Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2029: Nỗi cô đơn của một người 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong không khí, một luồng ánh sáng đen lóe lên, cái rương vỡ vụn, NgũTrúc thúc quấn vải đen từ sau lưng Vương Thập Tam Lang lao tới Phạm Nhàn,xuyên thủng người y như tôm tép, như chẳng hề nhận ra y, cũng chưa từng ởbên bảo vệ mẹ con y.Trong chớp mắt nhìn thấy ánh đen, Phạm Nhàn liên tưởng tới cảnh tượngmà đại nhân kể lại cách đây nhiều năm, khi Diệp Khinh Mi bốn tuổi chạy rakhỏi cửa đền, một luồng ánh đen cũng lóe lên, chỉ một chiêu đã đập Khổ Hà lănlông lốc.Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mảnh vải đen trên mặt Ngũ Trúc thúc, cảmnhận đau đớn ở ngực bụng, biết Thần Miếu đã dùng phương thức gì đó để xóaký ức của hắn.Máu tươi tuôn ra khỏi môi Phạm Nhàn, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vôcùng kiên định, y gượng dậy giơ tay phải lên, ngăn cản Hải Đường và VươngThập Tam Lang giận dữ xông lên.Bởi Phạm Nhàn hiểu rõ, trước Ngũ Trúc thúc, Hải Đường và Vương ThậpTam Lang hoàn toàn không có khả năng đánh trả. Tham chiến chỉ có con đườngchết. Để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này, y chỉ có thể dựa vào bản thân!o O oMáu tươi phun trào, Phạm Nhàn đau đến co người trên mũi dùi sắt ấy, trôngrất thảm thương. Nhưng y vẫn còn có thể suy nghĩ, chưa chết ngay được, thậmchí còn có thể giơ tay phải lên ngăn cản Hải Đường và Vương Thập Tam Langđang cả kinh mà có hành động thái quá. Điều này chỉ có thể chứng minh, nhátđâm cực kỳ chính xác của Ngũ Trúc không trúng chỗ hiểm yếu của y.Đây là một việc rất khó hiểu, với cảnh giới của Ngũ Trúc mà bộc phát giếtngười, ngoại trừ mấy vị Đại tông sư trên thiên hạ này, ai có thể thoát khỏi?Huống hồ Phạm Nhàn vốn đang bị thương nặng kèm theo bệnh tật trên người,chắc ngay cả Thần Miếu cũng không nghĩ rằng, dưới tay Ngũ Trúc mà PhạmNhàn còn có thể sống sót. Cho nên những tiếng động từ bốn phương tám hướngim lặng, dường như đang chờ đợi Ngũ Trúc phán đoán sinh tử của Phạm Nhàn.Đúng vậy, không ai có thể tránh khỏi Ngũ Trúc ra tay, nhưng Phạm Nhàn cóthể!Từ khi trong cửa hàng tạp hóa kia, Ngũ Trúc trao con dao bếp cho PhạmNhàn, trên vách đá Đạm Châu, dưới đồng hành giữa những cơn gió biển ẩmướt, ngày ngày Phạm Nhàn đều tiếp nhận giáo dục gậy gộc của Ngũ Trúc. đóahoa cúc nhỏ bé sau khi bị đập nát vô số lần, cuối cùng cũng trở nên cứng cáphơn nhiều.Hàng ngàn lần, hàng vạn lần ra tay, không biết trên người Phạm Nhàn đãxuất hiện bao nhiêu vết tím bầm. Nhưng cũng nhờ thế y mới có được bản lĩnhsống sót trên đời này, có thân pháp cực kỳ tinh diệu. Điều quan trọng hơn cả, ylà người hiểu rõ nhất về phương hướng và tốc độ ra tay của Ngũ Trúc trên thếgiới này.Chỉ có điều trong hàng ngàn, hàng vạn lần dạy dỗ trước đây, trong tay NgũTrúc chỉ cầm cây gậy gỗ. Còn bây giờ trong tay hắn cầm cây dùi sắt sắc bén,Phạm Nhàn không thể hoàn toàn tránh khỏi nhát đâm này, nhưng trong khoảnhkhắc ánh đen ập tới trước mặt, nhờ vào thân pháp thuần thục đến mức trở thànhbản năng, y ép buộc cơ thể xoay người, khiến đường đâm của cây dùi sắt tránhkhỏi trái tim và phổi của mình. Tuy máu tươi phun trào, nhưng thực chất chỉ làvết thương ở khoảng dưới xương sườn bên cạnh tim.Đầu Ngũ Trúc hơi cúi xuống, tấm vải đen tung bay trong làn gió lạnh buốt.Không thấy chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, cũng không biết vị tuyệt thếcường giả này có cảm thấy kinh ngạc trước chuyện con người trước mặt có thểtránh được nhát đâm của mình hay không. Trong mắt mọi người, hắn chỉ duy trìđộng tác đó, đâm xuyên Phạm Nhàn vào cây dùi sắt."Chuyện này mà nói ra, mẹ ta cũng không thể tin được." Đó là câu PhạmNhàn nói ra trong tiếng ho ra máu.Ngay sau câu nói đó, Ngũ Trúc im lặng một lúc, bỗng hỏi lạnh lùng: "Mẹngươi họ gì?"Ánh sáng như lóe lên một tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã chiếm trọn tâm tríPhạm Nhàn, khiến y thấy được hy vọng sống sót. Y nhìn chằm chằm vào tấmmàn đen, nói: "Mẹ ta họ Diệp."Ngũ Trúc không có phản ứng."Ngươi gọi cô ấy là tiểu thư." Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc thúc vẻ mặt hờhững, chẳng hiểu sao trong lòng bi thương, đau đớn hơn cả vết thương đanggánh chịu, giọng khàn khàn thê lương.Ngũ Trúc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào."Cô tên Diệp Khinh Mi. Ta tên Phạm Nhàn. Ngươi tên Ngũ Trúc." PhạmNhàn nhổ ra ngụm máu ở khóe miệng, nhìn Ngũ Trúc hung hăng nói, lại kéocăng vết thương ở ngực bụng, đau nhói dữ dội khiến mắt hoa lên.Ngũ Trúc vẫn không có phản ứng, như thể những cái tên mà hắn vốn phảirất thuộc, rất thân thiết đã biến mất khỏi trí nhớ từ lâu. Dù trước đó có nói câugì, nhưng cả người hắn lạnh lẽo như một khối băng lơ lửng giữa trời đất, sẽkhông bao giờ tan chảy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong không khí, một luồng ánh sáng đen lóe lên, cái rương vỡ vụn, NgũTrúc thúc quấn vải đen từ sau lưng Vương Thập Tam Lang lao tới Phạm Nhàn,xuyên thủng người y như tôm tép, như chẳng hề nhận ra y, cũng chưa từng ởbên bảo vệ mẹ con y.Trong chớp mắt nhìn thấy ánh đen, Phạm Nhàn liên tưởng tới cảnh tượngmà đại nhân kể lại cách đây nhiều năm, khi Diệp Khinh Mi bốn tuổi chạy rakhỏi cửa đền, một luồng ánh đen cũng lóe lên, chỉ một chiêu đã đập Khổ Hà lănlông lốc.Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mảnh vải đen trên mặt Ngũ Trúc thúc, cảmnhận đau đớn ở ngực bụng, biết Thần Miếu đã dùng phương thức gì đó để xóaký ức của hắn.Máu tươi tuôn ra khỏi môi Phạm Nhàn, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vôcùng kiên định, y gượng dậy giơ tay phải lên, ngăn cản Hải Đường và VươngThập Tam Lang giận dữ xông lên.Bởi Phạm Nhàn hiểu rõ, trước Ngũ Trúc thúc, Hải Đường và Vương ThậpTam Lang hoàn toàn không có khả năng đánh trả. Tham chiến chỉ có con đườngchết. Để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này, y chỉ có thể dựa vào bản thân!o O oMáu tươi phun trào, Phạm Nhàn đau đến co người trên mũi dùi sắt ấy, trôngrất thảm thương. Nhưng y vẫn còn có thể suy nghĩ, chưa chết ngay được, thậmchí còn có thể giơ tay phải lên ngăn cản Hải Đường và Vương Thập Tam Langđang cả kinh mà có hành động thái quá. Điều này chỉ có thể chứng minh, nhátđâm cực kỳ chính xác của Ngũ Trúc không trúng chỗ hiểm yếu của y.Đây là một việc rất khó hiểu, với cảnh giới của Ngũ Trúc mà bộc phát giếtngười, ngoại trừ mấy vị Đại tông sư trên thiên hạ này, ai có thể thoát khỏi?Huống hồ Phạm Nhàn vốn đang bị thương nặng kèm theo bệnh tật trên người,chắc ngay cả Thần Miếu cũng không nghĩ rằng, dưới tay Ngũ Trúc mà PhạmNhàn còn có thể sống sót. Cho nên những tiếng động từ bốn phương tám hướngim lặng, dường như đang chờ đợi Ngũ Trúc phán đoán sinh tử của Phạm Nhàn.Đúng vậy, không ai có thể tránh khỏi Ngũ Trúc ra tay, nhưng Phạm Nhàn cóthể!Từ khi trong cửa hàng tạp hóa kia, Ngũ Trúc trao con dao bếp cho PhạmNhàn, trên vách đá Đạm Châu, dưới đồng hành giữa những cơn gió biển ẩmướt, ngày ngày Phạm Nhàn đều tiếp nhận giáo dục gậy gộc của Ngũ Trúc. đóahoa cúc nhỏ bé sau khi bị đập nát vô số lần, cuối cùng cũng trở nên cứng cáphơn nhiều.Hàng ngàn lần, hàng vạn lần ra tay, không biết trên người Phạm Nhàn đãxuất hiện bao nhiêu vết tím bầm. Nhưng cũng nhờ thế y mới có được bản lĩnhsống sót trên đời này, có thân pháp cực kỳ tinh diệu. Điều quan trọng hơn cả, ylà người hiểu rõ nhất về phương hướng và tốc độ ra tay của Ngũ Trúc trên thếgiới này.Chỉ có điều trong hàng ngàn, hàng vạn lần dạy dỗ trước đây, trong tay NgũTrúc chỉ cầm cây gậy gỗ. Còn bây giờ trong tay hắn cầm cây dùi sắt sắc bén,Phạm Nhàn không thể hoàn toàn tránh khỏi nhát đâm này, nhưng trong khoảnhkhắc ánh đen ập tới trước mặt, nhờ vào thân pháp thuần thục đến mức trở thànhbản năng, y ép buộc cơ thể xoay người, khiến đường đâm của cây dùi sắt tránhkhỏi trái tim và phổi của mình. Tuy máu tươi phun trào, nhưng thực chất chỉ làvết thương ở khoảng dưới xương sườn bên cạnh tim.Đầu Ngũ Trúc hơi cúi xuống, tấm vải đen tung bay trong làn gió lạnh buốt.Không thấy chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, cũng không biết vị tuyệt thếcường giả này có cảm thấy kinh ngạc trước chuyện con người trước mặt có thểtránh được nhát đâm của mình hay không. Trong mắt mọi người, hắn chỉ duy trìđộng tác đó, đâm xuyên Phạm Nhàn vào cây dùi sắt."Chuyện này mà nói ra, mẹ ta cũng không thể tin được." Đó là câu PhạmNhàn nói ra trong tiếng ho ra máu.Ngay sau câu nói đó, Ngũ Trúc im lặng một lúc, bỗng hỏi lạnh lùng: "Mẹngươi họ gì?"Ánh sáng như lóe lên một tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã chiếm trọn tâm tríPhạm Nhàn, khiến y thấy được hy vọng sống sót. Y nhìn chằm chằm vào tấmmàn đen, nói: "Mẹ ta họ Diệp."Ngũ Trúc không có phản ứng."Ngươi gọi cô ấy là tiểu thư." Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc thúc vẻ mặt hờhững, chẳng hiểu sao trong lòng bi thương, đau đớn hơn cả vết thương đanggánh chịu, giọng khàn khàn thê lương.Ngũ Trúc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào."Cô tên Diệp Khinh Mi. Ta tên Phạm Nhàn. Ngươi tên Ngũ Trúc." PhạmNhàn nhổ ra ngụm máu ở khóe miệng, nhìn Ngũ Trúc hung hăng nói, lại kéocăng vết thương ở ngực bụng, đau nhói dữ dội khiến mắt hoa lên.Ngũ Trúc vẫn không có phản ứng, như thể những cái tên mà hắn vốn phảirất thuộc, rất thân thiết đã biến mất khỏi trí nhớ từ lâu. Dù trước đó có nói câugì, nhưng cả người hắn lạnh lẽo như một khối băng lơ lửng giữa trời đất, sẽkhông bao giờ tan chảy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong không khí, một luồng ánh sáng đen lóe lên, cái rương vỡ vụn, NgũTrúc thúc quấn vải đen từ sau lưng Vương Thập Tam Lang lao tới Phạm Nhàn,xuyên thủng người y như tôm tép, như chẳng hề nhận ra y, cũng chưa từng ởbên bảo vệ mẹ con y.Trong chớp mắt nhìn thấy ánh đen, Phạm Nhàn liên tưởng tới cảnh tượngmà đại nhân kể lại cách đây nhiều năm, khi Diệp Khinh Mi bốn tuổi chạy rakhỏi cửa đền, một luồng ánh đen cũng lóe lên, chỉ một chiêu đã đập Khổ Hà lănlông lốc.Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mảnh vải đen trên mặt Ngũ Trúc thúc, cảmnhận đau đớn ở ngực bụng, biết Thần Miếu đã dùng phương thức gì đó để xóaký ức của hắn.Máu tươi tuôn ra khỏi môi Phạm Nhàn, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vôcùng kiên định, y gượng dậy giơ tay phải lên, ngăn cản Hải Đường và VươngThập Tam Lang giận dữ xông lên.Bởi Phạm Nhàn hiểu rõ, trước Ngũ Trúc thúc, Hải Đường và Vương ThậpTam Lang hoàn toàn không có khả năng đánh trả. Tham chiến chỉ có con đườngchết. Để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này, y chỉ có thể dựa vào bản thân!o O oMáu tươi phun trào, Phạm Nhàn đau đến co người trên mũi dùi sắt ấy, trôngrất thảm thương. Nhưng y vẫn còn có thể suy nghĩ, chưa chết ngay được, thậmchí còn có thể giơ tay phải lên ngăn cản Hải Đường và Vương Thập Tam Langđang cả kinh mà có hành động thái quá. Điều này chỉ có thể chứng minh, nhátđâm cực kỳ chính xác của Ngũ Trúc không trúng chỗ hiểm yếu của y.Đây là một việc rất khó hiểu, với cảnh giới của Ngũ Trúc mà bộc phát giếtngười, ngoại trừ mấy vị Đại tông sư trên thiên hạ này, ai có thể thoát khỏi?Huống hồ Phạm Nhàn vốn đang bị thương nặng kèm theo bệnh tật trên người,chắc ngay cả Thần Miếu cũng không nghĩ rằng, dưới tay Ngũ Trúc mà PhạmNhàn còn có thể sống sót. Cho nên những tiếng động từ bốn phương tám hướngim lặng, dường như đang chờ đợi Ngũ Trúc phán đoán sinh tử của Phạm Nhàn.Đúng vậy, không ai có thể tránh khỏi Ngũ Trúc ra tay, nhưng Phạm Nhàn cóthể!Từ khi trong cửa hàng tạp hóa kia, Ngũ Trúc trao con dao bếp cho PhạmNhàn, trên vách đá Đạm Châu, dưới đồng hành giữa những cơn gió biển ẩmướt, ngày ngày Phạm Nhàn đều tiếp nhận giáo dục gậy gộc của Ngũ Trúc. đóahoa cúc nhỏ bé sau khi bị đập nát vô số lần, cuối cùng cũng trở nên cứng cáphơn nhiều.Hàng ngàn lần, hàng vạn lần ra tay, không biết trên người Phạm Nhàn đãxuất hiện bao nhiêu vết tím bầm. Nhưng cũng nhờ thế y mới có được bản lĩnhsống sót trên đời này, có thân pháp cực kỳ tinh diệu. Điều quan trọng hơn cả, ylà người hiểu rõ nhất về phương hướng và tốc độ ra tay của Ngũ Trúc trên thếgiới này.Chỉ có điều trong hàng ngàn, hàng vạn lần dạy dỗ trước đây, trong tay NgũTrúc chỉ cầm cây gậy gỗ. Còn bây giờ trong tay hắn cầm cây dùi sắt sắc bén,Phạm Nhàn không thể hoàn toàn tránh khỏi nhát đâm này, nhưng trong khoảnhkhắc ánh đen ập tới trước mặt, nhờ vào thân pháp thuần thục đến mức trở thànhbản năng, y ép buộc cơ thể xoay người, khiến đường đâm của cây dùi sắt tránhkhỏi trái tim và phổi của mình. Tuy máu tươi phun trào, nhưng thực chất chỉ làvết thương ở khoảng dưới xương sườn bên cạnh tim.Đầu Ngũ Trúc hơi cúi xuống, tấm vải đen tung bay trong làn gió lạnh buốt.Không thấy chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, cũng không biết vị tuyệt thếcường giả này có cảm thấy kinh ngạc trước chuyện con người trước mặt có thểtránh được nhát đâm của mình hay không. Trong mắt mọi người, hắn chỉ duy trìđộng tác đó, đâm xuyên Phạm Nhàn vào cây dùi sắt."Chuyện này mà nói ra, mẹ ta cũng không thể tin được." Đó là câu PhạmNhàn nói ra trong tiếng ho ra máu.Ngay sau câu nói đó, Ngũ Trúc im lặng một lúc, bỗng hỏi lạnh lùng: "Mẹngươi họ gì?"Ánh sáng như lóe lên một tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã chiếm trọn tâm tríPhạm Nhàn, khiến y thấy được hy vọng sống sót. Y nhìn chằm chằm vào tấmmàn đen, nói: "Mẹ ta họ Diệp."Ngũ Trúc không có phản ứng."Ngươi gọi cô ấy là tiểu thư." Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc thúc vẻ mặt hờhững, chẳng hiểu sao trong lòng bi thương, đau đớn hơn cả vết thương đanggánh chịu, giọng khàn khàn thê lương.Ngũ Trúc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào."Cô tên Diệp Khinh Mi. Ta tên Phạm Nhàn. Ngươi tên Ngũ Trúc." PhạmNhàn nhổ ra ngụm máu ở khóe miệng, nhìn Ngũ Trúc hung hăng nói, lại kéocăng vết thương ở ngực bụng, đau nhói dữ dội khiến mắt hoa lên.Ngũ Trúc vẫn không có phản ứng, như thể những cái tên mà hắn vốn phảirất thuộc, rất thân thiết đã biến mất khỏi trí nhớ từ lâu. Dù trước đó có nói câugì, nhưng cả người hắn lạnh lẽo như một khối băng lơ lửng giữa trời đất, sẽkhông bao giờ tan chảy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑