Tác giả:

Tháng bảy, trời sẩm tối, lúc này không khí mới mát mẻ hơn, gió từ sườn núi thổi xuống thôn xóm dưới thung thũng, mãi mới xua tan không khí oi bức suốt cả ngày. Ở một góc khuất sau sườn núi, tiếng ve kêu và gió núi như một tấm lưới bao trùm toàn bộ thôn Phổ Phong. Giang Vân Ý đi bộ gần mười dặm từ thị trấn về. Hoàng hôn dần buông, đường chân trời phương xa gần xóa mờ, trời nhá nhem chưa tối hẳn, cột điện đứng trơ trọi hai bên đường. Đường bê tông kết thúc đột ngột, nối tiếp là đường đất uốn lượn vào núi. Phó Nham Phong đi xe máy từ đại lộ quẹo vào đường nhỏ, xa xa đã thấy thiếu niên với dáng vẻ không hợp với nông thôn đang ngồi trên tảng đá cao nửa mét ở ven đường, ánh mắt hướng về phía mình. Làn da lộ ra khỏi áo ngắn tay và quần đùi trắng nõn, tay chân đều gầy, dáng người vốn nhỏ bé ngồi trên tảng đá lớn thô ráp gồ ghề trông càng nhỏ bé hơn. Tuy chưa thấy mặt nhưng Phó Nham Phong có ấn tượng từng gặp người này trong thôn rồi, xe đến gần, thoáng nhìn gương mặt thanh tú không phù hợp…

Chương 38

Gió Và Thung Lũng - Hà KhuyếtTác giả: Hà KhuyếtTruyện Đam MỹTháng bảy, trời sẩm tối, lúc này không khí mới mát mẻ hơn, gió từ sườn núi thổi xuống thôn xóm dưới thung thũng, mãi mới xua tan không khí oi bức suốt cả ngày. Ở một góc khuất sau sườn núi, tiếng ve kêu và gió núi như một tấm lưới bao trùm toàn bộ thôn Phổ Phong. Giang Vân Ý đi bộ gần mười dặm từ thị trấn về. Hoàng hôn dần buông, đường chân trời phương xa gần xóa mờ, trời nhá nhem chưa tối hẳn, cột điện đứng trơ trọi hai bên đường. Đường bê tông kết thúc đột ngột, nối tiếp là đường đất uốn lượn vào núi. Phó Nham Phong đi xe máy từ đại lộ quẹo vào đường nhỏ, xa xa đã thấy thiếu niên với dáng vẻ không hợp với nông thôn đang ngồi trên tảng đá cao nửa mét ở ven đường, ánh mắt hướng về phía mình. Làn da lộ ra khỏi áo ngắn tay và quần đùi trắng nõn, tay chân đều gầy, dáng người vốn nhỏ bé ngồi trên tảng đá lớn thô ráp gồ ghề trông càng nhỏ bé hơn. Tuy chưa thấy mặt nhưng Phó Nham Phong có ấn tượng từng gặp người này trong thôn rồi, xe đến gần, thoáng nhìn gương mặt thanh tú không phù hợp… Phó Nham Phong nấu cơm, Giang Vân Ý ngoan ngoãn ngồi làm bài tập.Bữa tối ăn sớm, ăn xong trời còn chưa tối, Ngô Văn Hà bảo chẳng mấy khi cósức nên muốn ra ngoài đi dạo, vì thế cả ba cùng nhau xuất phát.Ngô Văn Hà được Giang Vân Ý đỡ, dọc đường đi gặp vài người quen hỏi bàGiang Vân Ý là ai, bà thoải mái giới thiệu là bạn Phó Nham Phong, về nhà chơimấy ngày.Từ khi cửa hàng buôn bán ổn định, những lời đồn ác ý về bọn họ giảm đi khôngít.Sau đó, họ bắt gặp vài người quen Giang Vân Ý, Giang Vân Ý không bối rốichút nào, nếu có người ngoái lại nhìn thêm, cậu càng ngẩng cao đầu.Cậu không sợ Lưu Hiền Trân biết mình trở về, không những thế còn ở nhàngười khác.Bởi vì hiện tại cậu có mẹ, hơn nữa là hai người mẹ, thiếu niên sống trong niềmyêu thương như được bổ sung thêm tự tin và dũng khí, cộng thêm cả việc cậu ditruyền tính không để ý lời đồn đãi của người ngoài của Giang Huệ Thanh.Tản bộ đến khi trời sẩm tối, bọn họ quay đầu về nhà.Lúc đi, Đại Hoàng nằm ở sân không nhúc nhích, lúc bọn họ về, nó vẫn trongdáng vẻ lười nhác kia.Giang Vân Ý chạy ra sân sau hái mấy cọng rau đút cho nó, nó mới vẫy đuôiđứng dậy.Giang Vân Ý ngồi xổm trước mặt Đại Hoàng, lẩm bẩm: “Xin lỗi Đại Hoàng, taoyêu vào là quên mày suốt, lâu rồi không về chơi với mày… Sao mày già đinhanh vậy…”Dường như Đại Hoàng không nghe thấy, ăn rau xong thì lại nằm xuống.Giang Vân Ý chợt nhớ tới gì đó, vỗ đầu mình: “Liệu mấy chú chó như ĐạiHoàng già rồi có bị bệnh Alzheimer hay gì đó tương tự không nhỉ?”Đại Hoàng gãi đầu, quay mặt về phía khác.“Tao biết rồi, chắc là Đại Hoàng mắc bệnh Alzheimer rồi.” Giang Vân Ý cúiđầu nói nhỏ, “Vì vậy mới không nhận ra mình.”Lúc này Đại Hoàng mới quay đầu nhìn Giang Vân Ý, sủa một tiếng.“Haha, đúng là chiêu khích tướng mới có tác dụng.” Giang Vân Ý thè lưỡi,“Đừng giận, tao đùa chút thôi.”Phó Nham Phong làm xong việc nhà rồi hỗ trợ Ngô Văn Hà nghỉ ngơi, ra nhàchính mới nhớ tới Giang Vân Ý, bước tới cửa thì thấy cậu đang nói chuyện vớiĐại Hoàng nên không ngắt lời, quay về kiểm tra sổ sách.Một lát sau, Giang Vân Ý vào nhà, ngồi xuống sô pha cạnh anh, không nói gì,chỉ lẳng lặng ngồi đó.Phó Nham Phong cho cậu xem sổ sách, bảo hiện tại anh tiết kiệm được gần nămvạn, chờ sau này việc làm ăn tiến triển tốt hơn còn có thể kiếm được nhiều hơn.“Kiếm được tiền tốt quá.” Giang Vân Ý cười toe toét, nhắc lại, “Có thể tiếtkiệm được thì quá tốt!”Trong thời tiết lạnh lẽo của phương nam, mùa đông tắm rửa như đi đánh giặc,toàn thân cứng đơ như mặc áo giáp, lỗ chân lông vừa được nước ấm dội qua lạibị không khí lạnh xâm nhập khiến lông tơ dựng thẳng lên, cả người run lẩy bẩy.Sức khỏe Phó Nham Phong tốt, đôi khi lười đun nước thì tắm nước lạnh khôngthành vấn đề. Chỉ có Giang Vân Ý dùng tận hai xô nước ấm, tắm xong hàmrăng vẫn run cầm cập, lập tức mặc quần áo ngủ bằng nhung, cộng thêm mộtchiếc áo khoác lông, chiếc áo này thường được mặc sau khi tắm và trước khi đingủ trong ngày tháng mùa đông.Mùa đông năm nay, Giang Vân Ý học Phó Nham Phong dùng bô, ban đêmkhông cần ra ngoài, giải quyết vấn đề đi tiểu đêm ngay tại góc phòng.Mấy ngày liên tục, ban ngày Giang Vân Ý ở nhà làm bạn với Ngô Văn Hà, PhóNham Phong bảo cậu có thể ra cửa hàng nhưng cậu vẫn kiên quyết ở nhà, tựgiác mang sách vở ra học.Cậu biết sức khỏe hiện tại của Ngô Văn Hà không được như trước, ngày nào tốtngày nào xấu không đoán được, trong nhà có thêm người, ít nhất có thể khiếnPhó Nham Phong yên tâm hơn một chút.Buổi tối trước khi đi ngủ, Phó Nham Phong ôm cậu vào lòng, bảo thi đại họcđừng nghĩ quay lại nơi nho nhỏ, con người phải hướng về nơi cao.Giang Vân Ý rầu rĩ: “Thế còn anh?”Phó Nham Phong giúp cậu nắn lại logic: “Không phải em tới tìm anh, mà là anhđi tìm em.”Phổ Phong không phải địa phương có thể phát triển, nếu không phải Phó NhamPhong ở đây thì có lẽ cả đời này Giang Vân Ý sẽ không quay lại, hiển nhiênPhó Nham Phong cũng hiểu điều này.Giang Vân Ý hỏi Phó Nham Phong sức khỏe Ngô Văn Hà, Phó Nham Phong trảlời thật rằng thời còn trẻ vì sinh đẻ nên Ngô Văn Hà có bệnh cũ, bây giờ lớntuổi lại thêm mấy bệnh nền, cơ bản là sống dựa vào thuốc.Giang Vân Ý ngập ngừng: “Em đi đâu thì anh cũng tới tìm đúng không?”Nếu phải đưa ra đáp án bằng lý trí, Phó Nham Phong không thể cho cậu một lờihứa hẹn chắc chắn, nhưng tình yêu đáng quý ở chỗ nó dựa vào cảm tính nhiềuhơn lý trí, thứ tình cảm ấy tồn lại, con người sống mới có ý nghĩa.Phó Nham Phong ở bên Giang Vân Ý một thời gian mới ngộ ra điểm này, vì thếanh trả lời: “Ừ.”Giang Vân Ý muốn nói lại thôi: “Nhưng dì…”Phó Nham Phong: “Bao giờ tích góp đủ tiền thì anh dẫn mẹ đi, thôn nhỏ chữabệnh không đảm bảo, sức khỏe của mẹ không tốt, không thể dưỡng lão ở đây.”Đến bây giờ Giang Vân Ý mới yên lòng, kể cả không vì lý do gì khác, chỉ là vìmẹ, Phó Nham Phong vẫn sẽ nỗ lực hướng tới nơi có điều kiện tốt hơn.“Anh yêu em không?” Trong giây phút buột miệng thốt ra, Giang Vân Ý mớibiết mình lỡ lời, hoảng loạn bổ sung, “Không yêu, không yêu cũng không sao,em, em yêu anh là được rồi.”Cậu đã nói thầm tiếng yêu trong lòng hàng ngàn, hàng vạn lần nên quên mấtđây là lần đầu tiên mình thổ lộ với anh.Phó Nham Phong chợt cảm thấy đau lòng, giữ gáy cậu, cúi đầu chạm trán nhau:“Sao em lại không tin tưởng bản thân như thế.”Hai mắt Giang Vân Ý cay cay, sợ bản thân rơi nước mắt nên nhắm vội, rấtnhanh sau đó, đôi môi cảm nhận được xúc cảm mềm mại, Phó Nham Phong hôncậu.Giang Vân Ý nghe thấy Phó Nham Phong thì thầm, giọng nói hơi khàn: “Anhyêu em.”Từ Thượng Hải về đây không có chuyến tàu hay chuyến bay thẳng, xe lửa chỉtới nội thành, rạng sáng đến trạm, phải tìm khách sạn ở một đêm, hôm sau mớibắt xe đi mấy tiếng về huyện, từ huyện về thị trấn rồi đến nông thôn. Đối mặtvới tương lai không xác định, cậu vượt qua chặng đường gần hai nghìn cây sốvới tình yêu thương Phó Nham Phong vô bờ, trở về nơi cậu từng chán ghét nhất,hiện tại là nơi cậu nhớ thương nhất.Thành phố lớn rất tốt, nhưng cậu càng muốn trở lại nơi có Phó Nham Phong,đây là nơi đầu tiên khiến cậu cảm nhận được rằng mình có nhà.Trưởng thành rồi nhưng trên chứng minh thư cậu vẫn mang họ Phó, cậu khôngsửa bởi họ Phó không chỉ có Phó Bình Khôn, hiện tại cậu bằng lòng mang cùnghọ với Phó Nham Phong.Trên mạng người ta hay bảo cam tâm tình nguyện yêu không cần hồi đáp, ngoàiyêu ra không còn lời giải thích nào hợp lý hơn.Giang Vân Ý cho rằng tình cảm mình đối với Phó Nham Phong là tình yêu, kểcả khi không có được đáp lại ngang bằng.Nhưng giây phút này, Giang Vân Ý cảm thấy tất cả đều đáng giá, bởi Phó NhamPhong cũng yêu cậu.Giang Vân Ý nghiêng người ôm lấy eo anh, muốn nói gì đó nhưng không thểthốt thành lời.Mấy hôm trước, cậu nhàn rỗi không có việc gì làm nên lấy sách cấp hai của PhóNham Phong ra xem thì bất ngờ tìm thấy hai bài thi, đều từ năm lớp chín, tên thísinh là Phó Nham Phong, bài thi tiếng Anh chỉ bị trừ một điểm phần viết, cònbài thi toán được 116/120.Giang Vân Ý nhớ lúc mình học lớp chín, thành tích người đứng đầu khối mớiđạt được tầm như thế.Không cầu phú quý, chỉ cần Phó Nham Phong sinh ra trong một gia đình bìnhthường thì sẽ không vất vả giống như bây giờ.Không đến nỗi không được học hành, rõ ràng thành tích của anh tốt như thế.Thì ra mỗi lần Phó Nham Phong khuyên cậu học không phải chỉ nói thế rồi thôi.Phó Nham Phong chợt cảm thấy cổ ướt át, nâng mặt Giang Vân Ý lên mới thấymặt cậu toàn nước mắt.Phó Nham Phong không hỏi vì sao cậu khóc, chỉ ôm cậu càng chặt.Khóc vì cuộc sống không cần hỏi tại sao, bởi trăm nghìn lý do không thể kể hếtnhững bất đắc dĩ trong cuộc sống, có những chuyện ông trời bắt mình chịu, dùmình trốn vẫn không thoát.Lúc trước Phó Nham Phong không hiểu, thời điểm gia đình khó khăn nhấtkhông có hạt gạo mà ăn, Ngô Văn Hà đi xin mới có một bát cơm để cúng báithần linh.Bây giờ anh đã hiểu, chỉ cần trong lòng có niềm tin là có thể vượt qua từngngày từng tháng, dù có khó khăn đến đâu.May là thần linh thương xót, tặng cho anh một Giang Vân Ý.~Hết chương 38~

Phó Nham Phong nấu cơm, Giang Vân Ý ngoan ngoãn ngồi làm bài tập.

Bữa tối ăn sớm, ăn xong trời còn chưa tối, Ngô Văn Hà bảo chẳng mấy khi có

sức nên muốn ra ngoài đi dạo, vì thế cả ba cùng nhau xuất phát.

Ngô Văn Hà được Giang Vân Ý đỡ, dọc đường đi gặp vài người quen hỏi bà

Giang Vân Ý là ai, bà thoải mái giới thiệu là bạn Phó Nham Phong, về nhà chơi

mấy ngày.

Từ khi cửa hàng buôn bán ổn định, những lời đồn ác ý về bọn họ giảm đi không

ít.

Sau đó, họ bắt gặp vài người quen Giang Vân Ý, Giang Vân Ý không bối rối

chút nào, nếu có người ngoái lại nhìn thêm, cậu càng ngẩng cao đầu.

Cậu không sợ Lưu Hiền Trân biết mình trở về, không những thế còn ở nhà

người khác.

Bởi vì hiện tại cậu có mẹ, hơn nữa là hai người mẹ, thiếu niên sống trong niềm

yêu thương như được bổ sung thêm tự tin và dũng khí, cộng thêm cả việc cậu di

truyền tính không để ý lời đồn đãi của người ngoài của Giang Huệ Thanh.

Tản bộ đến khi trời sẩm tối, bọn họ quay đầu về nhà.

Lúc đi, Đại Hoàng nằm ở sân không nhúc nhích, lúc bọn họ về, nó vẫn trong

dáng vẻ lười nhác kia.

Giang Vân Ý chạy ra sân sau hái mấy cọng rau đút cho nó, nó mới vẫy đuôi

đứng dậy.

Giang Vân Ý ngồi xổm trước mặt Đại Hoàng, lẩm bẩm: “Xin lỗi Đại Hoàng, tao

yêu vào là quên mày suốt, lâu rồi không về chơi với mày… Sao mày già đi

nhanh vậy…”

Dường như Đại Hoàng không nghe thấy, ăn rau xong thì lại nằm xuống.

Giang Vân Ý chợt nhớ tới gì đó, vỗ đầu mình: “Liệu mấy chú chó như Đại

Hoàng già rồi có bị bệnh Alzheimer hay gì đó tương tự không nhỉ?”

Đại Hoàng gãi đầu, quay mặt về phía khác.

“Tao biết rồi, chắc là Đại Hoàng mắc bệnh Alzheimer rồi.” Giang Vân Ý cúi

đầu nói nhỏ, “Vì vậy mới không nhận ra mình.”

Lúc này Đại Hoàng mới quay đầu nhìn Giang Vân Ý, sủa một tiếng.

“Haha, đúng là chiêu khích tướng mới có tác dụng.” Giang Vân Ý thè lưỡi,

“Đừng giận, tao đùa chút thôi.”

Phó Nham Phong làm xong việc nhà rồi hỗ trợ Ngô Văn Hà nghỉ ngơi, ra nhà

chính mới nhớ tới Giang Vân Ý, bước tới cửa thì thấy cậu đang nói chuyện với

Đại Hoàng nên không ngắt lời, quay về kiểm tra sổ sách.

Một lát sau, Giang Vân Ý vào nhà, ngồi xuống sô pha cạnh anh, không nói gì,

chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Phó Nham Phong cho cậu xem sổ sách, bảo hiện tại anh tiết kiệm được gần năm

vạn, chờ sau này việc làm ăn tiến triển tốt hơn còn có thể kiếm được nhiều hơn.

“Kiếm được tiền tốt quá.” Giang Vân Ý cười toe toét, nhắc lại, “Có thể tiết

kiệm được thì quá tốt!”

Trong thời tiết lạnh lẽo của phương nam, mùa đông tắm rửa như đi đánh giặc,

toàn thân cứng đơ như mặc áo giáp, lỗ chân lông vừa được nước ấm dội qua lại

bị không khí lạnh xâm nhập khiến lông tơ dựng thẳng lên, cả người run lẩy bẩy.

Sức khỏe Phó Nham Phong tốt, đôi khi lười đun nước thì tắm nước lạnh không

thành vấn đề. Chỉ có Giang Vân Ý dùng tận hai xô nước ấm, tắm xong hàm

răng vẫn run cầm cập, lập tức mặc quần áo ngủ bằng nhung, cộng thêm một

chiếc áo khoác lông, chiếc áo này thường được mặc sau khi tắm và trước khi đi

ngủ trong ngày tháng mùa đông.

Mùa đông năm nay, Giang Vân Ý học Phó Nham Phong dùng bô, ban đêm

không cần ra ngoài, giải quyết vấn đề đi tiểu đêm ngay tại góc phòng.

Mấy ngày liên tục, ban ngày Giang Vân Ý ở nhà làm bạn với Ngô Văn Hà, Phó

Nham Phong bảo cậu có thể ra cửa hàng nhưng cậu vẫn kiên quyết ở nhà, tự

giác mang sách vở ra học.

Cậu biết sức khỏe hiện tại của Ngô Văn Hà không được như trước, ngày nào tốt

ngày nào xấu không đoán được, trong nhà có thêm người, ít nhất có thể khiến

Phó Nham Phong yên tâm hơn một chút.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Phó Nham Phong ôm cậu vào lòng, bảo thi đại học

đừng nghĩ quay lại nơi nho nhỏ, con người phải hướng về nơi cao.

Giang Vân Ý rầu rĩ: “Thế còn anh?”

Phó Nham Phong giúp cậu nắn lại logic: “Không phải em tới tìm anh, mà là anh

đi tìm em.”

Phổ Phong không phải địa phương có thể phát triển, nếu không phải Phó Nham

Phong ở đây thì có lẽ cả đời này Giang Vân Ý sẽ không quay lại, hiển nhiên

Phó Nham Phong cũng hiểu điều này.

Giang Vân Ý hỏi Phó Nham Phong sức khỏe Ngô Văn Hà, Phó Nham Phong trả

lời thật rằng thời còn trẻ vì sinh đẻ nên Ngô Văn Hà có bệnh cũ, bây giờ lớn

tuổi lại thêm mấy bệnh nền, cơ bản là sống dựa vào thuốc.

Giang Vân Ý ngập ngừng: “Em đi đâu thì anh cũng tới tìm đúng không?”

Nếu phải đưa ra đáp án bằng lý trí, Phó Nham Phong không thể cho cậu một lời

hứa hẹn chắc chắn, nhưng tình yêu đáng quý ở chỗ nó dựa vào cảm tính nhiều

hơn lý trí, thứ tình cảm ấy tồn lại, con người sống mới có ý nghĩa.

Phó Nham Phong ở bên Giang Vân Ý một thời gian mới ngộ ra điểm này, vì thế

anh trả lời: “Ừ.”

Giang Vân Ý muốn nói lại thôi: “Nhưng dì…”

Phó Nham Phong: “Bao giờ tích góp đủ tiền thì anh dẫn mẹ đi, thôn nhỏ chữa

bệnh không đảm bảo, sức khỏe của mẹ không tốt, không thể dưỡng lão ở đây.”

Đến bây giờ Giang Vân Ý mới yên lòng, kể cả không vì lý do gì khác, chỉ là vì

mẹ, Phó Nham Phong vẫn sẽ nỗ lực hướng tới nơi có điều kiện tốt hơn.

“Anh yêu em không?” Trong giây phút buột miệng thốt ra, Giang Vân Ý mới

biết mình lỡ lời, hoảng loạn bổ sung, “Không yêu, không yêu cũng không sao,

em, em yêu anh là được rồi.”

Cậu đã nói thầm tiếng yêu trong lòng hàng ngàn, hàng vạn lần nên quên mất

đây là lần đầu tiên mình thổ lộ với anh.

Phó Nham Phong chợt cảm thấy đau lòng, giữ gáy cậu, cúi đầu chạm trán nhau:

“Sao em lại không tin tưởng bản thân như thế.”

Hai mắt Giang Vân Ý cay cay, sợ bản thân rơi nước mắt nên nhắm vội, rất

nhanh sau đó, đôi môi cảm nhận được xúc cảm mềm mại, Phó Nham Phong hôn

cậu.

Giang Vân Ý nghe thấy Phó Nham Phong thì thầm, giọng nói hơi khàn: “Anh

yêu em.”

Từ Thượng Hải về đây không có chuyến tàu hay chuyến bay thẳng, xe lửa chỉ

tới nội thành, rạng sáng đến trạm, phải tìm khách sạn ở một đêm, hôm sau mới

bắt xe đi mấy tiếng về huyện, từ huyện về thị trấn rồi đến nông thôn. Đối mặt

với tương lai không xác định, cậu vượt qua chặng đường gần hai nghìn cây số

với tình yêu thương Phó Nham Phong vô bờ, trở về nơi cậu từng chán ghét nhất,

hiện tại là nơi cậu nhớ thương nhất.

Thành phố lớn rất tốt, nhưng cậu càng muốn trở lại nơi có Phó Nham Phong,

đây là nơi đầu tiên khiến cậu cảm nhận được rằng mình có nhà.

Trưởng thành rồi nhưng trên chứng minh thư cậu vẫn mang họ Phó, cậu không

sửa bởi họ Phó không chỉ có Phó Bình Khôn, hiện tại cậu bằng lòng mang cùng

họ với Phó Nham Phong.

Trên mạng người ta hay bảo cam tâm tình nguyện yêu không cần hồi đáp, ngoài

yêu ra không còn lời giải thích nào hợp lý hơn.

Giang Vân Ý cho rằng tình cảm mình đối với Phó Nham Phong là tình yêu, kể

cả khi không có được đáp lại ngang bằng.

Nhưng giây phút này, Giang Vân Ý cảm thấy tất cả đều đáng giá, bởi Phó Nham

Phong cũng yêu cậu.

Giang Vân Ý nghiêng người ôm lấy eo anh, muốn nói gì đó nhưng không thể

thốt thành lời.

Mấy hôm trước, cậu nhàn rỗi không có việc gì làm nên lấy sách cấp hai của Phó

Nham Phong ra xem thì bất ngờ tìm thấy hai bài thi, đều từ năm lớp chín, tên thí

sinh là Phó Nham Phong, bài thi tiếng Anh chỉ bị trừ một điểm phần viết, còn

bài thi toán được 116/120.

Giang Vân Ý nhớ lúc mình học lớp chín, thành tích người đứng đầu khối mới

đạt được tầm như thế.

Không cầu phú quý, chỉ cần Phó Nham Phong sinh ra trong một gia đình bình

thường thì sẽ không vất vả giống như bây giờ.

Không đến nỗi không được học hành, rõ ràng thành tích của anh tốt như thế.

Thì ra mỗi lần Phó Nham Phong khuyên cậu học không phải chỉ nói thế rồi thôi.

Phó Nham Phong chợt cảm thấy cổ ướt át, nâng mặt Giang Vân Ý lên mới thấy

mặt cậu toàn nước mắt.

Phó Nham Phong không hỏi vì sao cậu khóc, chỉ ôm cậu càng chặt.

Khóc vì cuộc sống không cần hỏi tại sao, bởi trăm nghìn lý do không thể kể hết

những bất đắc dĩ trong cuộc sống, có những chuyện ông trời bắt mình chịu, dù

mình trốn vẫn không thoát.

Lúc trước Phó Nham Phong không hiểu, thời điểm gia đình khó khăn nhất

không có hạt gạo mà ăn, Ngô Văn Hà đi xin mới có một bát cơm để cúng bái

thần linh.

Bây giờ anh đã hiểu, chỉ cần trong lòng có niềm tin là có thể vượt qua từng

ngày từng tháng, dù có khó khăn đến đâu.

May là thần linh thương xót, tặng cho anh một Giang Vân Ý.

~Hết chương 38~

Gió Và Thung Lũng - Hà KhuyếtTác giả: Hà KhuyếtTruyện Đam MỹTháng bảy, trời sẩm tối, lúc này không khí mới mát mẻ hơn, gió từ sườn núi thổi xuống thôn xóm dưới thung thũng, mãi mới xua tan không khí oi bức suốt cả ngày. Ở một góc khuất sau sườn núi, tiếng ve kêu và gió núi như một tấm lưới bao trùm toàn bộ thôn Phổ Phong. Giang Vân Ý đi bộ gần mười dặm từ thị trấn về. Hoàng hôn dần buông, đường chân trời phương xa gần xóa mờ, trời nhá nhem chưa tối hẳn, cột điện đứng trơ trọi hai bên đường. Đường bê tông kết thúc đột ngột, nối tiếp là đường đất uốn lượn vào núi. Phó Nham Phong đi xe máy từ đại lộ quẹo vào đường nhỏ, xa xa đã thấy thiếu niên với dáng vẻ không hợp với nông thôn đang ngồi trên tảng đá cao nửa mét ở ven đường, ánh mắt hướng về phía mình. Làn da lộ ra khỏi áo ngắn tay và quần đùi trắng nõn, tay chân đều gầy, dáng người vốn nhỏ bé ngồi trên tảng đá lớn thô ráp gồ ghề trông càng nhỏ bé hơn. Tuy chưa thấy mặt nhưng Phó Nham Phong có ấn tượng từng gặp người này trong thôn rồi, xe đến gần, thoáng nhìn gương mặt thanh tú không phù hợp… Phó Nham Phong nấu cơm, Giang Vân Ý ngoan ngoãn ngồi làm bài tập.Bữa tối ăn sớm, ăn xong trời còn chưa tối, Ngô Văn Hà bảo chẳng mấy khi cósức nên muốn ra ngoài đi dạo, vì thế cả ba cùng nhau xuất phát.Ngô Văn Hà được Giang Vân Ý đỡ, dọc đường đi gặp vài người quen hỏi bàGiang Vân Ý là ai, bà thoải mái giới thiệu là bạn Phó Nham Phong, về nhà chơimấy ngày.Từ khi cửa hàng buôn bán ổn định, những lời đồn ác ý về bọn họ giảm đi khôngít.Sau đó, họ bắt gặp vài người quen Giang Vân Ý, Giang Vân Ý không bối rốichút nào, nếu có người ngoái lại nhìn thêm, cậu càng ngẩng cao đầu.Cậu không sợ Lưu Hiền Trân biết mình trở về, không những thế còn ở nhàngười khác.Bởi vì hiện tại cậu có mẹ, hơn nữa là hai người mẹ, thiếu niên sống trong niềmyêu thương như được bổ sung thêm tự tin và dũng khí, cộng thêm cả việc cậu ditruyền tính không để ý lời đồn đãi của người ngoài của Giang Huệ Thanh.Tản bộ đến khi trời sẩm tối, bọn họ quay đầu về nhà.Lúc đi, Đại Hoàng nằm ở sân không nhúc nhích, lúc bọn họ về, nó vẫn trongdáng vẻ lười nhác kia.Giang Vân Ý chạy ra sân sau hái mấy cọng rau đút cho nó, nó mới vẫy đuôiđứng dậy.Giang Vân Ý ngồi xổm trước mặt Đại Hoàng, lẩm bẩm: “Xin lỗi Đại Hoàng, taoyêu vào là quên mày suốt, lâu rồi không về chơi với mày… Sao mày già đinhanh vậy…”Dường như Đại Hoàng không nghe thấy, ăn rau xong thì lại nằm xuống.Giang Vân Ý chợt nhớ tới gì đó, vỗ đầu mình: “Liệu mấy chú chó như ĐạiHoàng già rồi có bị bệnh Alzheimer hay gì đó tương tự không nhỉ?”Đại Hoàng gãi đầu, quay mặt về phía khác.“Tao biết rồi, chắc là Đại Hoàng mắc bệnh Alzheimer rồi.” Giang Vân Ý cúiđầu nói nhỏ, “Vì vậy mới không nhận ra mình.”Lúc này Đại Hoàng mới quay đầu nhìn Giang Vân Ý, sủa một tiếng.“Haha, đúng là chiêu khích tướng mới có tác dụng.” Giang Vân Ý thè lưỡi,“Đừng giận, tao đùa chút thôi.”Phó Nham Phong làm xong việc nhà rồi hỗ trợ Ngô Văn Hà nghỉ ngơi, ra nhàchính mới nhớ tới Giang Vân Ý, bước tới cửa thì thấy cậu đang nói chuyện vớiĐại Hoàng nên không ngắt lời, quay về kiểm tra sổ sách.Một lát sau, Giang Vân Ý vào nhà, ngồi xuống sô pha cạnh anh, không nói gì,chỉ lẳng lặng ngồi đó.Phó Nham Phong cho cậu xem sổ sách, bảo hiện tại anh tiết kiệm được gần nămvạn, chờ sau này việc làm ăn tiến triển tốt hơn còn có thể kiếm được nhiều hơn.“Kiếm được tiền tốt quá.” Giang Vân Ý cười toe toét, nhắc lại, “Có thể tiếtkiệm được thì quá tốt!”Trong thời tiết lạnh lẽo của phương nam, mùa đông tắm rửa như đi đánh giặc,toàn thân cứng đơ như mặc áo giáp, lỗ chân lông vừa được nước ấm dội qua lạibị không khí lạnh xâm nhập khiến lông tơ dựng thẳng lên, cả người run lẩy bẩy.Sức khỏe Phó Nham Phong tốt, đôi khi lười đun nước thì tắm nước lạnh khôngthành vấn đề. Chỉ có Giang Vân Ý dùng tận hai xô nước ấm, tắm xong hàmrăng vẫn run cầm cập, lập tức mặc quần áo ngủ bằng nhung, cộng thêm mộtchiếc áo khoác lông, chiếc áo này thường được mặc sau khi tắm và trước khi đingủ trong ngày tháng mùa đông.Mùa đông năm nay, Giang Vân Ý học Phó Nham Phong dùng bô, ban đêmkhông cần ra ngoài, giải quyết vấn đề đi tiểu đêm ngay tại góc phòng.Mấy ngày liên tục, ban ngày Giang Vân Ý ở nhà làm bạn với Ngô Văn Hà, PhóNham Phong bảo cậu có thể ra cửa hàng nhưng cậu vẫn kiên quyết ở nhà, tựgiác mang sách vở ra học.Cậu biết sức khỏe hiện tại của Ngô Văn Hà không được như trước, ngày nào tốtngày nào xấu không đoán được, trong nhà có thêm người, ít nhất có thể khiếnPhó Nham Phong yên tâm hơn một chút.Buổi tối trước khi đi ngủ, Phó Nham Phong ôm cậu vào lòng, bảo thi đại họcđừng nghĩ quay lại nơi nho nhỏ, con người phải hướng về nơi cao.Giang Vân Ý rầu rĩ: “Thế còn anh?”Phó Nham Phong giúp cậu nắn lại logic: “Không phải em tới tìm anh, mà là anhđi tìm em.”Phổ Phong không phải địa phương có thể phát triển, nếu không phải Phó NhamPhong ở đây thì có lẽ cả đời này Giang Vân Ý sẽ không quay lại, hiển nhiênPhó Nham Phong cũng hiểu điều này.Giang Vân Ý hỏi Phó Nham Phong sức khỏe Ngô Văn Hà, Phó Nham Phong trảlời thật rằng thời còn trẻ vì sinh đẻ nên Ngô Văn Hà có bệnh cũ, bây giờ lớntuổi lại thêm mấy bệnh nền, cơ bản là sống dựa vào thuốc.Giang Vân Ý ngập ngừng: “Em đi đâu thì anh cũng tới tìm đúng không?”Nếu phải đưa ra đáp án bằng lý trí, Phó Nham Phong không thể cho cậu một lờihứa hẹn chắc chắn, nhưng tình yêu đáng quý ở chỗ nó dựa vào cảm tính nhiềuhơn lý trí, thứ tình cảm ấy tồn lại, con người sống mới có ý nghĩa.Phó Nham Phong ở bên Giang Vân Ý một thời gian mới ngộ ra điểm này, vì thếanh trả lời: “Ừ.”Giang Vân Ý muốn nói lại thôi: “Nhưng dì…”Phó Nham Phong: “Bao giờ tích góp đủ tiền thì anh dẫn mẹ đi, thôn nhỏ chữabệnh không đảm bảo, sức khỏe của mẹ không tốt, không thể dưỡng lão ở đây.”Đến bây giờ Giang Vân Ý mới yên lòng, kể cả không vì lý do gì khác, chỉ là vìmẹ, Phó Nham Phong vẫn sẽ nỗ lực hướng tới nơi có điều kiện tốt hơn.“Anh yêu em không?” Trong giây phút buột miệng thốt ra, Giang Vân Ý mớibiết mình lỡ lời, hoảng loạn bổ sung, “Không yêu, không yêu cũng không sao,em, em yêu anh là được rồi.”Cậu đã nói thầm tiếng yêu trong lòng hàng ngàn, hàng vạn lần nên quên mấtđây là lần đầu tiên mình thổ lộ với anh.Phó Nham Phong chợt cảm thấy đau lòng, giữ gáy cậu, cúi đầu chạm trán nhau:“Sao em lại không tin tưởng bản thân như thế.”Hai mắt Giang Vân Ý cay cay, sợ bản thân rơi nước mắt nên nhắm vội, rấtnhanh sau đó, đôi môi cảm nhận được xúc cảm mềm mại, Phó Nham Phong hôncậu.Giang Vân Ý nghe thấy Phó Nham Phong thì thầm, giọng nói hơi khàn: “Anhyêu em.”Từ Thượng Hải về đây không có chuyến tàu hay chuyến bay thẳng, xe lửa chỉtới nội thành, rạng sáng đến trạm, phải tìm khách sạn ở một đêm, hôm sau mớibắt xe đi mấy tiếng về huyện, từ huyện về thị trấn rồi đến nông thôn. Đối mặtvới tương lai không xác định, cậu vượt qua chặng đường gần hai nghìn cây sốvới tình yêu thương Phó Nham Phong vô bờ, trở về nơi cậu từng chán ghét nhất,hiện tại là nơi cậu nhớ thương nhất.Thành phố lớn rất tốt, nhưng cậu càng muốn trở lại nơi có Phó Nham Phong,đây là nơi đầu tiên khiến cậu cảm nhận được rằng mình có nhà.Trưởng thành rồi nhưng trên chứng minh thư cậu vẫn mang họ Phó, cậu khôngsửa bởi họ Phó không chỉ có Phó Bình Khôn, hiện tại cậu bằng lòng mang cùnghọ với Phó Nham Phong.Trên mạng người ta hay bảo cam tâm tình nguyện yêu không cần hồi đáp, ngoàiyêu ra không còn lời giải thích nào hợp lý hơn.Giang Vân Ý cho rằng tình cảm mình đối với Phó Nham Phong là tình yêu, kểcả khi không có được đáp lại ngang bằng.Nhưng giây phút này, Giang Vân Ý cảm thấy tất cả đều đáng giá, bởi Phó NhamPhong cũng yêu cậu.Giang Vân Ý nghiêng người ôm lấy eo anh, muốn nói gì đó nhưng không thểthốt thành lời.Mấy hôm trước, cậu nhàn rỗi không có việc gì làm nên lấy sách cấp hai của PhóNham Phong ra xem thì bất ngờ tìm thấy hai bài thi, đều từ năm lớp chín, tên thísinh là Phó Nham Phong, bài thi tiếng Anh chỉ bị trừ một điểm phần viết, cònbài thi toán được 116/120.Giang Vân Ý nhớ lúc mình học lớp chín, thành tích người đứng đầu khối mớiđạt được tầm như thế.Không cầu phú quý, chỉ cần Phó Nham Phong sinh ra trong một gia đình bìnhthường thì sẽ không vất vả giống như bây giờ.Không đến nỗi không được học hành, rõ ràng thành tích của anh tốt như thế.Thì ra mỗi lần Phó Nham Phong khuyên cậu học không phải chỉ nói thế rồi thôi.Phó Nham Phong chợt cảm thấy cổ ướt át, nâng mặt Giang Vân Ý lên mới thấymặt cậu toàn nước mắt.Phó Nham Phong không hỏi vì sao cậu khóc, chỉ ôm cậu càng chặt.Khóc vì cuộc sống không cần hỏi tại sao, bởi trăm nghìn lý do không thể kể hếtnhững bất đắc dĩ trong cuộc sống, có những chuyện ông trời bắt mình chịu, dùmình trốn vẫn không thoát.Lúc trước Phó Nham Phong không hiểu, thời điểm gia đình khó khăn nhấtkhông có hạt gạo mà ăn, Ngô Văn Hà đi xin mới có một bát cơm để cúng báithần linh.Bây giờ anh đã hiểu, chỉ cần trong lòng có niềm tin là có thể vượt qua từngngày từng tháng, dù có khó khăn đến đâu.May là thần linh thương xót, tặng cho anh một Giang Vân Ý.~Hết chương 38~

Chương 38