Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2060: Hoa kính 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thủ thức ngăn chặn tinh diệu như vậy tuyệt đối không phải là Đại PháchQuan. Chẳng lẽ là tán thủ của Diệp Lưu Vân? Bí kíp của Đại tông sư để lại, liệucó phải vị tướng trẻ này đã học được?Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, nhưng tay vẫn không chậm lại. Lá chắntrước mặt phát ra khí thế quá mạnh mẽ, y biết mình khó có thể phá vỡ phòngthủ của đối phương chỉ bằng một chiêu. Lưu Vân tán thủ nguy hiểm ở chỗ thựcthế biến ảo vô thường, nếu bị chặn đứng, e rằng đòn phản công tiếp theo sẽnhanh hơn mình.Điều quan trọng hơn là Lưu Vân tán thủ phản kích uyển chuyển như mâytrôi, không ai nắm được quỹ tích thực. Dù Phạm Nhàn không sợ, nhưng nếu bịvây khốn dù chỉ trong chốc lát, y cũng khó thoát ra được. Rõ ràng Diệp Hoànsẵn sàng kìm chân y rồi hợp sức với người khác cùng đánh.o O oVèo một tiếng, giống như bày ra ảo thuật, một mũi tên nhỏ màu đen bất ngờphóng ra từ trong ống tay áo Phạm Nhàn, vượt qua cả vận tốc nắm đấm của yrồi "keng" một tiếng bắn trúng cánh tay của Diệp Hoàn.Đòn này rất âm hiểm, đây vốn là tính cách của Phạm Nhàn. Nhưng tiếng"keng" lại cho thấy có vấn đề, mũi tên nhỏ bị độc kia giống như bắn vào khúcgỗ, chỉ để lại một chấm đỏ nhỏ trên đôi bàn tay đầy chai sạn mà vẫn trắng nõncủa Diệp Hoàn rồi rơi tụt xuống.Sau khi luyện tán thủ của Diệp Lưu Vân đến cảnh giới cực cao có thể chếngự được một nhát kiếm hung ác của Tứ Cố Kiếm. Rõ ràng đứa cháu trai DiệpHoàn chưa đạt đến cảnh giới ấy, nhưng khi đối mặt với mũi nỏ âm hiểm củaPhạm Nhàn, hắn vẫn thể hiện lực lượng phi thường.Sau tia sáng đen là tia sáng trắng, xoẹt một tiếng, nắm đấm của Phạm Nhànbất ngờ nới rộng, một con dao găm đen đâm thẳng xuống.Diệp Hoàn vẫn bình thản, không hề rung động, đôi bàn tay đang giao nhaudần trở nên mềm mại, hóa thành hai đám mây nhẹ bay trên trời, kề sát bên condao găm đen kia, khiến lực lượng ngàn cân thô bạo của Phạm Nhàn như rơixuống vũng bùn, chẳng làm gợn lên chút sóng nào.Y càng mạnh bạo, Diệp Hoàn càng bình thản, lần đầu tiên Phạm Nhàn đốimặt trăng sáng trên sông lớn, gió mát thổi qua núi chân chính của Diệp gia, quảthật không thể tiến thêm bước nào!o O oChân phải Phạm Nhàn đạp mạnh xuống nền đá giữa hai người, nền đá vỡtan tựa mạng nhện! Sắc mặt y vẫn bình thản, ngón tay út tay phải khéo léo vươnra, Tiểu Thủ Đoạn xuất hiện nhanh như chớp, con dao găm đen vẽ một vòngcung thê lương trên đầu ngón tay.Lúc này hai người đã cách nhau trong gang tấc, Diệp Hoàn không lối thoát,Phạm Nhàn buộc phải mở đường máu, cả hai đều nâng tu vi cảnh giới lên tộtđỉnh chỉ trong khoảnh khắc.Dao găm đen mang theo kình khí cực kỳ thê lương, vừa chém xuống, đôibàn tay Diệp Hoàn bỗng như hai gốc cây già, cành khô sần sùi nở rộ, liên tục đỡlấy hàng chục nhát chém từ con dao đen, nhưng trên những ngón tay nhăn nheoấy không hề có vết thương!Cho khoảnh khắc này, khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên, nở một nụ cười,trong nụ cười ấy chỉ có vẻ bình tĩnh và tự tin, cùng với lực lượng cường đại màthái độ tự tin ấy bộc lộ. Dao găm màu đen trên đầu ngón tay liên tiếp chém hàngchục nhát, tất cả đều bị đỡ lấy, y lại mượn thế thu hồi dao găm, tay trái luônbình thản buông thõng bên hông, nắm chặt thành quyền, không hề phối hợp bấtkỳ góc độ tinh diệu nào, cũng không lồng ghép bất kỳ kỹ xảo nào mà các vị Đạitông sư truyền dạy, chỉ gồng mình hung hăng đánh tới.Ầm một tiếng, nắm đấm trái của Phạm Nhàn hung hăng đập xuống hai cánhtay mà Diệp Hoàn vừa kịp dựng lên trong chớp mắt!Giữa hai vị trẻ tuổi cường đại, trận đấu đã tiến tới giai đoạn thử thách nềntảng công phu võ đạo, Phạm Nhàn vứt bỏ mọi cảm xúc và kỹ xảo bề ngoài,hoàn toàn không chịu nói lý, cực kỳ ương ngạnh khăng khăng dùng chân khítrong người đấu với Diệp Hoàn.Quyền và bàn tay va chạm vào nhau mà chẳng chút trở ngại.Sắc mặt Diệp Hoàn thoáng đen xì rồi nhanh chóng trắng bệch, chân tráigiẫm mạnh ra phía sau, hai tay dang ra phía trước, chân sau như gốc cây cứngrắn đóng sâu trong đá, đôi tay như tấm sắt, ngăn cản mọi đòn thế đánh tới.Thân thể Phạm Nhàn vẫn nhàn nhã tự tại, giống như trong lúc tức giận yđánh ra một quyền vô cùng thiếu suy nghĩ. Hai chân vẫn lung tung không ra thếtấn, thân hình vẫn vô định.Một cơn sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa từ hai người trong vườn ra bênngoài, vù một tiếng, gió thu dữ dội, không chỉ biết đã làm bao nhiêu đá vụn vàlá rụng bay tung tóe.Ánh mắt Phạm Nhàn sáng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi đen sạmgần trong gang tấc của Diệp Hoàn, dường như y cũng không ngờ chân khí trongngười Diệp Hoàn lại cường hãn đến thế, sau khi liên tiếp chặn đứng hai chiêucủa mình, vẫn có thể chống đỡ nổi một quyền bá đạo mà y đã tích lực bao lâu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thủ thức ngăn chặn tinh diệu như vậy tuyệt đối không phải là Đại PháchQuan. Chẳng lẽ là tán thủ của Diệp Lưu Vân? Bí kíp của Đại tông sư để lại, liệucó phải vị tướng trẻ này đã học được?Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, nhưng tay vẫn không chậm lại. Lá chắntrước mặt phát ra khí thế quá mạnh mẽ, y biết mình khó có thể phá vỡ phòngthủ của đối phương chỉ bằng một chiêu. Lưu Vân tán thủ nguy hiểm ở chỗ thựcthế biến ảo vô thường, nếu bị chặn đứng, e rằng đòn phản công tiếp theo sẽnhanh hơn mình.Điều quan trọng hơn là Lưu Vân tán thủ phản kích uyển chuyển như mâytrôi, không ai nắm được quỹ tích thực. Dù Phạm Nhàn không sợ, nhưng nếu bịvây khốn dù chỉ trong chốc lát, y cũng khó thoát ra được. Rõ ràng Diệp Hoànsẵn sàng kìm chân y rồi hợp sức với người khác cùng đánh.o O oVèo một tiếng, giống như bày ra ảo thuật, một mũi tên nhỏ màu đen bất ngờphóng ra từ trong ống tay áo Phạm Nhàn, vượt qua cả vận tốc nắm đấm của yrồi "keng" một tiếng bắn trúng cánh tay của Diệp Hoàn.Đòn này rất âm hiểm, đây vốn là tính cách của Phạm Nhàn. Nhưng tiếng"keng" lại cho thấy có vấn đề, mũi tên nhỏ bị độc kia giống như bắn vào khúcgỗ, chỉ để lại một chấm đỏ nhỏ trên đôi bàn tay đầy chai sạn mà vẫn trắng nõncủa Diệp Hoàn rồi rơi tụt xuống.Sau khi luyện tán thủ của Diệp Lưu Vân đến cảnh giới cực cao có thể chếngự được một nhát kiếm hung ác của Tứ Cố Kiếm. Rõ ràng đứa cháu trai DiệpHoàn chưa đạt đến cảnh giới ấy, nhưng khi đối mặt với mũi nỏ âm hiểm củaPhạm Nhàn, hắn vẫn thể hiện lực lượng phi thường.Sau tia sáng đen là tia sáng trắng, xoẹt một tiếng, nắm đấm của Phạm Nhànbất ngờ nới rộng, một con dao găm đen đâm thẳng xuống.Diệp Hoàn vẫn bình thản, không hề rung động, đôi bàn tay đang giao nhaudần trở nên mềm mại, hóa thành hai đám mây nhẹ bay trên trời, kề sát bên condao găm đen kia, khiến lực lượng ngàn cân thô bạo của Phạm Nhàn như rơixuống vũng bùn, chẳng làm gợn lên chút sóng nào.Y càng mạnh bạo, Diệp Hoàn càng bình thản, lần đầu tiên Phạm Nhàn đốimặt trăng sáng trên sông lớn, gió mát thổi qua núi chân chính của Diệp gia, quảthật không thể tiến thêm bước nào!o O oChân phải Phạm Nhàn đạp mạnh xuống nền đá giữa hai người, nền đá vỡtan tựa mạng nhện! Sắc mặt y vẫn bình thản, ngón tay út tay phải khéo léo vươnra, Tiểu Thủ Đoạn xuất hiện nhanh như chớp, con dao găm đen vẽ một vòngcung thê lương trên đầu ngón tay.Lúc này hai người đã cách nhau trong gang tấc, Diệp Hoàn không lối thoát,Phạm Nhàn buộc phải mở đường máu, cả hai đều nâng tu vi cảnh giới lên tộtđỉnh chỉ trong khoảnh khắc.Dao găm đen mang theo kình khí cực kỳ thê lương, vừa chém xuống, đôibàn tay Diệp Hoàn bỗng như hai gốc cây già, cành khô sần sùi nở rộ, liên tục đỡlấy hàng chục nhát chém từ con dao đen, nhưng trên những ngón tay nhăn nheoấy không hề có vết thương!Cho khoảnh khắc này, khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên, nở một nụ cười,trong nụ cười ấy chỉ có vẻ bình tĩnh và tự tin, cùng với lực lượng cường đại màthái độ tự tin ấy bộc lộ. Dao găm màu đen trên đầu ngón tay liên tiếp chém hàngchục nhát, tất cả đều bị đỡ lấy, y lại mượn thế thu hồi dao găm, tay trái luônbình thản buông thõng bên hông, nắm chặt thành quyền, không hề phối hợp bấtkỳ góc độ tinh diệu nào, cũng không lồng ghép bất kỳ kỹ xảo nào mà các vị Đạitông sư truyền dạy, chỉ gồng mình hung hăng đánh tới.Ầm một tiếng, nắm đấm trái của Phạm Nhàn hung hăng đập xuống hai cánhtay mà Diệp Hoàn vừa kịp dựng lên trong chớp mắt!Giữa hai vị trẻ tuổi cường đại, trận đấu đã tiến tới giai đoạn thử thách nềntảng công phu võ đạo, Phạm Nhàn vứt bỏ mọi cảm xúc và kỹ xảo bề ngoài,hoàn toàn không chịu nói lý, cực kỳ ương ngạnh khăng khăng dùng chân khítrong người đấu với Diệp Hoàn.Quyền và bàn tay va chạm vào nhau mà chẳng chút trở ngại.Sắc mặt Diệp Hoàn thoáng đen xì rồi nhanh chóng trắng bệch, chân tráigiẫm mạnh ra phía sau, hai tay dang ra phía trước, chân sau như gốc cây cứngrắn đóng sâu trong đá, đôi tay như tấm sắt, ngăn cản mọi đòn thế đánh tới.Thân thể Phạm Nhàn vẫn nhàn nhã tự tại, giống như trong lúc tức giận yđánh ra một quyền vô cùng thiếu suy nghĩ. Hai chân vẫn lung tung không ra thếtấn, thân hình vẫn vô định.Một cơn sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa từ hai người trong vườn ra bênngoài, vù một tiếng, gió thu dữ dội, không chỉ biết đã làm bao nhiêu đá vụn vàlá rụng bay tung tóe.Ánh mắt Phạm Nhàn sáng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi đen sạmgần trong gang tấc của Diệp Hoàn, dường như y cũng không ngờ chân khí trongngười Diệp Hoàn lại cường hãn đến thế, sau khi liên tiếp chặn đứng hai chiêucủa mình, vẫn có thể chống đỡ nổi một quyền bá đạo mà y đã tích lực bao lâu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thủ thức ngăn chặn tinh diệu như vậy tuyệt đối không phải là Đại PháchQuan. Chẳng lẽ là tán thủ của Diệp Lưu Vân? Bí kíp của Đại tông sư để lại, liệucó phải vị tướng trẻ này đã học được?Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, nhưng tay vẫn không chậm lại. Lá chắntrước mặt phát ra khí thế quá mạnh mẽ, y biết mình khó có thể phá vỡ phòngthủ của đối phương chỉ bằng một chiêu. Lưu Vân tán thủ nguy hiểm ở chỗ thựcthế biến ảo vô thường, nếu bị chặn đứng, e rằng đòn phản công tiếp theo sẽnhanh hơn mình.Điều quan trọng hơn là Lưu Vân tán thủ phản kích uyển chuyển như mâytrôi, không ai nắm được quỹ tích thực. Dù Phạm Nhàn không sợ, nhưng nếu bịvây khốn dù chỉ trong chốc lát, y cũng khó thoát ra được. Rõ ràng Diệp Hoànsẵn sàng kìm chân y rồi hợp sức với người khác cùng đánh.o O oVèo một tiếng, giống như bày ra ảo thuật, một mũi tên nhỏ màu đen bất ngờphóng ra từ trong ống tay áo Phạm Nhàn, vượt qua cả vận tốc nắm đấm của yrồi "keng" một tiếng bắn trúng cánh tay của Diệp Hoàn.Đòn này rất âm hiểm, đây vốn là tính cách của Phạm Nhàn. Nhưng tiếng"keng" lại cho thấy có vấn đề, mũi tên nhỏ bị độc kia giống như bắn vào khúcgỗ, chỉ để lại một chấm đỏ nhỏ trên đôi bàn tay đầy chai sạn mà vẫn trắng nõncủa Diệp Hoàn rồi rơi tụt xuống.Sau khi luyện tán thủ của Diệp Lưu Vân đến cảnh giới cực cao có thể chếngự được một nhát kiếm hung ác của Tứ Cố Kiếm. Rõ ràng đứa cháu trai DiệpHoàn chưa đạt đến cảnh giới ấy, nhưng khi đối mặt với mũi nỏ âm hiểm củaPhạm Nhàn, hắn vẫn thể hiện lực lượng phi thường.Sau tia sáng đen là tia sáng trắng, xoẹt một tiếng, nắm đấm của Phạm Nhànbất ngờ nới rộng, một con dao găm đen đâm thẳng xuống.Diệp Hoàn vẫn bình thản, không hề rung động, đôi bàn tay đang giao nhaudần trở nên mềm mại, hóa thành hai đám mây nhẹ bay trên trời, kề sát bên condao găm đen kia, khiến lực lượng ngàn cân thô bạo của Phạm Nhàn như rơixuống vũng bùn, chẳng làm gợn lên chút sóng nào.Y càng mạnh bạo, Diệp Hoàn càng bình thản, lần đầu tiên Phạm Nhàn đốimặt trăng sáng trên sông lớn, gió mát thổi qua núi chân chính của Diệp gia, quảthật không thể tiến thêm bước nào!o O oChân phải Phạm Nhàn đạp mạnh xuống nền đá giữa hai người, nền đá vỡtan tựa mạng nhện! Sắc mặt y vẫn bình thản, ngón tay út tay phải khéo léo vươnra, Tiểu Thủ Đoạn xuất hiện nhanh như chớp, con dao găm đen vẽ một vòngcung thê lương trên đầu ngón tay.Lúc này hai người đã cách nhau trong gang tấc, Diệp Hoàn không lối thoát,Phạm Nhàn buộc phải mở đường máu, cả hai đều nâng tu vi cảnh giới lên tộtđỉnh chỉ trong khoảnh khắc.Dao găm đen mang theo kình khí cực kỳ thê lương, vừa chém xuống, đôibàn tay Diệp Hoàn bỗng như hai gốc cây già, cành khô sần sùi nở rộ, liên tục đỡlấy hàng chục nhát chém từ con dao đen, nhưng trên những ngón tay nhăn nheoấy không hề có vết thương!Cho khoảnh khắc này, khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên, nở một nụ cười,trong nụ cười ấy chỉ có vẻ bình tĩnh và tự tin, cùng với lực lượng cường đại màthái độ tự tin ấy bộc lộ. Dao găm màu đen trên đầu ngón tay liên tiếp chém hàngchục nhát, tất cả đều bị đỡ lấy, y lại mượn thế thu hồi dao găm, tay trái luônbình thản buông thõng bên hông, nắm chặt thành quyền, không hề phối hợp bấtkỳ góc độ tinh diệu nào, cũng không lồng ghép bất kỳ kỹ xảo nào mà các vị Đạitông sư truyền dạy, chỉ gồng mình hung hăng đánh tới.Ầm một tiếng, nắm đấm trái của Phạm Nhàn hung hăng đập xuống hai cánhtay mà Diệp Hoàn vừa kịp dựng lên trong chớp mắt!Giữa hai vị trẻ tuổi cường đại, trận đấu đã tiến tới giai đoạn thử thách nềntảng công phu võ đạo, Phạm Nhàn vứt bỏ mọi cảm xúc và kỹ xảo bề ngoài,hoàn toàn không chịu nói lý, cực kỳ ương ngạnh khăng khăng dùng chân khítrong người đấu với Diệp Hoàn.Quyền và bàn tay va chạm vào nhau mà chẳng chút trở ngại.Sắc mặt Diệp Hoàn thoáng đen xì rồi nhanh chóng trắng bệch, chân tráigiẫm mạnh ra phía sau, hai tay dang ra phía trước, chân sau như gốc cây cứngrắn đóng sâu trong đá, đôi tay như tấm sắt, ngăn cản mọi đòn thế đánh tới.Thân thể Phạm Nhàn vẫn nhàn nhã tự tại, giống như trong lúc tức giận yđánh ra một quyền vô cùng thiếu suy nghĩ. Hai chân vẫn lung tung không ra thếtấn, thân hình vẫn vô định.Một cơn sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa từ hai người trong vườn ra bênngoài, vù một tiếng, gió thu dữ dội, không chỉ biết đã làm bao nhiêu đá vụn vàlá rụng bay tung tóe.Ánh mắt Phạm Nhàn sáng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi đen sạmgần trong gang tấc của Diệp Hoàn, dường như y cũng không ngờ chân khí trongngười Diệp Hoàn lại cường hãn đến thế, sau khi liên tiếp chặn đứng hai chiêucủa mình, vẫn có thể chống đỡ nổi một quyền bá đạo mà y đã tích lực bao lâu.