Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2059: Hoa kính 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì vậy, Ngũ Trúc với chiếc mũ che mặt thoạt nhìn tự do lang thang trongkinh đô nhưng thực chất rất nguy hiểm. Hắn không ra tay, không quan tâm, chỉquan sát qua tấm vải đen, quan sát đô thành xa lạ mà quen thuộc này.Ngũ Trúc đi giữa đám đông, tò mò nhìn những cây kẹo hồ lô, lắng nghe mọingười trong quán trà sôi nổi bàn luận tình hình chiến sự phương bắc. Sau đó hắnđi qua các hẻm nhỏ, đi qua đường Thiên Hà, tới ngoài rìa quảng trường hoàngcung.Hắn tò mò nghiêng đầu nhìn qua tấm vải đem, ngắm cổng chính hoàng cunghuy hoàng, không hiểu sao trong cõi lòng lạnh lẽo dâng lên tia căm phẫn khôngkìm nén được."Bốp!" Một hòn đá nhỏ ném trúng người cậu rồi nhiều hòn đá khác tiếp tụcbay tới. Lũ trẻ hư ở kinh đô hoàn toàn không biết gã đội mũ kia chính là thựcthể nguy hiểm nhất trên đời, ra sức ném đá vào hắn."Đánh thằng ngốc nào! Đánh thằng ngốc nào!"Ngũ Trúc đứng yên bất động, mặc cho đám trẻ ném đá. Hắn nhìn cổng chínhhoàng cung, đột nhiên lẩm bẩm: "Hình như nơi này gọi là Ngọ Môn, dùng đểgiết người."Đây là câu nói thứ hai của Ngũ Trúc kể từ khi rời Thần Miếu, không ai nghethấy cả. Hắn chỉ nhớ nơi này từng gọi là Ngọ Môn, từng có rất nhiều người chếtở đây, đó là một câu chuyện rất xa xưa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hậu viên Diệp phủ.Đôi mắt Diệp Hoàn co rút lại, nhìn chằm chằm vào gã bộ hạ áo xanh. Hắnkhông ngờ sau khi bị nhận ra, đối phương lại dám quay lại đối diện mình, thayvì vượt tường chạy trốn ngay lập tức.Phạm Nhàn bình tĩnh xoay người lại, trong mắt chỉ có vẻ điềm tĩnh, khôngcòn cảm xúc nào khác. Y nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi xa lạ trước mặt, lập tức nhậnra đối phương, có thể đến tìm Diệp Linh Nhi mà không cần thông báo, trongDiệp gia chỉ có hai nam nhân già trẻ, nếu không phải Diệp Trọng thì chắc chắnlà Diệp Hoàn, vị tướng trẻ được vô số tướng sĩ Khánh Quốc kính phục trongnăm qua.Nếu là một năm trước, hoặc cách đây lâu hơn nữa, Phạm Nhàn và DiệpHoàn, có lẽ hai người trẻ tuổi cường hãn nhất Nam Khánh sẽ cảm thấy đồngcảm với nhau như Phạm Nhàn với Đại hoàng tử ngày trước, từ ban đầu có thùoán, cuối cùng vì tính tình nên càng ngày càng thân thiết.Nhưng hôm nay không thể như vậy được nữa, Phạm Nhàn hiện là kẻ phảnbội Nam Khánh, là tội nhân thập ác bất xá; còn Diệp Hoàn là vị tướng lĩnh trẻtuổi vụt sáng, được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất trong thế hệ trẻ. Quan trọngnhất là sau chuyến đi dài trên tuyết dường như Phạm Nhàn đã xem thường mọithứ trên đời, đôi mắt chỉ còn vẻ bình thản và lãnh đạm.Thái độ bình thản đó đại diện cho sự tự tin mạnh mẽ, nhưng trong mắt DiệpHoàn lại là vẻ khinh thường sâu sắc. Cơn tức giận do bất mãn kiềm nén suốtnhững ngày qua bỗng trào dâng khắp người hắn. Nhưng cơn thịnh nộ không làmsuy giảm phán đoán của hắn, chỉ khiến hắn thêm tỉnh táo."Phạm Nhàn ở đây!" Diệp Hoàn hét lớn. Dù rất muốn đấu một trận côngbằng với Phạm Nhàn, nhưng hắn sẽ không mắc sai lầm như vậy. Đối với triềuđình Nam Khánh, Phạm Nhàn như một cái xương cá nghẹn ngang cổ họng, bắthoặc giết được y mới là điều Diệp Hoàn mong muốn nhất.Hoàng đế bệ hạ từng nói, nếu người này không chết, thánh tâm khó yên. Vớitư cách bề tôi, Diệp Hoàn nhất định phải đè nén lòng tự tôn của mình. Vì vậysau khi hô to thông báo cho thân binh ngoài vườn, lập tức hắn lùi lại để chặnđường lui của Phạm Nhàn. Dù phải dùng cách khuất nhục này, hắn cũng muốntranh thủ thêm thời gian.Chỉ cần thân binh đến, kinh đô sẽ vang lên báo động, Diệp Hoàn không tinPhạm Nhàn có thể trốn thoát. Phạm Nhàn cũng rõ điều đó, nên khi Diệp Hoànlạnh lùng lên tiếng, y đã lao tới.Phạm Nhàn như làn khói bay đến, dù nhẹ nhàng nhưng bóng hình ấy lại toátra khí thế lạnh lẽo đáng sợ, xé rách không khí lạnh lẽo của mùa thu, cũng xérách vẻ yên bình trong vườn.Khí thế mạnh mẽ đáng sợ ấy khiến Diệp Hoàn đang lui lại ba bước híp mắtlại, dường như cảm nhận được luồng gió lạnh buốt như lưỡi đao băng trướcmặt. Trong lòng kinh ngạc nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh bất biến. Hắn khôngkịp rút kiếm, hai tay chắn ngang trước người, tay trái úp lên tay phải tạo thànhmột lá chắn cứng rắn, ngăn trước nắm đấm của Phạm Nhàn.Lá chắn vừa hình thành, như xích sắt ngăn sông, một luồng khí thế sắc bénmạnh mẽ tự nhiên phát ra, đỡ lấy cú đấm hùng hổ của Phạm Nhàn, khiến nógiống như khúc gỗ trôi vô thường trên sông, dù mãnh liệt nhưng hoàn toànkhông thể phá vỡ lá chắn sắt.Đôi mắt Phạm Nhàn đang trên không trung cũng híp lại. Y từng học ĐạiPhách Quan của Diệp gia nhiều năm, hiểu rất rõ về công phu truyền thống củadòng họ Diệp, nhưng ban đầu Diệp Hoàn giả vờ yếu thế rồi đột ngột dựng lênmột bức tường chắn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì vậy, Ngũ Trúc với chiếc mũ che mặt thoạt nhìn tự do lang thang trongkinh đô nhưng thực chất rất nguy hiểm. Hắn không ra tay, không quan tâm, chỉquan sát qua tấm vải đen, quan sát đô thành xa lạ mà quen thuộc này.Ngũ Trúc đi giữa đám đông, tò mò nhìn những cây kẹo hồ lô, lắng nghe mọingười trong quán trà sôi nổi bàn luận tình hình chiến sự phương bắc. Sau đó hắnđi qua các hẻm nhỏ, đi qua đường Thiên Hà, tới ngoài rìa quảng trường hoàngcung.Hắn tò mò nghiêng đầu nhìn qua tấm vải đem, ngắm cổng chính hoàng cunghuy hoàng, không hiểu sao trong cõi lòng lạnh lẽo dâng lên tia căm phẫn khôngkìm nén được."Bốp!" Một hòn đá nhỏ ném trúng người cậu rồi nhiều hòn đá khác tiếp tụcbay tới. Lũ trẻ hư ở kinh đô hoàn toàn không biết gã đội mũ kia chính là thựcthể nguy hiểm nhất trên đời, ra sức ném đá vào hắn."Đánh thằng ngốc nào! Đánh thằng ngốc nào!"Ngũ Trúc đứng yên bất động, mặc cho đám trẻ ném đá. Hắn nhìn cổng chínhhoàng cung, đột nhiên lẩm bẩm: "Hình như nơi này gọi là Ngọ Môn, dùng đểgiết người."Đây là câu nói thứ hai của Ngũ Trúc kể từ khi rời Thần Miếu, không ai nghethấy cả. Hắn chỉ nhớ nơi này từng gọi là Ngọ Môn, từng có rất nhiều người chếtở đây, đó là một câu chuyện rất xa xưa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hậu viên Diệp phủ.Đôi mắt Diệp Hoàn co rút lại, nhìn chằm chằm vào gã bộ hạ áo xanh. Hắnkhông ngờ sau khi bị nhận ra, đối phương lại dám quay lại đối diện mình, thayvì vượt tường chạy trốn ngay lập tức.Phạm Nhàn bình tĩnh xoay người lại, trong mắt chỉ có vẻ điềm tĩnh, khôngcòn cảm xúc nào khác. Y nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi xa lạ trước mặt, lập tức nhậnra đối phương, có thể đến tìm Diệp Linh Nhi mà không cần thông báo, trongDiệp gia chỉ có hai nam nhân già trẻ, nếu không phải Diệp Trọng thì chắc chắnlà Diệp Hoàn, vị tướng trẻ được vô số tướng sĩ Khánh Quốc kính phục trongnăm qua.Nếu là một năm trước, hoặc cách đây lâu hơn nữa, Phạm Nhàn và DiệpHoàn, có lẽ hai người trẻ tuổi cường hãn nhất Nam Khánh sẽ cảm thấy đồngcảm với nhau như Phạm Nhàn với Đại hoàng tử ngày trước, từ ban đầu có thùoán, cuối cùng vì tính tình nên càng ngày càng thân thiết.Nhưng hôm nay không thể như vậy được nữa, Phạm Nhàn hiện là kẻ phảnbội Nam Khánh, là tội nhân thập ác bất xá; còn Diệp Hoàn là vị tướng lĩnh trẻtuổi vụt sáng, được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất trong thế hệ trẻ. Quan trọngnhất là sau chuyến đi dài trên tuyết dường như Phạm Nhàn đã xem thường mọithứ trên đời, đôi mắt chỉ còn vẻ bình thản và lãnh đạm.Thái độ bình thản đó đại diện cho sự tự tin mạnh mẽ, nhưng trong mắt DiệpHoàn lại là vẻ khinh thường sâu sắc. Cơn tức giận do bất mãn kiềm nén suốtnhững ngày qua bỗng trào dâng khắp người hắn. Nhưng cơn thịnh nộ không làmsuy giảm phán đoán của hắn, chỉ khiến hắn thêm tỉnh táo."Phạm Nhàn ở đây!" Diệp Hoàn hét lớn. Dù rất muốn đấu một trận côngbằng với Phạm Nhàn, nhưng hắn sẽ không mắc sai lầm như vậy. Đối với triềuđình Nam Khánh, Phạm Nhàn như một cái xương cá nghẹn ngang cổ họng, bắthoặc giết được y mới là điều Diệp Hoàn mong muốn nhất.Hoàng đế bệ hạ từng nói, nếu người này không chết, thánh tâm khó yên. Vớitư cách bề tôi, Diệp Hoàn nhất định phải đè nén lòng tự tôn của mình. Vì vậysau khi hô to thông báo cho thân binh ngoài vườn, lập tức hắn lùi lại để chặnđường lui của Phạm Nhàn. Dù phải dùng cách khuất nhục này, hắn cũng muốntranh thủ thêm thời gian.Chỉ cần thân binh đến, kinh đô sẽ vang lên báo động, Diệp Hoàn không tinPhạm Nhàn có thể trốn thoát. Phạm Nhàn cũng rõ điều đó, nên khi Diệp Hoànlạnh lùng lên tiếng, y đã lao tới.Phạm Nhàn như làn khói bay đến, dù nhẹ nhàng nhưng bóng hình ấy lại toátra khí thế lạnh lẽo đáng sợ, xé rách không khí lạnh lẽo của mùa thu, cũng xérách vẻ yên bình trong vườn.Khí thế mạnh mẽ đáng sợ ấy khiến Diệp Hoàn đang lui lại ba bước híp mắtlại, dường như cảm nhận được luồng gió lạnh buốt như lưỡi đao băng trướcmặt. Trong lòng kinh ngạc nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh bất biến. Hắn khôngkịp rút kiếm, hai tay chắn ngang trước người, tay trái úp lên tay phải tạo thànhmột lá chắn cứng rắn, ngăn trước nắm đấm của Phạm Nhàn.Lá chắn vừa hình thành, như xích sắt ngăn sông, một luồng khí thế sắc bénmạnh mẽ tự nhiên phát ra, đỡ lấy cú đấm hùng hổ của Phạm Nhàn, khiến nógiống như khúc gỗ trôi vô thường trên sông, dù mãnh liệt nhưng hoàn toànkhông thể phá vỡ lá chắn sắt.Đôi mắt Phạm Nhàn đang trên không trung cũng híp lại. Y từng học ĐạiPhách Quan của Diệp gia nhiều năm, hiểu rất rõ về công phu truyền thống củadòng họ Diệp, nhưng ban đầu Diệp Hoàn giả vờ yếu thế rồi đột ngột dựng lênmột bức tường chắn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì vậy, Ngũ Trúc với chiếc mũ che mặt thoạt nhìn tự do lang thang trongkinh đô nhưng thực chất rất nguy hiểm. Hắn không ra tay, không quan tâm, chỉquan sát qua tấm vải đen, quan sát đô thành xa lạ mà quen thuộc này.Ngũ Trúc đi giữa đám đông, tò mò nhìn những cây kẹo hồ lô, lắng nghe mọingười trong quán trà sôi nổi bàn luận tình hình chiến sự phương bắc. Sau đó hắnđi qua các hẻm nhỏ, đi qua đường Thiên Hà, tới ngoài rìa quảng trường hoàngcung.Hắn tò mò nghiêng đầu nhìn qua tấm vải đem, ngắm cổng chính hoàng cunghuy hoàng, không hiểu sao trong cõi lòng lạnh lẽo dâng lên tia căm phẫn khôngkìm nén được."Bốp!" Một hòn đá nhỏ ném trúng người cậu rồi nhiều hòn đá khác tiếp tụcbay tới. Lũ trẻ hư ở kinh đô hoàn toàn không biết gã đội mũ kia chính là thựcthể nguy hiểm nhất trên đời, ra sức ném đá vào hắn."Đánh thằng ngốc nào! Đánh thằng ngốc nào!"Ngũ Trúc đứng yên bất động, mặc cho đám trẻ ném đá. Hắn nhìn cổng chínhhoàng cung, đột nhiên lẩm bẩm: "Hình như nơi này gọi là Ngọ Môn, dùng đểgiết người."Đây là câu nói thứ hai của Ngũ Trúc kể từ khi rời Thần Miếu, không ai nghethấy cả. Hắn chỉ nhớ nơi này từng gọi là Ngọ Môn, từng có rất nhiều người chếtở đây, đó là một câu chuyện rất xa xưa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hậu viên Diệp phủ.Đôi mắt Diệp Hoàn co rút lại, nhìn chằm chằm vào gã bộ hạ áo xanh. Hắnkhông ngờ sau khi bị nhận ra, đối phương lại dám quay lại đối diện mình, thayvì vượt tường chạy trốn ngay lập tức.Phạm Nhàn bình tĩnh xoay người lại, trong mắt chỉ có vẻ điềm tĩnh, khôngcòn cảm xúc nào khác. Y nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi xa lạ trước mặt, lập tức nhậnra đối phương, có thể đến tìm Diệp Linh Nhi mà không cần thông báo, trongDiệp gia chỉ có hai nam nhân già trẻ, nếu không phải Diệp Trọng thì chắc chắnlà Diệp Hoàn, vị tướng trẻ được vô số tướng sĩ Khánh Quốc kính phục trongnăm qua.Nếu là một năm trước, hoặc cách đây lâu hơn nữa, Phạm Nhàn và DiệpHoàn, có lẽ hai người trẻ tuổi cường hãn nhất Nam Khánh sẽ cảm thấy đồngcảm với nhau như Phạm Nhàn với Đại hoàng tử ngày trước, từ ban đầu có thùoán, cuối cùng vì tính tình nên càng ngày càng thân thiết.Nhưng hôm nay không thể như vậy được nữa, Phạm Nhàn hiện là kẻ phảnbội Nam Khánh, là tội nhân thập ác bất xá; còn Diệp Hoàn là vị tướng lĩnh trẻtuổi vụt sáng, được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất trong thế hệ trẻ. Quan trọngnhất là sau chuyến đi dài trên tuyết dường như Phạm Nhàn đã xem thường mọithứ trên đời, đôi mắt chỉ còn vẻ bình thản và lãnh đạm.Thái độ bình thản đó đại diện cho sự tự tin mạnh mẽ, nhưng trong mắt DiệpHoàn lại là vẻ khinh thường sâu sắc. Cơn tức giận do bất mãn kiềm nén suốtnhững ngày qua bỗng trào dâng khắp người hắn. Nhưng cơn thịnh nộ không làmsuy giảm phán đoán của hắn, chỉ khiến hắn thêm tỉnh táo."Phạm Nhàn ở đây!" Diệp Hoàn hét lớn. Dù rất muốn đấu một trận côngbằng với Phạm Nhàn, nhưng hắn sẽ không mắc sai lầm như vậy. Đối với triềuđình Nam Khánh, Phạm Nhàn như một cái xương cá nghẹn ngang cổ họng, bắthoặc giết được y mới là điều Diệp Hoàn mong muốn nhất.Hoàng đế bệ hạ từng nói, nếu người này không chết, thánh tâm khó yên. Vớitư cách bề tôi, Diệp Hoàn nhất định phải đè nén lòng tự tôn của mình. Vì vậysau khi hô to thông báo cho thân binh ngoài vườn, lập tức hắn lùi lại để chặnđường lui của Phạm Nhàn. Dù phải dùng cách khuất nhục này, hắn cũng muốntranh thủ thêm thời gian.Chỉ cần thân binh đến, kinh đô sẽ vang lên báo động, Diệp Hoàn không tinPhạm Nhàn có thể trốn thoát. Phạm Nhàn cũng rõ điều đó, nên khi Diệp Hoànlạnh lùng lên tiếng, y đã lao tới.Phạm Nhàn như làn khói bay đến, dù nhẹ nhàng nhưng bóng hình ấy lại toátra khí thế lạnh lẽo đáng sợ, xé rách không khí lạnh lẽo của mùa thu, cũng xérách vẻ yên bình trong vườn.Khí thế mạnh mẽ đáng sợ ấy khiến Diệp Hoàn đang lui lại ba bước híp mắtlại, dường như cảm nhận được luồng gió lạnh buốt như lưỡi đao băng trướcmặt. Trong lòng kinh ngạc nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh bất biến. Hắn khôngkịp rút kiếm, hai tay chắn ngang trước người, tay trái úp lên tay phải tạo thànhmột lá chắn cứng rắn, ngăn trước nắm đấm của Phạm Nhàn.Lá chắn vừa hình thành, như xích sắt ngăn sông, một luồng khí thế sắc bénmạnh mẽ tự nhiên phát ra, đỡ lấy cú đấm hùng hổ của Phạm Nhàn, khiến nógiống như khúc gỗ trôi vô thường trên sông, dù mãnh liệt nhưng hoàn toànkhông thể phá vỡ lá chắn sắt.Đôi mắt Phạm Nhàn đang trên không trung cũng híp lại. Y từng học ĐạiPhách Quan của Diệp gia nhiều năm, hiểu rất rõ về công phu truyền thống củadòng họ Diệp, nhưng ban đầu Diệp Hoàn giả vờ yếu thế rồi đột ngột dựng lênmột bức tường chắn.