Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1939: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh mắt y lại nhìn xuống bụng Mai Phi, không nhịn được cười khổ lắc đầu,nghĩ bụng trong thời gian ngắn mà đã thấy rõ thế kia, xem ra trong phương diệnnào Hoàng đế lão tử cũng rất cường hãn, không biết trong bụng là đệ đệ haymuội muội của mình."Hi vọng ngươi sinh cho ta một muội muội, ta chưa có muội muội." PhạmNhàn chân thành chúc phúc Mai Phi một câu rồi vòng qua mọi người dưới đình,bước lên thuyền gỗ bên hồ, đi về phía tây bắc cung điện.Mai Phi cố gắng không bật khóc, phẫn nộ và bất lực dâng trào. Cô vô thứcquay đầu nhìn bóng lưng Phạm Nhàn, không kìm được rùng mình. Chỉ là cô gáimười lăm mười sáu tuổi, nghe ra địa vị của đối phương, cảm thấy có phần sợhãi. Từ khi mang thai hậu duệ Hoàng đế, cô vừa tự hào vừa lo sợ, vì biết đứa trẻtrong bụng có ý nghĩa thế nào đối với vị ở Sấu Phương cung, đối với vị “ngoạithần” kia.Cô không nghĩ câu cuối cùng của Phạm Nhàn là chúc phúc, chỉ nghe nhưmột lời cảnh cáo, lại không biết Phạm Nhàn thật lòng mong cô sinh công chúa.Nếu sinh hoàng tử, sợ là cả đời bị đè nén, không bao giờ ngóc đầu lên nổi.Mai Phi nhìn theo bóng dáng khuất dần trong tuyết rơi, ánh mắt đầu tiên làsợ hãi rồi dần chuyển thành không cam lòng, cuối cùng là oán hận.o O oKhánh Đế không ở trong tiểu lâu, ngài đứng trước một khu cung điện hoangphế ở góc tây bắc hoàng cung, chăm chú nhìn tòa tiểu lâu kia. Nơi đây cungđiện đã thưa thớt, vườn đông vắng vẻ, còn có non bộ giả sơn đã lâu không tusửa nên rất đổ nát, còn lạnh lẽo hơn so với lãnh cung ở bên kia.Trong khung cảnh hoang tàn ấy, Diêu công công lặng lẽ lui ra. Phạm Nhànmột mình nhìn bóng dáng vàng nhạt giữa tiểu lâu và cỏ dại, lẳng lặng bước tới,đi đến phía sau một khoảng, giống như năm xưa trên bãi biển Đạm Châu, imlặng bên cạnh ngài nhìn về tiểu lâu.Hai phụ tử quân thần không im lặng bao lâu, Hoàng đế chắp tay sau lưng,lẳng lặng quan sát tiểu lâu, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt hỏi: "Trước đó có gặpMai Phi chứ?""Có." Phạm Nhàn cũng chắp hai tay sau lưng, nghe bệ hạ hỏi bèn trầm ổnđáp lời."Ngươi nghĩ trong bụng cô ấy là nam hay nữ?" Hoàng đế hỏi tiếp. Khôngkhí lúc này rất kỳ lạ, hai phụ tử đã lạnh nhạt đối đầu nhiều tháng, vì cuộc chiếnlạnh giá đã có không biết bao nhiêu người chết, nhưng hôm nay gặp lại, khôngcó vẻ tức giận và trách móc như người ngoài tưởng tượng, chỉ đơn giản là tròchuyện."Hẳn là một vị công chúa.""Ồ? Ta tưởng ngươi học thông thiên hạ, không ngờ còn biết cả nhữngchuyện tầm phào này." Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, châm chọc nói."Học thông thiên hạ thì chưa chắc, nhưng vẫn có chút hiểu biết y thuật.Quan trọng là, thai nhi trong bụng Mai Phi chỉ có thể là công chúa." Phạm Nhàncung kính đáp."Ừm..." Lông mày Hoàng đế dần nhíu lại, lạnh lùng nói: "Trong mắt ngươi,trẫm không thể nuôi dạy thành công một đứa con nào tài giỏi hơn lão tam à?""Không thể." Phạm Nhàn quả quyết đáp: "Bởi vì Mai Phi không bằng NghiQuý phi."Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Lời này cũng có lý, nhưng huyết mạchhoàng tộc đã mỏng, có thêm một vị hoàng tử là tốt.""Nếu bệ hạ sủng ái, sau này Đại Khánh có thể sinh thêm nhiều hoàng tử, tấtnhiên là tốt." Phạm Nhàn không nói rõ ai là người được sủng ái, mà cúi mắtxuống, nói thẳng: "Nếu không, thêm một người như Thừa Càn, Thừa Trạch thìcũng chẳng có ý nghĩa gì."Vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống. Phạm Nhàn nhắc tớiThái tử và Nhị hoàng tử, dù cái chết của hai người đều do một tay ngài sắp đặt,nhưng không thể phủ nhận rằng trước kia Hoàng đế đã theo một con đườnghoàn toàn sai lầm, quá máu lạnh trong việc dạy dỗ con cái. Về điểm này, tới lúcgià trong lòng Hoàng đế đã có chút cảm xúc, nếu nói không hề xót xa thì rõràng là giả dối.Phạm Nhàn đứng phía sau bóng dáng tiêu điều của Hoàng đế, bình tĩnh chúý mọi thay đổi nhỏ của đối phương, phát hiện nỗi đau kín đáo trong lòng ngài,chính mình cũng không khỏi thở dài. Trên đời này chẳng ai là thần, cho dùmạnh mẽ đến đâu, sau khi xuống khỏi ghế rồng vẫn dần dần trở thành một ônglão bình thường.Những năm qua, Phạm Nhàn chứng kiến từng thay đổi của Khánh Đế.Chính vì hiểu điều đó, hôm nay y mới dám vào cung nói những lời này.Những lời ấy như dao cắt vào tim Hoàng đế, nhưng rồi bệ hạ vẫn khôngphải là Hạ Tông Vĩ. Chỉ sau giây lát, khuôn mặt ngài trở lại vẻ oai nghiêmmuôn đời như vách đá cheo leo ở Đại Đông sơn, ngoài trơn như ngọc, trong sắcbén cay nghiệt, khinh thường bão tố."Hạ Tông Vĩ chết rồi?" Hoàng đế chậm rãi hỏi."Vâng thưa, bệ hạ.""Ngươi khổ sở suy nghĩ bảy ngày đêm trong phủ, trẫm cứ tưởng ngươi sẽnghĩ ra cách gì lay động lòng trẫm, không ngờ cuối cùng vẫn là càn quấy thếnày." Hoàng đế lắc đầu mỉa mai: "Thật khiến trẫm thất vọng."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh mắt y lại nhìn xuống bụng Mai Phi, không nhịn được cười khổ lắc đầu,nghĩ bụng trong thời gian ngắn mà đã thấy rõ thế kia, xem ra trong phương diệnnào Hoàng đế lão tử cũng rất cường hãn, không biết trong bụng là đệ đệ haymuội muội của mình."Hi vọng ngươi sinh cho ta một muội muội, ta chưa có muội muội." PhạmNhàn chân thành chúc phúc Mai Phi một câu rồi vòng qua mọi người dưới đình,bước lên thuyền gỗ bên hồ, đi về phía tây bắc cung điện.Mai Phi cố gắng không bật khóc, phẫn nộ và bất lực dâng trào. Cô vô thứcquay đầu nhìn bóng lưng Phạm Nhàn, không kìm được rùng mình. Chỉ là cô gáimười lăm mười sáu tuổi, nghe ra địa vị của đối phương, cảm thấy có phần sợhãi. Từ khi mang thai hậu duệ Hoàng đế, cô vừa tự hào vừa lo sợ, vì biết đứa trẻtrong bụng có ý nghĩa thế nào đối với vị ở Sấu Phương cung, đối với vị “ngoạithần” kia.Cô không nghĩ câu cuối cùng của Phạm Nhàn là chúc phúc, chỉ nghe nhưmột lời cảnh cáo, lại không biết Phạm Nhàn thật lòng mong cô sinh công chúa.Nếu sinh hoàng tử, sợ là cả đời bị đè nén, không bao giờ ngóc đầu lên nổi.Mai Phi nhìn theo bóng dáng khuất dần trong tuyết rơi, ánh mắt đầu tiên làsợ hãi rồi dần chuyển thành không cam lòng, cuối cùng là oán hận.o O oKhánh Đế không ở trong tiểu lâu, ngài đứng trước một khu cung điện hoangphế ở góc tây bắc hoàng cung, chăm chú nhìn tòa tiểu lâu kia. Nơi đây cungđiện đã thưa thớt, vườn đông vắng vẻ, còn có non bộ giả sơn đã lâu không tusửa nên rất đổ nát, còn lạnh lẽo hơn so với lãnh cung ở bên kia.Trong khung cảnh hoang tàn ấy, Diêu công công lặng lẽ lui ra. Phạm Nhànmột mình nhìn bóng dáng vàng nhạt giữa tiểu lâu và cỏ dại, lẳng lặng bước tới,đi đến phía sau một khoảng, giống như năm xưa trên bãi biển Đạm Châu, imlặng bên cạnh ngài nhìn về tiểu lâu.Hai phụ tử quân thần không im lặng bao lâu, Hoàng đế chắp tay sau lưng,lẳng lặng quan sát tiểu lâu, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt hỏi: "Trước đó có gặpMai Phi chứ?""Có." Phạm Nhàn cũng chắp hai tay sau lưng, nghe bệ hạ hỏi bèn trầm ổnđáp lời."Ngươi nghĩ trong bụng cô ấy là nam hay nữ?" Hoàng đế hỏi tiếp. Khôngkhí lúc này rất kỳ lạ, hai phụ tử đã lạnh nhạt đối đầu nhiều tháng, vì cuộc chiếnlạnh giá đã có không biết bao nhiêu người chết, nhưng hôm nay gặp lại, khôngcó vẻ tức giận và trách móc như người ngoài tưởng tượng, chỉ đơn giản là tròchuyện."Hẳn là một vị công chúa.""Ồ? Ta tưởng ngươi học thông thiên hạ, không ngờ còn biết cả nhữngchuyện tầm phào này." Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, châm chọc nói."Học thông thiên hạ thì chưa chắc, nhưng vẫn có chút hiểu biết y thuật.Quan trọng là, thai nhi trong bụng Mai Phi chỉ có thể là công chúa." Phạm Nhàncung kính đáp."Ừm..." Lông mày Hoàng đế dần nhíu lại, lạnh lùng nói: "Trong mắt ngươi,trẫm không thể nuôi dạy thành công một đứa con nào tài giỏi hơn lão tam à?""Không thể." Phạm Nhàn quả quyết đáp: "Bởi vì Mai Phi không bằng NghiQuý phi."Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Lời này cũng có lý, nhưng huyết mạchhoàng tộc đã mỏng, có thêm một vị hoàng tử là tốt.""Nếu bệ hạ sủng ái, sau này Đại Khánh có thể sinh thêm nhiều hoàng tử, tấtnhiên là tốt." Phạm Nhàn không nói rõ ai là người được sủng ái, mà cúi mắtxuống, nói thẳng: "Nếu không, thêm một người như Thừa Càn, Thừa Trạch thìcũng chẳng có ý nghĩa gì."Vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống. Phạm Nhàn nhắc tớiThái tử và Nhị hoàng tử, dù cái chết của hai người đều do một tay ngài sắp đặt,nhưng không thể phủ nhận rằng trước kia Hoàng đế đã theo một con đườnghoàn toàn sai lầm, quá máu lạnh trong việc dạy dỗ con cái. Về điểm này, tới lúcgià trong lòng Hoàng đế đã có chút cảm xúc, nếu nói không hề xót xa thì rõràng là giả dối.Phạm Nhàn đứng phía sau bóng dáng tiêu điều của Hoàng đế, bình tĩnh chúý mọi thay đổi nhỏ của đối phương, phát hiện nỗi đau kín đáo trong lòng ngài,chính mình cũng không khỏi thở dài. Trên đời này chẳng ai là thần, cho dùmạnh mẽ đến đâu, sau khi xuống khỏi ghế rồng vẫn dần dần trở thành một ônglão bình thường.Những năm qua, Phạm Nhàn chứng kiến từng thay đổi của Khánh Đế.Chính vì hiểu điều đó, hôm nay y mới dám vào cung nói những lời này.Những lời ấy như dao cắt vào tim Hoàng đế, nhưng rồi bệ hạ vẫn khôngphải là Hạ Tông Vĩ. Chỉ sau giây lát, khuôn mặt ngài trở lại vẻ oai nghiêmmuôn đời như vách đá cheo leo ở Đại Đông sơn, ngoài trơn như ngọc, trong sắcbén cay nghiệt, khinh thường bão tố."Hạ Tông Vĩ chết rồi?" Hoàng đế chậm rãi hỏi."Vâng thưa, bệ hạ.""Ngươi khổ sở suy nghĩ bảy ngày đêm trong phủ, trẫm cứ tưởng ngươi sẽnghĩ ra cách gì lay động lòng trẫm, không ngờ cuối cùng vẫn là càn quấy thếnày." Hoàng đế lắc đầu mỉa mai: "Thật khiến trẫm thất vọng."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ánh mắt y lại nhìn xuống bụng Mai Phi, không nhịn được cười khổ lắc đầu,nghĩ bụng trong thời gian ngắn mà đã thấy rõ thế kia, xem ra trong phương diệnnào Hoàng đế lão tử cũng rất cường hãn, không biết trong bụng là đệ đệ haymuội muội của mình."Hi vọng ngươi sinh cho ta một muội muội, ta chưa có muội muội." PhạmNhàn chân thành chúc phúc Mai Phi một câu rồi vòng qua mọi người dưới đình,bước lên thuyền gỗ bên hồ, đi về phía tây bắc cung điện.Mai Phi cố gắng không bật khóc, phẫn nộ và bất lực dâng trào. Cô vô thứcquay đầu nhìn bóng lưng Phạm Nhàn, không kìm được rùng mình. Chỉ là cô gáimười lăm mười sáu tuổi, nghe ra địa vị của đối phương, cảm thấy có phần sợhãi. Từ khi mang thai hậu duệ Hoàng đế, cô vừa tự hào vừa lo sợ, vì biết đứa trẻtrong bụng có ý nghĩa thế nào đối với vị ở Sấu Phương cung, đối với vị “ngoạithần” kia.Cô không nghĩ câu cuối cùng của Phạm Nhàn là chúc phúc, chỉ nghe nhưmột lời cảnh cáo, lại không biết Phạm Nhàn thật lòng mong cô sinh công chúa.Nếu sinh hoàng tử, sợ là cả đời bị đè nén, không bao giờ ngóc đầu lên nổi.Mai Phi nhìn theo bóng dáng khuất dần trong tuyết rơi, ánh mắt đầu tiên làsợ hãi rồi dần chuyển thành không cam lòng, cuối cùng là oán hận.o O oKhánh Đế không ở trong tiểu lâu, ngài đứng trước một khu cung điện hoangphế ở góc tây bắc hoàng cung, chăm chú nhìn tòa tiểu lâu kia. Nơi đây cungđiện đã thưa thớt, vườn đông vắng vẻ, còn có non bộ giả sơn đã lâu không tusửa nên rất đổ nát, còn lạnh lẽo hơn so với lãnh cung ở bên kia.Trong khung cảnh hoang tàn ấy, Diêu công công lặng lẽ lui ra. Phạm Nhànmột mình nhìn bóng dáng vàng nhạt giữa tiểu lâu và cỏ dại, lẳng lặng bước tới,đi đến phía sau một khoảng, giống như năm xưa trên bãi biển Đạm Châu, imlặng bên cạnh ngài nhìn về tiểu lâu.Hai phụ tử quân thần không im lặng bao lâu, Hoàng đế chắp tay sau lưng,lẳng lặng quan sát tiểu lâu, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt hỏi: "Trước đó có gặpMai Phi chứ?""Có." Phạm Nhàn cũng chắp hai tay sau lưng, nghe bệ hạ hỏi bèn trầm ổnđáp lời."Ngươi nghĩ trong bụng cô ấy là nam hay nữ?" Hoàng đế hỏi tiếp. Khôngkhí lúc này rất kỳ lạ, hai phụ tử đã lạnh nhạt đối đầu nhiều tháng, vì cuộc chiếnlạnh giá đã có không biết bao nhiêu người chết, nhưng hôm nay gặp lại, khôngcó vẻ tức giận và trách móc như người ngoài tưởng tượng, chỉ đơn giản là tròchuyện."Hẳn là một vị công chúa.""Ồ? Ta tưởng ngươi học thông thiên hạ, không ngờ còn biết cả nhữngchuyện tầm phào này." Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, châm chọc nói."Học thông thiên hạ thì chưa chắc, nhưng vẫn có chút hiểu biết y thuật.Quan trọng là, thai nhi trong bụng Mai Phi chỉ có thể là công chúa." Phạm Nhàncung kính đáp."Ừm..." Lông mày Hoàng đế dần nhíu lại, lạnh lùng nói: "Trong mắt ngươi,trẫm không thể nuôi dạy thành công một đứa con nào tài giỏi hơn lão tam à?""Không thể." Phạm Nhàn quả quyết đáp: "Bởi vì Mai Phi không bằng NghiQuý phi."Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Lời này cũng có lý, nhưng huyết mạchhoàng tộc đã mỏng, có thêm một vị hoàng tử là tốt.""Nếu bệ hạ sủng ái, sau này Đại Khánh có thể sinh thêm nhiều hoàng tử, tấtnhiên là tốt." Phạm Nhàn không nói rõ ai là người được sủng ái, mà cúi mắtxuống, nói thẳng: "Nếu không, thêm một người như Thừa Càn, Thừa Trạch thìcũng chẳng có ý nghĩa gì."Vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống. Phạm Nhàn nhắc tớiThái tử và Nhị hoàng tử, dù cái chết của hai người đều do một tay ngài sắp đặt,nhưng không thể phủ nhận rằng trước kia Hoàng đế đã theo một con đườnghoàn toàn sai lầm, quá máu lạnh trong việc dạy dỗ con cái. Về điểm này, tới lúcgià trong lòng Hoàng đế đã có chút cảm xúc, nếu nói không hề xót xa thì rõràng là giả dối.Phạm Nhàn đứng phía sau bóng dáng tiêu điều của Hoàng đế, bình tĩnh chúý mọi thay đổi nhỏ của đối phương, phát hiện nỗi đau kín đáo trong lòng ngài,chính mình cũng không khỏi thở dài. Trên đời này chẳng ai là thần, cho dùmạnh mẽ đến đâu, sau khi xuống khỏi ghế rồng vẫn dần dần trở thành một ônglão bình thường.Những năm qua, Phạm Nhàn chứng kiến từng thay đổi của Khánh Đế.Chính vì hiểu điều đó, hôm nay y mới dám vào cung nói những lời này.Những lời ấy như dao cắt vào tim Hoàng đế, nhưng rồi bệ hạ vẫn khôngphải là Hạ Tông Vĩ. Chỉ sau giây lát, khuôn mặt ngài trở lại vẻ oai nghiêmmuôn đời như vách đá cheo leo ở Đại Đông sơn, ngoài trơn như ngọc, trong sắcbén cay nghiệt, khinh thường bão tố."Hạ Tông Vĩ chết rồi?" Hoàng đế chậm rãi hỏi."Vâng thưa, bệ hạ.""Ngươi khổ sở suy nghĩ bảy ngày đêm trong phủ, trẫm cứ tưởng ngươi sẽnghĩ ra cách gì lay động lòng trẫm, không ngờ cuối cùng vẫn là càn quấy thếnày." Hoàng đế lắc đầu mỉa mai: "Thật khiến trẫm thất vọng."

Chương 1939: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 3