứt mấy chục năm chiến tranh loạnlạc, để bách tính có thể sống yên ổn... Nhưng ta không hiểu tại sao các ngươi lạinhận định chắc chắn nam nhân kia có thể thực hiện trọn vẹn hy vọng của cácngươi, thi hành ý chí của Thần Miếu?"Phạm Nhàn xoay người từ từ rồi cảm nhận khí thế nặng nề như sinh vậtsống xung quanh, cùng xoay theo y, vô cùng trôi chảy, không chút trở ngại,cũng không lộ ra kẽ hở nào để lợi dụng. Lông mày y khẽ cau lại, thật không ngờđám khổ tu sĩ kia khi kết hợp lại có thể tạo thành lực lượng hùng mạnh đến thế.Có lẽ đây chính là lý do trong thời gian này Hoàng đế triệu hồi những khổ tusĩ bề ngoài thờ ơ nội tâm cuồng nhiệt về kinh đô.Từ bước chân đầu tiên vào Khánh Miếu, nếu muốn thoát khỏi vòng vây củabọn họ, Phạm Nhàn nên phản ứng ngay lập tức, nhưng y đã bỏ lỡ cơ hội ấy, savào vòng vây. Có lẽ y đã đánh giá thấp lực lượng của những khổ tu sĩ, nhưngchủ yếu là vì muốn nói chuyện với họ, hiểu thêm những điều y hằng muốn biết.Ví dụ như tại sao khổ tu sĩ Khánh Miếu hết lòng ủng hộ Khải Đế, không màngtới chuyện nhiều năm qua triều đình đàn áp Khánh Miếu, và... mối quan hệ giữaHoàng đế và Thần Miếu huyền bí kia.