Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…
Chương 504
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Văn phòng làm việc của Hứa Diệu Nhi không lớn lắm, trên bàn làm việc đặt một bức ảnh đóng khung, đó là bức ảnh chụp một mình cô ta, mặt bàn gọn sàng sạch sẽ. Cô ta giơ tay nhìn đồng hồ một chút: "Chúng tôi có một cuộc họp vào lúc 8 giờ 40 phút, bây giờ tôi còn hai mươi phút.""Con thật sự yêu đương với Liêu Nhã Triết?"Hứa Diệu Nhi gật đầu: "Đúng ra mà nói là xác nhận mối quan hệ. Tôi hy vọng sẽ được ngài và mẹ chúc phúc.""Bố nói cho con biết, bố không có cách nào để đồng ý. Con có biết không, cha con nhà họ Liêu đang xúi giục con thoát khỏi mối quan hệ bố con chúng ta, rồi sau đó có thể hoàn toàn khống chế con?""Tôi không nghĩ là như vậy. Liêu tiên sinh và Nhã Triết đều đối xử với tôi rất chân thành." Hứa Diệu Nhi bình tĩnh nói.Hứa Hạt hít một hơi thật sâu: "Bố đã sớm nói với con, Liêu Kế Khánh là một con cáo già. Bố đã từng cướp ông chủ Chu từ trong tay của ông ta nên ông ta mới ghi hận trong lòng. Con có biết hôm qua sau khi xong việc thì ông ta đã tìm vài ông chủ khác cùng nhau uy h.i.ế.p ông chủ Chu không?"Việc này Liêu Nhã Triết không có nói cho cô biết, Hứa Diệu Nhi nói: "Phải không?""Ông chủ Chu đã trút hết một tức giận lên đầu bố. Ông ta muốn chuyển nguồn tài chính ra ngoài."Hứa Diệu Nhi vô cùng bình tĩnh nói: "Trong mắt người làm ăn chỉ có tiền, ngài có thể kiếm được nhiều tiền cho ông ta như vậy, dễ gì ông ta có thể rút nguồn tài chính đi chỗ khác? Nếu ngài không kiếm được tiền mà đưa con gái mình cho ông ta thì ông ta vẫn sẽ đi thôi. Chúng ta đều dựa vào bản lĩnh để ăn bát cơm này. Tài chính không thể nói bằng miệng mà bỏ phiếu bằng chân (*). Theo như lời ngài nói, khi tôi bị người ta sỉ nhục, Nhã Triết và Phàn Kỳ đã thay tôi đánh người ta, mặc dù Liêu tiên sinh không nói gì ở hiện trường, nhưng ông ấy đã tìm người giải quyết những việc sau đó. Còn ngài thì sao? Ngài đã làm gì cho con gái mình chưa?"(*) Bỏ phiếu bằng chân: là lặng lẽ (hoặc thi thoảng ồn ào) rời khỏi nơi nào đó, một cửa hàng, một nơi làm việc, thậm chí một nước, để bày tỏ thái độ. Đó là một lựa chọn, một quyền đôi khi rất mạnh và rất hữu hiệu của con người mà khỏi phải tranh cãi, nêu lý lẽ dài dòng."Cái đó mà là nói chuyện vì con sao? Ông ta chính là muốn tạo lỗ hổng để mối quan hệ bố con chúng ta không thể cứu vãn được nữa đó."Đang nói chuyện thì cửa phòng Hứa Diệu Nhi bị đẩy ra, Liêu Kế Khánh thấy Hứa Hạt thì gật gật đầu: "Tôi nói hai câu với Diêu Nhi xong sẽ đi.""Liêu tiên sinh, là chuyện gì vậy ạ?”Liêu Kế Khánh nói với Hứa Diệu Nhi: "Ông chủ Phó vừa mới gọi điện cho ta, nói rằng ông chủ Chu muốn chuyển tiền vốn về Diêu Hoa, tôi đã hẹn ông ta vào lúc 11 giờ, tôi muốn đề cử cô tới quản lý tài khoản của ông ta. Cô sắp xếp thời gian một chút, chúng ta sẽ xuất phát vào lúc 10 giờ 40 phút.""Ok."Liêu Kế Khánh nói xong thì đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, Hứa Diệu đứng lên nhìn Hứa Hạt: "Bố, đây là trò đùa của thế giới này đấy, chỉ vì cái lợi trước mắt. Ở trong thế giới như vậy, còn có người để ý mình, che chở mình, điều đó thật sự là vô cùng trân quý. Tuy lời chúc phúc của ngài và mẹ rất quan trọng với con nhưng con lại càng trân trọng các mối quan hệ không cùng huyết thống nguyện ý che mưa chắn gió cho tôi khi tôi gặp khó khăn. Tôi sẽ tiễn ngài ra ngoài rồi đi họp."Ông chủ Chu rất tức giận khi con trai mình bị đánh, nhưng mà việc này cũng do cái mỏ hỗn của thằng nhóc đó, nên quản cái miệng của mình lại. Hứa Diệu Nhi là người mà nó có thể đánh giá được sao?Từ khi chương trình “Ai là thần chứng khoán” phát sóng, tiết mục của Phàn Kỳ ở Diêu Hoa là một tiết mục nhất kỵ tuyệt trần (*), vợ chồng Dung Viễn và Hứa Hạt muốn nhờ vào quan hệ của Diêu Hoa đã bỏ ra một lượng lớn khách hàng chính.
Văn phòng làm việc của Hứa Diệu Nhi không lớn lắm, trên bàn làm việc đặt một bức ảnh đóng khung, đó là bức ảnh chụp một mình cô ta, mặt bàn gọn sàng sạch sẽ. Cô ta giơ tay nhìn đồng hồ một chút: "Chúng tôi có một cuộc họp vào lúc 8 giờ 40 phút, bây giờ tôi còn hai mươi phút."
"Con thật sự yêu đương với Liêu Nhã Triết?"
Hứa Diệu Nhi gật đầu: "Đúng ra mà nói là xác nhận mối quan hệ. Tôi hy vọng sẽ được ngài và mẹ chúc phúc."
"Bố nói cho con biết, bố không có cách nào để đồng ý. Con có biết không, cha con nhà họ Liêu đang xúi giục con thoát khỏi mối quan hệ bố con chúng ta, rồi sau đó có thể hoàn toàn khống chế con?"
"Tôi không nghĩ là như vậy. Liêu tiên sinh và Nhã Triết đều đối xử với tôi rất chân thành." Hứa Diệu Nhi bình tĩnh nói.
Hứa Hạt hít một hơi thật sâu: "Bố đã sớm nói với con, Liêu Kế Khánh là một con cáo già. Bố đã từng cướp ông chủ Chu từ trong tay của ông ta nên ông ta mới ghi hận trong lòng. Con có biết hôm qua sau khi xong việc thì ông ta đã tìm vài ông chủ khác cùng nhau uy h.i.ế.p ông chủ Chu không?"
Việc này Liêu Nhã Triết không có nói cho cô biết, Hứa Diệu Nhi nói: "Phải không?"
"Ông chủ Chu đã trút hết một tức giận lên đầu bố. Ông ta muốn chuyển nguồn tài chính ra ngoài."
Hứa Diệu Nhi vô cùng bình tĩnh nói: "Trong mắt người làm ăn chỉ có tiền, ngài có thể kiếm được nhiều tiền cho ông ta như vậy, dễ gì ông ta có thể rút nguồn tài chính đi chỗ khác? Nếu ngài không kiếm được tiền mà đưa con gái mình cho ông ta thì ông ta vẫn sẽ đi thôi. Chúng ta đều dựa vào bản lĩnh để ăn bát cơm này. Tài chính không thể nói bằng miệng mà bỏ phiếu bằng chân (*). Theo như lời ngài nói, khi tôi bị người ta sỉ nhục, Nhã Triết và Phàn Kỳ đã thay tôi đánh người ta, mặc dù Liêu tiên sinh không nói gì ở hiện trường, nhưng ông ấy đã tìm người giải quyết những việc sau đó. Còn ngài thì sao? Ngài đã làm gì cho con gái mình chưa?"
(*) Bỏ phiếu bằng chân: là lặng lẽ (hoặc thi thoảng ồn ào) rời khỏi nơi nào đó, một cửa hàng, một nơi làm việc, thậm chí một nước, để bày tỏ thái độ. Đó là một lựa chọn, một quyền đôi khi rất mạnh và rất hữu hiệu của con người mà khỏi phải tranh cãi, nêu lý lẽ dài dòng.
"Cái đó mà là nói chuyện vì con sao? Ông ta chính là muốn tạo lỗ hổng để mối quan hệ bố con chúng ta không thể cứu vãn được nữa đó."
Đang nói chuyện thì cửa phòng Hứa Diệu Nhi bị đẩy ra, Liêu Kế Khánh thấy Hứa Hạt thì gật gật đầu: "Tôi nói hai câu với Diêu Nhi xong sẽ đi."
"Liêu tiên sinh, là chuyện gì vậy ạ?”
Liêu Kế Khánh nói với Hứa Diệu Nhi: "Ông chủ Phó vừa mới gọi điện cho ta, nói rằng ông chủ Chu muốn chuyển tiền vốn về Diêu Hoa, tôi đã hẹn ông ta vào lúc 11 giờ, tôi muốn đề cử cô tới quản lý tài khoản của ông ta. Cô sắp xếp thời gian một chút, chúng ta sẽ xuất phát vào lúc 10 giờ 40 phút."
"Ok."Liêu Kế Khánh nói xong thì đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, Hứa Diệu đứng lên nhìn Hứa Hạt: "Bố, đây là trò đùa của thế giới này đấy, chỉ vì cái lợi trước mắt. Ở trong thế giới như vậy, còn có người để ý mình, che chở mình, điều đó thật sự là vô cùng trân quý. Tuy lời chúc phúc của ngài và mẹ rất quan trọng với con nhưng con lại càng trân trọng các mối quan hệ không cùng huyết thống nguyện ý che mưa chắn gió cho tôi khi tôi gặp khó khăn. Tôi sẽ tiễn ngài ra ngoài rồi đi họp."
Ông chủ Chu rất tức giận khi con trai mình bị đánh, nhưng mà việc này cũng do cái mỏ hỗn của thằng nhóc đó, nên quản cái miệng của mình lại. Hứa Diệu Nhi là người mà nó có thể đánh giá được sao?Từ khi chương trình “Ai là thần chứng khoán” phát sóng, tiết mục của Phàn Kỳ ở Diêu Hoa là một tiết mục nhất kỵ tuyệt trần (*), vợ chồng Dung Viễn và Hứa Hạt muốn nhờ vào quan hệ của Diêu Hoa đã bỏ ra một lượng lớn khách hàng chính.
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Văn phòng làm việc của Hứa Diệu Nhi không lớn lắm, trên bàn làm việc đặt một bức ảnh đóng khung, đó là bức ảnh chụp một mình cô ta, mặt bàn gọn sàng sạch sẽ. Cô ta giơ tay nhìn đồng hồ một chút: "Chúng tôi có một cuộc họp vào lúc 8 giờ 40 phút, bây giờ tôi còn hai mươi phút.""Con thật sự yêu đương với Liêu Nhã Triết?"Hứa Diệu Nhi gật đầu: "Đúng ra mà nói là xác nhận mối quan hệ. Tôi hy vọng sẽ được ngài và mẹ chúc phúc.""Bố nói cho con biết, bố không có cách nào để đồng ý. Con có biết không, cha con nhà họ Liêu đang xúi giục con thoát khỏi mối quan hệ bố con chúng ta, rồi sau đó có thể hoàn toàn khống chế con?""Tôi không nghĩ là như vậy. Liêu tiên sinh và Nhã Triết đều đối xử với tôi rất chân thành." Hứa Diệu Nhi bình tĩnh nói.Hứa Hạt hít một hơi thật sâu: "Bố đã sớm nói với con, Liêu Kế Khánh là một con cáo già. Bố đã từng cướp ông chủ Chu từ trong tay của ông ta nên ông ta mới ghi hận trong lòng. Con có biết hôm qua sau khi xong việc thì ông ta đã tìm vài ông chủ khác cùng nhau uy h.i.ế.p ông chủ Chu không?"Việc này Liêu Nhã Triết không có nói cho cô biết, Hứa Diệu Nhi nói: "Phải không?""Ông chủ Chu đã trút hết một tức giận lên đầu bố. Ông ta muốn chuyển nguồn tài chính ra ngoài."Hứa Diệu Nhi vô cùng bình tĩnh nói: "Trong mắt người làm ăn chỉ có tiền, ngài có thể kiếm được nhiều tiền cho ông ta như vậy, dễ gì ông ta có thể rút nguồn tài chính đi chỗ khác? Nếu ngài không kiếm được tiền mà đưa con gái mình cho ông ta thì ông ta vẫn sẽ đi thôi. Chúng ta đều dựa vào bản lĩnh để ăn bát cơm này. Tài chính không thể nói bằng miệng mà bỏ phiếu bằng chân (*). Theo như lời ngài nói, khi tôi bị người ta sỉ nhục, Nhã Triết và Phàn Kỳ đã thay tôi đánh người ta, mặc dù Liêu tiên sinh không nói gì ở hiện trường, nhưng ông ấy đã tìm người giải quyết những việc sau đó. Còn ngài thì sao? Ngài đã làm gì cho con gái mình chưa?"(*) Bỏ phiếu bằng chân: là lặng lẽ (hoặc thi thoảng ồn ào) rời khỏi nơi nào đó, một cửa hàng, một nơi làm việc, thậm chí một nước, để bày tỏ thái độ. Đó là một lựa chọn, một quyền đôi khi rất mạnh và rất hữu hiệu của con người mà khỏi phải tranh cãi, nêu lý lẽ dài dòng."Cái đó mà là nói chuyện vì con sao? Ông ta chính là muốn tạo lỗ hổng để mối quan hệ bố con chúng ta không thể cứu vãn được nữa đó."Đang nói chuyện thì cửa phòng Hứa Diệu Nhi bị đẩy ra, Liêu Kế Khánh thấy Hứa Hạt thì gật gật đầu: "Tôi nói hai câu với Diêu Nhi xong sẽ đi.""Liêu tiên sinh, là chuyện gì vậy ạ?”Liêu Kế Khánh nói với Hứa Diệu Nhi: "Ông chủ Phó vừa mới gọi điện cho ta, nói rằng ông chủ Chu muốn chuyển tiền vốn về Diêu Hoa, tôi đã hẹn ông ta vào lúc 11 giờ, tôi muốn đề cử cô tới quản lý tài khoản của ông ta. Cô sắp xếp thời gian một chút, chúng ta sẽ xuất phát vào lúc 10 giờ 40 phút.""Ok."Liêu Kế Khánh nói xong thì đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, Hứa Diệu đứng lên nhìn Hứa Hạt: "Bố, đây là trò đùa của thế giới này đấy, chỉ vì cái lợi trước mắt. Ở trong thế giới như vậy, còn có người để ý mình, che chở mình, điều đó thật sự là vô cùng trân quý. Tuy lời chúc phúc của ngài và mẹ rất quan trọng với con nhưng con lại càng trân trọng các mối quan hệ không cùng huyết thống nguyện ý che mưa chắn gió cho tôi khi tôi gặp khó khăn. Tôi sẽ tiễn ngài ra ngoài rồi đi họp."Ông chủ Chu rất tức giận khi con trai mình bị đánh, nhưng mà việc này cũng do cái mỏ hỗn của thằng nhóc đó, nên quản cái miệng của mình lại. Hứa Diệu Nhi là người mà nó có thể đánh giá được sao?Từ khi chương trình “Ai là thần chứng khoán” phát sóng, tiết mục của Phàn Kỳ ở Diêu Hoa là một tiết mục nhất kỵ tuyệt trần (*), vợ chồng Dung Viễn và Hứa Hạt muốn nhờ vào quan hệ của Diêu Hoa đã bỏ ra một lượng lớn khách hàng chính.