Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1936: Từ niềm vui trước điện đến nỗi đau đứt ruột 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không ai dám ngăn Hồ Đại học sĩ, trong tình thế căng thẳng không ai lo tớichuyện ông tiến vào. Chỉ có vài quan Trung thư lo lắng ông bị Phạm Nhàn đãnổi điên làm hại, hoảng hốt kêu lên.Nhưng Hồ Đại học sĩ không để ý, một tay ôm chặt Phạm Nhàn từ phía sau,kéo y lùi lại, hoảng loạn hét lên: "Ngươi điên rồi!"Trong mắt mọi người, rõ ràng Tiểu Phạm đại nhân thiên tài thi ca đã điênrồi, nếu không sao dám coi thường uy nghiêm triều đình, gây ra tội ác khủngkhiếp như thế? Những gì xảy ra hôm nay ở kinh đô, nếu không phải mưu phảnthì còn gọi là gì?Hồ Đại học sĩ cũng biết, chỉ riêng việc sát hại các quan trong kinh đã đủkhiến Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ, đẩy Phạm Nhàn xuống địa ngục muôn kiếp,nhưng ông vẫn quyết giữ chặt Phạm Nhàn không cho hành động. Giết Đại họcsĩ đương triều ngay trong Môn Hạ Trung Thư, như vấy máu lên trước điện!Chưa từng có tình cảnh này xảy ra ở Khánh Quốc, hay trên toàn bộ thiên hạ!Cảnh tượng lúc này vừa buồn cười vừa kỳ quái, nhưng không ai cười. Dướichân thành, mọi người kinh hoàng nhìn tấm thân già yếu của Hồ Đại học sĩđang quyết tâm giữ chặt lấy Phạm Nhàn. Nhưng ông làm sao giữ nổi, kéo nổi y?Phạm Nhàn chợt cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình dấy lên hơi ấm. Y mỉmcười, cúi đầu nói: "Thôi buông tay đi, đã muộn rồi."Hồ Đại học sĩ phía sau giật mình, run rẩy buông tay, ngạc nhiên nhìn PhạmNhàn.Đúng lúc ấy, Hạ Tông Vĩ vốn đang kinh hãi ngồi sau đám người bỗng ú ớnôn ra một bãi máu đen!Máu tươi văng vào quan phục của nhiều người, đen sì sì rất khó coi. Trongphòng kinh hô, mấy người vội chạy lại đỡ Hạ Tông Vĩ, ra sức gọi ngự y...Con ngươi Hạ Tông Vĩ giãn ra, thính lực cũng mất dần, không nghe rõ đồngliêu kêu gì. Chỉ cảm nhận rõ ràng đau đớn trong bụng, những lưỡi dao vô hìnhđã cắt nát ruột gan đầy máu nóng của mình.Quá đau đớn, như ruột gan bị xé toạc. Hạ Tông Vĩ biết mình không quakhỏi. Không biết Phạm Nhàn đã đầu độc mình từ lúc nào, cũng không để ý đếnvết kim tiêm trên ngón tay. Hắn chỉ cảm thấy bất bình, mình cũng có lòng nhiệtthành với triều đình, nguyện xả thân lập công, sao cuối cùng lại phun ra máuđen?Ánh mắt lờ mờ của hắn nhìn Phạm Nhàn, trong lòng giận dữ và không camtâm. Làm quan, hầu hạ Hoàng đế bệ hạ, phục vụ triều đình, đâu có tội gì? Dù cógiết vài người, phản bội vài người thì quan lại đời nào chẳng vậy? Hay là PhạmNhàn chưa từng khiến người vô tội chết đi vì mình? Chỉ vì ngươi sinh ra là chủnhân, còn bọn ta sinh ra làm nô tài...Hạ Tông Vĩ muốn giận dữ chất vấn Phạm Nhàn, vì lý do gì mà giết mình?Ngươi chỉ là tên công tử bột chẳng biết cái gì, làm việc theo yêu ghét cá nhân!Nhưng trong miệng hắn chỉ trào ra máu đen, cản trở lời nói và hơi thở.Ngự y chưa kịp đến đến, Đại học sĩ kiêm chấp bút Ngự sử Đại phu, nhân vậtsố một trong triều đình Khánh Quốc ba năm qua - Hạ Tông Vĩ đã đau đớn đứtruột, nôn ra máu đen rồi tắt thở ngay trong phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư,dưới chân hoàng thành.Trong suốt quá trình, Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, thản nhiên thậm chí là vôtình nhìn Hạ Tông Vĩ nôn ra máu, vật vã đau đớn rồi hấp hối tắt thở. Khuôn mặty vẫn bình thản, không chút xao động. Y không biết những oán hận, bất bìnhcủa Hạ Tông Vĩ trước lúc lâm chung, mà cũng chẳng cần biết. Những quan lạiđã chết hôm nay, kể cả Hạ Tông Vĩ, chỉ là bước chuẩn bị cần thiết mà thôi.Cái chết của Hạ Tông Vĩ không liên quan gì đến vui buồn của Phạm Nhàn,mà vì những người y phải bảo vệ, vì những người đã chết ở Giang Nam, TâyLương, và trong kinh đô; những người mà Hoàng đế bệ hạ dựng lên để đối phóvới phe Phạm, phải chết.Đây chỉ là một bước trong kế hoạch tính toán lạnh lùng của Phạm Nhàn. Ychỉ cần xác nhận cái chết của Hạ Tông Vĩ, chứ trong lòng không mảy may xúcđộng. Việc cảm khái lưu lại tới trước khi mình chết vẫn còn kịp.Hồ Đại học sĩ chết lặng nhìn thi thể Hạ Tông Vĩ rồi nặng nề quay lại, ánhmắt phẫn nộ, thất vọng và bàng hoàng nhìn khuôn mặt băng giá của PhạmNhàn. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ lồng ngực ông:“Bắt tên hung đồ này lại!”Ông đứng bên cạnh Phạm Nhàn, phẫn nộ và thất vọng, ra lệnh bắt giữ thậmchí là xử tử Phạm Nhàn, nhưng chẳng hề để ý rằng chỉ cần vung tay thôi, PhạmNhàn có thể khiến ông cũng chết như Hạ Tông Vĩ.Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không giết ông. Y nhìn Hồ Đại học sĩ, mỉm cườiđầy áy náy.Ngay trước khi đám cấm quân ập tới, cuối cùng thủ lĩnh thái giám cungđình, Diêu thái giám cũng chạy đến Môn Hạ Trung Thư, giọng nói the thé, vậnchân khí hô to: “Bệ hạ có chỉ, áp giải tên phản nghịch Phạm Nhàn vào cung!”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không ai dám ngăn Hồ Đại học sĩ, trong tình thế căng thẳng không ai lo tớichuyện ông tiến vào. Chỉ có vài quan Trung thư lo lắng ông bị Phạm Nhàn đãnổi điên làm hại, hoảng hốt kêu lên.Nhưng Hồ Đại học sĩ không để ý, một tay ôm chặt Phạm Nhàn từ phía sau,kéo y lùi lại, hoảng loạn hét lên: "Ngươi điên rồi!"Trong mắt mọi người, rõ ràng Tiểu Phạm đại nhân thiên tài thi ca đã điênrồi, nếu không sao dám coi thường uy nghiêm triều đình, gây ra tội ác khủngkhiếp như thế? Những gì xảy ra hôm nay ở kinh đô, nếu không phải mưu phảnthì còn gọi là gì?Hồ Đại học sĩ cũng biết, chỉ riêng việc sát hại các quan trong kinh đã đủkhiến Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ, đẩy Phạm Nhàn xuống địa ngục muôn kiếp,nhưng ông vẫn quyết giữ chặt Phạm Nhàn không cho hành động. Giết Đại họcsĩ đương triều ngay trong Môn Hạ Trung Thư, như vấy máu lên trước điện!Chưa từng có tình cảnh này xảy ra ở Khánh Quốc, hay trên toàn bộ thiên hạ!Cảnh tượng lúc này vừa buồn cười vừa kỳ quái, nhưng không ai cười. Dướichân thành, mọi người kinh hoàng nhìn tấm thân già yếu của Hồ Đại học sĩđang quyết tâm giữ chặt lấy Phạm Nhàn. Nhưng ông làm sao giữ nổi, kéo nổi y?Phạm Nhàn chợt cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình dấy lên hơi ấm. Y mỉmcười, cúi đầu nói: "Thôi buông tay đi, đã muộn rồi."Hồ Đại học sĩ phía sau giật mình, run rẩy buông tay, ngạc nhiên nhìn PhạmNhàn.Đúng lúc ấy, Hạ Tông Vĩ vốn đang kinh hãi ngồi sau đám người bỗng ú ớnôn ra một bãi máu đen!Máu tươi văng vào quan phục của nhiều người, đen sì sì rất khó coi. Trongphòng kinh hô, mấy người vội chạy lại đỡ Hạ Tông Vĩ, ra sức gọi ngự y...Con ngươi Hạ Tông Vĩ giãn ra, thính lực cũng mất dần, không nghe rõ đồngliêu kêu gì. Chỉ cảm nhận rõ ràng đau đớn trong bụng, những lưỡi dao vô hìnhđã cắt nát ruột gan đầy máu nóng của mình.Quá đau đớn, như ruột gan bị xé toạc. Hạ Tông Vĩ biết mình không quakhỏi. Không biết Phạm Nhàn đã đầu độc mình từ lúc nào, cũng không để ý đếnvết kim tiêm trên ngón tay. Hắn chỉ cảm thấy bất bình, mình cũng có lòng nhiệtthành với triều đình, nguyện xả thân lập công, sao cuối cùng lại phun ra máuđen?Ánh mắt lờ mờ của hắn nhìn Phạm Nhàn, trong lòng giận dữ và không camtâm. Làm quan, hầu hạ Hoàng đế bệ hạ, phục vụ triều đình, đâu có tội gì? Dù cógiết vài người, phản bội vài người thì quan lại đời nào chẳng vậy? Hay là PhạmNhàn chưa từng khiến người vô tội chết đi vì mình? Chỉ vì ngươi sinh ra là chủnhân, còn bọn ta sinh ra làm nô tài...Hạ Tông Vĩ muốn giận dữ chất vấn Phạm Nhàn, vì lý do gì mà giết mình?Ngươi chỉ là tên công tử bột chẳng biết cái gì, làm việc theo yêu ghét cá nhân!Nhưng trong miệng hắn chỉ trào ra máu đen, cản trở lời nói và hơi thở.Ngự y chưa kịp đến đến, Đại học sĩ kiêm chấp bút Ngự sử Đại phu, nhân vậtsố một trong triều đình Khánh Quốc ba năm qua - Hạ Tông Vĩ đã đau đớn đứtruột, nôn ra máu đen rồi tắt thở ngay trong phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư,dưới chân hoàng thành.Trong suốt quá trình, Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, thản nhiên thậm chí là vôtình nhìn Hạ Tông Vĩ nôn ra máu, vật vã đau đớn rồi hấp hối tắt thở. Khuôn mặty vẫn bình thản, không chút xao động. Y không biết những oán hận, bất bìnhcủa Hạ Tông Vĩ trước lúc lâm chung, mà cũng chẳng cần biết. Những quan lạiđã chết hôm nay, kể cả Hạ Tông Vĩ, chỉ là bước chuẩn bị cần thiết mà thôi.Cái chết của Hạ Tông Vĩ không liên quan gì đến vui buồn của Phạm Nhàn,mà vì những người y phải bảo vệ, vì những người đã chết ở Giang Nam, TâyLương, và trong kinh đô; những người mà Hoàng đế bệ hạ dựng lên để đối phóvới phe Phạm, phải chết.Đây chỉ là một bước trong kế hoạch tính toán lạnh lùng của Phạm Nhàn. Ychỉ cần xác nhận cái chết của Hạ Tông Vĩ, chứ trong lòng không mảy may xúcđộng. Việc cảm khái lưu lại tới trước khi mình chết vẫn còn kịp.Hồ Đại học sĩ chết lặng nhìn thi thể Hạ Tông Vĩ rồi nặng nề quay lại, ánhmắt phẫn nộ, thất vọng và bàng hoàng nhìn khuôn mặt băng giá của PhạmNhàn. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ lồng ngực ông:“Bắt tên hung đồ này lại!”Ông đứng bên cạnh Phạm Nhàn, phẫn nộ và thất vọng, ra lệnh bắt giữ thậmchí là xử tử Phạm Nhàn, nhưng chẳng hề để ý rằng chỉ cần vung tay thôi, PhạmNhàn có thể khiến ông cũng chết như Hạ Tông Vĩ.Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không giết ông. Y nhìn Hồ Đại học sĩ, mỉm cườiđầy áy náy.Ngay trước khi đám cấm quân ập tới, cuối cùng thủ lĩnh thái giám cungđình, Diêu thái giám cũng chạy đến Môn Hạ Trung Thư, giọng nói the thé, vậnchân khí hô to: “Bệ hạ có chỉ, áp giải tên phản nghịch Phạm Nhàn vào cung!”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không ai dám ngăn Hồ Đại học sĩ, trong tình thế căng thẳng không ai lo tớichuyện ông tiến vào. Chỉ có vài quan Trung thư lo lắng ông bị Phạm Nhàn đãnổi điên làm hại, hoảng hốt kêu lên.Nhưng Hồ Đại học sĩ không để ý, một tay ôm chặt Phạm Nhàn từ phía sau,kéo y lùi lại, hoảng loạn hét lên: "Ngươi điên rồi!"Trong mắt mọi người, rõ ràng Tiểu Phạm đại nhân thiên tài thi ca đã điênrồi, nếu không sao dám coi thường uy nghiêm triều đình, gây ra tội ác khủngkhiếp như thế? Những gì xảy ra hôm nay ở kinh đô, nếu không phải mưu phảnthì còn gọi là gì?Hồ Đại học sĩ cũng biết, chỉ riêng việc sát hại các quan trong kinh đã đủkhiến Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ, đẩy Phạm Nhàn xuống địa ngục muôn kiếp,nhưng ông vẫn quyết giữ chặt Phạm Nhàn không cho hành động. Giết Đại họcsĩ đương triều ngay trong Môn Hạ Trung Thư, như vấy máu lên trước điện!Chưa từng có tình cảnh này xảy ra ở Khánh Quốc, hay trên toàn bộ thiên hạ!Cảnh tượng lúc này vừa buồn cười vừa kỳ quái, nhưng không ai cười. Dướichân thành, mọi người kinh hoàng nhìn tấm thân già yếu của Hồ Đại học sĩđang quyết tâm giữ chặt lấy Phạm Nhàn. Nhưng ông làm sao giữ nổi, kéo nổi y?Phạm Nhàn chợt cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình dấy lên hơi ấm. Y mỉmcười, cúi đầu nói: "Thôi buông tay đi, đã muộn rồi."Hồ Đại học sĩ phía sau giật mình, run rẩy buông tay, ngạc nhiên nhìn PhạmNhàn.Đúng lúc ấy, Hạ Tông Vĩ vốn đang kinh hãi ngồi sau đám người bỗng ú ớnôn ra một bãi máu đen!Máu tươi văng vào quan phục của nhiều người, đen sì sì rất khó coi. Trongphòng kinh hô, mấy người vội chạy lại đỡ Hạ Tông Vĩ, ra sức gọi ngự y...Con ngươi Hạ Tông Vĩ giãn ra, thính lực cũng mất dần, không nghe rõ đồngliêu kêu gì. Chỉ cảm nhận rõ ràng đau đớn trong bụng, những lưỡi dao vô hìnhđã cắt nát ruột gan đầy máu nóng của mình.Quá đau đớn, như ruột gan bị xé toạc. Hạ Tông Vĩ biết mình không quakhỏi. Không biết Phạm Nhàn đã đầu độc mình từ lúc nào, cũng không để ý đếnvết kim tiêm trên ngón tay. Hắn chỉ cảm thấy bất bình, mình cũng có lòng nhiệtthành với triều đình, nguyện xả thân lập công, sao cuối cùng lại phun ra máuđen?Ánh mắt lờ mờ của hắn nhìn Phạm Nhàn, trong lòng giận dữ và không camtâm. Làm quan, hầu hạ Hoàng đế bệ hạ, phục vụ triều đình, đâu có tội gì? Dù cógiết vài người, phản bội vài người thì quan lại đời nào chẳng vậy? Hay là PhạmNhàn chưa từng khiến người vô tội chết đi vì mình? Chỉ vì ngươi sinh ra là chủnhân, còn bọn ta sinh ra làm nô tài...Hạ Tông Vĩ muốn giận dữ chất vấn Phạm Nhàn, vì lý do gì mà giết mình?Ngươi chỉ là tên công tử bột chẳng biết cái gì, làm việc theo yêu ghét cá nhân!Nhưng trong miệng hắn chỉ trào ra máu đen, cản trở lời nói và hơi thở.Ngự y chưa kịp đến đến, Đại học sĩ kiêm chấp bút Ngự sử Đại phu, nhân vậtsố một trong triều đình Khánh Quốc ba năm qua - Hạ Tông Vĩ đã đau đớn đứtruột, nôn ra máu đen rồi tắt thở ngay trong phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư,dưới chân hoàng thành.Trong suốt quá trình, Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, thản nhiên thậm chí là vôtình nhìn Hạ Tông Vĩ nôn ra máu, vật vã đau đớn rồi hấp hối tắt thở. Khuôn mặty vẫn bình thản, không chút xao động. Y không biết những oán hận, bất bìnhcủa Hạ Tông Vĩ trước lúc lâm chung, mà cũng chẳng cần biết. Những quan lạiđã chết hôm nay, kể cả Hạ Tông Vĩ, chỉ là bước chuẩn bị cần thiết mà thôi.Cái chết của Hạ Tông Vĩ không liên quan gì đến vui buồn của Phạm Nhàn,mà vì những người y phải bảo vệ, vì những người đã chết ở Giang Nam, TâyLương, và trong kinh đô; những người mà Hoàng đế bệ hạ dựng lên để đối phóvới phe Phạm, phải chết.Đây chỉ là một bước trong kế hoạch tính toán lạnh lùng của Phạm Nhàn. Ychỉ cần xác nhận cái chết của Hạ Tông Vĩ, chứ trong lòng không mảy may xúcđộng. Việc cảm khái lưu lại tới trước khi mình chết vẫn còn kịp.Hồ Đại học sĩ chết lặng nhìn thi thể Hạ Tông Vĩ rồi nặng nề quay lại, ánhmắt phẫn nộ, thất vọng và bàng hoàng nhìn khuôn mặt băng giá của PhạmNhàn. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ lồng ngực ông:“Bắt tên hung đồ này lại!”Ông đứng bên cạnh Phạm Nhàn, phẫn nộ và thất vọng, ra lệnh bắt giữ thậmchí là xử tử Phạm Nhàn, nhưng chẳng hề để ý rằng chỉ cần vung tay thôi, PhạmNhàn có thể khiến ông cũng chết như Hạ Tông Vĩ.Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không giết ông. Y nhìn Hồ Đại học sĩ, mỉm cườiđầy áy náy.Ngay trước khi đám cấm quân ập tới, cuối cùng thủ lĩnh thái giám cungđình, Diêu thái giám cũng chạy đến Môn Hạ Trung Thư, giọng nói the thé, vậnchân khí hô to: “Bệ hạ có chỉ, áp giải tên phản nghịch Phạm Nhàn vào cung!”

Chương 1936: Từ niềm vui trước điện đến nỗi đau đứt ruột 5