Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1950: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 14

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Có điều, dường như Trần Bình Bình không nghĩ như vậy. Năm tuổi ngươilên bốn, lão ta đã đưa Phí Giới đến bên ngươi, đồng thời bí mật điều động mộtnhóm gian tế của Giám Sát viện giao cho mụ mụ sử dụng. Việc này, lão có vàocung báo với trẫm. Lúc đó trẫm cho rằng lão hơi lo xa..."Lông mày Hoàng đế bệ hạ nhíu lại, có vẻ đang nhớ lại quá khứ mấy chụcnăm, nói tiếp: "Có điều, năm mười hai tuổi ngươi đã bị ám sát.Hoàng đế bệ hạ liếc Phạm Nhàn, lắc đầu: "Những năm đó ở Đạm Châu, cólẽ ngươi không biết, tin tức từ Đạm Châu đều được Giám Sát viện chuyển tớitay Trần Bình Bình. Lão thọt kia thậm chí còn hăng hái hơn cả việc điều hànhviện, thường xuyên vào cung, kể lại mọi hành động của ngươi cho trẫm.""Ngươi đùa bỡn nha hoàn ở Đạm Châu, leo lên mái nhà la hét ỏm tỏi, tự taynấu ăn cho mụ mụ, trong cơ thể ngươi tu luyện chân khí bá đạo hung hiểm..."Trên mặt Hoàng đế bệ hạ thoáng nụ cười kỳ lạ. "Mọi hành động của ngươi trẫmđều rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn hơn cả những mấy đứa con trai ở kinh đô.Vậy nên dù ở xa Đạm Châu, trẫm dường như đã quen với việc ngươi ở bêncạnh.""Rồi ngươi đến kinh đô, đến bên cạnh trẫm, ở Khánh Miếu, quán trà ngoàibiệt viện..." Hoàng đế bệ hạ liếc nhìn Phạm Nhàn, nụ cười dần thu lại. "Ngươivào Giám Sát viện, leo lên Huyền Không miếu, đi cùng trẫm vào tiểu lâu, đượctrẫm phái đi Giang Nam. Trẫm phải thừa nhận, ngươi chính là con trai của trẫm,và cũng là người trẫm yêu quý nhất.""Mẫu thân của ngươi từng nói, yêu thương chính là quen thuộc. Trẫm đãquen với sự hiện diện của ngươi từ khi còn nhỏ." Hoàng đế bệ hạ bỗng ngẩngđầu lên trời tuyết, không biết nhìn ai rồi gật đầu: "Nhưng con trai trẫm yêu quýnhất lại không chịu làm con của trẫm. Giờ đây vẫn đứng trước mặt trẫm, muốnthách thức quyền uy của trẫm, đòi công lý cho việc năm xưa."Ngài cúi đầu, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Giữa cha con chúng ta không cóthắng bại. Nghĩ kỹ đến bây giờ, cuối cùng vẫn là Trần Bình Bình giành chiếnthắng."Phạm Nhàn lắng nghe rõ ràng những lời này, nên rơi vào im lặng.o O o"Ngươi đã không phải là người nhân nghĩa coi thiên hạ lên trên hết, lấy.Ngươi chỉ tìm cách giải quyết thù oán riêng tư, chứ không vì công lý chínhnghĩa. Như vậy trẫm thật không hiểu lựa chọn của ngươi hôm nay." Hoàng đếbệ hạ không cho Phạm Nhàn cơ hội cảm nhận thêm tình cảm giữa phụ tử, ngaylập tức lạnh lùng mở miệng chất vấn.Nếu Phạm Nhàn chỉ muốn báo thù riêng, chỉ cầu một phen thỏa lòng oánhận, tại sao trước kia Phạm Nhàn còn muốn coi đất tuyết kia là thiên hạ, phơibày đạo lý giảng giải sự thật với Hoàng đế bệ hạ, giới hạn chiến trường tronghoàng thành, định rõ phe ta và phe địch là chỉ trong hai cha con? Từ xưa đếnnay, báo thù chưa bao giờ có lòng nhân từ, Khánh Quốc này, thiên hạ này, đềucó thể trở thành vũ khí lợi hại trong tay Phạm Nhàn.Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi nói: "Ta suy nghĩ trong phủ bảy ngày đêm."Ngừng một chút, Phạm Nhàn tiếp tục: "Chuyện nhốt mình trong phòng là nóidối, bảy ngày bảy đêm giam mình trong phòng quả thật khiến người ta phátđiên. Ta cũng cần ăn uống, tản bộ hóng mát."Nét mặt Phạm Nhàn dần trở nên ôn hòa, bình tĩnh nói tiếp: "Vào những đêmkhuya, khi Uyển Nhi và mọi người đã ngủ say, ta thường lẻn ra khỏi phòng,khoác lên mình một lớp áo mỏng, giống như một bóng ma lang thang trongvườn phủ. Những ngày ấy kinh đô liên tục có tuyết rơi, đêm lạnh thấu xương,những người coi sóc vườn đều lui vào góc nhà uống rượu ấm mình, chẳng mảymay để ý đến ta.""Ta chỉ một mình đi dạo, cứ thế mà đi dạo." Phạm Nhàn nhìn thẳng vàoHoàng đế bệ hạ, đôi mắt sáng rực, vô cùng nghiêm túc nói: "Lúc đó ta mới pháthiện ra vườn nhà Phạm phủ lớn thênh thang đến nhường nào. Thường ngày bậnrộn chính sự, vướng víu tranh đấu quyền lực, ta thiếu suy nghĩ đến nỗi suýt nữaquên cả hình dạng khu vườn nhà mình. Mãi đến bảy ngày này ta mới chợt ýthức được điều đó, hóa ra vườn nhà Phạm phủ còn rộng hơn cả Hoa Viên nổitiếng ở Giang Nam.""Trên con phố phía nam thành có biết bao nhiêu phủ đệ, chiếm giữ baonhiêu mảnh đất." Phạm Nhàn nghiêm túc nói tiếp: "Những chi phí ăn mặc hàngngày, vốn chỉ là những thứ vô cùng bình thường trong mắt ta, nhưng với báchtính bên ngoài lại là những hưởng thụ xa hoa tột bậc."Phạm Nhàn chỉ về khung cảnh tuyết phủ trắng Hoàng cung, nói: "Tất nhiên,khu vườn lớn nhất vẫn là hoàng cung này."o O o“Những năm qua, trong lúc sống những ngày tháng gia đình của bản thân, tacũng góp sức giúp đỡ cuộc sống của bách tính. Cho dù là Nội Khố, nha môn trịthủy, hay Hàng Châu hội, ta đều có chút danh tiếng. Ta từng nghĩ mình đanggiúp đỡ họ, nhưng chợt thấu hiểu, thực ra chỉ là họ đang nuôi dưỡng chúng tamà thôi.” Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Hoàng đế bệ hạ, nói: “Nếu đã vậy, ta còn gìđể đòi hỏi lòng biết ơn của họ?”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Có điều, dường như Trần Bình Bình không nghĩ như vậy. Năm tuổi ngươilên bốn, lão ta đã đưa Phí Giới đến bên ngươi, đồng thời bí mật điều động mộtnhóm gian tế của Giám Sát viện giao cho mụ mụ sử dụng. Việc này, lão có vàocung báo với trẫm. Lúc đó trẫm cho rằng lão hơi lo xa..."Lông mày Hoàng đế bệ hạ nhíu lại, có vẻ đang nhớ lại quá khứ mấy chụcnăm, nói tiếp: "Có điều, năm mười hai tuổi ngươi đã bị ám sát.Hoàng đế bệ hạ liếc Phạm Nhàn, lắc đầu: "Những năm đó ở Đạm Châu, cólẽ ngươi không biết, tin tức từ Đạm Châu đều được Giám Sát viện chuyển tớitay Trần Bình Bình. Lão thọt kia thậm chí còn hăng hái hơn cả việc điều hànhviện, thường xuyên vào cung, kể lại mọi hành động của ngươi cho trẫm.""Ngươi đùa bỡn nha hoàn ở Đạm Châu, leo lên mái nhà la hét ỏm tỏi, tự taynấu ăn cho mụ mụ, trong cơ thể ngươi tu luyện chân khí bá đạo hung hiểm..."Trên mặt Hoàng đế bệ hạ thoáng nụ cười kỳ lạ. "Mọi hành động của ngươi trẫmđều rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn hơn cả những mấy đứa con trai ở kinh đô.Vậy nên dù ở xa Đạm Châu, trẫm dường như đã quen với việc ngươi ở bêncạnh.""Rồi ngươi đến kinh đô, đến bên cạnh trẫm, ở Khánh Miếu, quán trà ngoàibiệt viện..." Hoàng đế bệ hạ liếc nhìn Phạm Nhàn, nụ cười dần thu lại. "Ngươivào Giám Sát viện, leo lên Huyền Không miếu, đi cùng trẫm vào tiểu lâu, đượctrẫm phái đi Giang Nam. Trẫm phải thừa nhận, ngươi chính là con trai của trẫm,và cũng là người trẫm yêu quý nhất.""Mẫu thân của ngươi từng nói, yêu thương chính là quen thuộc. Trẫm đãquen với sự hiện diện của ngươi từ khi còn nhỏ." Hoàng đế bệ hạ bỗng ngẩngđầu lên trời tuyết, không biết nhìn ai rồi gật đầu: "Nhưng con trai trẫm yêu quýnhất lại không chịu làm con của trẫm. Giờ đây vẫn đứng trước mặt trẫm, muốnthách thức quyền uy của trẫm, đòi công lý cho việc năm xưa."Ngài cúi đầu, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Giữa cha con chúng ta không cóthắng bại. Nghĩ kỹ đến bây giờ, cuối cùng vẫn là Trần Bình Bình giành chiếnthắng."Phạm Nhàn lắng nghe rõ ràng những lời này, nên rơi vào im lặng.o O o"Ngươi đã không phải là người nhân nghĩa coi thiên hạ lên trên hết, lấy.Ngươi chỉ tìm cách giải quyết thù oán riêng tư, chứ không vì công lý chínhnghĩa. Như vậy trẫm thật không hiểu lựa chọn của ngươi hôm nay." Hoàng đếbệ hạ không cho Phạm Nhàn cơ hội cảm nhận thêm tình cảm giữa phụ tử, ngaylập tức lạnh lùng mở miệng chất vấn.Nếu Phạm Nhàn chỉ muốn báo thù riêng, chỉ cầu một phen thỏa lòng oánhận, tại sao trước kia Phạm Nhàn còn muốn coi đất tuyết kia là thiên hạ, phơibày đạo lý giảng giải sự thật với Hoàng đế bệ hạ, giới hạn chiến trường tronghoàng thành, định rõ phe ta và phe địch là chỉ trong hai cha con? Từ xưa đếnnay, báo thù chưa bao giờ có lòng nhân từ, Khánh Quốc này, thiên hạ này, đềucó thể trở thành vũ khí lợi hại trong tay Phạm Nhàn.Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi nói: "Ta suy nghĩ trong phủ bảy ngày đêm."Ngừng một chút, Phạm Nhàn tiếp tục: "Chuyện nhốt mình trong phòng là nóidối, bảy ngày bảy đêm giam mình trong phòng quả thật khiến người ta phátđiên. Ta cũng cần ăn uống, tản bộ hóng mát."Nét mặt Phạm Nhàn dần trở nên ôn hòa, bình tĩnh nói tiếp: "Vào những đêmkhuya, khi Uyển Nhi và mọi người đã ngủ say, ta thường lẻn ra khỏi phòng,khoác lên mình một lớp áo mỏng, giống như một bóng ma lang thang trongvườn phủ. Những ngày ấy kinh đô liên tục có tuyết rơi, đêm lạnh thấu xương,những người coi sóc vườn đều lui vào góc nhà uống rượu ấm mình, chẳng mảymay để ý đến ta.""Ta chỉ một mình đi dạo, cứ thế mà đi dạo." Phạm Nhàn nhìn thẳng vàoHoàng đế bệ hạ, đôi mắt sáng rực, vô cùng nghiêm túc nói: "Lúc đó ta mới pháthiện ra vườn nhà Phạm phủ lớn thênh thang đến nhường nào. Thường ngày bậnrộn chính sự, vướng víu tranh đấu quyền lực, ta thiếu suy nghĩ đến nỗi suýt nữaquên cả hình dạng khu vườn nhà mình. Mãi đến bảy ngày này ta mới chợt ýthức được điều đó, hóa ra vườn nhà Phạm phủ còn rộng hơn cả Hoa Viên nổitiếng ở Giang Nam.""Trên con phố phía nam thành có biết bao nhiêu phủ đệ, chiếm giữ baonhiêu mảnh đất." Phạm Nhàn nghiêm túc nói tiếp: "Những chi phí ăn mặc hàngngày, vốn chỉ là những thứ vô cùng bình thường trong mắt ta, nhưng với báchtính bên ngoài lại là những hưởng thụ xa hoa tột bậc."Phạm Nhàn chỉ về khung cảnh tuyết phủ trắng Hoàng cung, nói: "Tất nhiên,khu vườn lớn nhất vẫn là hoàng cung này."o O o“Những năm qua, trong lúc sống những ngày tháng gia đình của bản thân, tacũng góp sức giúp đỡ cuộc sống của bách tính. Cho dù là Nội Khố, nha môn trịthủy, hay Hàng Châu hội, ta đều có chút danh tiếng. Ta từng nghĩ mình đanggiúp đỡ họ, nhưng chợt thấu hiểu, thực ra chỉ là họ đang nuôi dưỡng chúng tamà thôi.” Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Hoàng đế bệ hạ, nói: “Nếu đã vậy, ta còn gìđể đòi hỏi lòng biết ơn của họ?”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Có điều, dường như Trần Bình Bình không nghĩ như vậy. Năm tuổi ngươilên bốn, lão ta đã đưa Phí Giới đến bên ngươi, đồng thời bí mật điều động mộtnhóm gian tế của Giám Sát viện giao cho mụ mụ sử dụng. Việc này, lão có vàocung báo với trẫm. Lúc đó trẫm cho rằng lão hơi lo xa..."Lông mày Hoàng đế bệ hạ nhíu lại, có vẻ đang nhớ lại quá khứ mấy chụcnăm, nói tiếp: "Có điều, năm mười hai tuổi ngươi đã bị ám sát.Hoàng đế bệ hạ liếc Phạm Nhàn, lắc đầu: "Những năm đó ở Đạm Châu, cólẽ ngươi không biết, tin tức từ Đạm Châu đều được Giám Sát viện chuyển tớitay Trần Bình Bình. Lão thọt kia thậm chí còn hăng hái hơn cả việc điều hànhviện, thường xuyên vào cung, kể lại mọi hành động của ngươi cho trẫm.""Ngươi đùa bỡn nha hoàn ở Đạm Châu, leo lên mái nhà la hét ỏm tỏi, tự taynấu ăn cho mụ mụ, trong cơ thể ngươi tu luyện chân khí bá đạo hung hiểm..."Trên mặt Hoàng đế bệ hạ thoáng nụ cười kỳ lạ. "Mọi hành động của ngươi trẫmđều rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn hơn cả những mấy đứa con trai ở kinh đô.Vậy nên dù ở xa Đạm Châu, trẫm dường như đã quen với việc ngươi ở bêncạnh.""Rồi ngươi đến kinh đô, đến bên cạnh trẫm, ở Khánh Miếu, quán trà ngoàibiệt viện..." Hoàng đế bệ hạ liếc nhìn Phạm Nhàn, nụ cười dần thu lại. "Ngươivào Giám Sát viện, leo lên Huyền Không miếu, đi cùng trẫm vào tiểu lâu, đượctrẫm phái đi Giang Nam. Trẫm phải thừa nhận, ngươi chính là con trai của trẫm,và cũng là người trẫm yêu quý nhất.""Mẫu thân của ngươi từng nói, yêu thương chính là quen thuộc. Trẫm đãquen với sự hiện diện của ngươi từ khi còn nhỏ." Hoàng đế bệ hạ bỗng ngẩngđầu lên trời tuyết, không biết nhìn ai rồi gật đầu: "Nhưng con trai trẫm yêu quýnhất lại không chịu làm con của trẫm. Giờ đây vẫn đứng trước mặt trẫm, muốnthách thức quyền uy của trẫm, đòi công lý cho việc năm xưa."Ngài cúi đầu, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Giữa cha con chúng ta không cóthắng bại. Nghĩ kỹ đến bây giờ, cuối cùng vẫn là Trần Bình Bình giành chiếnthắng."Phạm Nhàn lắng nghe rõ ràng những lời này, nên rơi vào im lặng.o O o"Ngươi đã không phải là người nhân nghĩa coi thiên hạ lên trên hết, lấy.Ngươi chỉ tìm cách giải quyết thù oán riêng tư, chứ không vì công lý chínhnghĩa. Như vậy trẫm thật không hiểu lựa chọn của ngươi hôm nay." Hoàng đếbệ hạ không cho Phạm Nhàn cơ hội cảm nhận thêm tình cảm giữa phụ tử, ngaylập tức lạnh lùng mở miệng chất vấn.Nếu Phạm Nhàn chỉ muốn báo thù riêng, chỉ cầu một phen thỏa lòng oánhận, tại sao trước kia Phạm Nhàn còn muốn coi đất tuyết kia là thiên hạ, phơibày đạo lý giảng giải sự thật với Hoàng đế bệ hạ, giới hạn chiến trường tronghoàng thành, định rõ phe ta và phe địch là chỉ trong hai cha con? Từ xưa đếnnay, báo thù chưa bao giờ có lòng nhân từ, Khánh Quốc này, thiên hạ này, đềucó thể trở thành vũ khí lợi hại trong tay Phạm Nhàn.Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi nói: "Ta suy nghĩ trong phủ bảy ngày đêm."Ngừng một chút, Phạm Nhàn tiếp tục: "Chuyện nhốt mình trong phòng là nóidối, bảy ngày bảy đêm giam mình trong phòng quả thật khiến người ta phátđiên. Ta cũng cần ăn uống, tản bộ hóng mát."Nét mặt Phạm Nhàn dần trở nên ôn hòa, bình tĩnh nói tiếp: "Vào những đêmkhuya, khi Uyển Nhi và mọi người đã ngủ say, ta thường lẻn ra khỏi phòng,khoác lên mình một lớp áo mỏng, giống như một bóng ma lang thang trongvườn phủ. Những ngày ấy kinh đô liên tục có tuyết rơi, đêm lạnh thấu xương,những người coi sóc vườn đều lui vào góc nhà uống rượu ấm mình, chẳng mảymay để ý đến ta.""Ta chỉ một mình đi dạo, cứ thế mà đi dạo." Phạm Nhàn nhìn thẳng vàoHoàng đế bệ hạ, đôi mắt sáng rực, vô cùng nghiêm túc nói: "Lúc đó ta mới pháthiện ra vườn nhà Phạm phủ lớn thênh thang đến nhường nào. Thường ngày bậnrộn chính sự, vướng víu tranh đấu quyền lực, ta thiếu suy nghĩ đến nỗi suýt nữaquên cả hình dạng khu vườn nhà mình. Mãi đến bảy ngày này ta mới chợt ýthức được điều đó, hóa ra vườn nhà Phạm phủ còn rộng hơn cả Hoa Viên nổitiếng ở Giang Nam.""Trên con phố phía nam thành có biết bao nhiêu phủ đệ, chiếm giữ baonhiêu mảnh đất." Phạm Nhàn nghiêm túc nói tiếp: "Những chi phí ăn mặc hàngngày, vốn chỉ là những thứ vô cùng bình thường trong mắt ta, nhưng với báchtính bên ngoài lại là những hưởng thụ xa hoa tột bậc."Phạm Nhàn chỉ về khung cảnh tuyết phủ trắng Hoàng cung, nói: "Tất nhiên,khu vườn lớn nhất vẫn là hoàng cung này."o O o“Những năm qua, trong lúc sống những ngày tháng gia đình của bản thân, tacũng góp sức giúp đỡ cuộc sống của bách tính. Cho dù là Nội Khố, nha môn trịthủy, hay Hàng Châu hội, ta đều có chút danh tiếng. Ta từng nghĩ mình đanggiúp đỡ họ, nhưng chợt thấu hiểu, thực ra chỉ là họ đang nuôi dưỡng chúng tamà thôi.” Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Hoàng đế bệ hạ, nói: “Nếu đã vậy, ta còn gìđể đòi hỏi lòng biết ơn của họ?”

Chương 1950: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 14