Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1944: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 8
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nội Khố không chỉ là tam đại xưởng ở Mân Bắc, mà thực tế trải rộng khắpKhánh Quốc, chẳng hạn như các ngành sản xuất ngoại vi như Tây Sơn thưphường... Sản phẩm của Nội Khố cũng không chỉ là những ngành công nghiệplớn liên quan tới quốc gia dân sinh, mà còn bao gồm những vật phẩm liên quantới đời sống thường nhật, những vật nhỏ bé đó khi được xuất khẩu ra nướcngoài, tung bay khắp nhân gian, tuy nhìn qua chẳng đáng kể, nhưng đã thànhcông tích lũy nên một tài sản khổng lồ tới mức đáng kinh ngạc cho KhánhQuốc.Nội Khố đã giúp Khánh Quốc chế tạo vũ khí trang bị cần thiết cho đại quân,chiến thuyền cho tam đại thủy quân, và dùng những tài nguyên phong phúkhông ngừng này để hỗ trợ quân lương cho bốn phương bành trướng của KhánhQuốc. Điều quan trọng hơn, Khánh Đế cần những tài nguyên này để ổn định kếsinh nhai cho dân chúng, duy trì vận hành hiệu quả cho bộ máy triều đình.Có lẽ ngàn vạn dân chúng Khánh Quốc đã quá quen với Nội Khố trong cuộcsống của họ, đến nỗi coi đó là chuyện đương nhiên, dần quên đi tầm quan trọngcủa Nội Khố, hoặc ít nhất là đánh giá thấp tầm quan trọng đó. Nhưng Khánh Đếthì không, bất kỳ quan lại nào có đầu óc trong Khánh Quốc cũng không, triềuđình Bắc Tề thèm muốn Nội Khố càng không.Nếu không, Khánh Quốc đâu có tập trung tinh nhuệ vào Mân Bắc, bố trí hệthống canh phòng nghiêm ngặt xung quanh tam đại phường còn hơn cả kinh đô,tất cả đều nhằm ngăn ngừa bí mật công nghệ Nội Khố bị lộ ra bên ngoài.Đám cháy trong cung đêm nay đã cảnh báo rất rõ ràng với Khánh Đế rằng,bí mật lớn nhất của Khánh Quốc với Phạm Nhàn không hề là bí mật, thậm chíchỉ là một lá bài y có thể tùy ý sử dụng. Một khi quy trình công nghệ Nội Khốbị phá hủy hoàn toàn, những thợ thủ công già cả chết đi, tam đại phường bị tànphá, nền tảng của Khánh Quốc sẽ bị tổn thương trầm trọng.Có điều, vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng đế cho thấy ngài không lo lắng NộiKhố sẽ bị Phạm Nhàn phá hủy, bởi ngài biết Phạm Nhàn cũng rất coi trọng NộiKhố, không thể xé nát viên ngọc quý của thế gian này. Ngài tin rằng lúc nàyPhạm Nhàn sẽ ra tay ở Giang Nam, phá hủy bản gốc quy trình công nghệ củaNội Khố. Nhưng ngài cũng tin chắc Phạm Nhàn trước khi làm việc đó đã saochép lại một bản.Chỉ có những thứ còn giá trị, mới có thể trở thành lợi thế đàm phán.Khánh Đế lạnh lùng rời ánh mắt khỏi nơi khói đen, nhìn Phạm Nhàn mộtcái, nói: "Đúng là điên cuồng, thân là người Khánh Quốc mà lại làm ra chuyệnnhư vậy được."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta chỉ nghĩ rằng, đây là chuyện giữa tavà ngài, nếu tai họa lan tràn thiên hạ thì thật sự không phải ý muốn của ta."Lời nói này đã rất rõ ràng. Hoàng đế cai quản thiên hạ, nếu không phảiPhạm Nhàn nắm trong tay lá bài khiến ngài phải để tâm, ngài đâu có thu liễmhết thảy đế ý, chỉ giới hạn cuộc chiến này trong hoàng cung. Ngài có đủ thủđoạn để trừng trị những kẻ đi theo Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn muốn buộcngài không ra tay với những người ấy.Điều này trông như một yêu cầu rất non nớt, trẻ con, giống như trò chơi giađình vậy. Bệ hạ ơi, ta sắp nổi loạn rồi. nếu thất bại, bệ hạ đừng hành hạ thuộc hạcủa ta... Nhưng trong cung điện phủ tuyết lúc này lặng ngắt như tờ, Phạm Nhànđưa ra đề nghị và Hoàng đế vẫn bình thản, không ai coi đây là trò đùa, bởi trongtay Phạm Nhàn thực sự cầm lá bài rất lớn có thể tổn thương căn cơ của KhánhQuốc.Hoàng đế bệ hạ không phải là người có thể bị uy hiếp, cho dù Phạm Nhàncầm trong tay chính là bảy tấc của Nội Khố, ngài vẫn lạnh lùng nhìn PhạmNhàn một cái, nói: "Tiếp tục đi."Phạm Nhàn cực kỳ thành khẩn hành lễ một cái, nói: "Bệ hạ thiên tư hơnngười, hiện giờ quốc khố Khánh Quốc đã phong phú, khí thế dân chúng đanglên, quân sĩ mặc giáp sắt dũng mãnh, tuy danh tướng đã có người hy sinh nhưngtừ chuyện Diệp Hoàn có thể thấy trong quân ngũ vẫn còn rất nhiều nhân tài, chodù Nội Khố bị phá hủy trong tay ta, trong thời gian ngắn cũng không thể sụp đổhoàn toàn. Với tài năng của bệ hạ, dù Hoàng đế Bắc Tề và Thượng Sam Hổkiên cường chống đỡ ra sao, quân ta kéo lên Bắc phương, dùng thế hổ lang xâmchiếm bốn phương, chắc chắn trong thời gian bệ hạ còn tại thế sẽ thực hiệnđược hoài bão thống nhất thiên hạ.”“Không ai có thể ngăn cản quá trình này, dù ta cầm trong tay điểm yếu củaNội Khố cũng phải thừa nhận rằng điều đó không thể uy hiếp được bệ hạ, bệ hạcó thể hoàn toàn không để ý những thứ này." Phạm Nhàn cúi đầu, bình tĩnhnhấn mạnh từng chữ: "Có điều... tầm nhìn của bệ hạ sâu rộng, sao có thể chỉtrong nhất thời?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nội Khố không chỉ là tam đại xưởng ở Mân Bắc, mà thực tế trải rộng khắpKhánh Quốc, chẳng hạn như các ngành sản xuất ngoại vi như Tây Sơn thưphường... Sản phẩm của Nội Khố cũng không chỉ là những ngành công nghiệplớn liên quan tới quốc gia dân sinh, mà còn bao gồm những vật phẩm liên quantới đời sống thường nhật, những vật nhỏ bé đó khi được xuất khẩu ra nướcngoài, tung bay khắp nhân gian, tuy nhìn qua chẳng đáng kể, nhưng đã thànhcông tích lũy nên một tài sản khổng lồ tới mức đáng kinh ngạc cho KhánhQuốc.Nội Khố đã giúp Khánh Quốc chế tạo vũ khí trang bị cần thiết cho đại quân,chiến thuyền cho tam đại thủy quân, và dùng những tài nguyên phong phúkhông ngừng này để hỗ trợ quân lương cho bốn phương bành trướng của KhánhQuốc. Điều quan trọng hơn, Khánh Đế cần những tài nguyên này để ổn định kếsinh nhai cho dân chúng, duy trì vận hành hiệu quả cho bộ máy triều đình.Có lẽ ngàn vạn dân chúng Khánh Quốc đã quá quen với Nội Khố trong cuộcsống của họ, đến nỗi coi đó là chuyện đương nhiên, dần quên đi tầm quan trọngcủa Nội Khố, hoặc ít nhất là đánh giá thấp tầm quan trọng đó. Nhưng Khánh Đếthì không, bất kỳ quan lại nào có đầu óc trong Khánh Quốc cũng không, triềuđình Bắc Tề thèm muốn Nội Khố càng không.Nếu không, Khánh Quốc đâu có tập trung tinh nhuệ vào Mân Bắc, bố trí hệthống canh phòng nghiêm ngặt xung quanh tam đại phường còn hơn cả kinh đô,tất cả đều nhằm ngăn ngừa bí mật công nghệ Nội Khố bị lộ ra bên ngoài.Đám cháy trong cung đêm nay đã cảnh báo rất rõ ràng với Khánh Đế rằng,bí mật lớn nhất của Khánh Quốc với Phạm Nhàn không hề là bí mật, thậm chíchỉ là một lá bài y có thể tùy ý sử dụng. Một khi quy trình công nghệ Nội Khốbị phá hủy hoàn toàn, những thợ thủ công già cả chết đi, tam đại phường bị tànphá, nền tảng của Khánh Quốc sẽ bị tổn thương trầm trọng.Có điều, vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng đế cho thấy ngài không lo lắng NộiKhố sẽ bị Phạm Nhàn phá hủy, bởi ngài biết Phạm Nhàn cũng rất coi trọng NộiKhố, không thể xé nát viên ngọc quý của thế gian này. Ngài tin rằng lúc nàyPhạm Nhàn sẽ ra tay ở Giang Nam, phá hủy bản gốc quy trình công nghệ củaNội Khố. Nhưng ngài cũng tin chắc Phạm Nhàn trước khi làm việc đó đã saochép lại một bản.Chỉ có những thứ còn giá trị, mới có thể trở thành lợi thế đàm phán.Khánh Đế lạnh lùng rời ánh mắt khỏi nơi khói đen, nhìn Phạm Nhàn mộtcái, nói: "Đúng là điên cuồng, thân là người Khánh Quốc mà lại làm ra chuyệnnhư vậy được."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta chỉ nghĩ rằng, đây là chuyện giữa tavà ngài, nếu tai họa lan tràn thiên hạ thì thật sự không phải ý muốn của ta."Lời nói này đã rất rõ ràng. Hoàng đế cai quản thiên hạ, nếu không phảiPhạm Nhàn nắm trong tay lá bài khiến ngài phải để tâm, ngài đâu có thu liễmhết thảy đế ý, chỉ giới hạn cuộc chiến này trong hoàng cung. Ngài có đủ thủđoạn để trừng trị những kẻ đi theo Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn muốn buộcngài không ra tay với những người ấy.Điều này trông như một yêu cầu rất non nớt, trẻ con, giống như trò chơi giađình vậy. Bệ hạ ơi, ta sắp nổi loạn rồi. nếu thất bại, bệ hạ đừng hành hạ thuộc hạcủa ta... Nhưng trong cung điện phủ tuyết lúc này lặng ngắt như tờ, Phạm Nhànđưa ra đề nghị và Hoàng đế vẫn bình thản, không ai coi đây là trò đùa, bởi trongtay Phạm Nhàn thực sự cầm lá bài rất lớn có thể tổn thương căn cơ của KhánhQuốc.Hoàng đế bệ hạ không phải là người có thể bị uy hiếp, cho dù Phạm Nhàncầm trong tay chính là bảy tấc của Nội Khố, ngài vẫn lạnh lùng nhìn PhạmNhàn một cái, nói: "Tiếp tục đi."Phạm Nhàn cực kỳ thành khẩn hành lễ một cái, nói: "Bệ hạ thiên tư hơnngười, hiện giờ quốc khố Khánh Quốc đã phong phú, khí thế dân chúng đanglên, quân sĩ mặc giáp sắt dũng mãnh, tuy danh tướng đã có người hy sinh nhưngtừ chuyện Diệp Hoàn có thể thấy trong quân ngũ vẫn còn rất nhiều nhân tài, chodù Nội Khố bị phá hủy trong tay ta, trong thời gian ngắn cũng không thể sụp đổhoàn toàn. Với tài năng của bệ hạ, dù Hoàng đế Bắc Tề và Thượng Sam Hổkiên cường chống đỡ ra sao, quân ta kéo lên Bắc phương, dùng thế hổ lang xâmchiếm bốn phương, chắc chắn trong thời gian bệ hạ còn tại thế sẽ thực hiệnđược hoài bão thống nhất thiên hạ.”“Không ai có thể ngăn cản quá trình này, dù ta cầm trong tay điểm yếu củaNội Khố cũng phải thừa nhận rằng điều đó không thể uy hiếp được bệ hạ, bệ hạcó thể hoàn toàn không để ý những thứ này." Phạm Nhàn cúi đầu, bình tĩnhnhấn mạnh từng chữ: "Có điều... tầm nhìn của bệ hạ sâu rộng, sao có thể chỉtrong nhất thời?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nội Khố không chỉ là tam đại xưởng ở Mân Bắc, mà thực tế trải rộng khắpKhánh Quốc, chẳng hạn như các ngành sản xuất ngoại vi như Tây Sơn thưphường... Sản phẩm của Nội Khố cũng không chỉ là những ngành công nghiệplớn liên quan tới quốc gia dân sinh, mà còn bao gồm những vật phẩm liên quantới đời sống thường nhật, những vật nhỏ bé đó khi được xuất khẩu ra nướcngoài, tung bay khắp nhân gian, tuy nhìn qua chẳng đáng kể, nhưng đã thànhcông tích lũy nên một tài sản khổng lồ tới mức đáng kinh ngạc cho KhánhQuốc.Nội Khố đã giúp Khánh Quốc chế tạo vũ khí trang bị cần thiết cho đại quân,chiến thuyền cho tam đại thủy quân, và dùng những tài nguyên phong phúkhông ngừng này để hỗ trợ quân lương cho bốn phương bành trướng của KhánhQuốc. Điều quan trọng hơn, Khánh Đế cần những tài nguyên này để ổn định kếsinh nhai cho dân chúng, duy trì vận hành hiệu quả cho bộ máy triều đình.Có lẽ ngàn vạn dân chúng Khánh Quốc đã quá quen với Nội Khố trong cuộcsống của họ, đến nỗi coi đó là chuyện đương nhiên, dần quên đi tầm quan trọngcủa Nội Khố, hoặc ít nhất là đánh giá thấp tầm quan trọng đó. Nhưng Khánh Đếthì không, bất kỳ quan lại nào có đầu óc trong Khánh Quốc cũng không, triềuđình Bắc Tề thèm muốn Nội Khố càng không.Nếu không, Khánh Quốc đâu có tập trung tinh nhuệ vào Mân Bắc, bố trí hệthống canh phòng nghiêm ngặt xung quanh tam đại phường còn hơn cả kinh đô,tất cả đều nhằm ngăn ngừa bí mật công nghệ Nội Khố bị lộ ra bên ngoài.Đám cháy trong cung đêm nay đã cảnh báo rất rõ ràng với Khánh Đế rằng,bí mật lớn nhất của Khánh Quốc với Phạm Nhàn không hề là bí mật, thậm chíchỉ là một lá bài y có thể tùy ý sử dụng. Một khi quy trình công nghệ Nội Khốbị phá hủy hoàn toàn, những thợ thủ công già cả chết đi, tam đại phường bị tànphá, nền tảng của Khánh Quốc sẽ bị tổn thương trầm trọng.Có điều, vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng đế cho thấy ngài không lo lắng NộiKhố sẽ bị Phạm Nhàn phá hủy, bởi ngài biết Phạm Nhàn cũng rất coi trọng NộiKhố, không thể xé nát viên ngọc quý của thế gian này. Ngài tin rằng lúc nàyPhạm Nhàn sẽ ra tay ở Giang Nam, phá hủy bản gốc quy trình công nghệ củaNội Khố. Nhưng ngài cũng tin chắc Phạm Nhàn trước khi làm việc đó đã saochép lại một bản.Chỉ có những thứ còn giá trị, mới có thể trở thành lợi thế đàm phán.Khánh Đế lạnh lùng rời ánh mắt khỏi nơi khói đen, nhìn Phạm Nhàn mộtcái, nói: "Đúng là điên cuồng, thân là người Khánh Quốc mà lại làm ra chuyệnnhư vậy được."Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta chỉ nghĩ rằng, đây là chuyện giữa tavà ngài, nếu tai họa lan tràn thiên hạ thì thật sự không phải ý muốn của ta."Lời nói này đã rất rõ ràng. Hoàng đế cai quản thiên hạ, nếu không phảiPhạm Nhàn nắm trong tay lá bài khiến ngài phải để tâm, ngài đâu có thu liễmhết thảy đế ý, chỉ giới hạn cuộc chiến này trong hoàng cung. Ngài có đủ thủđoạn để trừng trị những kẻ đi theo Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn muốn buộcngài không ra tay với những người ấy.Điều này trông như một yêu cầu rất non nớt, trẻ con, giống như trò chơi giađình vậy. Bệ hạ ơi, ta sắp nổi loạn rồi. nếu thất bại, bệ hạ đừng hành hạ thuộc hạcủa ta... Nhưng trong cung điện phủ tuyết lúc này lặng ngắt như tờ, Phạm Nhànđưa ra đề nghị và Hoàng đế vẫn bình thản, không ai coi đây là trò đùa, bởi trongtay Phạm Nhàn thực sự cầm lá bài rất lớn có thể tổn thương căn cơ của KhánhQuốc.Hoàng đế bệ hạ không phải là người có thể bị uy hiếp, cho dù Phạm Nhàncầm trong tay chính là bảy tấc của Nội Khố, ngài vẫn lạnh lùng nhìn PhạmNhàn một cái, nói: "Tiếp tục đi."Phạm Nhàn cực kỳ thành khẩn hành lễ một cái, nói: "Bệ hạ thiên tư hơnngười, hiện giờ quốc khố Khánh Quốc đã phong phú, khí thế dân chúng đanglên, quân sĩ mặc giáp sắt dũng mãnh, tuy danh tướng đã có người hy sinh nhưngtừ chuyện Diệp Hoàn có thể thấy trong quân ngũ vẫn còn rất nhiều nhân tài, chodù Nội Khố bị phá hủy trong tay ta, trong thời gian ngắn cũng không thể sụp đổhoàn toàn. Với tài năng của bệ hạ, dù Hoàng đế Bắc Tề và Thượng Sam Hổkiên cường chống đỡ ra sao, quân ta kéo lên Bắc phương, dùng thế hổ lang xâmchiếm bốn phương, chắc chắn trong thời gian bệ hạ còn tại thế sẽ thực hiệnđược hoài bão thống nhất thiên hạ.”“Không ai có thể ngăn cản quá trình này, dù ta cầm trong tay điểm yếu củaNội Khố cũng phải thừa nhận rằng điều đó không thể uy hiếp được bệ hạ, bệ hạcó thể hoàn toàn không để ý những thứ này." Phạm Nhàn cúi đầu, bình tĩnhnhấn mạnh từng chữ: "Có điều... tầm nhìn của bệ hạ sâu rộng, sao có thể chỉtrong nhất thời?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑