Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1908: Mùa đông lại về 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ông là cha đẻ của Liễu thị, cũng coi như bề trên của Phạm Nhàn. Nhữngnăm qua Phạm Nhàn rất tôn trọng ông. Dù hiếm khi xuất hiện, nhưng trongnhững thời điểm then chốt, ông vẫn luôn ủng hộ Phạm Nhàn. Vì vậy, dù imlặng, Phạm Nhàn hề không phản bác lời răn dạy của ông.Là quân nhân Khánh Quốc, Liễu Quốc công hơi kinh ngạc và lo sợ về mốiliên hệ mơ hồ giữa chiến sự phương bắc và trong Phạm phủ. Nhưng không thểnói thẳng, nên lão nhân gia chỉ đến cảnh báo và nhắc nhở Phạm Nhàn vài câu.Ngay cả nhân vật ít can dự thế sự như Liễu Quốc công cũng bắt đầu e ngạivai trò Phạm Nhàn có thể đảm nhiệm, vậy tại sao trong cung lại bình lặng đếnthế? Phạm Nhàn không tin Hoàng đế sẽ bị biến cố phương bắc làm cho kinhhoàng, càng không tin rằng ngay cả khi sự hỗ trợ mạnh mẽ của Bắc Tề đượcphơi bày trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế sẽ sinh ra e ngại.Bệ hạ vốn cần một cuộc chiến, đâu có sợ xâm lăng của người Bắc Tề. Chỉ làthái độ yên tĩnh và trầm lặng này thật bất thường.o O oKhí lạnh dần đông lại, tuyết đầu mùa ở kinh đô rơi xuống. Đầu đông, đúngngày đông chí, trong nồi các gia đình khắp kinh đô đang luộc sủi cảo, các hàngthịt dê làm ăn phát đạt, mùi thơm của thịt dê hầm lan tỏa khắp ngóc ngách.Hòa Thân vương phủ im ắng trong kinh đô đã lâu, ngày hôm nay cửa chínhmở toang có khách quý đến thăm nhưng vẫn không nhộn nhịp, bởi chỉ là vài vịquen thuộc. Cấm quân canh gác bên ngoài phủ Hòa Thân vương cảnh giác quansát mọi ngóc ngách, vai trò chính của họ giờ đây là canh giữ tòa vương phủ này.Đại hoàng tử kháng chỉ không trở về kinh, chuyện này không công khai, chỉcó vài vị đại thần trong triều được biết. Một hoàng tử cầm quân ngoài kinh đô,chống lệnh bất tuân, đó là đại nghịch bất đạo, nhưng vì thể diện triều đình vàhoàng tộc Lý gia, trong hoàn cảnh đại doanh Yến Kinh không thể tiến vào ĐôngDi thành, triều đình tạm thời im lặng nhưng vẫn không buông lỏng việc giámsát phủ Hòa Thân vương.Phạm Nhàn dắt tay Thục Ninh, mỉm cười bước vào phủ Hòa Thân vương,cùng Vương phi đi về phía đình viện giữa hồ. Lâm Uyển Nhi vừa vào phủ đã bịDiệp Linh Nhi kéo đi, không biết hai bằng hữu khuê các này sẽ nói chuyện gìvới nhau."Tiểu Phạm đại nhân đúng là mỗi lần đều có hành kinh người." Hòa ThânVương phấn son không đậm, vẫn luôn điềm đạm. Bây giờ cô không khác nàomột con tin, quanh năm không ra khỏi cửa nhà, hôm nay là ngày đông chí hiếmgặp nhưng lại mời những người trẻ tuổi trong tình cảnh vi diệu nhất kinh đô tớiđây.Hai vợ chồng Phạm Nhàn, Diệp Linh Nhi, Nhu Gia Quận chúa, cùng Vươngphi và trắc phi Vương Đồng Nhi, đã tụ tập phần lớn thành viên trẻ tuổi hoàngtộc Lý gia ngoại trừ Tam hoàng tử trong cung cấm. Nhưng hiện giờ hoàn cảnhcủa những người trẻ này đều rất tồi tệ."Đại công chúa nói đùa rồi." Phạm Nhàn hòa nhã đáp: "Nếu nói về chuyệnbên ngoài Thương Châu thành, ta nghĩ ngài am hiểu hơn ta. Vị Tiểu Hoàng đếphương bắc kia cũng không phải nhân vật ta có thể làm lay chuyển được."Vương phi nhìn y với vẻ mặt phức tạp, thầm thì: "Chính vì ta biết tính cáchcủa hoàng đệ nên mới không hiểu, làm sao ngươi có thể thuyết phục hắn xuấtbinh giúp mình.""Ta nghĩ không nên nhắc lại chuyện đó." Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ít rađiều đó tốt cho Đại điện hạ ở Đông Di thành xa xôi... Có điều giờ đây Vươngphi ở một mình trong kinh đô, nếu có điều gì bất tiện xin cứ nói với ta."Vương phi mỉm cười, cung kính hành lễ. Dù tình hình thay đổi nhanhchóng, cô biết mình đã từng mắc sai lầm một lần và giờ không thể mắc lại lỗi đónữa. Phu quân của mình và nam nhân trẻ tuổi trước mặt đã thắt chặt vào nhau,thắt chặt vào Đông Di thành."Đại doanh Yến Kinh, kiếm chỉ về Đông Di, không biết Vương Đồng Nhitrong phủ có cảm giác thế nào." Phạm Nhàn thấy Thục Ninh bên cạnh có vẻkhông đi nổi nữa, bèn bế cô bé lên , hỏi Vương phi. Cô bé tò mò mở to đôi mắt,nhìn qua nhìn lại giữa gương mặt Phạm Nhàn và Vương phi."Dù tính khí Đồng Nhi kiêu ngạo nhưng thực ra là đứa trẻ ngây thơ vô tư.Cô ấy hơi ủ rũ, đôi khi ta cho nó đi dạo Diệp phủ, cô ấy đã rất vui vẻ... Đúngrồi, cô ấy từng muốn đến Phạm phủ xem, nhưng cũng biết là không tiện.""Ta hiểu mà." Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn Vương phi nói: "Lúc trước đãtừng nghĩ, có Vương phi trong phủ, tiểu thư Vương gia chắc không có vấn đềgì.""Đây chẳng phải chuyện ngươi gây ra à. Đúng rồi, Mã Tác Tác cô nươngkhông có danh phận gì, tuổi tác cũng đã lớn..." Lông mày Vương phi thoángbuồn bã, Đại hoàng tử đang ở tận Đông Di thành, cách xa triều đình. Cuộc sốngcon tin ở kinh đô của cô thật thê lương, trong khi trong phủ lại có một trắc phinhư đứa nhỏ, cùng một thiếu nữ người Hồ ngay thẳng nhưng lại không hiểu thếsự, khiến cô thực sự bất tiện.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ông là cha đẻ của Liễu thị, cũng coi như bề trên của Phạm Nhàn. Những
năm qua Phạm Nhàn rất tôn trọng ông. Dù hiếm khi xuất hiện, nhưng trong
những thời điểm then chốt, ông vẫn luôn ủng hộ Phạm Nhàn. Vì vậy, dù im
lặng, Phạm Nhàn hề không phản bác lời răn dạy của ông.
Là quân nhân Khánh Quốc, Liễu Quốc công hơi kinh ngạc và lo sợ về mối
liên hệ mơ hồ giữa chiến sự phương bắc và trong Phạm phủ. Nhưng không thể
nói thẳng, nên lão nhân gia chỉ đến cảnh báo và nhắc nhở Phạm Nhàn vài câu.
Ngay cả nhân vật ít can dự thế sự như Liễu Quốc công cũng bắt đầu e ngại
vai trò Phạm Nhàn có thể đảm nhiệm, vậy tại sao trong cung lại bình lặng đến
thế? Phạm Nhàn không tin Hoàng đế sẽ bị biến cố phương bắc làm cho kinh
hoàng, càng không tin rằng ngay cả khi sự hỗ trợ mạnh mẽ của Bắc Tề được
phơi bày trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế sẽ sinh ra e ngại.
Bệ hạ vốn cần một cuộc chiến, đâu có sợ xâm lăng của người Bắc Tề. Chỉ là
thái độ yên tĩnh và trầm lặng này thật bất thường.
o O o
Khí lạnh dần đông lại, tuyết đầu mùa ở kinh đô rơi xuống. Đầu đông, đúng
ngày đông chí, trong nồi các gia đình khắp kinh đô đang luộc sủi cảo, các hàng
thịt dê làm ăn phát đạt, mùi thơm của thịt dê hầm lan tỏa khắp ngóc ngách.
Hòa Thân vương phủ im ắng trong kinh đô đã lâu, ngày hôm nay cửa chính
mở toang có khách quý đến thăm nhưng vẫn không nhộn nhịp, bởi chỉ là vài vị
quen thuộc. Cấm quân canh gác bên ngoài phủ Hòa Thân vương cảnh giác quan
sát mọi ngóc ngách, vai trò chính của họ giờ đây là canh giữ tòa vương phủ này.
Đại hoàng tử kháng chỉ không trở về kinh, chuyện này không công khai, chỉ
có vài vị đại thần trong triều được biết. Một hoàng tử cầm quân ngoài kinh đô,
chống lệnh bất tuân, đó là đại nghịch bất đạo, nhưng vì thể diện triều đình và
hoàng tộc Lý gia, trong hoàn cảnh đại doanh Yến Kinh không thể tiến vào Đông
Di thành, triều đình tạm thời im lặng nhưng vẫn không buông lỏng việc giám
sát phủ Hòa Thân vương.
Phạm Nhàn dắt tay Thục Ninh, mỉm cười bước vào phủ Hòa Thân vương,
cùng Vương phi đi về phía đình viện giữa hồ. Lâm Uyển Nhi vừa vào phủ đã bị
Diệp Linh Nhi kéo đi, không biết hai bằng hữu khuê các này sẽ nói chuyện gì
với nhau.
"Tiểu Phạm đại nhân đúng là mỗi lần đều có hành kinh người." Hòa Thân
Vương phấn son không đậm, vẫn luôn điềm đạm. Bây giờ cô không khác nào
một con tin, quanh năm không ra khỏi cửa nhà, hôm nay là ngày đông chí hiếm
gặp nhưng lại mời những người trẻ tuổi trong tình cảnh vi diệu nhất kinh đô tới
đây.
Hai vợ chồng Phạm Nhàn, Diệp Linh Nhi, Nhu Gia Quận chúa, cùng Vương
phi và trắc phi Vương Đồng Nhi, đã tụ tập phần lớn thành viên trẻ tuổi hoàng
tộc Lý gia ngoại trừ Tam hoàng tử trong cung cấm. Nhưng hiện giờ hoàn cảnh
của những người trẻ này đều rất tồi tệ.
"Đại công chúa nói đùa rồi." Phạm Nhàn hòa nhã đáp: "Nếu nói về chuyện
bên ngoài Thương Châu thành, ta nghĩ ngài am hiểu hơn ta. Vị Tiểu Hoàng đế
phương bắc kia cũng không phải nhân vật ta có thể làm lay chuyển được."
Vương phi nhìn y với vẻ mặt phức tạp, thầm thì: "Chính vì ta biết tính cách
của hoàng đệ nên mới không hiểu, làm sao ngươi có thể thuyết phục hắn xuất
binh giúp mình."
"Ta nghĩ không nên nhắc lại chuyện đó." Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ít ra
điều đó tốt cho Đại điện hạ ở Đông Di thành xa xôi... Có điều giờ đây Vương
phi ở một mình trong kinh đô, nếu có điều gì bất tiện xin cứ nói với ta."
Vương phi mỉm cười, cung kính hành lễ. Dù tình hình thay đổi nhanh
chóng, cô biết mình đã từng mắc sai lầm một lần và giờ không thể mắc lại lỗi đó
nữa. Phu quân của mình và nam nhân trẻ tuổi trước mặt đã thắt chặt vào nhau,
thắt chặt vào Đông Di thành.
"Đại doanh Yến Kinh, kiếm chỉ về Đông Di, không biết Vương Đồng Nhi
trong phủ có cảm giác thế nào." Phạm Nhàn thấy Thục Ninh bên cạnh có vẻ
không đi nổi nữa, bèn bế cô bé lên , hỏi Vương phi. Cô bé tò mò mở to đôi mắt,
nhìn qua nhìn lại giữa gương mặt Phạm Nhàn và Vương phi.
"Dù tính khí Đồng Nhi kiêu ngạo nhưng thực ra là đứa trẻ ngây thơ vô tư.
Cô ấy hơi ủ rũ, đôi khi ta cho nó đi dạo Diệp phủ, cô ấy đã rất vui vẻ... Đúng
rồi, cô ấy từng muốn đến Phạm phủ xem, nhưng cũng biết là không tiện."
"Ta hiểu mà." Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn Vương phi nói: "Lúc trước đã
từng nghĩ, có Vương phi trong phủ, tiểu thư Vương gia chắc không có vấn đề
gì."
"Đây chẳng phải chuyện ngươi gây ra à. Đúng rồi, Mã Tác Tác cô nương
không có danh phận gì, tuổi tác cũng đã lớn..." Lông mày Vương phi thoáng
buồn bã, Đại hoàng tử đang ở tận Đông Di thành, cách xa triều đình. Cuộc sống
con tin ở kinh đô của cô thật thê lương, trong khi trong phủ lại có một trắc phi
như đứa nhỏ, cùng một thiếu nữ người Hồ ngay thẳng nhưng lại không hiểu thế
sự, khiến cô thực sự bất tiện.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ông là cha đẻ của Liễu thị, cũng coi như bề trên của Phạm Nhàn. Nhữngnăm qua Phạm Nhàn rất tôn trọng ông. Dù hiếm khi xuất hiện, nhưng trongnhững thời điểm then chốt, ông vẫn luôn ủng hộ Phạm Nhàn. Vì vậy, dù imlặng, Phạm Nhàn hề không phản bác lời răn dạy của ông.Là quân nhân Khánh Quốc, Liễu Quốc công hơi kinh ngạc và lo sợ về mốiliên hệ mơ hồ giữa chiến sự phương bắc và trong Phạm phủ. Nhưng không thểnói thẳng, nên lão nhân gia chỉ đến cảnh báo và nhắc nhở Phạm Nhàn vài câu.Ngay cả nhân vật ít can dự thế sự như Liễu Quốc công cũng bắt đầu e ngạivai trò Phạm Nhàn có thể đảm nhiệm, vậy tại sao trong cung lại bình lặng đếnthế? Phạm Nhàn không tin Hoàng đế sẽ bị biến cố phương bắc làm cho kinhhoàng, càng không tin rằng ngay cả khi sự hỗ trợ mạnh mẽ của Bắc Tề đượcphơi bày trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế sẽ sinh ra e ngại.Bệ hạ vốn cần một cuộc chiến, đâu có sợ xâm lăng của người Bắc Tề. Chỉ làthái độ yên tĩnh và trầm lặng này thật bất thường.o O oKhí lạnh dần đông lại, tuyết đầu mùa ở kinh đô rơi xuống. Đầu đông, đúngngày đông chí, trong nồi các gia đình khắp kinh đô đang luộc sủi cảo, các hàngthịt dê làm ăn phát đạt, mùi thơm của thịt dê hầm lan tỏa khắp ngóc ngách.Hòa Thân vương phủ im ắng trong kinh đô đã lâu, ngày hôm nay cửa chínhmở toang có khách quý đến thăm nhưng vẫn không nhộn nhịp, bởi chỉ là vài vịquen thuộc. Cấm quân canh gác bên ngoài phủ Hòa Thân vương cảnh giác quansát mọi ngóc ngách, vai trò chính của họ giờ đây là canh giữ tòa vương phủ này.Đại hoàng tử kháng chỉ không trở về kinh, chuyện này không công khai, chỉcó vài vị đại thần trong triều được biết. Một hoàng tử cầm quân ngoài kinh đô,chống lệnh bất tuân, đó là đại nghịch bất đạo, nhưng vì thể diện triều đình vàhoàng tộc Lý gia, trong hoàn cảnh đại doanh Yến Kinh không thể tiến vào ĐôngDi thành, triều đình tạm thời im lặng nhưng vẫn không buông lỏng việc giámsát phủ Hòa Thân vương.Phạm Nhàn dắt tay Thục Ninh, mỉm cười bước vào phủ Hòa Thân vương,cùng Vương phi đi về phía đình viện giữa hồ. Lâm Uyển Nhi vừa vào phủ đã bịDiệp Linh Nhi kéo đi, không biết hai bằng hữu khuê các này sẽ nói chuyện gìvới nhau."Tiểu Phạm đại nhân đúng là mỗi lần đều có hành kinh người." Hòa ThânVương phấn son không đậm, vẫn luôn điềm đạm. Bây giờ cô không khác nàomột con tin, quanh năm không ra khỏi cửa nhà, hôm nay là ngày đông chí hiếmgặp nhưng lại mời những người trẻ tuổi trong tình cảnh vi diệu nhất kinh đô tớiđây.Hai vợ chồng Phạm Nhàn, Diệp Linh Nhi, Nhu Gia Quận chúa, cùng Vươngphi và trắc phi Vương Đồng Nhi, đã tụ tập phần lớn thành viên trẻ tuổi hoàngtộc Lý gia ngoại trừ Tam hoàng tử trong cung cấm. Nhưng hiện giờ hoàn cảnhcủa những người trẻ này đều rất tồi tệ."Đại công chúa nói đùa rồi." Phạm Nhàn hòa nhã đáp: "Nếu nói về chuyệnbên ngoài Thương Châu thành, ta nghĩ ngài am hiểu hơn ta. Vị Tiểu Hoàng đếphương bắc kia cũng không phải nhân vật ta có thể làm lay chuyển được."Vương phi nhìn y với vẻ mặt phức tạp, thầm thì: "Chính vì ta biết tính cáchcủa hoàng đệ nên mới không hiểu, làm sao ngươi có thể thuyết phục hắn xuấtbinh giúp mình.""Ta nghĩ không nên nhắc lại chuyện đó." Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ít rađiều đó tốt cho Đại điện hạ ở Đông Di thành xa xôi... Có điều giờ đây Vươngphi ở một mình trong kinh đô, nếu có điều gì bất tiện xin cứ nói với ta."Vương phi mỉm cười, cung kính hành lễ. Dù tình hình thay đổi nhanhchóng, cô biết mình đã từng mắc sai lầm một lần và giờ không thể mắc lại lỗi đónữa. Phu quân của mình và nam nhân trẻ tuổi trước mặt đã thắt chặt vào nhau,thắt chặt vào Đông Di thành."Đại doanh Yến Kinh, kiếm chỉ về Đông Di, không biết Vương Đồng Nhitrong phủ có cảm giác thế nào." Phạm Nhàn thấy Thục Ninh bên cạnh có vẻkhông đi nổi nữa, bèn bế cô bé lên , hỏi Vương phi. Cô bé tò mò mở to đôi mắt,nhìn qua nhìn lại giữa gương mặt Phạm Nhàn và Vương phi."Dù tính khí Đồng Nhi kiêu ngạo nhưng thực ra là đứa trẻ ngây thơ vô tư.Cô ấy hơi ủ rũ, đôi khi ta cho nó đi dạo Diệp phủ, cô ấy đã rất vui vẻ... Đúngrồi, cô ấy từng muốn đến Phạm phủ xem, nhưng cũng biết là không tiện.""Ta hiểu mà." Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn Vương phi nói: "Lúc trước đãtừng nghĩ, có Vương phi trong phủ, tiểu thư Vương gia chắc không có vấn đềgì.""Đây chẳng phải chuyện ngươi gây ra à. Đúng rồi, Mã Tác Tác cô nươngkhông có danh phận gì, tuổi tác cũng đã lớn..." Lông mày Vương phi thoángbuồn bã, Đại hoàng tử đang ở tận Đông Di thành, cách xa triều đình. Cuộc sốngcon tin ở kinh đô của cô thật thê lương, trong khi trong phủ lại có một trắc phinhư đứa nhỏ, cùng một thiếu nữ người Hồ ngay thẳng nhưng lại không hiểu thếsự, khiến cô thực sự bất tiện.