Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1910: Tây Hồ bi ca 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Do phản ứng của vị Hoàng đế bệ hạ trong cung đối với tình hình chiến sựphương bắc quá hờ hững, đến mức Phạm Nhàn ngửi thấy một mùi nguy hiểm,nhưng không biết mùi đó rốt cuộc xuất phát từ đâu.o O oVài ngày sau đông chí, Phạm phủ lại bày tiệc gia đình. Lần này không giốngnhư tiệc ở phủ Hòa Thân vương mời tất cả thế hệ trẻ tuổi trong hoàng tộc, mà làbữa tiệc gia đình thuần túy. Ngoài chủ nhà ra, khách mời chỉ có Phạm môn tứtử.Dương Vạn Lý bị đuổi khỏi chức Viên ngoại lang bộ Công, giam vào ngục,chịu hình phạt nặng nề. Sau ngày Đại Lý tự tuyên án, Phạm Nhàn đón về phủdưỡng thương, đến nay đi lại vẫn còn khó khăn nhưng vẻ mặt oán hận đã phainhạt từ lâu, im lặng ngồi ở vị trí phía dưới.Trong Phạm môn tứ tử, leo cao nhất là Thành Giai Lâm, đã làm đến chứcTri châu Tô Châu nhưng nay cũng bị liên lụy, sa sút thê thảm. Trong cung gáncho hắn hai tội tội thông dâm với kỹ nữ và ức hiếp dân chúng, thật ra quá nặng,bị bắt về kinh giam cầm. Trong tháng qua, Phạm Nhàn vất vả chạy ngược chạyxuôi, cuối cùng giữ được tính mạng cho hắn, nhưng cũng mất quan tước. Thấykhông còn triển vọng gì, Thành Giai Lâm ngồi dưới Dương Vạn Lý, thở dài ưuphiền không thôi.Trong phòng khách bày hai chiếc bàn, nữ nhân ngồi phía sau bình phong.Bên ngoài chỉ có Phạm Nhàn và hai người Dương Thành. Họ chưa động đũa,chỉ ngồi đợi ai đó. Ngoài phòng khách, tuyết rơi lả tả trong vườn Phạm phủ, chờđón những người trở về.Không lâu sau, có người lội tuyết, được người hầu dẫn đường vào phòngkhách, chính là Sử Xiển Lập. Những năm qua theo ý chí của Phạm Nhàn, hắnthống nhất cơ nghiệp thanh lâu trong khắp thiên hạ.Sử Xiển Lập vừa bước vào phòng, chưa kịp phủi tuyết đã cúi đầu thi lễ sâusắc với Phạm Nhàn ở vị trí chủ nhà, sau đó quay lại cúi đầu về phía bình phongnơi sư mẫu đang ngồi. Cuối cùng hắn quay người, nhìn Dương Vạn Lý vàThành Giai Lâm cười khổ một tiếng, bước tới ôm hai người bạn lâu ngày khônggặp.Hiện giờ Sử Xiển Lập và Tang Văn đồng quản lý Bão Nguyệt lâu, tất nhiênam hiểu các tin tức trong thiên hạ, cũng biết mấy tháng qua hai người bạn nàyđã gặp nhiều biến cố thê thảm. Mọi thứ đều không cần nói ra, chỉ một cái ôm đãthể hiện đủ tình cảm và an ủi."Ngươi đang khó di chuyển, đừng đứng dậy nữa." Sử Xiển Lập rất tự nhiênngồi xuống dưới Thành Giai Lâm, nói với Dương Vạn Lý đang định đứng dậy.Tuy dù giờ đây hắn đã trở thành một thương gia giàu có, nhưng tính khiêm tốnhọc theo thánh hiền từ xưa vẫn không thay đổi. Đặc biệt là nỗi nuối tiếc sâu xatrong lòng khiến hắn tự nhiên ngưỡng mộ Dương, Thành, Hầu ba người bạn,luôn nghĩ rằng với thân phận thương nhân mình nên ngồi chỗ cuối cùng.Dương Vạn Lý và Thành Giai Lâm liếc nhìn nhau, cười khổ liên tục, cũngchẳng để ý tới kẻ cổ hủ này quay đầu sang nói chuyện phiếm, tránh đề cậpnhững chuyện đau buồn trong những tháng qua của bản thân, cũng không ai chỉtrích triều đình, vì không muốn làm Phiền lòng môn sư Phạm Nhàn.Đợi thêm một lúc nữa mà vẫn chẳng thấy ai đến, sắc mặt mọi người bắt đầutrở nên lúng túng và khó coi. Thành Giai Lâm nhìn sắc mặt cứng đờ của PhạmNhàn, lẩm bẩm: "Có lẽ tuyết quá lớn nên dọc đường bị chậm trễ."Dương Vạn Lý cắn môi, thở dài một hơi, nâng chén rượu trước mặt lênuống cạn. Sử Xiển Lập hơi khó hiểu nhìn Phạm Nhàn, nói: "Theo tin tức bên ta,đáng lẽ Quý Thường đã về kinh cách đây bảy ngày rồi. Chẳng qua triều đìnhkhông trị tội chỉ hắt hủi hắn ta thôi."Phạm Nhàn hơi nhíu mày, mỉm cười nói: "Gần cuối năm, quan lại thường cónhiều yến tiệc qua lại, không sắp xếp được thời gian cũng là chuyện bìnhthường."Dù nói thế, tâm trạng y vẫn khó tránh khỏi u uất. Hầu Quý Thường đã vềkinh mấy ngày nhưng không đến Phạm phủ diện kiến, tai mắt trong triều cũngdò la được tin tức, hình như trong cung không có ý định trị tội gì hắn ta cả. Tấtcả đều nói rõ ràng.Trong một quốc gia như thế này, chuyện bỏ thầy cầu vinh không phải khôngcó, chỉ có điều rơi trên người mình, trong lòng Phạm Nhàn vẫn thấy khó chịu.Ánh mắt y chậm rãi lướt qua ba người, trong lòng vô cùng phức tạp. Sử XiểnLập vốn đang ở đô thành Tống Quốc, lần này liều mình về kinh thăm y. DươngVạn Lý thì khỏi phải nói. Ngay cả Thành Giai Lâm đã làm đến Tri châu TôChâu, Phạm Nhàn vẫn luôn cho là tính tình hắn hơi nhu nhược, không đáng tintưởng cho lắm. Không ngờ người này thà bị cách chức cũng không chịu rời xamình.Chỉ riêng Hầu Quý Thường lại không đến, ngoài dự liệu của y."Nghe nói hôm nay trong phủ Hạ Đại học sĩ cũng đang chiêu đãi." Sắc mặtSử Xiển Lập hơi khó coi, nói: "Năm xưa trước khi ngài vào triều, hai người bọnhọ từng được tôn là đứng đầu trong giới tài tử kinh đô, cũng từng có chút quanhệ riêng tư."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Do phản ứng của vị Hoàng đế bệ hạ trong cung đối với tình hình chiến sự

phương bắc quá hờ hững, đến mức Phạm Nhàn ngửi thấy một mùi nguy hiểm,

nhưng không biết mùi đó rốt cuộc xuất phát từ đâu.

o O o

Vài ngày sau đông chí, Phạm phủ lại bày tiệc gia đình. Lần này không giống

như tiệc ở phủ Hòa Thân vương mời tất cả thế hệ trẻ tuổi trong hoàng tộc, mà là

bữa tiệc gia đình thuần túy. Ngoài chủ nhà ra, khách mời chỉ có Phạm môn tứ

tử.

Dương Vạn Lý bị đuổi khỏi chức Viên ngoại lang bộ Công, giam vào ngục,

chịu hình phạt nặng nề. Sau ngày Đại Lý tự tuyên án, Phạm Nhàn đón về phủ

dưỡng thương, đến nay đi lại vẫn còn khó khăn nhưng vẻ mặt oán hận đã phai

nhạt từ lâu, im lặng ngồi ở vị trí phía dưới.

Trong Phạm môn tứ tử, leo cao nhất là Thành Giai Lâm, đã làm đến chức

Tri châu Tô Châu nhưng nay cũng bị liên lụy, sa sút thê thảm. Trong cung gán

cho hắn hai tội tội thông dâm với kỹ nữ và ức hiếp dân chúng, thật ra quá nặng,

bị bắt về kinh giam cầm. Trong tháng qua, Phạm Nhàn vất vả chạy ngược chạy

xuôi, cuối cùng giữ được tính mạng cho hắn, nhưng cũng mất quan tước. Thấy

không còn triển vọng gì, Thành Giai Lâm ngồi dưới Dương Vạn Lý, thở dài ưu

phiền không thôi.

Trong phòng khách bày hai chiếc bàn, nữ nhân ngồi phía sau bình phong.

Bên ngoài chỉ có Phạm Nhàn và hai người Dương Thành. Họ chưa động đũa,

chỉ ngồi đợi ai đó. Ngoài phòng khách, tuyết rơi lả tả trong vườn Phạm phủ, chờ

đón những người trở về.

Không lâu sau, có người lội tuyết, được người hầu dẫn đường vào phòng

khách, chính là Sử Xiển Lập. Những năm qua theo ý chí của Phạm Nhàn, hắn

thống nhất cơ nghiệp thanh lâu trong khắp thiên hạ.

Sử Xiển Lập vừa bước vào phòng, chưa kịp phủi tuyết đã cúi đầu thi lễ sâu

sắc với Phạm Nhàn ở vị trí chủ nhà, sau đó quay lại cúi đầu về phía bình phong

nơi sư mẫu đang ngồi. Cuối cùng hắn quay người, nhìn Dương Vạn Lý và

Thành Giai Lâm cười khổ một tiếng, bước tới ôm hai người bạn lâu ngày không

gặp.

Hiện giờ Sử Xiển Lập và Tang Văn đồng quản lý Bão Nguyệt lâu, tất nhiên

am hiểu các tin tức trong thiên hạ, cũng biết mấy tháng qua hai người bạn này

đã gặp nhiều biến cố thê thảm. Mọi thứ đều không cần nói ra, chỉ một cái ôm đã

thể hiện đủ tình cảm và an ủi.

"Ngươi đang khó di chuyển, đừng đứng dậy nữa." Sử Xiển Lập rất tự nhiên

ngồi xuống dưới Thành Giai Lâm, nói với Dương Vạn Lý đang định đứng dậy.

Tuy dù giờ đây hắn đã trở thành một thương gia giàu có, nhưng tính khiêm tốn

học theo thánh hiền từ xưa vẫn không thay đổi. Đặc biệt là nỗi nuối tiếc sâu xa

trong lòng khiến hắn tự nhiên ngưỡng mộ Dương, Thành, Hầu ba người bạn,

luôn nghĩ rằng với thân phận thương nhân mình nên ngồi chỗ cuối cùng.

Dương Vạn Lý và Thành Giai Lâm liếc nhìn nhau, cười khổ liên tục, cũng

chẳng để ý tới kẻ cổ hủ này quay đầu sang nói chuyện phiếm, tránh đề cập

những chuyện đau buồn trong những tháng qua của bản thân, cũng không ai chỉ

trích triều đình, vì không muốn làm Phiền lòng môn sư Phạm Nhàn.

Đợi thêm một lúc nữa mà vẫn chẳng thấy ai đến, sắc mặt mọi người bắt đầu

trở nên lúng túng và khó coi. Thành Giai Lâm nhìn sắc mặt cứng đờ của Phạm

Nhàn, lẩm bẩm: "Có lẽ tuyết quá lớn nên dọc đường bị chậm trễ."

Dương Vạn Lý cắn môi, thở dài một hơi, nâng chén rượu trước mặt lên

uống cạn. Sử Xiển Lập hơi khó hiểu nhìn Phạm Nhàn, nói: "Theo tin tức bên ta,

đáng lẽ Quý Thường đã về kinh cách đây bảy ngày rồi. Chẳng qua triều đình

không trị tội chỉ hắt hủi hắn ta thôi."

Phạm Nhàn hơi nhíu mày, mỉm cười nói: "Gần cuối năm, quan lại thường có

nhiều yến tiệc qua lại, không sắp xếp được thời gian cũng là chuyện bình

thường."

Dù nói thế, tâm trạng y vẫn khó tránh khỏi u uất. Hầu Quý Thường đã về

kinh mấy ngày nhưng không đến Phạm phủ diện kiến, tai mắt trong triều cũng

dò la được tin tức, hình như trong cung không có ý định trị tội gì hắn ta cả. Tất

cả đều nói rõ ràng.

Trong một quốc gia như thế này, chuyện bỏ thầy cầu vinh không phải không

có, chỉ có điều rơi trên người mình, trong lòng Phạm Nhàn vẫn thấy khó chịu.

Ánh mắt y chậm rãi lướt qua ba người, trong lòng vô cùng phức tạp. Sử Xiển

Lập vốn đang ở đô thành Tống Quốc, lần này liều mình về kinh thăm y. Dương

Vạn Lý thì khỏi phải nói. Ngay cả Thành Giai Lâm đã làm đến Tri châu Tô

Châu, Phạm Nhàn vẫn luôn cho là tính tình hắn hơi nhu nhược, không đáng tin

tưởng cho lắm. Không ngờ người này thà bị cách chức cũng không chịu rời xa

mình.

Chỉ riêng Hầu Quý Thường lại không đến, ngoài dự liệu của y.

"Nghe nói hôm nay trong phủ Hạ Đại học sĩ cũng đang chiêu đãi." Sắc mặt

Sử Xiển Lập hơi khó coi, nói: "Năm xưa trước khi ngài vào triều, hai người bọn

họ từng được tôn là đứng đầu trong giới tài tử kinh đô, cũng từng có chút quan

hệ riêng tư."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Do phản ứng của vị Hoàng đế bệ hạ trong cung đối với tình hình chiến sựphương bắc quá hờ hững, đến mức Phạm Nhàn ngửi thấy một mùi nguy hiểm,nhưng không biết mùi đó rốt cuộc xuất phát từ đâu.o O oVài ngày sau đông chí, Phạm phủ lại bày tiệc gia đình. Lần này không giốngnhư tiệc ở phủ Hòa Thân vương mời tất cả thế hệ trẻ tuổi trong hoàng tộc, mà làbữa tiệc gia đình thuần túy. Ngoài chủ nhà ra, khách mời chỉ có Phạm môn tứtử.Dương Vạn Lý bị đuổi khỏi chức Viên ngoại lang bộ Công, giam vào ngục,chịu hình phạt nặng nề. Sau ngày Đại Lý tự tuyên án, Phạm Nhàn đón về phủdưỡng thương, đến nay đi lại vẫn còn khó khăn nhưng vẻ mặt oán hận đã phainhạt từ lâu, im lặng ngồi ở vị trí phía dưới.Trong Phạm môn tứ tử, leo cao nhất là Thành Giai Lâm, đã làm đến chứcTri châu Tô Châu nhưng nay cũng bị liên lụy, sa sút thê thảm. Trong cung gáncho hắn hai tội tội thông dâm với kỹ nữ và ức hiếp dân chúng, thật ra quá nặng,bị bắt về kinh giam cầm. Trong tháng qua, Phạm Nhàn vất vả chạy ngược chạyxuôi, cuối cùng giữ được tính mạng cho hắn, nhưng cũng mất quan tước. Thấykhông còn triển vọng gì, Thành Giai Lâm ngồi dưới Dương Vạn Lý, thở dài ưuphiền không thôi.Trong phòng khách bày hai chiếc bàn, nữ nhân ngồi phía sau bình phong.Bên ngoài chỉ có Phạm Nhàn và hai người Dương Thành. Họ chưa động đũa,chỉ ngồi đợi ai đó. Ngoài phòng khách, tuyết rơi lả tả trong vườn Phạm phủ, chờđón những người trở về.Không lâu sau, có người lội tuyết, được người hầu dẫn đường vào phòngkhách, chính là Sử Xiển Lập. Những năm qua theo ý chí của Phạm Nhàn, hắnthống nhất cơ nghiệp thanh lâu trong khắp thiên hạ.Sử Xiển Lập vừa bước vào phòng, chưa kịp phủi tuyết đã cúi đầu thi lễ sâusắc với Phạm Nhàn ở vị trí chủ nhà, sau đó quay lại cúi đầu về phía bình phongnơi sư mẫu đang ngồi. Cuối cùng hắn quay người, nhìn Dương Vạn Lý vàThành Giai Lâm cười khổ một tiếng, bước tới ôm hai người bạn lâu ngày khônggặp.Hiện giờ Sử Xiển Lập và Tang Văn đồng quản lý Bão Nguyệt lâu, tất nhiênam hiểu các tin tức trong thiên hạ, cũng biết mấy tháng qua hai người bạn nàyđã gặp nhiều biến cố thê thảm. Mọi thứ đều không cần nói ra, chỉ một cái ôm đãthể hiện đủ tình cảm và an ủi."Ngươi đang khó di chuyển, đừng đứng dậy nữa." Sử Xiển Lập rất tự nhiênngồi xuống dưới Thành Giai Lâm, nói với Dương Vạn Lý đang định đứng dậy.Tuy dù giờ đây hắn đã trở thành một thương gia giàu có, nhưng tính khiêm tốnhọc theo thánh hiền từ xưa vẫn không thay đổi. Đặc biệt là nỗi nuối tiếc sâu xatrong lòng khiến hắn tự nhiên ngưỡng mộ Dương, Thành, Hầu ba người bạn,luôn nghĩ rằng với thân phận thương nhân mình nên ngồi chỗ cuối cùng.Dương Vạn Lý và Thành Giai Lâm liếc nhìn nhau, cười khổ liên tục, cũngchẳng để ý tới kẻ cổ hủ này quay đầu sang nói chuyện phiếm, tránh đề cậpnhững chuyện đau buồn trong những tháng qua của bản thân, cũng không ai chỉtrích triều đình, vì không muốn làm Phiền lòng môn sư Phạm Nhàn.Đợi thêm một lúc nữa mà vẫn chẳng thấy ai đến, sắc mặt mọi người bắt đầutrở nên lúng túng và khó coi. Thành Giai Lâm nhìn sắc mặt cứng đờ của PhạmNhàn, lẩm bẩm: "Có lẽ tuyết quá lớn nên dọc đường bị chậm trễ."Dương Vạn Lý cắn môi, thở dài một hơi, nâng chén rượu trước mặt lênuống cạn. Sử Xiển Lập hơi khó hiểu nhìn Phạm Nhàn, nói: "Theo tin tức bên ta,đáng lẽ Quý Thường đã về kinh cách đây bảy ngày rồi. Chẳng qua triều đìnhkhông trị tội chỉ hắt hủi hắn ta thôi."Phạm Nhàn hơi nhíu mày, mỉm cười nói: "Gần cuối năm, quan lại thường cónhiều yến tiệc qua lại, không sắp xếp được thời gian cũng là chuyện bìnhthường."Dù nói thế, tâm trạng y vẫn khó tránh khỏi u uất. Hầu Quý Thường đã vềkinh mấy ngày nhưng không đến Phạm phủ diện kiến, tai mắt trong triều cũngdò la được tin tức, hình như trong cung không có ý định trị tội gì hắn ta cả. Tấtcả đều nói rõ ràng.Trong một quốc gia như thế này, chuyện bỏ thầy cầu vinh không phải khôngcó, chỉ có điều rơi trên người mình, trong lòng Phạm Nhàn vẫn thấy khó chịu.Ánh mắt y chậm rãi lướt qua ba người, trong lòng vô cùng phức tạp. Sử XiểnLập vốn đang ở đô thành Tống Quốc, lần này liều mình về kinh thăm y. DươngVạn Lý thì khỏi phải nói. Ngay cả Thành Giai Lâm đã làm đến Tri châu TôChâu, Phạm Nhàn vẫn luôn cho là tính tình hắn hơi nhu nhược, không đáng tintưởng cho lắm. Không ngờ người này thà bị cách chức cũng không chịu rời xamình.Chỉ riêng Hầu Quý Thường lại không đến, ngoài dự liệu của y."Nghe nói hôm nay trong phủ Hạ Đại học sĩ cũng đang chiêu đãi." Sắc mặtSử Xiển Lập hơi khó coi, nói: "Năm xưa trước khi ngài vào triều, hai người bọnhọ từng được tôn là đứng đầu trong giới tài tử kinh đô, cũng từng có chút quanhệ riêng tư."

Chương 1910: Tây Hồ bi ca 2