Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1979: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 24

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lòng Diệp Trọng lướt qua rất nhiều hình ảnh, rất nhiều nhân vật ngàyxưa. Ông cũng cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào người thanhniên trong tuyết kia, nhớ đến người mẹ của thanh niên ấy, cô gái trẻ năm xưamang theo cái rương từ chối hành động kiểm tra của ông ở cổng thành.Về việc này, Diệp Trọng cảm thấy Hoàng đế đã sai lầm, nên ông vẫn imlặng, trước khi có chỉ dụ, ông tuyệt đối không hành động.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bầu không khí im lặng như chết này có thể duy trì được bao lâu? Bão tuyếtnày còn kéo dài bao lâu nữa? Ngay lúc này một thiếu niên mặc áo vàng nhạtbước từng bước đi lên thành hoàng cung, đứng bên tường thành, bình tĩnh nhìnxuống Phạm Nhàn trong tuyết.Lúc này cấm quân trên thành đã hơi hỗn loạn, đa số cúi đầu tránh né cái chếtcó thể ập xuống từ trên trời. Vì vậy, thiếu niên mặc áo vàng nhạt đứng trênthành dường như cao ngất và can đảm."Theo luật pháp Khánh Quốc, bệ hạ hôn mê bất tỉnh, ta có nên tự động trởthành Giám quốc không?" Hai nắm đấm của Tam hoàng tử Lý Thừa Bình siếtchặt, hỏi.Diêu thái giám bên cạnh sắc mặt tái mét, mắt liếc loạn xung quanh, run rẩyđáp: "Nhưng bệ hạ mới hôn mê, chưa qua thời hạn bảy ngày.""Tình thế bây giờ có thể chờ được không? Ngươi muốn nhìn các danh tướngĐại Khánh bị trời cao đánh chết à!" Lý Thừa Bình quay đầu lại lạnh lùng nhìnDiêu thái giám. Diêu thái giám trong lòng phát lạnh, nói: "Điện hạ, đây là việclớn của quốc gia, nô tài vốn không nên lên tiếng, nhưng nếu bệ hạ tỉnh dậy, chỉsợ sẽ...""Không có gì phải sợ, lệnh cho tất cả mọi người rút lui..." Ý lạnh trong mắtLý Thừa Bình càng lúc càng sâu, băng giá trong lòng Diêu thái giám càng lúccàng thấu. Những năm qua, dù dưới sự dạy dỗ của Phạm Nhàn, Tam hoàng tửcó vẻ trở thành hoàng tử ôn hòa, nhưng Diêu thái giám biết rõ năm xưa vị hoàngtử thiếu niên tàn nhẫn như thế nào. Một khi thực sự bị đẩy đến đường cùng, ghinhớ mối hận này, tương lai mình sẽ ra sao?Huống hồ giang sơn của Khánh Quốc, tương lai phải truyền cho Tam điệnhạ, nếu lần này bệ hạ thật sự băng hà, chỉ e ngày mai Tam điện hạ sẽ lên ngôiHoàng đế."Chờ bọn chúng lui khỏi quảng trường sẽ truy bắt, như vậy vẫn có thể tạ lỗivới phụ hoàng. Ở đây hao phí thời gian có ích lợi gì?" Lý Thừa Bình híp mắt,nhìn huynh trưởng, tiên sinh trong tuyết, không lộ ra bất kỳ cảm xúc không nêncó.o O oTrong tuyết phủ trên nóc Trích Tinh lâu, cái ống kim loại dưới lớp áo lôngquý báu kia liên tục phát ra tiếng động lớn, xé toạc không khí, thu hoạch sinhmạng ở hoàng cung xa xôi. Mặc dù lực phản chấn đã giảm nhiều, nhưng tuyếttrắng trên mái vẫn bị rung chuyển, dần dần trượt xuống. Những âm thanh ấycòn vang vọng xa, làm kinh động người dân trong các phố xá và nhà cửa chungquanh.Các nha dịch Kinh Đô phủ đã sớm phát hiện ra điểm bất thường nơi đây,nhưng Trích Tinh lâu là nơi cấm địa của triều đình, mặc dù đã hoang phế nhiềunăm, song không có giấy tờ, không ai được phép vào kiểm tra. Hơn nữa, hômnay vẫn còn trong mấy ngày tết tết, đám nha dịch nghĩ có lẽ là trẻ con nào đó ởtrong đặt pháo mùa xuân, chẳng qua tiếng pháo nghe có vẻ lớn hơn bìnhthường.Rốt cuộc, tốc độ phản ứng của cung đình vẫn nhanh hơn. Trước khi hôn mê,Hoàng đế đã bình tĩnh nói ra tên Trích Tinh lâu. Các cao thủ cung đình lặng lẽtrốn thoát khỏi hoàng cung, men theo dòng sông bên trái hoàng cung, xuyênthẳng qua núi rừng, hối hả tới đông thành.Cách hai con phố vẫn còn nghe thấy tiếng nổ lớn từ Trích Tinh lâu, tinh thầncác cao thủ cung đình hưng phấn, cố nén xúc động, chia ra bốn phía áp sát. Bọnhọ tin chắc nếu tên sát thủ đáng sợ kia nếu còn ở Trích Tinh lâu, chắc chắnkhông thể trốn thoát trước khi bị vây bắt.Nhưng khi các cao thủ cung đình dũng cảm xông vào vườn Trích Tinh lâu,kiểm tra tận nóc lầu mà vẫn không tìm thấy bất kỳ ai, chỉ có một dấu vết rõ ràngtrên tuyết trắng. Ngoài dấu vết đó, không có gì khác, yên tĩnh đến độ khiến lòngngười run sợ.Tuyết vẫn rơi đều đều, các cao thủ Cung đình cẩn thận quan sát dấu vếttrong tuyết, nhưng phát hiện tên sát thủ kinh khủng kia không để lại bất kỳmanh mối nào. Mặc dù dấu vết rõ ràng, song đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không thểnhận ra hình dáng kẻ đó.o O oMột tên thị vệ cung đình canh gác ngoài ngõ Trích Tinh lâu, sắc mặt hắn hơitái, cảnh giác quan sát khách bộ hành vốn không nhiều, đột nhiên hắn thấy mộtngười mang dáng vẻ như sai vặt đi tới, trong lòng hắn thịch một tiếng.Người sai vặt này là một thiếu niên, điều khiến tên thị vệ cung đình nghĩngợi chính là, thân ngoài người này quấn một tầng da lông dày cộm, tuy nhìn bềngoài rất rách nát, không đáng mấy đồng tiền, nhưng bên trong lại bọc chặt lớpvải màu xanh, chỉ để lộ ra phía dưới đầu gối mặt khác của da lông, trắng tinhkhông tì vết, đây thật là da lông cực kỳ quý giá, liệu có ai đủ khả năng muađược thứ xa xỉ như thế?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong lòng Diệp Trọng lướt qua rất nhiều hình ảnh, rất nhiều nhân vật ngày

xưa. Ông cũng cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào người thanh

niên trong tuyết kia, nhớ đến người mẹ của thanh niên ấy, cô gái trẻ năm xưa

mang theo cái rương từ chối hành động kiểm tra của ông ở cổng thành.

Về việc này, Diệp Trọng cảm thấy Hoàng đế đã sai lầm, nên ông vẫn im

lặng, trước khi có chỉ dụ, ông tuyệt đối không hành động.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bầu không khí im lặng như chết này có thể duy trì được bao lâu? Bão tuyết

này còn kéo dài bao lâu nữa? Ngay lúc này một thiếu niên mặc áo vàng nhạt

bước từng bước đi lên thành hoàng cung, đứng bên tường thành, bình tĩnh nhìn

xuống Phạm Nhàn trong tuyết.

Lúc này cấm quân trên thành đã hơi hỗn loạn, đa số cúi đầu tránh né cái chết

có thể ập xuống từ trên trời. Vì vậy, thiếu niên mặc áo vàng nhạt đứng trên

thành dường như cao ngất và can đảm.

"Theo luật pháp Khánh Quốc, bệ hạ hôn mê bất tỉnh, ta có nên tự động trở

thành Giám quốc không?" Hai nắm đấm của Tam hoàng tử Lý Thừa Bình siết

chặt, hỏi.

Diêu thái giám bên cạnh sắc mặt tái mét, mắt liếc loạn xung quanh, run rẩy

đáp: "Nhưng bệ hạ mới hôn mê, chưa qua thời hạn bảy ngày."

"Tình thế bây giờ có thể chờ được không? Ngươi muốn nhìn các danh tướng

Đại Khánh bị trời cao đánh chết à!" Lý Thừa Bình quay đầu lại lạnh lùng nhìn

Diêu thái giám. Diêu thái giám trong lòng phát lạnh, nói: "Điện hạ, đây là việc

lớn của quốc gia, nô tài vốn không nên lên tiếng, nhưng nếu bệ hạ tỉnh dậy, chỉ

sợ sẽ..."

"Không có gì phải sợ, lệnh cho tất cả mọi người rút lui..." Ý lạnh trong mắt

Lý Thừa Bình càng lúc càng sâu, băng giá trong lòng Diêu thái giám càng lúc

càng thấu. Những năm qua, dù dưới sự dạy dỗ của Phạm Nhàn, Tam hoàng tử

có vẻ trở thành hoàng tử ôn hòa, nhưng Diêu thái giám biết rõ năm xưa vị hoàng

tử thiếu niên tàn nhẫn như thế nào. Một khi thực sự bị đẩy đến đường cùng, ghi

nhớ mối hận này, tương lai mình sẽ ra sao?

Huống hồ giang sơn của Khánh Quốc, tương lai phải truyền cho Tam điện

hạ, nếu lần này bệ hạ thật sự băng hà, chỉ e ngày mai Tam điện hạ sẽ lên ngôi

Hoàng đế.

"Chờ bọn chúng lui khỏi quảng trường sẽ truy bắt, như vậy vẫn có thể tạ lỗi

với phụ hoàng. Ở đây hao phí thời gian có ích lợi gì?" Lý Thừa Bình híp mắt,

nhìn huynh trưởng, tiên sinh trong tuyết, không lộ ra bất kỳ cảm xúc không nên

có.

o O o

Trong tuyết phủ trên nóc Trích Tinh lâu, cái ống kim loại dưới lớp áo lông

quý báu kia liên tục phát ra tiếng động lớn, xé toạc không khí, thu hoạch sinh

mạng ở hoàng cung xa xôi. Mặc dù lực phản chấn đã giảm nhiều, nhưng tuyết

trắng trên mái vẫn bị rung chuyển, dần dần trượt xuống. Những âm thanh ấy

còn vang vọng xa, làm kinh động người dân trong các phố xá và nhà cửa chung

quanh.

Các nha dịch Kinh Đô phủ đã sớm phát hiện ra điểm bất thường nơi đây,

nhưng Trích Tinh lâu là nơi cấm địa của triều đình, mặc dù đã hoang phế nhiều

năm, song không có giấy tờ, không ai được phép vào kiểm tra. Hơn nữa, hôm

nay vẫn còn trong mấy ngày tết tết, đám nha dịch nghĩ có lẽ là trẻ con nào đó ở

trong đặt pháo mùa xuân, chẳng qua tiếng pháo nghe có vẻ lớn hơn bình

thường.

Rốt cuộc, tốc độ phản ứng của cung đình vẫn nhanh hơn. Trước khi hôn mê,

Hoàng đế đã bình tĩnh nói ra tên Trích Tinh lâu. Các cao thủ cung đình lặng lẽ

trốn thoát khỏi hoàng cung, men theo dòng sông bên trái hoàng cung, xuyên

thẳng qua núi rừng, hối hả tới đông thành.

Cách hai con phố vẫn còn nghe thấy tiếng nổ lớn từ Trích Tinh lâu, tinh thần

các cao thủ cung đình hưng phấn, cố nén xúc động, chia ra bốn phía áp sát. Bọn

họ tin chắc nếu tên sát thủ đáng sợ kia nếu còn ở Trích Tinh lâu, chắc chắn

không thể trốn thoát trước khi bị vây bắt.

Nhưng khi các cao thủ cung đình dũng cảm xông vào vườn Trích Tinh lâu,

kiểm tra tận nóc lầu mà vẫn không tìm thấy bất kỳ ai, chỉ có một dấu vết rõ ràng

trên tuyết trắng. Ngoài dấu vết đó, không có gì khác, yên tĩnh đến độ khiến lòng

người run sợ.

Tuyết vẫn rơi đều đều, các cao thủ Cung đình cẩn thận quan sát dấu vết

trong tuyết, nhưng phát hiện tên sát thủ kinh khủng kia không để lại bất kỳ

manh mối nào. Mặc dù dấu vết rõ ràng, song đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không thể

nhận ra hình dáng kẻ đó.

o O o

Một tên thị vệ cung đình canh gác ngoài ngõ Trích Tinh lâu, sắc mặt hắn hơi

tái, cảnh giác quan sát khách bộ hành vốn không nhiều, đột nhiên hắn thấy một

người mang dáng vẻ như sai vặt đi tới, trong lòng hắn thịch một tiếng.

Người sai vặt này là một thiếu niên, điều khiến tên thị vệ cung đình nghĩ

ngợi chính là, thân ngoài người này quấn một tầng da lông dày cộm, tuy nhìn bề

ngoài rất rách nát, không đáng mấy đồng tiền, nhưng bên trong lại bọc chặt lớp

vải màu xanh, chỉ để lộ ra phía dưới đầu gối mặt khác của da lông, trắng tinh

không tì vết, đây thật là da lông cực kỳ quý giá, liệu có ai đủ khả năng mua

được thứ xa xỉ như thế?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lòng Diệp Trọng lướt qua rất nhiều hình ảnh, rất nhiều nhân vật ngàyxưa. Ông cũng cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào người thanhniên trong tuyết kia, nhớ đến người mẹ của thanh niên ấy, cô gái trẻ năm xưamang theo cái rương từ chối hành động kiểm tra của ông ở cổng thành.Về việc này, Diệp Trọng cảm thấy Hoàng đế đã sai lầm, nên ông vẫn imlặng, trước khi có chỉ dụ, ông tuyệt đối không hành động.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bầu không khí im lặng như chết này có thể duy trì được bao lâu? Bão tuyếtnày còn kéo dài bao lâu nữa? Ngay lúc này một thiếu niên mặc áo vàng nhạtbước từng bước đi lên thành hoàng cung, đứng bên tường thành, bình tĩnh nhìnxuống Phạm Nhàn trong tuyết.Lúc này cấm quân trên thành đã hơi hỗn loạn, đa số cúi đầu tránh né cái chếtcó thể ập xuống từ trên trời. Vì vậy, thiếu niên mặc áo vàng nhạt đứng trênthành dường như cao ngất và can đảm."Theo luật pháp Khánh Quốc, bệ hạ hôn mê bất tỉnh, ta có nên tự động trởthành Giám quốc không?" Hai nắm đấm của Tam hoàng tử Lý Thừa Bình siếtchặt, hỏi.Diêu thái giám bên cạnh sắc mặt tái mét, mắt liếc loạn xung quanh, run rẩyđáp: "Nhưng bệ hạ mới hôn mê, chưa qua thời hạn bảy ngày.""Tình thế bây giờ có thể chờ được không? Ngươi muốn nhìn các danh tướngĐại Khánh bị trời cao đánh chết à!" Lý Thừa Bình quay đầu lại lạnh lùng nhìnDiêu thái giám. Diêu thái giám trong lòng phát lạnh, nói: "Điện hạ, đây là việclớn của quốc gia, nô tài vốn không nên lên tiếng, nhưng nếu bệ hạ tỉnh dậy, chỉsợ sẽ...""Không có gì phải sợ, lệnh cho tất cả mọi người rút lui..." Ý lạnh trong mắtLý Thừa Bình càng lúc càng sâu, băng giá trong lòng Diêu thái giám càng lúccàng thấu. Những năm qua, dù dưới sự dạy dỗ của Phạm Nhàn, Tam hoàng tửcó vẻ trở thành hoàng tử ôn hòa, nhưng Diêu thái giám biết rõ năm xưa vị hoàngtử thiếu niên tàn nhẫn như thế nào. Một khi thực sự bị đẩy đến đường cùng, ghinhớ mối hận này, tương lai mình sẽ ra sao?Huống hồ giang sơn của Khánh Quốc, tương lai phải truyền cho Tam điệnhạ, nếu lần này bệ hạ thật sự băng hà, chỉ e ngày mai Tam điện hạ sẽ lên ngôiHoàng đế."Chờ bọn chúng lui khỏi quảng trường sẽ truy bắt, như vậy vẫn có thể tạ lỗivới phụ hoàng. Ở đây hao phí thời gian có ích lợi gì?" Lý Thừa Bình híp mắt,nhìn huynh trưởng, tiên sinh trong tuyết, không lộ ra bất kỳ cảm xúc không nêncó.o O oTrong tuyết phủ trên nóc Trích Tinh lâu, cái ống kim loại dưới lớp áo lôngquý báu kia liên tục phát ra tiếng động lớn, xé toạc không khí, thu hoạch sinhmạng ở hoàng cung xa xôi. Mặc dù lực phản chấn đã giảm nhiều, nhưng tuyếttrắng trên mái vẫn bị rung chuyển, dần dần trượt xuống. Những âm thanh ấycòn vang vọng xa, làm kinh động người dân trong các phố xá và nhà cửa chungquanh.Các nha dịch Kinh Đô phủ đã sớm phát hiện ra điểm bất thường nơi đây,nhưng Trích Tinh lâu là nơi cấm địa của triều đình, mặc dù đã hoang phế nhiềunăm, song không có giấy tờ, không ai được phép vào kiểm tra. Hơn nữa, hômnay vẫn còn trong mấy ngày tết tết, đám nha dịch nghĩ có lẽ là trẻ con nào đó ởtrong đặt pháo mùa xuân, chẳng qua tiếng pháo nghe có vẻ lớn hơn bìnhthường.Rốt cuộc, tốc độ phản ứng của cung đình vẫn nhanh hơn. Trước khi hôn mê,Hoàng đế đã bình tĩnh nói ra tên Trích Tinh lâu. Các cao thủ cung đình lặng lẽtrốn thoát khỏi hoàng cung, men theo dòng sông bên trái hoàng cung, xuyênthẳng qua núi rừng, hối hả tới đông thành.Cách hai con phố vẫn còn nghe thấy tiếng nổ lớn từ Trích Tinh lâu, tinh thầncác cao thủ cung đình hưng phấn, cố nén xúc động, chia ra bốn phía áp sát. Bọnhọ tin chắc nếu tên sát thủ đáng sợ kia nếu còn ở Trích Tinh lâu, chắc chắnkhông thể trốn thoát trước khi bị vây bắt.Nhưng khi các cao thủ cung đình dũng cảm xông vào vườn Trích Tinh lâu,kiểm tra tận nóc lầu mà vẫn không tìm thấy bất kỳ ai, chỉ có một dấu vết rõ ràngtrên tuyết trắng. Ngoài dấu vết đó, không có gì khác, yên tĩnh đến độ khiến lòngngười run sợ.Tuyết vẫn rơi đều đều, các cao thủ Cung đình cẩn thận quan sát dấu vếttrong tuyết, nhưng phát hiện tên sát thủ kinh khủng kia không để lại bất kỳmanh mối nào. Mặc dù dấu vết rõ ràng, song đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không thểnhận ra hình dáng kẻ đó.o O oMột tên thị vệ cung đình canh gác ngoài ngõ Trích Tinh lâu, sắc mặt hắn hơitái, cảnh giác quan sát khách bộ hành vốn không nhiều, đột nhiên hắn thấy mộtngười mang dáng vẻ như sai vặt đi tới, trong lòng hắn thịch một tiếng.Người sai vặt này là một thiếu niên, điều khiến tên thị vệ cung đình nghĩngợi chính là, thân ngoài người này quấn một tầng da lông dày cộm, tuy nhìn bềngoài rất rách nát, không đáng mấy đồng tiền, nhưng bên trong lại bọc chặt lớpvải màu xanh, chỉ để lộ ra phía dưới đầu gối mặt khác của da lông, trắng tinhkhông tì vết, đây thật là da lông cực kỳ quý giá, liệu có ai đủ khả năng muađược thứ xa xỉ như thế?

Chương 1979: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 24