Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1941: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trong phủ Hạ Đại học sĩ nuôi hai con chó dữ, khá có thanh danh liêmchính, có điều, hai vị tộc huynh tên ấy ở quận cũ của họ Hạ cũng khá có danhhiệu chó dữ, lúc chiếm đoạt điền sản với mỹ nữ cũng không mảy may kháchkhí.Phạm Nhn nhếch khóe môi nói rằng: "Tuy không có việc bán quan tướcnhận hối lộ, nhưng trong ba năm qua, trong phủ cũ nát của Hạ Đại học sĩ ấy,tranh vẽ danh gia thời Tiền Ngụy lại thêm mấy chục cuộn.”“Phạm Vô Cứu vốn là thuộc hạ của Thừa Trạch ngày xưa, là một trong BátGia Tướng, dù từng rời khỏi Vương phủ, nhưng cũng tham dự mưu phản. Banăm trước sau khi kinh đô phản loạn bị dẹp yên, người này chẳng hề tự thú vớitriều đình, lại mai danh ẩn tích gia nhập phủ Hạ Đại học sĩ, mưu đồ gì thì khỏiphải hỏi cũng biết. Rõ ràng Hạ Đại học sĩ biết thân phận người ấy, lại âm thầmcấu kết, không hiểu ý đồ gì.”Phạm Nhàn chậm rãi và bình tĩnh nói. Đối với tên Hạ Tông Vĩ này, GiámSát viện đã sớm điều tra, chỉ vướng bệ hạ nên những gì vất vả tra ra vẫn khôngthể phơi bày dưới ánh mặt trời. Hôm nay, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ khôngkiêng kỵ điều gì, nhất là trong lòng y thầm hiểu, vị bệ hạ trước mặt biết rất rõnhững chuyện này, thậm chí còn rõ hơn chính y."Tháng trước, Phạm Vô Cứu suýt bỏ mạng vì bị hành thích.” Phạm Nhànđột nhiên mỉm cười, nhìn gò má Hoàng đế bệ hạ, vì chuyện Phạm Vô Cứu bịdiệt khẩu chính là bệ hạ sai người đi làm. “May là trong số thuộc hạ của ta cóngười vô tình đi ngang qua, cứu được hắn ta, cuối cùng vẫn ghi lại được khẩucung, lúc này khẩu cung đó đã gửi tới Giám Sát viện."Năm đó, Hạ Tông Vĩ và góa phụ của vị Bành đại nhân bị tướng phủ truy sát,Nhị hoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành vô tình đi ngang qua, bây giờ ngườicủa Hạ Tông Vĩ bị giết, Ảnh Tử cũng vô tình đi ngang qua, việc đời thường thế."Điều khiến ta tò mò hơn cả là tuổi của Hạ Đại học sĩ cũng không còn trẻ,vậy mà chẳng cưới thê tử, thậm chí không có cả đại nha đầu, chỉ ở với di mẫugóa bụa của mình..."o O oĐang lúc Phạm Nhàn thao thao bất tuyệt thì Hoàng đế lạnh lùng cất tiếng:"Đủ rồi, Hạ đại nhân tận tâm vì nước, mặc dù từng đắc tội với ngươi, nhưngcuối cùng chết dưới tay ngươi, tội gì phải vu khống người đã khuất bằng nhữnglời độc ác ấy.""Bệ hạ nói rất đúng."“Ngươi nên tự biết, trẫm hiểu rõ những việc ấy.”“Vâng thưa bệ hạ. Nhưng bá tánh thiên hạ vẫn không hiểu Hạ Đại học sĩđược bệ hạ một lòng tin cậy sủng ái lại là người như thế.”Phạm Nhàn đã thu liễm nụ cười trên mặt, bình thản mà một bước không lùi,đáp trả: “Ta đã sai người khám Hạ phủ, lấy đủ tài liệu chứng minh tội ác, saochép xong đã lập hồ sơ gửi Giám Sát viện. Chắc chắn không bao lâu nữa, NgônViện trưởng sẽ tự tay đưa vào cung. Còn bản gốc thì đã gửi tới nơi Đạm Bạc thưcục và Tây Sơn thư phường, có lẽ còn chỗ khác, vài ngày nữa, cả thiên hạ sẽthấy hết những chuyện này.”“Muốn làm được những việc ấy sao lại thiếu Bát Đại Xử của Giám Sát việnđược? Ngươi đây hăm dọa trẫm đấy à? Định để bá tánh chê cười trẫm?” Hoàngđế khẽ nhếch môi cười lạnh.“Thần không dám, chỉ xin bệ hạ suy nghĩ lại, việc hôm nay chắc chắn sẽ làmkinh động thiên hạ. Dù sử quan có thể ưỡn thẳng sống lưng hay không vẫn còndã sử ghi chép, sẽ để lại trên trang sử xanh.”Phạm Nhàn cúi đầu thấp, bình tĩnh nói: “Bệ hạ là minh quân, dù thần là cựuViện trưởng Giám Sát viện điên cuồng, hay Hạ Đại học sĩ tội lỗi chất chồng,viết ra đều không hay. Nhưng nếu thánh nhãn soi tỏ, ắt sẽ có luận điệu khác.”“Nghe có vẻ khả thi, nhưng nếu thế, chẳng phải lòng người trong triều đìnhsẽ nguội lạnh?” Không biết Hoàng đế bệ hạ có bị Phạm Nhàn thuyết phục thậtkhông, ngài lạnh lùng và châm chọc liếc nhìn đứa con trai mình.“Bất cứ thần tử nào cũng chỉ là nô tài của bệ hạ. Một nô tài chết đi nhưng cóthể thể hiện rõ ân uy của bệ hạ, cũng coi như vẻ vang.” Lời nói của Phạm Nhànthật độc địa, không biết đang mỉa mai bản thân và quan lại triều đình, hay chỉHạ Đại học sĩ đã khuất, hay nói chính... vị quân vương lãnh khốc trước mặt.“Triều đình tự có pháp chế, dù Hạ Tông Vĩ có tội, cũng phải bắt vào ngụctra hỏi rõ ràng, trừng trị theo luật, sao có thể tùy tiện sát hại?” Không biết cóphải Hoàng đế bệ hạ nghe ra vẻ châm chọc trong giọng điệu của Phạm Nhànhay không, ngài lạnh lùng đáp.“Dạ phải. Vì thế quan lại phẫn uất xuất thủ hôm nay tuy có tội, nhưng cũngvì nghĩa khí, tội có thể khoan thứ. Còn ta là tên cuồng sát vô pháp vô thiên, tấtnhiên không thể tha thứ.” Phạm Nhàn cười cay đắng, nói: “Chỉ cần hi sinh tínhmạng ta, để bình ổn nghị luận trong thiên hạ, chắc chắn không ai nghĩ Hạ TôngVĩ oan uổng.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trong phủ Hạ Đại học sĩ nuôi hai con chó dữ, khá có thanh danh liêmchính, có điều, hai vị tộc huynh tên ấy ở quận cũ của họ Hạ cũng khá có danhhiệu chó dữ, lúc chiếm đoạt điền sản với mỹ nữ cũng không mảy may kháchkhí.Phạm Nhn nhếch khóe môi nói rằng: "Tuy không có việc bán quan tướcnhận hối lộ, nhưng trong ba năm qua, trong phủ cũ nát của Hạ Đại học sĩ ấy,tranh vẽ danh gia thời Tiền Ngụy lại thêm mấy chục cuộn.”“Phạm Vô Cứu vốn là thuộc hạ của Thừa Trạch ngày xưa, là một trong BátGia Tướng, dù từng rời khỏi Vương phủ, nhưng cũng tham dự mưu phản. Banăm trước sau khi kinh đô phản loạn bị dẹp yên, người này chẳng hề tự thú vớitriều đình, lại mai danh ẩn tích gia nhập phủ Hạ Đại học sĩ, mưu đồ gì thì khỏiphải hỏi cũng biết. Rõ ràng Hạ Đại học sĩ biết thân phận người ấy, lại âm thầmcấu kết, không hiểu ý đồ gì.”Phạm Nhàn chậm rãi và bình tĩnh nói. Đối với tên Hạ Tông Vĩ này, GiámSát viện đã sớm điều tra, chỉ vướng bệ hạ nên những gì vất vả tra ra vẫn khôngthể phơi bày dưới ánh mặt trời. Hôm nay, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ khôngkiêng kỵ điều gì, nhất là trong lòng y thầm hiểu, vị bệ hạ trước mặt biết rất rõnhững chuyện này, thậm chí còn rõ hơn chính y."Tháng trước, Phạm Vô Cứu suýt bỏ mạng vì bị hành thích.” Phạm Nhànđột nhiên mỉm cười, nhìn gò má Hoàng đế bệ hạ, vì chuyện Phạm Vô Cứu bịdiệt khẩu chính là bệ hạ sai người đi làm. “May là trong số thuộc hạ của ta cóngười vô tình đi ngang qua, cứu được hắn ta, cuối cùng vẫn ghi lại được khẩucung, lúc này khẩu cung đó đã gửi tới Giám Sát viện."Năm đó, Hạ Tông Vĩ và góa phụ của vị Bành đại nhân bị tướng phủ truy sát,Nhị hoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành vô tình đi ngang qua, bây giờ ngườicủa Hạ Tông Vĩ bị giết, Ảnh Tử cũng vô tình đi ngang qua, việc đời thường thế."Điều khiến ta tò mò hơn cả là tuổi của Hạ Đại học sĩ cũng không còn trẻ,vậy mà chẳng cưới thê tử, thậm chí không có cả đại nha đầu, chỉ ở với di mẫugóa bụa của mình..."o O oĐang lúc Phạm Nhàn thao thao bất tuyệt thì Hoàng đế lạnh lùng cất tiếng:"Đủ rồi, Hạ đại nhân tận tâm vì nước, mặc dù từng đắc tội với ngươi, nhưngcuối cùng chết dưới tay ngươi, tội gì phải vu khống người đã khuất bằng nhữnglời độc ác ấy.""Bệ hạ nói rất đúng."“Ngươi nên tự biết, trẫm hiểu rõ những việc ấy.”“Vâng thưa bệ hạ. Nhưng bá tánh thiên hạ vẫn không hiểu Hạ Đại học sĩđược bệ hạ một lòng tin cậy sủng ái lại là người như thế.”Phạm Nhàn đã thu liễm nụ cười trên mặt, bình thản mà một bước không lùi,đáp trả: “Ta đã sai người khám Hạ phủ, lấy đủ tài liệu chứng minh tội ác, saochép xong đã lập hồ sơ gửi Giám Sát viện. Chắc chắn không bao lâu nữa, NgônViện trưởng sẽ tự tay đưa vào cung. Còn bản gốc thì đã gửi tới nơi Đạm Bạc thưcục và Tây Sơn thư phường, có lẽ còn chỗ khác, vài ngày nữa, cả thiên hạ sẽthấy hết những chuyện này.”“Muốn làm được những việc ấy sao lại thiếu Bát Đại Xử của Giám Sát việnđược? Ngươi đây hăm dọa trẫm đấy à? Định để bá tánh chê cười trẫm?” Hoàngđế khẽ nhếch môi cười lạnh.“Thần không dám, chỉ xin bệ hạ suy nghĩ lại, việc hôm nay chắc chắn sẽ làmkinh động thiên hạ. Dù sử quan có thể ưỡn thẳng sống lưng hay không vẫn còndã sử ghi chép, sẽ để lại trên trang sử xanh.”Phạm Nhàn cúi đầu thấp, bình tĩnh nói: “Bệ hạ là minh quân, dù thần là cựuViện trưởng Giám Sát viện điên cuồng, hay Hạ Đại học sĩ tội lỗi chất chồng,viết ra đều không hay. Nhưng nếu thánh nhãn soi tỏ, ắt sẽ có luận điệu khác.”“Nghe có vẻ khả thi, nhưng nếu thế, chẳng phải lòng người trong triều đìnhsẽ nguội lạnh?” Không biết Hoàng đế bệ hạ có bị Phạm Nhàn thuyết phục thậtkhông, ngài lạnh lùng và châm chọc liếc nhìn đứa con trai mình.“Bất cứ thần tử nào cũng chỉ là nô tài của bệ hạ. Một nô tài chết đi nhưng cóthể thể hiện rõ ân uy của bệ hạ, cũng coi như vẻ vang.” Lời nói của Phạm Nhànthật độc địa, không biết đang mỉa mai bản thân và quan lại triều đình, hay chỉHạ Đại học sĩ đã khuất, hay nói chính... vị quân vương lãnh khốc trước mặt.“Triều đình tự có pháp chế, dù Hạ Tông Vĩ có tội, cũng phải bắt vào ngụctra hỏi rõ ràng, trừng trị theo luật, sao có thể tùy tiện sát hại?” Không biết cóphải Hoàng đế bệ hạ nghe ra vẻ châm chọc trong giọng điệu của Phạm Nhànhay không, ngài lạnh lùng đáp.“Dạ phải. Vì thế quan lại phẫn uất xuất thủ hôm nay tuy có tội, nhưng cũngvì nghĩa khí, tội có thể khoan thứ. Còn ta là tên cuồng sát vô pháp vô thiên, tấtnhiên không thể tha thứ.” Phạm Nhàn cười cay đắng, nói: “Chỉ cần hi sinh tínhmạng ta, để bình ổn nghị luận trong thiên hạ, chắc chắn không ai nghĩ Hạ TôngVĩ oan uổng.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trong phủ Hạ Đại học sĩ nuôi hai con chó dữ, khá có thanh danh liêmchính, có điều, hai vị tộc huynh tên ấy ở quận cũ của họ Hạ cũng khá có danhhiệu chó dữ, lúc chiếm đoạt điền sản với mỹ nữ cũng không mảy may kháchkhí.Phạm Nhn nhếch khóe môi nói rằng: "Tuy không có việc bán quan tướcnhận hối lộ, nhưng trong ba năm qua, trong phủ cũ nát của Hạ Đại học sĩ ấy,tranh vẽ danh gia thời Tiền Ngụy lại thêm mấy chục cuộn.”“Phạm Vô Cứu vốn là thuộc hạ của Thừa Trạch ngày xưa, là một trong BátGia Tướng, dù từng rời khỏi Vương phủ, nhưng cũng tham dự mưu phản. Banăm trước sau khi kinh đô phản loạn bị dẹp yên, người này chẳng hề tự thú vớitriều đình, lại mai danh ẩn tích gia nhập phủ Hạ Đại học sĩ, mưu đồ gì thì khỏiphải hỏi cũng biết. Rõ ràng Hạ Đại học sĩ biết thân phận người ấy, lại âm thầmcấu kết, không hiểu ý đồ gì.”Phạm Nhàn chậm rãi và bình tĩnh nói. Đối với tên Hạ Tông Vĩ này, GiámSát viện đã sớm điều tra, chỉ vướng bệ hạ nên những gì vất vả tra ra vẫn khôngthể phơi bày dưới ánh mặt trời. Hôm nay, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ khôngkiêng kỵ điều gì, nhất là trong lòng y thầm hiểu, vị bệ hạ trước mặt biết rất rõnhững chuyện này, thậm chí còn rõ hơn chính y."Tháng trước, Phạm Vô Cứu suýt bỏ mạng vì bị hành thích.” Phạm Nhànđột nhiên mỉm cười, nhìn gò má Hoàng đế bệ hạ, vì chuyện Phạm Vô Cứu bịdiệt khẩu chính là bệ hạ sai người đi làm. “May là trong số thuộc hạ của ta cóngười vô tình đi ngang qua, cứu được hắn ta, cuối cùng vẫn ghi lại được khẩucung, lúc này khẩu cung đó đã gửi tới Giám Sát viện."Năm đó, Hạ Tông Vĩ và góa phụ của vị Bành đại nhân bị tướng phủ truy sát,Nhị hoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành vô tình đi ngang qua, bây giờ ngườicủa Hạ Tông Vĩ bị giết, Ảnh Tử cũng vô tình đi ngang qua, việc đời thường thế."Điều khiến ta tò mò hơn cả là tuổi của Hạ Đại học sĩ cũng không còn trẻ,vậy mà chẳng cưới thê tử, thậm chí không có cả đại nha đầu, chỉ ở với di mẫugóa bụa của mình..."o O oĐang lúc Phạm Nhàn thao thao bất tuyệt thì Hoàng đế lạnh lùng cất tiếng:"Đủ rồi, Hạ đại nhân tận tâm vì nước, mặc dù từng đắc tội với ngươi, nhưngcuối cùng chết dưới tay ngươi, tội gì phải vu khống người đã khuất bằng nhữnglời độc ác ấy.""Bệ hạ nói rất đúng."“Ngươi nên tự biết, trẫm hiểu rõ những việc ấy.”“Vâng thưa bệ hạ. Nhưng bá tánh thiên hạ vẫn không hiểu Hạ Đại học sĩđược bệ hạ một lòng tin cậy sủng ái lại là người như thế.”Phạm Nhàn đã thu liễm nụ cười trên mặt, bình thản mà một bước không lùi,đáp trả: “Ta đã sai người khám Hạ phủ, lấy đủ tài liệu chứng minh tội ác, saochép xong đã lập hồ sơ gửi Giám Sát viện. Chắc chắn không bao lâu nữa, NgônViện trưởng sẽ tự tay đưa vào cung. Còn bản gốc thì đã gửi tới nơi Đạm Bạc thưcục và Tây Sơn thư phường, có lẽ còn chỗ khác, vài ngày nữa, cả thiên hạ sẽthấy hết những chuyện này.”“Muốn làm được những việc ấy sao lại thiếu Bát Đại Xử của Giám Sát việnđược? Ngươi đây hăm dọa trẫm đấy à? Định để bá tánh chê cười trẫm?” Hoàngđế khẽ nhếch môi cười lạnh.“Thần không dám, chỉ xin bệ hạ suy nghĩ lại, việc hôm nay chắc chắn sẽ làmkinh động thiên hạ. Dù sử quan có thể ưỡn thẳng sống lưng hay không vẫn còndã sử ghi chép, sẽ để lại trên trang sử xanh.”Phạm Nhàn cúi đầu thấp, bình tĩnh nói: “Bệ hạ là minh quân, dù thần là cựuViện trưởng Giám Sát viện điên cuồng, hay Hạ Đại học sĩ tội lỗi chất chồng,viết ra đều không hay. Nhưng nếu thánh nhãn soi tỏ, ắt sẽ có luận điệu khác.”“Nghe có vẻ khả thi, nhưng nếu thế, chẳng phải lòng người trong triều đìnhsẽ nguội lạnh?” Không biết Hoàng đế bệ hạ có bị Phạm Nhàn thuyết phục thậtkhông, ngài lạnh lùng và châm chọc liếc nhìn đứa con trai mình.“Bất cứ thần tử nào cũng chỉ là nô tài của bệ hạ. Một nô tài chết đi nhưng cóthể thể hiện rõ ân uy của bệ hạ, cũng coi như vẻ vang.” Lời nói của Phạm Nhànthật độc địa, không biết đang mỉa mai bản thân và quan lại triều đình, hay chỉHạ Đại học sĩ đã khuất, hay nói chính... vị quân vương lãnh khốc trước mặt.“Triều đình tự có pháp chế, dù Hạ Tông Vĩ có tội, cũng phải bắt vào ngụctra hỏi rõ ràng, trừng trị theo luật, sao có thể tùy tiện sát hại?” Không biết cóphải Hoàng đế bệ hạ nghe ra vẻ châm chọc trong giọng điệu của Phạm Nhànhay không, ngài lạnh lùng đáp.“Dạ phải. Vì thế quan lại phẫn uất xuất thủ hôm nay tuy có tội, nhưng cũngvì nghĩa khí, tội có thể khoan thứ. Còn ta là tên cuồng sát vô pháp vô thiên, tấtnhiên không thể tha thứ.” Phạm Nhàn cười cay đắng, nói: “Chỉ cần hi sinh tínhmạng ta, để bình ổn nghị luận trong thiên hạ, chắc chắn không ai nghĩ Hạ TôngVĩ oan uổng.”

Chương 1941: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 5