Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1899: Phương bắc có biến 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói đến đây, Vương Đại đô đốc thở dài. Cả đời hắn sống trong ánh đao ánhkiếm, chưa từng gặp tình thế phức tạp như hiện tại. Muốn đánh thì đánh là đơngiản nhất, cho dù đối phương là Phạm Nhàn hay Đại hoàng tử. Nhưng nếu thậtsự làm loạn vùng đông đế quốc, bệ hạ sẽ không vui."Bệ hạ đã ban mật chỉ, đánh là phải đánh, ít nhất cũng phải đối đầu thật sự,đè nén khí thế phe Hắc Kỵ xuống." Mai Chấp Lễ hạ mí mắt: "Nhất định phải thihành ý chỉ trong cung, áp đảo như sấm sét, Hắc Kỵ có thể kháng cự mấy ngày?Tuy bọn họ là một lũ kỵ binh máu lạnh, giết người như nghóe, nhưng dù saoĐại điện hạ và Tiểu Phạm đại nhân không phải là loại người như vậy.""Tình thế này kéo dài không quá mấy ngày, cuối cùng cũng phải xé rách damặt thôi." Vương Chí Côn nhắc nhở: "Ý chỉ của bệ hạ ở đây, ta không muốn bệhạ hiểu lầm ta làm việc thiếu năng lực.""Không, chắc chắn sẽ có cơ hội nào đó giúp tình hình Yến Kinh và Đông Diổn định lại." Mai Chấp Lễ bỗng mỉm cười nhìn ông: "Tiểu Phạm đại nhân đã bỏnhiều công sức vào Vương Đồng Nhi và mối quan hệ của Đại đô đốc với Đạihoàng tử, là vì muốn tìm kiếm sự cân bằng giữa hai bên trong tình thế hiện tại.Còn về ý chỉ của bệ hạ... ta tin chắc hắn sẽ có cách giải quyết ổn thỏa việc này.""Tuy ý chỉ khó trái, nhưng bản đô đốc thật sự không muốn gặp lại các sĩ tốtĐại Khánh trên chiến trường." Lông mày Vương Chí Côn cau lại, một lúc lâusau mới nói: "Có điều ta không thấy trong tình thế hiện tại có cách nào vừakhông sai ý chỉ, lại có thể rút quân khỏi Ngưu Đầu sơn quay về."“Vậy phải xem thủ đoạn của Tiểu Phạm đại nhân.” Mai Chấp Lễ bình tĩnhgiơ một ngón tay: “Muốn duy trì như trước cần một biến số. Biến số này là gì,chúng ta không biết, nhưng chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ biết.”Vương Chí Côn thở dài: "Ta không tin hắn có thể làm được điều này, nhưngnếu hắn thật sự tìm ra biến số trong vòng năm ngày, chỉ sợ ta cũng phải bái phụchắn giống như Đồng Nhi."o O oHai ngày sau, không khí ngoài Yến Kinh thành căng thẳng. Các đạo quânbiên thùy tề tựu từ doanh trại, hội quân trước thành rồi tiến quân hướng về phíađông. Chỉ nửa ngày sau, bọn họ đã hội quân với ba ngàn binh sĩ doanh YếnKinh do lần trước phái đi, đến tận dưới chân Ngưu Đầu sơn.Một con đường lớn đi ngang qua chân Ngưu Đầu sơn, xuyên qua nhữngcánh rừng thu sắc vàng đỏ tươi tốt, vươn dài về phía bờ biển Đông Hải. Theocon đường này, đại quân có thể đi thẳng tới Đông Di thành.Quân đội đông đúc tập trung tại đây, cờ hiệu tung bay theo gió, kỵ binhkhoác áo giáp nhẹ che mình, khí thế sát phạt ngút trời. Đội quân này đã vượtquá một vạn người, khí thế trông rất đáng sợ.Có điều, đội quân biên thùy Khánh Quốc hung hăng này lại bị ngăn chặndưới chân Ngưu Đầu sơn, không thể tiến lên được một bước. Bởi vì ở lối vàocon đường lớn dưới chân núi có tổng cộng ba hàng kỵ binh mặc toàn bộ áo giápđen đang sẵn sàng đón địch.Chỉ có ba hàng, khoảng hơn trăm kỵ binh màu đen, nhưng lại toát ra khí thếlạnh lẽo đáng sợ, ngăn chặn giữa con đường lớn. Còn hai bên sườn dốc núi làhai hàng kỵ binh màu đen đậm đặc hơn, cũng là Hắc Kỵ.Đại đô đốc Vương Chí Côn của Yến Kinh vì muốn thể hiện lòng trung thànhvới bệ hạ nên lần dò xét này có thể nói là đã huy động hết nhân lực, cử tới mộtvạn quân biên thùy. Tất nhiên Đại đô đốc sẽ không trực tiếp dẫn quân, người chỉhuy là một tướng lãnh thân tín của ông, đã nhận được mật lệnh.Vị tướng lãnh kia nhìn thấy Hắc Kỵ đằng xa, trong lòng phát lạnh. Quân độiKhánh Quốc nghe danh lực lượng Hắc Kỵ thuộc Lục Xử Giám Sát viện từ lâu,đồng thời cũng ganh ghét từ lâu, bởi đối phương có trang bị tốt nhất, chiến mãtốt nhất, toàn bộ áo giáp nhẹ trên người đều do tam đại phường Nội Khố tựmình chế tác, sức chiến đấu hoàn toàn chất đống bằng.Trong nội bộ quân đội vẫn luôn có truyền thuyết Hắc Kỵ quá nghìn người làkhông thể đánh bại. Dĩ nhiên, trong vài chục năm hợp tác, các tướng lĩnh quânKhánh Quốc đều hiểu rõ sự lợi hại của Hắc Kỵ, cũng bởi luật pháp Khánh Quốcvà ý chỉ nghiêm khắc hạn chế số lượng Hắc Kỵ dưới ngàn người.Đương nhiên, cũng có những tướng lãnh quân đội không phục, tinh nhuệcủa Khánh quân hiển hách thiên hạ, cho dù là kỵ binh Định Châu hay đại doanhTrường Tiến của Bắc đại doanh đều có uy doanh, làm sao cam tâm để một độikỵ binh phụ thuộc Giám Sát viện cướp hết oai phong.Có điều, ba năm trước trong chiến dịch phản loạn kinh đô, Phạm Nhàn đưanăm trăm Hắc Kỵ lẻn vào kinh đô, dưới chân Chính Dương môn xảy ra một trậnchém giết đẫm máu, Hắc Kỵ như tử thần, giữa vô vàn ánh mắt, tàn sát đội quânkỵ binh phản loạn

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nói đến đây, Vương Đại đô đốc thở dài. Cả đời hắn sống trong ánh đao ánh

kiếm, chưa từng gặp tình thế phức tạp như hiện tại. Muốn đánh thì đánh là đơn

giản nhất, cho dù đối phương là Phạm Nhàn hay Đại hoàng tử. Nhưng nếu thật

sự làm loạn vùng đông đế quốc, bệ hạ sẽ không vui.

"Bệ hạ đã ban mật chỉ, đánh là phải đánh, ít nhất cũng phải đối đầu thật sự,

đè nén khí thế phe Hắc Kỵ xuống." Mai Chấp Lễ hạ mí mắt: "Nhất định phải thi

hành ý chỉ trong cung, áp đảo như sấm sét, Hắc Kỵ có thể kháng cự mấy ngày?

Tuy bọn họ là một lũ kỵ binh máu lạnh, giết người như nghóe, nhưng dù sao

Đại điện hạ và Tiểu Phạm đại nhân không phải là loại người như vậy."

"Tình thế này kéo dài không quá mấy ngày, cuối cùng cũng phải xé rách da

mặt thôi." Vương Chí Côn nhắc nhở: "Ý chỉ của bệ hạ ở đây, ta không muốn bệ

hạ hiểu lầm ta làm việc thiếu năng lực."

"Không, chắc chắn sẽ có cơ hội nào đó giúp tình hình Yến Kinh và Đông Di

ổn định lại." Mai Chấp Lễ bỗng mỉm cười nhìn ông: "Tiểu Phạm đại nhân đã bỏ

nhiều công sức vào Vương Đồng Nhi và mối quan hệ của Đại đô đốc với Đại

hoàng tử, là vì muốn tìm kiếm sự cân bằng giữa hai bên trong tình thế hiện tại.

Còn về ý chỉ của bệ hạ... ta tin chắc hắn sẽ có cách giải quyết ổn thỏa việc này."

"Tuy ý chỉ khó trái, nhưng bản đô đốc thật sự không muốn gặp lại các sĩ tốt

Đại Khánh trên chiến trường." Lông mày Vương Chí Côn cau lại, một lúc lâu

sau mới nói: "Có điều ta không thấy trong tình thế hiện tại có cách nào vừa

không sai ý chỉ, lại có thể rút quân khỏi Ngưu Đầu sơn quay về."

“Vậy phải xem thủ đoạn của Tiểu Phạm đại nhân.” Mai Chấp Lễ bình tĩnh

giơ một ngón tay: “Muốn duy trì như trước cần một biến số. Biến số này là gì,

chúng ta không biết, nhưng chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ biết.”

Vương Chí Côn thở dài: "Ta không tin hắn có thể làm được điều này, nhưng

nếu hắn thật sự tìm ra biến số trong vòng năm ngày, chỉ sợ ta cũng phải bái phục

hắn giống như Đồng Nhi."

o O o

Hai ngày sau, không khí ngoài Yến Kinh thành căng thẳng. Các đạo quân

biên thùy tề tựu từ doanh trại, hội quân trước thành rồi tiến quân hướng về phía

đông. Chỉ nửa ngày sau, bọn họ đã hội quân với ba ngàn binh sĩ doanh Yến

Kinh do lần trước phái đi, đến tận dưới chân Ngưu Đầu sơn.

Một con đường lớn đi ngang qua chân Ngưu Đầu sơn, xuyên qua những

cánh rừng thu sắc vàng đỏ tươi tốt, vươn dài về phía bờ biển Đông Hải. Theo

con đường này, đại quân có thể đi thẳng tới Đông Di thành.

Quân đội đông đúc tập trung tại đây, cờ hiệu tung bay theo gió, kỵ binh

khoác áo giáp nhẹ che mình, khí thế sát phạt ngút trời. Đội quân này đã vượt

quá một vạn người, khí thế trông rất đáng sợ.

Có điều, đội quân biên thùy Khánh Quốc hung hăng này lại bị ngăn chặn

dưới chân Ngưu Đầu sơn, không thể tiến lên được một bước. Bởi vì ở lối vào

con đường lớn dưới chân núi có tổng cộng ba hàng kỵ binh mặc toàn bộ áo giáp

đen đang sẵn sàng đón địch.

Chỉ có ba hàng, khoảng hơn trăm kỵ binh màu đen, nhưng lại toát ra khí thế

lạnh lẽo đáng sợ, ngăn chặn giữa con đường lớn. Còn hai bên sườn dốc núi là

hai hàng kỵ binh màu đen đậm đặc hơn, cũng là Hắc Kỵ.

Đại đô đốc Vương Chí Côn của Yến Kinh vì muốn thể hiện lòng trung thành

với bệ hạ nên lần dò xét này có thể nói là đã huy động hết nhân lực, cử tới một

vạn quân biên thùy. Tất nhiên Đại đô đốc sẽ không trực tiếp dẫn quân, người chỉ

huy là một tướng lãnh thân tín của ông, đã nhận được mật lệnh.

Vị tướng lãnh kia nhìn thấy Hắc Kỵ đằng xa, trong lòng phát lạnh. Quân đội

Khánh Quốc nghe danh lực lượng Hắc Kỵ thuộc Lục Xử Giám Sát viện từ lâu,

đồng thời cũng ganh ghét từ lâu, bởi đối phương có trang bị tốt nhất, chiến mã

tốt nhất, toàn bộ áo giáp nhẹ trên người đều do tam đại phường Nội Khố tự

mình chế tác, sức chiến đấu hoàn toàn chất đống bằng.

Trong nội bộ quân đội vẫn luôn có truyền thuyết Hắc Kỵ quá nghìn người là

không thể đánh bại. Dĩ nhiên, trong vài chục năm hợp tác, các tướng lĩnh quân

Khánh Quốc đều hiểu rõ sự lợi hại của Hắc Kỵ, cũng bởi luật pháp Khánh Quốc

và ý chỉ nghiêm khắc hạn chế số lượng Hắc Kỵ dưới ngàn người.

Đương nhiên, cũng có những tướng lãnh quân đội không phục, tinh nhuệ

của Khánh quân hiển hách thiên hạ, cho dù là kỵ binh Định Châu hay đại doanh

Trường Tiến của Bắc đại doanh đều có uy doanh, làm sao cam tâm để một đội

kỵ binh phụ thuộc Giám Sát viện cướp hết oai phong.

Có điều, ba năm trước trong chiến dịch phản loạn kinh đô, Phạm Nhàn đưa

năm trăm Hắc Kỵ lẻn vào kinh đô, dưới chân Chính Dương môn xảy ra một trận

chém giết đẫm máu, Hắc Kỵ như tử thần, giữa vô vàn ánh mắt, tàn sát đội quân

kỵ binh phản loạn

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói đến đây, Vương Đại đô đốc thở dài. Cả đời hắn sống trong ánh đao ánhkiếm, chưa từng gặp tình thế phức tạp như hiện tại. Muốn đánh thì đánh là đơngiản nhất, cho dù đối phương là Phạm Nhàn hay Đại hoàng tử. Nhưng nếu thậtsự làm loạn vùng đông đế quốc, bệ hạ sẽ không vui."Bệ hạ đã ban mật chỉ, đánh là phải đánh, ít nhất cũng phải đối đầu thật sự,đè nén khí thế phe Hắc Kỵ xuống." Mai Chấp Lễ hạ mí mắt: "Nhất định phải thihành ý chỉ trong cung, áp đảo như sấm sét, Hắc Kỵ có thể kháng cự mấy ngày?Tuy bọn họ là một lũ kỵ binh máu lạnh, giết người như nghóe, nhưng dù saoĐại điện hạ và Tiểu Phạm đại nhân không phải là loại người như vậy.""Tình thế này kéo dài không quá mấy ngày, cuối cùng cũng phải xé rách damặt thôi." Vương Chí Côn nhắc nhở: "Ý chỉ của bệ hạ ở đây, ta không muốn bệhạ hiểu lầm ta làm việc thiếu năng lực.""Không, chắc chắn sẽ có cơ hội nào đó giúp tình hình Yến Kinh và Đông Diổn định lại." Mai Chấp Lễ bỗng mỉm cười nhìn ông: "Tiểu Phạm đại nhân đã bỏnhiều công sức vào Vương Đồng Nhi và mối quan hệ của Đại đô đốc với Đạihoàng tử, là vì muốn tìm kiếm sự cân bằng giữa hai bên trong tình thế hiện tại.Còn về ý chỉ của bệ hạ... ta tin chắc hắn sẽ có cách giải quyết ổn thỏa việc này.""Tuy ý chỉ khó trái, nhưng bản đô đốc thật sự không muốn gặp lại các sĩ tốtĐại Khánh trên chiến trường." Lông mày Vương Chí Côn cau lại, một lúc lâusau mới nói: "Có điều ta không thấy trong tình thế hiện tại có cách nào vừakhông sai ý chỉ, lại có thể rút quân khỏi Ngưu Đầu sơn quay về."“Vậy phải xem thủ đoạn của Tiểu Phạm đại nhân.” Mai Chấp Lễ bình tĩnhgiơ một ngón tay: “Muốn duy trì như trước cần một biến số. Biến số này là gì,chúng ta không biết, nhưng chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ biết.”Vương Chí Côn thở dài: "Ta không tin hắn có thể làm được điều này, nhưngnếu hắn thật sự tìm ra biến số trong vòng năm ngày, chỉ sợ ta cũng phải bái phụchắn giống như Đồng Nhi."o O oHai ngày sau, không khí ngoài Yến Kinh thành căng thẳng. Các đạo quânbiên thùy tề tựu từ doanh trại, hội quân trước thành rồi tiến quân hướng về phíađông. Chỉ nửa ngày sau, bọn họ đã hội quân với ba ngàn binh sĩ doanh YếnKinh do lần trước phái đi, đến tận dưới chân Ngưu Đầu sơn.Một con đường lớn đi ngang qua chân Ngưu Đầu sơn, xuyên qua nhữngcánh rừng thu sắc vàng đỏ tươi tốt, vươn dài về phía bờ biển Đông Hải. Theocon đường này, đại quân có thể đi thẳng tới Đông Di thành.Quân đội đông đúc tập trung tại đây, cờ hiệu tung bay theo gió, kỵ binhkhoác áo giáp nhẹ che mình, khí thế sát phạt ngút trời. Đội quân này đã vượtquá một vạn người, khí thế trông rất đáng sợ.Có điều, đội quân biên thùy Khánh Quốc hung hăng này lại bị ngăn chặndưới chân Ngưu Đầu sơn, không thể tiến lên được một bước. Bởi vì ở lối vàocon đường lớn dưới chân núi có tổng cộng ba hàng kỵ binh mặc toàn bộ áo giápđen đang sẵn sàng đón địch.Chỉ có ba hàng, khoảng hơn trăm kỵ binh màu đen, nhưng lại toát ra khí thếlạnh lẽo đáng sợ, ngăn chặn giữa con đường lớn. Còn hai bên sườn dốc núi làhai hàng kỵ binh màu đen đậm đặc hơn, cũng là Hắc Kỵ.Đại đô đốc Vương Chí Côn của Yến Kinh vì muốn thể hiện lòng trung thànhvới bệ hạ nên lần dò xét này có thể nói là đã huy động hết nhân lực, cử tới mộtvạn quân biên thùy. Tất nhiên Đại đô đốc sẽ không trực tiếp dẫn quân, người chỉhuy là một tướng lãnh thân tín của ông, đã nhận được mật lệnh.Vị tướng lãnh kia nhìn thấy Hắc Kỵ đằng xa, trong lòng phát lạnh. Quân độiKhánh Quốc nghe danh lực lượng Hắc Kỵ thuộc Lục Xử Giám Sát viện từ lâu,đồng thời cũng ganh ghét từ lâu, bởi đối phương có trang bị tốt nhất, chiến mãtốt nhất, toàn bộ áo giáp nhẹ trên người đều do tam đại phường Nội Khố tựmình chế tác, sức chiến đấu hoàn toàn chất đống bằng.Trong nội bộ quân đội vẫn luôn có truyền thuyết Hắc Kỵ quá nghìn người làkhông thể đánh bại. Dĩ nhiên, trong vài chục năm hợp tác, các tướng lĩnh quânKhánh Quốc đều hiểu rõ sự lợi hại của Hắc Kỵ, cũng bởi luật pháp Khánh Quốcvà ý chỉ nghiêm khắc hạn chế số lượng Hắc Kỵ dưới ngàn người.Đương nhiên, cũng có những tướng lãnh quân đội không phục, tinh nhuệcủa Khánh quân hiển hách thiên hạ, cho dù là kỵ binh Định Châu hay đại doanhTrường Tiến của Bắc đại doanh đều có uy doanh, làm sao cam tâm để một độikỵ binh phụ thuộc Giám Sát viện cướp hết oai phong.Có điều, ba năm trước trong chiến dịch phản loạn kinh đô, Phạm Nhàn đưanăm trăm Hắc Kỵ lẻn vào kinh đô, dưới chân Chính Dương môn xảy ra một trậnchém giết đẫm máu, Hắc Kỵ như tử thần, giữa vô vàn ánh mắt, tàn sát đội quânkỵ binh phản loạn

Chương 1899: Phương bắc có biến 4