Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…
Chương 51
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Tay phải cô ta cầm quả cầu hoa được làm bằng lụa đỏ, nắm lấy một đầu của dảilụa, chầm chậm bước đến trước mặt Vương Kha, e lệ mỉm cười, giơ đầu kia củadải lụa cho Vương Kha.Dáng vẻ của cô ta rất đẹp, có lẽ là đã được huấn luyện bài bản, chắc hẳn là tiểuthư con nhà quyền quý.Nhưng Vương Kha lại không dám nhìn thẳng, sợ hãi co rụt người lại, nói lắpbắp: "Cô, cô muốn làm gì?!"Nghe vậy, khuôn mặt người phụ nữ kia đỏ bừng, nũng nịu nói: "Đương nhiên làđến đón chàng đi rồi, phu quân ngốc của thiếp."Vương Kha: "!!!"Vương Kha sợ hãi hất văng dải lụa đỏ mà cô ta đưa cho xuống đất, dùng chângiẫm lên hai cái, mắng: "Tôi không phải là phu quân của cô, tôi còn chẳng biếtcô là ai.""Ta biết chàng là được rồi." Nữ quỷ cúi đầu e lệ mỉm cười, không hề tức giận vìsự cự tuyệt của Vương Kha, lại tiếp tục giơ dải lụa đỏ cho Vương Kha: "Hômnay là ngày cưới của chúng ta, đừng tr trì hoãn nữa, lỡ như để muộn giờ, chắcchắn chàng sẽ trách thiếp mất."Vương Kha thầm nghĩ trong lòng, con quỷ này bị làm sao vậy? Cậu ta trốn cô tacòn không kịp, sao có thể vội vàng muốn kết hôn với cô ta chứ?Điên rồi sao!Vương Kha vội vàng nhìn sang đám "cao nhân" kia, mong nhận được sự giúpđỡ, nhưng lại phát hiện bọn họ không hiểu sao đều đứng im tại chỗ, không ainhúc nhích, liền hét lên: "Mọi người đừng có đứng đó nhìn nữa mà, mau giúptôi với, nếu không tôi thật sự bị cô ta bắt đi mất!"Thế mà không ai nhúc nhích, giống như bị người ta ấn nút "tạm dừng" vậy.Vương Kha nhìn kỹ, lại phát hiện ra điều kỳ lạ, thì ra đám "cao nhân" kia đã imbặt từ lúc nào không hay, đều đứng im tại chỗ, chỉ có đôi mắt là trợn trừng nhìnchằm chằm về phía bên này.Cậu ta quay đầu nhìn, phát hiện ngay cả bố mẹ đang ngồi bên cạnh cũng đều bấtđộng. Người mẹ thấy con trai bị quỷ quấy rầy, khóe mắt rưng rưng, rơi xuốngmột giọt nước mắt.Chết tiệt, bọn họ đều bị khống chế rồi!"Chỉ là một thần thuật định thân nhỏ nhoi mà thôi." Nữ quỷ thấy Vương Khangốc nghếch như vậy, liền cười nói: "Chờ ta bao nhiêu năm như vậy, ta cũng đãhọc được không ít thứ.""Nếu chàng thích thần thuật này, chờ sau khi chàng giống như ta, ta có thể dạycho chàng." Nữ quỷ đỏ mặt: "Dù sao thì gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thìtheo chó mà."Nữ quỷ càng nói càng hưng phấn, đã lên kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống saukhi kết hôn: "Đúng rồi, dạo này chàng trông kém xinh trai hơn trước kia rồi,thiếp không thích chút nào, chàng phải tăng cân trở lại, nếu không thiếp sẽ giậnđấy. Nếu thiếp giận, thiếp sẽ bỏ chàng để đi tìm người khác đấy."Vừa buồn cười, vừa thấy có chút "sướng" trong lòng, chẳng lẽ cậu ta thật sự bịngười ta để ý chỉ vì quá đẹp trai sao?Đẹp trai cũng là một cái tội!Nhưng nghĩ đến việc nữ quỷ vừa nói "giống như cô ta", chắc hẳn là muốn biếncậu ta thành ma, niềm vui trong lòng cậu ta liền tan biến hết.Nếu bố mẹ và bạn gái của cậu ta biết chuyện này, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm?Trong lúc hoảng loạn, cậu ta hất văng dải lụa đỏ mà nữ quỷ đưa cho xuống đất,dùng chân giẫm lên hai cái, mắng: "Tôi đã có bạn gái rồi, chúng tôi sắp kết hônrồi, cô thèm khát thân thể của tôi, cô thật hèn hạ!"Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt nữ quỷ đóng băng, biểu cảm trở nên u ám,trong không khí thoang thoảng mùi nguy hiểm.Đúng lúc Vương Kha cho rằng mình sắp bị g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ, thì nữ quỷ độtnhiên kiềm chế khí thế của mình xuống, không ra tay ngay lập tức, nhưng cũngkhông còn dịu dàng như lúc trước nữa.Cô ta nghiêm túc nói: "Vợ của chàng chỉ có thể là ta."Vương Kha ngạc nhiên trước sự trơ trẽn của đối phương, quên cả sợ hãi, buộtmiệng nói: "Dựa vào cái gì? Cô tưởng cô là ai?"Cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo, xa lạ truyền đến tai Vương Kha: "Cô talà vợ kiếp trước của của cậu."Tất cả mọi người và cả hồn ma kia đều ngẩng đầu lên nhìn, thì ra không biết từlúc nào, An Như Cố đã đứng trên cầu thang tầng hai, nhìn xuống dưới.Gia đình Trương Linh nhìn thấy những “cao nhân” mà mình tốn công sức mờiđến lại không nói được câu nào, cử động cũng không được. Thế mà An Như Cốlại đi lại thoải mái, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thần thuật định thân.Trong mắt bọn họ lóe lên tia kinh hãi, rồi sau đó là sự giác ngộ.Hóa ra vị cao nhân thật sự lại ở ngay bên cạnh bọn họ!Nữ quỷ thấy An Như Cố không bị khống chế, sợ An Như Cố sẽ ra tay với mình,định lao đến tấn công, nhưng sau khi quan sát kỹ lưỡng, lại phát hiện trên ngườicô không có bất kỳ thứ gì.Không có kiếm gỗ đào, không có móng lừa đen, cũng không có bùa chú gì cả,hơn nữa cũng không có ý định niệm chú.Trên cánh tay tuy có đeo một chiếc Đồng tiền Ngũ Đế bình thường, nhưng đốivới cô ta mà nói, cũng chẳng có gì đáng ngại.Xem ra đối phương không giống như đám đạo sĩ già và hòa thượng kia, khôngcó ác ý với cô ta.
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Tay phải cô ta cầm quả cầu hoa được làm bằng lụa đỏ, nắm lấy một đầu của dảilụa, chầm chậm bước đến trước mặt Vương Kha, e lệ mỉm cười, giơ đầu kia củadải lụa cho Vương Kha.Dáng vẻ của cô ta rất đẹp, có lẽ là đã được huấn luyện bài bản, chắc hẳn là tiểuthư con nhà quyền quý.Nhưng Vương Kha lại không dám nhìn thẳng, sợ hãi co rụt người lại, nói lắpbắp: "Cô, cô muốn làm gì?!"Nghe vậy, khuôn mặt người phụ nữ kia đỏ bừng, nũng nịu nói: "Đương nhiên làđến đón chàng đi rồi, phu quân ngốc của thiếp."Vương Kha: "!!!"Vương Kha sợ hãi hất văng dải lụa đỏ mà cô ta đưa cho xuống đất, dùng chângiẫm lên hai cái, mắng: "Tôi không phải là phu quân của cô, tôi còn chẳng biếtcô là ai.""Ta biết chàng là được rồi." Nữ quỷ cúi đầu e lệ mỉm cười, không hề tức giận vìsự cự tuyệt của Vương Kha, lại tiếp tục giơ dải lụa đỏ cho Vương Kha: "Hômnay là ngày cưới của chúng ta, đừng tr trì hoãn nữa, lỡ như để muộn giờ, chắcchắn chàng sẽ trách thiếp mất."Vương Kha thầm nghĩ trong lòng, con quỷ này bị làm sao vậy? Cậu ta trốn cô tacòn không kịp, sao có thể vội vàng muốn kết hôn với cô ta chứ?Điên rồi sao!Vương Kha vội vàng nhìn sang đám "cao nhân" kia, mong nhận được sự giúpđỡ, nhưng lại phát hiện bọn họ không hiểu sao đều đứng im tại chỗ, không ainhúc nhích, liền hét lên: "Mọi người đừng có đứng đó nhìn nữa mà, mau giúptôi với, nếu không tôi thật sự bị cô ta bắt đi mất!"Thế mà không ai nhúc nhích, giống như bị người ta ấn nút "tạm dừng" vậy.Vương Kha nhìn kỹ, lại phát hiện ra điều kỳ lạ, thì ra đám "cao nhân" kia đã imbặt từ lúc nào không hay, đều đứng im tại chỗ, chỉ có đôi mắt là trợn trừng nhìnchằm chằm về phía bên này.Cậu ta quay đầu nhìn, phát hiện ngay cả bố mẹ đang ngồi bên cạnh cũng đều bấtđộng. Người mẹ thấy con trai bị quỷ quấy rầy, khóe mắt rưng rưng, rơi xuốngmột giọt nước mắt.Chết tiệt, bọn họ đều bị khống chế rồi!"Chỉ là một thần thuật định thân nhỏ nhoi mà thôi." Nữ quỷ thấy Vương Khangốc nghếch như vậy, liền cười nói: "Chờ ta bao nhiêu năm như vậy, ta cũng đãhọc được không ít thứ.""Nếu chàng thích thần thuật này, chờ sau khi chàng giống như ta, ta có thể dạycho chàng." Nữ quỷ đỏ mặt: "Dù sao thì gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thìtheo chó mà."Nữ quỷ càng nói càng hưng phấn, đã lên kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống saukhi kết hôn: "Đúng rồi, dạo này chàng trông kém xinh trai hơn trước kia rồi,thiếp không thích chút nào, chàng phải tăng cân trở lại, nếu không thiếp sẽ giậnđấy. Nếu thiếp giận, thiếp sẽ bỏ chàng để đi tìm người khác đấy."Vừa buồn cười, vừa thấy có chút "sướng" trong lòng, chẳng lẽ cậu ta thật sự bịngười ta để ý chỉ vì quá đẹp trai sao?Đẹp trai cũng là một cái tội!Nhưng nghĩ đến việc nữ quỷ vừa nói "giống như cô ta", chắc hẳn là muốn biếncậu ta thành ma, niềm vui trong lòng cậu ta liền tan biến hết.Nếu bố mẹ và bạn gái của cậu ta biết chuyện này, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm?Trong lúc hoảng loạn, cậu ta hất văng dải lụa đỏ mà nữ quỷ đưa cho xuống đất,dùng chân giẫm lên hai cái, mắng: "Tôi đã có bạn gái rồi, chúng tôi sắp kết hônrồi, cô thèm khát thân thể của tôi, cô thật hèn hạ!"Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt nữ quỷ đóng băng, biểu cảm trở nên u ám,trong không khí thoang thoảng mùi nguy hiểm.Đúng lúc Vương Kha cho rằng mình sắp bị g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ, thì nữ quỷ độtnhiên kiềm chế khí thế của mình xuống, không ra tay ngay lập tức, nhưng cũngkhông còn dịu dàng như lúc trước nữa.Cô ta nghiêm túc nói: "Vợ của chàng chỉ có thể là ta."Vương Kha ngạc nhiên trước sự trơ trẽn của đối phương, quên cả sợ hãi, buộtmiệng nói: "Dựa vào cái gì? Cô tưởng cô là ai?"Cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo, xa lạ truyền đến tai Vương Kha: "Cô talà vợ kiếp trước của của cậu."Tất cả mọi người và cả hồn ma kia đều ngẩng đầu lên nhìn, thì ra không biết từlúc nào, An Như Cố đã đứng trên cầu thang tầng hai, nhìn xuống dưới.Gia đình Trương Linh nhìn thấy những “cao nhân” mà mình tốn công sức mờiđến lại không nói được câu nào, cử động cũng không được. Thế mà An Như Cốlại đi lại thoải mái, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thần thuật định thân.Trong mắt bọn họ lóe lên tia kinh hãi, rồi sau đó là sự giác ngộ.Hóa ra vị cao nhân thật sự lại ở ngay bên cạnh bọn họ!Nữ quỷ thấy An Như Cố không bị khống chế, sợ An Như Cố sẽ ra tay với mình,định lao đến tấn công, nhưng sau khi quan sát kỹ lưỡng, lại phát hiện trên ngườicô không có bất kỳ thứ gì.Không có kiếm gỗ đào, không có móng lừa đen, cũng không có bùa chú gì cả,hơn nữa cũng không có ý định niệm chú.Trên cánh tay tuy có đeo một chiếc Đồng tiền Ngũ Đế bình thường, nhưng đốivới cô ta mà nói, cũng chẳng có gì đáng ngại.Xem ra đối phương không giống như đám đạo sĩ già và hòa thượng kia, khôngcó ác ý với cô ta.
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Tay phải cô ta cầm quả cầu hoa được làm bằng lụa đỏ, nắm lấy một đầu của dảilụa, chầm chậm bước đến trước mặt Vương Kha, e lệ mỉm cười, giơ đầu kia củadải lụa cho Vương Kha.Dáng vẻ của cô ta rất đẹp, có lẽ là đã được huấn luyện bài bản, chắc hẳn là tiểuthư con nhà quyền quý.Nhưng Vương Kha lại không dám nhìn thẳng, sợ hãi co rụt người lại, nói lắpbắp: "Cô, cô muốn làm gì?!"Nghe vậy, khuôn mặt người phụ nữ kia đỏ bừng, nũng nịu nói: "Đương nhiên làđến đón chàng đi rồi, phu quân ngốc của thiếp."Vương Kha: "!!!"Vương Kha sợ hãi hất văng dải lụa đỏ mà cô ta đưa cho xuống đất, dùng chângiẫm lên hai cái, mắng: "Tôi không phải là phu quân của cô, tôi còn chẳng biếtcô là ai.""Ta biết chàng là được rồi." Nữ quỷ cúi đầu e lệ mỉm cười, không hề tức giận vìsự cự tuyệt của Vương Kha, lại tiếp tục giơ dải lụa đỏ cho Vương Kha: "Hômnay là ngày cưới của chúng ta, đừng tr trì hoãn nữa, lỡ như để muộn giờ, chắcchắn chàng sẽ trách thiếp mất."Vương Kha thầm nghĩ trong lòng, con quỷ này bị làm sao vậy? Cậu ta trốn cô tacòn không kịp, sao có thể vội vàng muốn kết hôn với cô ta chứ?Điên rồi sao!Vương Kha vội vàng nhìn sang đám "cao nhân" kia, mong nhận được sự giúpđỡ, nhưng lại phát hiện bọn họ không hiểu sao đều đứng im tại chỗ, không ainhúc nhích, liền hét lên: "Mọi người đừng có đứng đó nhìn nữa mà, mau giúptôi với, nếu không tôi thật sự bị cô ta bắt đi mất!"Thế mà không ai nhúc nhích, giống như bị người ta ấn nút "tạm dừng" vậy.Vương Kha nhìn kỹ, lại phát hiện ra điều kỳ lạ, thì ra đám "cao nhân" kia đã imbặt từ lúc nào không hay, đều đứng im tại chỗ, chỉ có đôi mắt là trợn trừng nhìnchằm chằm về phía bên này.Cậu ta quay đầu nhìn, phát hiện ngay cả bố mẹ đang ngồi bên cạnh cũng đều bấtđộng. Người mẹ thấy con trai bị quỷ quấy rầy, khóe mắt rưng rưng, rơi xuốngmột giọt nước mắt.Chết tiệt, bọn họ đều bị khống chế rồi!"Chỉ là một thần thuật định thân nhỏ nhoi mà thôi." Nữ quỷ thấy Vương Khangốc nghếch như vậy, liền cười nói: "Chờ ta bao nhiêu năm như vậy, ta cũng đãhọc được không ít thứ.""Nếu chàng thích thần thuật này, chờ sau khi chàng giống như ta, ta có thể dạycho chàng." Nữ quỷ đỏ mặt: "Dù sao thì gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thìtheo chó mà."Nữ quỷ càng nói càng hưng phấn, đã lên kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống saukhi kết hôn: "Đúng rồi, dạo này chàng trông kém xinh trai hơn trước kia rồi,thiếp không thích chút nào, chàng phải tăng cân trở lại, nếu không thiếp sẽ giậnđấy. Nếu thiếp giận, thiếp sẽ bỏ chàng để đi tìm người khác đấy."Vừa buồn cười, vừa thấy có chút "sướng" trong lòng, chẳng lẽ cậu ta thật sự bịngười ta để ý chỉ vì quá đẹp trai sao?Đẹp trai cũng là một cái tội!Nhưng nghĩ đến việc nữ quỷ vừa nói "giống như cô ta", chắc hẳn là muốn biếncậu ta thành ma, niềm vui trong lòng cậu ta liền tan biến hết.Nếu bố mẹ và bạn gái của cậu ta biết chuyện này, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm?Trong lúc hoảng loạn, cậu ta hất văng dải lụa đỏ mà nữ quỷ đưa cho xuống đất,dùng chân giẫm lên hai cái, mắng: "Tôi đã có bạn gái rồi, chúng tôi sắp kết hônrồi, cô thèm khát thân thể của tôi, cô thật hèn hạ!"Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt nữ quỷ đóng băng, biểu cảm trở nên u ám,trong không khí thoang thoảng mùi nguy hiểm.Đúng lúc Vương Kha cho rằng mình sắp bị g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ, thì nữ quỷ độtnhiên kiềm chế khí thế của mình xuống, không ra tay ngay lập tức, nhưng cũngkhông còn dịu dàng như lúc trước nữa.Cô ta nghiêm túc nói: "Vợ của chàng chỉ có thể là ta."Vương Kha ngạc nhiên trước sự trơ trẽn của đối phương, quên cả sợ hãi, buộtmiệng nói: "Dựa vào cái gì? Cô tưởng cô là ai?"Cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo, xa lạ truyền đến tai Vương Kha: "Cô talà vợ kiếp trước của của cậu."Tất cả mọi người và cả hồn ma kia đều ngẩng đầu lên nhìn, thì ra không biết từlúc nào, An Như Cố đã đứng trên cầu thang tầng hai, nhìn xuống dưới.Gia đình Trương Linh nhìn thấy những “cao nhân” mà mình tốn công sức mờiđến lại không nói được câu nào, cử động cũng không được. Thế mà An Như Cốlại đi lại thoải mái, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thần thuật định thân.Trong mắt bọn họ lóe lên tia kinh hãi, rồi sau đó là sự giác ngộ.Hóa ra vị cao nhân thật sự lại ở ngay bên cạnh bọn họ!Nữ quỷ thấy An Như Cố không bị khống chế, sợ An Như Cố sẽ ra tay với mình,định lao đến tấn công, nhưng sau khi quan sát kỹ lưỡng, lại phát hiện trên ngườicô không có bất kỳ thứ gì.Không có kiếm gỗ đào, không có móng lừa đen, cũng không có bùa chú gì cả,hơn nữa cũng không có ý định niệm chú.Trên cánh tay tuy có đeo một chiếc Đồng tiền Ngũ Đế bình thường, nhưng đốivới cô ta mà nói, cũng chẳng có gì đáng ngại.Xem ra đối phương không giống như đám đạo sĩ già và hòa thượng kia, khôngcó ác ý với cô ta.