Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…
Chương 151
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… "Tôi sẽ cố gắng hết sức." An Như Cố nhận lấy điện thoại, cẩn thận xem xétđoạn chat giữa Đinh Vĩ Hải và mẹ.Cô xem một hồi, ngoài việc biết Đinh Vĩ Hải đi thám hiểm tâm linh ra thìkhông tìm được manh mối nào khác.Cô mở vòng bạn bè của Đinh Vĩ Hải, bài đăng mới nhất thu hút sự chú ý của cô.Đinh Vĩ Hải: [Nghe nói lúc mười hai giờ đêm, đứng đợi xe buýt ở bất kỳ trạmxe buýt nào trong thành phố, sẽ gặp được xe buýt ma, không biết là thật hay giảnhỉ? (mặt cười)]Phía sau là một bức ảnh, là ảnh chụp chung của Đinh Vĩ Hải và ba người bạncùng phòng. Bốn nam sinh viên vừa tốt nghiệp đại học tràn đầy sức sống, nở nụcười tươi rói trước ống kính, trông vô cùng vô tư, hồn nhiên.Ngô Văn Đình đến gần, thấy An Như Cố đang xem ảnh, bèn nói: "Tôi đã cungcấp những manh mối này cho cảnh sát, cảnh sát đang điều tra. Mười hai giờđêm như vậy, lấy đâu ra xe buýt? Có phải con trai tôi đã lên chiếc xe buýt kỳquái đó không?"Ai cũng biết, xe buýt chỉ hoạt động vào những khung giờ có lượng người qualại đông đúc, thời gian hoạt động của xe buýt ở hầu hết các thành phố là từ nămsáu giờ sáng đến năm sáu giờ tối.Xe buýt lúc mười hai giờ đêm... sao có thể là xe buýt bình thường được?"Ông bà có biết chiếc xe buýt ma đó là gì không?"Ngô Văn Đình nhớ đến những gì cảnh sát nói với mình, sợ hãi nói: ". Cảnh sátnói với tôi rằng, ở Nam Thành có một truyền thuyết đô thị, lúc mười hai giờđêm, đứng đợi ở bất kỳ trạm xe buýt nào, có thể sẽ gặp được xe buýt số 18, đólà một chiếc xe buýt ma. Đám nhóc này chắc chắn là tự tìm đường c.h.ế.t rồi.""Tại sao lại là xe số 18?"Ngô Văn Đình nhớ lại lời cảnh sát, cảm thấy có chút lạnh sống lưng: "Nghe nóimười năm trước, một chiếc xe buýt số 18 bị mất phanh, toàn bộ hành khách vàtài xế, tổng cộng hơn hai mươi người rơi xuống hồ, không ai sống sót. Từng cóngười đi ngang qua trạm xe buýt lúc nửa đêm, thấy một chiếc xe buýt số 18dừng lại bên cạnh, từ đó hình thành nên truyền thuyết đô thị này.""Tôi biết rồi." An Như Cố suy nghĩ một lúc, sau đó đưa điện thoại cho Ngô VănĐình.Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô giơ tay rút ba nén nhang trong lưhương ra.Ngô Văn Đình tò mò hỏi: "Đại sư, cô làm vậy để làm gì?"An Như Cố nhẹ nhàng dùng tay phải nắm lấy ba nén nhang đang cháy: "Sinhkhí của cậu ấy bị che khuất, tôi không tính được cậu ấy đang ở đâu, phải dựavào nhang do người thân ruột thịt thắp sáng để tìm."Cô ngẩng đầu nhìn trời, xa xa ráng chiều đỏ rực, đã đến lúc hoàng hôn, nénnhang trên tay cũng đã cháy được một phần ba, thời gian không còn nhiều.Cô không nói gì thêm, nói với Ngô Văn Đình: "Bà lái xe chở tôi đi, tôi đi tìmcon trai của ông bà. Nhớ kỹ, phải nhanh lên, nếu không nhang sẽ cháy hết."Hai vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy vội vàng gật đầu đồng ý, sải bước đinhanh về phía chân núi.An Như Cố thấy trong Đạo quan không còn ai, bèn bảo Thương Nguyệt thu dọnđồ đạc, đi cùng cô.Thương Nguyệt rất hứng thú với truyền thuyết kỳ quái về chiếc xe buýt đó, cắnmôi, phấn khích đi theo.Sau khi cả hai lên chiếc xe sang của vợ chồng Ngô Văn Đình, chồng Ngô VănĐình, người lái xe, lo lắng hỏi: "Đại sư, chúng ta nên đi đâu tìm con trai tôi?"An Như Cố ngồi ở ghế sau, cụp mắt xuống, yên lặng nhìn nén nhang trên tay,làn khói xanh bay lên không phải theo phương thẳng đứng, mà là từ từ lan ra vềmột hướng.Cô bèn nói: "Lái xe đến đại lộ Hồ Tân ở phía tây bắc thành phố.""Tôi biết rồi." Chồng Ngô Văn Đình lập tức đồng ý, xe chạy nhanh, lao về phíađại lộ Hồ Tân.Ba phút sau, An Như Cố nhìn theo hướng làn khói, lại nói: "Đi đến đường TânHồ ở phía bắc.""Được!""Đi đến đường Khai Phong.""Tôi hiểu rồi!"Chiếc xe sang lao nhanh về phía tây bắc thành phố, đồng thời, trời càng lúccàng tối, hoàng hôn đã qua, màn đêm buông xuống, bóng tối trên đỉnh đầu đènặng lên mọi người, khiến người ta có chút ngột ngạt.Đợi đến khi chút nhang cuối cùng cháy hết, làn khói xanh bay thẳng về mộthướng, An Như Cố lập tức hô dừng xe, chiếc xe dừng lại trước một biển báo xebuýt.Đây là vùng ngoại ô phía bắc của Nam Thành, trên biển báo xe buýt này ghituyến đường số 27 và 46, không hề có tuyến số 18.An Như Cố nhớ đến nội dung truyền thuyết đó, nghe nói xe buýt số 18 sẽ xuấthiện ở bất kỳ biển báo xe buýt nào trong thành phố, tất nhiên là có thể bao gồmcả nơi hẻo lánh này.An Như Cố và Thương Nguyệt xuống xe, nhìn hai vợ chồng qua cửa sổ:"Những chuyện tiếp theo, có lẽ hai người sẽ khó lòng chấp nhận được, chi bằngvề trước đi. Chúng tôi sẽ ở đây đợi đến mười hai giờ, xem thử chiếc xe đó cóđến hay không."Cô cũng không muốn phân tâm bảo vệ hai người bình thường trong lúc đối phóvới yêu ma quỷ quái.Ngô Văn Đình giơ tay lên, ấp úng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng hai cô gáitrẻ các cô ở nơi hẻo lánh này, rất dễ xảy ra chuyện."Chồng Ngô Văn Đình nắm chặt vô lăng, trong lòng cũng có chút không đồng ý.
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… "Tôi sẽ cố gắng hết sức." An Như Cố nhận lấy điện thoại, cẩn thận xem xétđoạn chat giữa Đinh Vĩ Hải và mẹ.Cô xem một hồi, ngoài việc biết Đinh Vĩ Hải đi thám hiểm tâm linh ra thìkhông tìm được manh mối nào khác.Cô mở vòng bạn bè của Đinh Vĩ Hải, bài đăng mới nhất thu hút sự chú ý của cô.Đinh Vĩ Hải: [Nghe nói lúc mười hai giờ đêm, đứng đợi xe buýt ở bất kỳ trạmxe buýt nào trong thành phố, sẽ gặp được xe buýt ma, không biết là thật hay giảnhỉ? (mặt cười)]Phía sau là một bức ảnh, là ảnh chụp chung của Đinh Vĩ Hải và ba người bạncùng phòng. Bốn nam sinh viên vừa tốt nghiệp đại học tràn đầy sức sống, nở nụcười tươi rói trước ống kính, trông vô cùng vô tư, hồn nhiên.Ngô Văn Đình đến gần, thấy An Như Cố đang xem ảnh, bèn nói: "Tôi đã cungcấp những manh mối này cho cảnh sát, cảnh sát đang điều tra. Mười hai giờđêm như vậy, lấy đâu ra xe buýt? Có phải con trai tôi đã lên chiếc xe buýt kỳquái đó không?"Ai cũng biết, xe buýt chỉ hoạt động vào những khung giờ có lượng người qualại đông đúc, thời gian hoạt động của xe buýt ở hầu hết các thành phố là từ nămsáu giờ sáng đến năm sáu giờ tối.Xe buýt lúc mười hai giờ đêm... sao có thể là xe buýt bình thường được?"Ông bà có biết chiếc xe buýt ma đó là gì không?"Ngô Văn Đình nhớ đến những gì cảnh sát nói với mình, sợ hãi nói: ". Cảnh sátnói với tôi rằng, ở Nam Thành có một truyền thuyết đô thị, lúc mười hai giờđêm, đứng đợi ở bất kỳ trạm xe buýt nào, có thể sẽ gặp được xe buýt số 18, đólà một chiếc xe buýt ma. Đám nhóc này chắc chắn là tự tìm đường c.h.ế.t rồi.""Tại sao lại là xe số 18?"Ngô Văn Đình nhớ lại lời cảnh sát, cảm thấy có chút lạnh sống lưng: "Nghe nóimười năm trước, một chiếc xe buýt số 18 bị mất phanh, toàn bộ hành khách vàtài xế, tổng cộng hơn hai mươi người rơi xuống hồ, không ai sống sót. Từng cóngười đi ngang qua trạm xe buýt lúc nửa đêm, thấy một chiếc xe buýt số 18dừng lại bên cạnh, từ đó hình thành nên truyền thuyết đô thị này.""Tôi biết rồi." An Như Cố suy nghĩ một lúc, sau đó đưa điện thoại cho Ngô VănĐình.Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô giơ tay rút ba nén nhang trong lưhương ra.Ngô Văn Đình tò mò hỏi: "Đại sư, cô làm vậy để làm gì?"An Như Cố nhẹ nhàng dùng tay phải nắm lấy ba nén nhang đang cháy: "Sinhkhí của cậu ấy bị che khuất, tôi không tính được cậu ấy đang ở đâu, phải dựavào nhang do người thân ruột thịt thắp sáng để tìm."Cô ngẩng đầu nhìn trời, xa xa ráng chiều đỏ rực, đã đến lúc hoàng hôn, nénnhang trên tay cũng đã cháy được một phần ba, thời gian không còn nhiều.Cô không nói gì thêm, nói với Ngô Văn Đình: "Bà lái xe chở tôi đi, tôi đi tìmcon trai của ông bà. Nhớ kỹ, phải nhanh lên, nếu không nhang sẽ cháy hết."Hai vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy vội vàng gật đầu đồng ý, sải bước đinhanh về phía chân núi.An Như Cố thấy trong Đạo quan không còn ai, bèn bảo Thương Nguyệt thu dọnđồ đạc, đi cùng cô.Thương Nguyệt rất hứng thú với truyền thuyết kỳ quái về chiếc xe buýt đó, cắnmôi, phấn khích đi theo.Sau khi cả hai lên chiếc xe sang của vợ chồng Ngô Văn Đình, chồng Ngô VănĐình, người lái xe, lo lắng hỏi: "Đại sư, chúng ta nên đi đâu tìm con trai tôi?"An Như Cố ngồi ở ghế sau, cụp mắt xuống, yên lặng nhìn nén nhang trên tay,làn khói xanh bay lên không phải theo phương thẳng đứng, mà là từ từ lan ra vềmột hướng.Cô bèn nói: "Lái xe đến đại lộ Hồ Tân ở phía tây bắc thành phố.""Tôi biết rồi." Chồng Ngô Văn Đình lập tức đồng ý, xe chạy nhanh, lao về phíađại lộ Hồ Tân.Ba phút sau, An Như Cố nhìn theo hướng làn khói, lại nói: "Đi đến đường TânHồ ở phía bắc.""Được!""Đi đến đường Khai Phong.""Tôi hiểu rồi!"Chiếc xe sang lao nhanh về phía tây bắc thành phố, đồng thời, trời càng lúccàng tối, hoàng hôn đã qua, màn đêm buông xuống, bóng tối trên đỉnh đầu đènặng lên mọi người, khiến người ta có chút ngột ngạt.Đợi đến khi chút nhang cuối cùng cháy hết, làn khói xanh bay thẳng về mộthướng, An Như Cố lập tức hô dừng xe, chiếc xe dừng lại trước một biển báo xebuýt.Đây là vùng ngoại ô phía bắc của Nam Thành, trên biển báo xe buýt này ghituyến đường số 27 và 46, không hề có tuyến số 18.An Như Cố nhớ đến nội dung truyền thuyết đó, nghe nói xe buýt số 18 sẽ xuấthiện ở bất kỳ biển báo xe buýt nào trong thành phố, tất nhiên là có thể bao gồmcả nơi hẻo lánh này.An Như Cố và Thương Nguyệt xuống xe, nhìn hai vợ chồng qua cửa sổ:"Những chuyện tiếp theo, có lẽ hai người sẽ khó lòng chấp nhận được, chi bằngvề trước đi. Chúng tôi sẽ ở đây đợi đến mười hai giờ, xem thử chiếc xe đó cóđến hay không."Cô cũng không muốn phân tâm bảo vệ hai người bình thường trong lúc đối phóvới yêu ma quỷ quái.Ngô Văn Đình giơ tay lên, ấp úng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng hai cô gáitrẻ các cô ở nơi hẻo lánh này, rất dễ xảy ra chuyện."Chồng Ngô Văn Đình nắm chặt vô lăng, trong lòng cũng có chút không đồng ý.
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… "Tôi sẽ cố gắng hết sức." An Như Cố nhận lấy điện thoại, cẩn thận xem xétđoạn chat giữa Đinh Vĩ Hải và mẹ.Cô xem một hồi, ngoài việc biết Đinh Vĩ Hải đi thám hiểm tâm linh ra thìkhông tìm được manh mối nào khác.Cô mở vòng bạn bè của Đinh Vĩ Hải, bài đăng mới nhất thu hút sự chú ý của cô.Đinh Vĩ Hải: [Nghe nói lúc mười hai giờ đêm, đứng đợi xe buýt ở bất kỳ trạmxe buýt nào trong thành phố, sẽ gặp được xe buýt ma, không biết là thật hay giảnhỉ? (mặt cười)]Phía sau là một bức ảnh, là ảnh chụp chung của Đinh Vĩ Hải và ba người bạncùng phòng. Bốn nam sinh viên vừa tốt nghiệp đại học tràn đầy sức sống, nở nụcười tươi rói trước ống kính, trông vô cùng vô tư, hồn nhiên.Ngô Văn Đình đến gần, thấy An Như Cố đang xem ảnh, bèn nói: "Tôi đã cungcấp những manh mối này cho cảnh sát, cảnh sát đang điều tra. Mười hai giờđêm như vậy, lấy đâu ra xe buýt? Có phải con trai tôi đã lên chiếc xe buýt kỳquái đó không?"Ai cũng biết, xe buýt chỉ hoạt động vào những khung giờ có lượng người qualại đông đúc, thời gian hoạt động của xe buýt ở hầu hết các thành phố là từ nămsáu giờ sáng đến năm sáu giờ tối.Xe buýt lúc mười hai giờ đêm... sao có thể là xe buýt bình thường được?"Ông bà có biết chiếc xe buýt ma đó là gì không?"Ngô Văn Đình nhớ đến những gì cảnh sát nói với mình, sợ hãi nói: ". Cảnh sátnói với tôi rằng, ở Nam Thành có một truyền thuyết đô thị, lúc mười hai giờđêm, đứng đợi ở bất kỳ trạm xe buýt nào, có thể sẽ gặp được xe buýt số 18, đólà một chiếc xe buýt ma. Đám nhóc này chắc chắn là tự tìm đường c.h.ế.t rồi.""Tại sao lại là xe số 18?"Ngô Văn Đình nhớ lại lời cảnh sát, cảm thấy có chút lạnh sống lưng: "Nghe nóimười năm trước, một chiếc xe buýt số 18 bị mất phanh, toàn bộ hành khách vàtài xế, tổng cộng hơn hai mươi người rơi xuống hồ, không ai sống sót. Từng cóngười đi ngang qua trạm xe buýt lúc nửa đêm, thấy một chiếc xe buýt số 18dừng lại bên cạnh, từ đó hình thành nên truyền thuyết đô thị này.""Tôi biết rồi." An Như Cố suy nghĩ một lúc, sau đó đưa điện thoại cho Ngô VănĐình.Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô giơ tay rút ba nén nhang trong lưhương ra.Ngô Văn Đình tò mò hỏi: "Đại sư, cô làm vậy để làm gì?"An Như Cố nhẹ nhàng dùng tay phải nắm lấy ba nén nhang đang cháy: "Sinhkhí của cậu ấy bị che khuất, tôi không tính được cậu ấy đang ở đâu, phải dựavào nhang do người thân ruột thịt thắp sáng để tìm."Cô ngẩng đầu nhìn trời, xa xa ráng chiều đỏ rực, đã đến lúc hoàng hôn, nénnhang trên tay cũng đã cháy được một phần ba, thời gian không còn nhiều.Cô không nói gì thêm, nói với Ngô Văn Đình: "Bà lái xe chở tôi đi, tôi đi tìmcon trai của ông bà. Nhớ kỹ, phải nhanh lên, nếu không nhang sẽ cháy hết."Hai vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy vội vàng gật đầu đồng ý, sải bước đinhanh về phía chân núi.An Như Cố thấy trong Đạo quan không còn ai, bèn bảo Thương Nguyệt thu dọnđồ đạc, đi cùng cô.Thương Nguyệt rất hứng thú với truyền thuyết kỳ quái về chiếc xe buýt đó, cắnmôi, phấn khích đi theo.Sau khi cả hai lên chiếc xe sang của vợ chồng Ngô Văn Đình, chồng Ngô VănĐình, người lái xe, lo lắng hỏi: "Đại sư, chúng ta nên đi đâu tìm con trai tôi?"An Như Cố ngồi ở ghế sau, cụp mắt xuống, yên lặng nhìn nén nhang trên tay,làn khói xanh bay lên không phải theo phương thẳng đứng, mà là từ từ lan ra vềmột hướng.Cô bèn nói: "Lái xe đến đại lộ Hồ Tân ở phía tây bắc thành phố.""Tôi biết rồi." Chồng Ngô Văn Đình lập tức đồng ý, xe chạy nhanh, lao về phíađại lộ Hồ Tân.Ba phút sau, An Như Cố nhìn theo hướng làn khói, lại nói: "Đi đến đường TânHồ ở phía bắc.""Được!""Đi đến đường Khai Phong.""Tôi hiểu rồi!"Chiếc xe sang lao nhanh về phía tây bắc thành phố, đồng thời, trời càng lúccàng tối, hoàng hôn đã qua, màn đêm buông xuống, bóng tối trên đỉnh đầu đènặng lên mọi người, khiến người ta có chút ngột ngạt.Đợi đến khi chút nhang cuối cùng cháy hết, làn khói xanh bay thẳng về mộthướng, An Như Cố lập tức hô dừng xe, chiếc xe dừng lại trước một biển báo xebuýt.Đây là vùng ngoại ô phía bắc của Nam Thành, trên biển báo xe buýt này ghituyến đường số 27 và 46, không hề có tuyến số 18.An Như Cố nhớ đến nội dung truyền thuyết đó, nghe nói xe buýt số 18 sẽ xuấthiện ở bất kỳ biển báo xe buýt nào trong thành phố, tất nhiên là có thể bao gồmcả nơi hẻo lánh này.An Như Cố và Thương Nguyệt xuống xe, nhìn hai vợ chồng qua cửa sổ:"Những chuyện tiếp theo, có lẽ hai người sẽ khó lòng chấp nhận được, chi bằngvề trước đi. Chúng tôi sẽ ở đây đợi đến mười hai giờ, xem thử chiếc xe đó cóđến hay không."Cô cũng không muốn phân tâm bảo vệ hai người bình thường trong lúc đối phóvới yêu ma quỷ quái.Ngô Văn Đình giơ tay lên, ấp úng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng hai cô gáitrẻ các cô ở nơi hẻo lánh này, rất dễ xảy ra chuyện."Chồng Ngô Văn Đình nắm chặt vô lăng, trong lòng cũng có chút không đồng ý.