Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…
Chương 95
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Ăn sáng xong, Lưu Hạnh Hoa không để Nguyễn Thúy Chi làm việc nữa, đuổi cô ấy vào phòng ngủ.Nguyễn Thúy Chi không cãi lại được, hơn nữa đúng là đã mệt không chịu nổi, vừa nằm lên giường không lâu đã ngủ mất.Tuổi của cô ấy không thể so với đám trẻ Nguyễn Trường Sinh kia được, Nguyễn Trường Sinh ngủ một giấc, tinh thần lập tức hồi phục lại. Còn Nguyễn Thúy Chi thì yên tâm nghỉ ngơi thêm hai ngày, tinh thần mới không bị hao hụt nhiều mà mệt mỏi quá độ.Sau khi lấy lại tinh thần, nói cái gì cô ấy cũng phải đến đội sản xuất làm việc.Nguyễn Trường Sinh đi công xã suốt đêm đưa Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, còn Nguyễn Thúy Chi trở về cũng không dẫn theo con, người sáng suốt vừa thấy là biết trong đó có vấn đề, cho nên có nhiều người ở sau lưng bàn tán chuyện của Nguyễn Thúy Chi.DTVNhóm phụ nữ kéo cỏ ở ngoài ruộng nước, thấy Tôn Tiểu Tuệ ở kế bên thì đôi mắt sáng rực, hỏi bà ta: “Này, sao đột nhiên cô em chồng của bà lại về thế? Có phải bị người bên nhà chồng ăn h.i.ế.p không?”Tôn Tiểu Tuệ trả lời: “Ôi chao, không phải chuyện lớn gì, nó bị chồng đánh mấy cái thôi. Cơ mà con gái nhà họ Nguyễn người ta yếu ớt, đụng mấy cái cũng không được, quậy lên om sòm chạy về nhà, không biết còn tưởng bị sao nữa.”Người đàn bà cầm cỏ bùn, nghỉ tay một hồi: “Trước chồng nó cũng có tới đây mấy lần, trông cũng thành thật lắm mà, đâu giống mấy thằng đánh vợ đâu, sao lại đánh nó chứ?”Tôn Tiểu Tuệ cũng nghỉ tay: “Tám phần là do nó, tự dưng đang êm đang đẹp lại đánh nó sao? Vậy sao không tới đánh tôi này? Tôi nói cho bà nghe, hai tên đàn ông nhà tôi cưng con gái dữ trời, nâng trong lòng bàn tay ấy, chiều riết thành thói ấy mà!”Một người đàn bà khác hỏi: “Vậy rồi sao, định không trở về, chờ nhà chồng tới đón về hay sao?”Tôn Tiểu Tuệ cười: “Nghe nói là đang chuẩn bị ly hôn đấy.”“Ly hôn?” Mấy người phụ nữ nghe vậy đều ngừng tay quay qua nhìn.Lời này nghe thật mới lạ, các bà sống cả đời chưa từng nghe nói kết hôn rồi còn có thể ly hôn?Tôn Tiểu Tuệ nói: “Dù sao tôi cũng nghe nói vậy thôi, ai biết là thật hay giả. Cuộc sống trên trấn tốt hơn trong núi nhiều, nó thật sự bỏ được ư? Còn bốn đứa nhỏ thì sao. Dám làm thật á, mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t nó rồi.”Người phụ nữ: “E là hù doạ nhà chồng thôi.”Tôn Tiểu Tuệ: “Không phải tôi nói chứ, người ta còn sợ nó hù sao? Nếu là con gái tôi làm vậy, xem tôi có đánh c.h.ế.t nó không. Đàn ông đụng vào hai cái đã chạy về nhà mẹ đẻ, cái thứ về nhà mẹ đẻ ăn dầm nằm dề ấy à, nếu là tôi thì nửa đêm tôi cũng đuổi cổ nó về, rồi xin lỗi người ta. Ngặt nỗi hai lão già nhà tôi sao có thể làm vậy, không những không giúp đỡ khuyên nó sống yên phận, mà còn đổ thêm dầu vào lửa, kêu Tiểu Ngũ quậy ra lớn chuyện. Con gái nhà họ Nguyễn họ quý lắm, ai cưới người đó xui xẻo.”Đang nói chuyện thì nhìn thấy Nguyễn Thúy Chi ở đằng xa đi đến, Tôn Tiểu Tuệ và mấy người phụ nữ liếc nhau, vội vàng ngậm miệng.Nguyễn Thúy Chi làm ở đội sản xuất được hai ngày, ngày đầu tiên còn tương đối bình thường, mọi người thấy cô ấy đến sẽ khách sáo chào hỏi, hỏi thăm hai câu, nói mấy năm rồi không gặp.Nhưng đến ngày hôm sau thì mọi thứ trở nên là lạ.Nguyễn Thúy Chi có thể cảm giác được, mấy cặp mắt của phụ nữ trong đội sản xuất giống như mọc trên người cô ấy vậy. Ánh mắt kỳ lạ không nói, gặp mặt cười chào hỏi thì cũng thôi đi, chào xong lập tức châu đầu, ghé tai nói nhỏ.Mấy năm không về, trong đội sản xuất toàn là người xa lạ, còn có nhiều người ở thôn khác gả tới, cô không quen ai cả, cho nên mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không tìm được ai để hỏi xảy ra chuyện gì.Theo lẽ thường thì một mình cô về nhà mẹ đẻ đúng thật là chắc chắn phải có chuyện. Nhưng mấy chuyện ở bên nhà chồng chịu tủi thân, cãi nhau với chồng về nhà mẹ đẻ rất bình thường mà, không đến mức để những người kia dùng ánh mắt như vậy nhìn mình mới đúng.Cô ấy nghĩ thầm trong lòng, nhưng không nghĩ ra lý do nên cũng không quan tâm nữa, chỉ vùi đầu làm việc.Mấy năm gần đây Lưu Hạnh Hoa lớn tuổi, lưng lại không được khoẻ, cho nên gần đây hiếm khi đến đội sản xuất làm việc. Bà ta chỉ ở nhà giặt giũ quét tước, thêu thùa may vá làm cơm, quét chuồng gà chuồng heo, xử lý vài chuyện ở vườn rau trong nhà.Trong thôn cũng có nhiều phụ nữ lớn tuổi hơn bà ta, đa phần không làm nổi việc gì nữa, thường xuyên xách rổ kim chỉ chụm lại thêu thùa may vá, vừa nói chuyện cho qua những năm tháng cuối đời.Hôm nay Lưu Hạnh Hoa ngủ trưa thức dậy, đang ở nhà may vá một lúc thì bà Triệu và bà Lý đã cầm mẹt qua tìm. Hai bà cụ tự vào nhà lấy băng ghế ra ngồi, khom lưng nhặt lên đế giày đã khâu một nửa.
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Ăn sáng xong, Lưu Hạnh Hoa không để Nguyễn Thúy Chi làm việc nữa, đuổi cô ấy vào phòng ngủ.Nguyễn Thúy Chi không cãi lại được, hơn nữa đúng là đã mệt không chịu nổi, vừa nằm lên giường không lâu đã ngủ mất.Tuổi của cô ấy không thể so với đám trẻ Nguyễn Trường Sinh kia được, Nguyễn Trường Sinh ngủ một giấc, tinh thần lập tức hồi phục lại. Còn Nguyễn Thúy Chi thì yên tâm nghỉ ngơi thêm hai ngày, tinh thần mới không bị hao hụt nhiều mà mệt mỏi quá độ.Sau khi lấy lại tinh thần, nói cái gì cô ấy cũng phải đến đội sản xuất làm việc.Nguyễn Trường Sinh đi công xã suốt đêm đưa Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, còn Nguyễn Thúy Chi trở về cũng không dẫn theo con, người sáng suốt vừa thấy là biết trong đó có vấn đề, cho nên có nhiều người ở sau lưng bàn tán chuyện của Nguyễn Thúy Chi.DTVNhóm phụ nữ kéo cỏ ở ngoài ruộng nước, thấy Tôn Tiểu Tuệ ở kế bên thì đôi mắt sáng rực, hỏi bà ta: “Này, sao đột nhiên cô em chồng của bà lại về thế? Có phải bị người bên nhà chồng ăn h.i.ế.p không?”Tôn Tiểu Tuệ trả lời: “Ôi chao, không phải chuyện lớn gì, nó bị chồng đánh mấy cái thôi. Cơ mà con gái nhà họ Nguyễn người ta yếu ớt, đụng mấy cái cũng không được, quậy lên om sòm chạy về nhà, không biết còn tưởng bị sao nữa.”Người đàn bà cầm cỏ bùn, nghỉ tay một hồi: “Trước chồng nó cũng có tới đây mấy lần, trông cũng thành thật lắm mà, đâu giống mấy thằng đánh vợ đâu, sao lại đánh nó chứ?”Tôn Tiểu Tuệ cũng nghỉ tay: “Tám phần là do nó, tự dưng đang êm đang đẹp lại đánh nó sao? Vậy sao không tới đánh tôi này? Tôi nói cho bà nghe, hai tên đàn ông nhà tôi cưng con gái dữ trời, nâng trong lòng bàn tay ấy, chiều riết thành thói ấy mà!”Một người đàn bà khác hỏi: “Vậy rồi sao, định không trở về, chờ nhà chồng tới đón về hay sao?”Tôn Tiểu Tuệ cười: “Nghe nói là đang chuẩn bị ly hôn đấy.”“Ly hôn?” Mấy người phụ nữ nghe vậy đều ngừng tay quay qua nhìn.Lời này nghe thật mới lạ, các bà sống cả đời chưa từng nghe nói kết hôn rồi còn có thể ly hôn?Tôn Tiểu Tuệ nói: “Dù sao tôi cũng nghe nói vậy thôi, ai biết là thật hay giả. Cuộc sống trên trấn tốt hơn trong núi nhiều, nó thật sự bỏ được ư? Còn bốn đứa nhỏ thì sao. Dám làm thật á, mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t nó rồi.”Người phụ nữ: “E là hù doạ nhà chồng thôi.”Tôn Tiểu Tuệ: “Không phải tôi nói chứ, người ta còn sợ nó hù sao? Nếu là con gái tôi làm vậy, xem tôi có đánh c.h.ế.t nó không. Đàn ông đụng vào hai cái đã chạy về nhà mẹ đẻ, cái thứ về nhà mẹ đẻ ăn dầm nằm dề ấy à, nếu là tôi thì nửa đêm tôi cũng đuổi cổ nó về, rồi xin lỗi người ta. Ngặt nỗi hai lão già nhà tôi sao có thể làm vậy, không những không giúp đỡ khuyên nó sống yên phận, mà còn đổ thêm dầu vào lửa, kêu Tiểu Ngũ quậy ra lớn chuyện. Con gái nhà họ Nguyễn họ quý lắm, ai cưới người đó xui xẻo.”Đang nói chuyện thì nhìn thấy Nguyễn Thúy Chi ở đằng xa đi đến, Tôn Tiểu Tuệ và mấy người phụ nữ liếc nhau, vội vàng ngậm miệng.Nguyễn Thúy Chi làm ở đội sản xuất được hai ngày, ngày đầu tiên còn tương đối bình thường, mọi người thấy cô ấy đến sẽ khách sáo chào hỏi, hỏi thăm hai câu, nói mấy năm rồi không gặp.Nhưng đến ngày hôm sau thì mọi thứ trở nên là lạ.Nguyễn Thúy Chi có thể cảm giác được, mấy cặp mắt của phụ nữ trong đội sản xuất giống như mọc trên người cô ấy vậy. Ánh mắt kỳ lạ không nói, gặp mặt cười chào hỏi thì cũng thôi đi, chào xong lập tức châu đầu, ghé tai nói nhỏ.Mấy năm không về, trong đội sản xuất toàn là người xa lạ, còn có nhiều người ở thôn khác gả tới, cô không quen ai cả, cho nên mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không tìm được ai để hỏi xảy ra chuyện gì.Theo lẽ thường thì một mình cô về nhà mẹ đẻ đúng thật là chắc chắn phải có chuyện. Nhưng mấy chuyện ở bên nhà chồng chịu tủi thân, cãi nhau với chồng về nhà mẹ đẻ rất bình thường mà, không đến mức để những người kia dùng ánh mắt như vậy nhìn mình mới đúng.Cô ấy nghĩ thầm trong lòng, nhưng không nghĩ ra lý do nên cũng không quan tâm nữa, chỉ vùi đầu làm việc.Mấy năm gần đây Lưu Hạnh Hoa lớn tuổi, lưng lại không được khoẻ, cho nên gần đây hiếm khi đến đội sản xuất làm việc. Bà ta chỉ ở nhà giặt giũ quét tước, thêu thùa may vá làm cơm, quét chuồng gà chuồng heo, xử lý vài chuyện ở vườn rau trong nhà.Trong thôn cũng có nhiều phụ nữ lớn tuổi hơn bà ta, đa phần không làm nổi việc gì nữa, thường xuyên xách rổ kim chỉ chụm lại thêu thùa may vá, vừa nói chuyện cho qua những năm tháng cuối đời.Hôm nay Lưu Hạnh Hoa ngủ trưa thức dậy, đang ở nhà may vá một lúc thì bà Triệu và bà Lý đã cầm mẹt qua tìm. Hai bà cụ tự vào nhà lấy băng ghế ra ngồi, khom lưng nhặt lên đế giày đã khâu một nửa.
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Ăn sáng xong, Lưu Hạnh Hoa không để Nguyễn Thúy Chi làm việc nữa, đuổi cô ấy vào phòng ngủ.Nguyễn Thúy Chi không cãi lại được, hơn nữa đúng là đã mệt không chịu nổi, vừa nằm lên giường không lâu đã ngủ mất.Tuổi của cô ấy không thể so với đám trẻ Nguyễn Trường Sinh kia được, Nguyễn Trường Sinh ngủ một giấc, tinh thần lập tức hồi phục lại. Còn Nguyễn Thúy Chi thì yên tâm nghỉ ngơi thêm hai ngày, tinh thần mới không bị hao hụt nhiều mà mệt mỏi quá độ.Sau khi lấy lại tinh thần, nói cái gì cô ấy cũng phải đến đội sản xuất làm việc.Nguyễn Trường Sinh đi công xã suốt đêm đưa Nguyễn Thúy Chi về nhà mẹ đẻ, còn Nguyễn Thúy Chi trở về cũng không dẫn theo con, người sáng suốt vừa thấy là biết trong đó có vấn đề, cho nên có nhiều người ở sau lưng bàn tán chuyện của Nguyễn Thúy Chi.DTVNhóm phụ nữ kéo cỏ ở ngoài ruộng nước, thấy Tôn Tiểu Tuệ ở kế bên thì đôi mắt sáng rực, hỏi bà ta: “Này, sao đột nhiên cô em chồng của bà lại về thế? Có phải bị người bên nhà chồng ăn h.i.ế.p không?”Tôn Tiểu Tuệ trả lời: “Ôi chao, không phải chuyện lớn gì, nó bị chồng đánh mấy cái thôi. Cơ mà con gái nhà họ Nguyễn người ta yếu ớt, đụng mấy cái cũng không được, quậy lên om sòm chạy về nhà, không biết còn tưởng bị sao nữa.”Người đàn bà cầm cỏ bùn, nghỉ tay một hồi: “Trước chồng nó cũng có tới đây mấy lần, trông cũng thành thật lắm mà, đâu giống mấy thằng đánh vợ đâu, sao lại đánh nó chứ?”Tôn Tiểu Tuệ cũng nghỉ tay: “Tám phần là do nó, tự dưng đang êm đang đẹp lại đánh nó sao? Vậy sao không tới đánh tôi này? Tôi nói cho bà nghe, hai tên đàn ông nhà tôi cưng con gái dữ trời, nâng trong lòng bàn tay ấy, chiều riết thành thói ấy mà!”Một người đàn bà khác hỏi: “Vậy rồi sao, định không trở về, chờ nhà chồng tới đón về hay sao?”Tôn Tiểu Tuệ cười: “Nghe nói là đang chuẩn bị ly hôn đấy.”“Ly hôn?” Mấy người phụ nữ nghe vậy đều ngừng tay quay qua nhìn.Lời này nghe thật mới lạ, các bà sống cả đời chưa từng nghe nói kết hôn rồi còn có thể ly hôn?Tôn Tiểu Tuệ nói: “Dù sao tôi cũng nghe nói vậy thôi, ai biết là thật hay giả. Cuộc sống trên trấn tốt hơn trong núi nhiều, nó thật sự bỏ được ư? Còn bốn đứa nhỏ thì sao. Dám làm thật á, mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t nó rồi.”Người phụ nữ: “E là hù doạ nhà chồng thôi.”Tôn Tiểu Tuệ: “Không phải tôi nói chứ, người ta còn sợ nó hù sao? Nếu là con gái tôi làm vậy, xem tôi có đánh c.h.ế.t nó không. Đàn ông đụng vào hai cái đã chạy về nhà mẹ đẻ, cái thứ về nhà mẹ đẻ ăn dầm nằm dề ấy à, nếu là tôi thì nửa đêm tôi cũng đuổi cổ nó về, rồi xin lỗi người ta. Ngặt nỗi hai lão già nhà tôi sao có thể làm vậy, không những không giúp đỡ khuyên nó sống yên phận, mà còn đổ thêm dầu vào lửa, kêu Tiểu Ngũ quậy ra lớn chuyện. Con gái nhà họ Nguyễn họ quý lắm, ai cưới người đó xui xẻo.”Đang nói chuyện thì nhìn thấy Nguyễn Thúy Chi ở đằng xa đi đến, Tôn Tiểu Tuệ và mấy người phụ nữ liếc nhau, vội vàng ngậm miệng.Nguyễn Thúy Chi làm ở đội sản xuất được hai ngày, ngày đầu tiên còn tương đối bình thường, mọi người thấy cô ấy đến sẽ khách sáo chào hỏi, hỏi thăm hai câu, nói mấy năm rồi không gặp.Nhưng đến ngày hôm sau thì mọi thứ trở nên là lạ.Nguyễn Thúy Chi có thể cảm giác được, mấy cặp mắt của phụ nữ trong đội sản xuất giống như mọc trên người cô ấy vậy. Ánh mắt kỳ lạ không nói, gặp mặt cười chào hỏi thì cũng thôi đi, chào xong lập tức châu đầu, ghé tai nói nhỏ.Mấy năm không về, trong đội sản xuất toàn là người xa lạ, còn có nhiều người ở thôn khác gả tới, cô không quen ai cả, cho nên mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không tìm được ai để hỏi xảy ra chuyện gì.Theo lẽ thường thì một mình cô về nhà mẹ đẻ đúng thật là chắc chắn phải có chuyện. Nhưng mấy chuyện ở bên nhà chồng chịu tủi thân, cãi nhau với chồng về nhà mẹ đẻ rất bình thường mà, không đến mức để những người kia dùng ánh mắt như vậy nhìn mình mới đúng.Cô ấy nghĩ thầm trong lòng, nhưng không nghĩ ra lý do nên cũng không quan tâm nữa, chỉ vùi đầu làm việc.Mấy năm gần đây Lưu Hạnh Hoa lớn tuổi, lưng lại không được khoẻ, cho nên gần đây hiếm khi đến đội sản xuất làm việc. Bà ta chỉ ở nhà giặt giũ quét tước, thêu thùa may vá làm cơm, quét chuồng gà chuồng heo, xử lý vài chuyện ở vườn rau trong nhà.Trong thôn cũng có nhiều phụ nữ lớn tuổi hơn bà ta, đa phần không làm nổi việc gì nữa, thường xuyên xách rổ kim chỉ chụm lại thêu thùa may vá, vừa nói chuyện cho qua những năm tháng cuối đời.Hôm nay Lưu Hạnh Hoa ngủ trưa thức dậy, đang ở nhà may vá một lúc thì bà Triệu và bà Lý đã cầm mẹt qua tìm. Hai bà cụ tự vào nhà lấy băng ghế ra ngồi, khom lưng nhặt lên đế giày đã khâu một nửa.