Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 343
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ nghĩ đến cái gì là viết nó xuống sổ, dự định sau này sẽ đến trạm nông nghiệp mời hai chuyên gia đến xem cây non trên ba sườn núi kia của cậu định kỳ.Cái mà Ôn Độ mua không phải sườn núi, mà thật ra là đất phía dưới sườn núi.Những mảnh đất này còn có thể nối liền với vườn rau sau nhà của cậu, diện tích ba mảnh đất hợp lại cũng không nhỏ.Lứa rau đầu tiên căn bản ăn không hết.Bán ở Sở Thành sẽ rất rẻ, còn không bằng bán ở Hương Thành.Ôn Độ nói làm là làm, cậu tìm được Luật Hạo Chi, dự định mua một chiếc thuyền có thể đến Hương bất cứ lúc nào từ trong tay Luật Hạo Chi."Cậu bảo tôi giúp cậu tìm người mua một chiếc thuyền?" Luật Hạo Chi kinh ngạc."Tôi không thể mua thuyền sao?" Ôn Độ định làm ăn lớn.Cậu nghĩ dù sao ba cậu cũng không tìm được việc làm, không làm ca sĩ, còn không bằng ở Hương Thành bán trái cây rau quả. Bán sỉ trái cây rau quả sẽ không cần lo lắng nguồn tiêu thụ, không khác gì nằm chơi kiếm tiền.Đỡ cho ba cậu không gượng dậy nổi.Nếu cứ tiếp tục chán chường thì sẽ vô dụng luôn."Không phải ý này." Luật Hạo Chi dừng một chút: "Có phải cậu không biết nhà chúng tôi làm gì không?""Làm ăn à?" Nếu không thì còn có thể làm gì?Ôn Độ dứt lời bèn ngẩng đầu nhìn Luật Hạo Chi. Luật Hạo Chi biết cậu đã hiểu.Khó trách Luật Cảnh Chi lại bị người ta theo dõi, thì ra là con của nhà vua thuyền, còn là em trai của Luật Hạo Chi, không bị theo dõi mới là lạ.Tâm tư cậu xoay chuyển, Luật Hạo Chi vẫn đoán được."Có phải cậu đang suy nghĩ vì sao người bị bắt cóc luôn là em trai tôi đúng không?" Đáy mắt Luật Hạo Chi lạnh lẽo hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười hai tuổi: "Bởi vì tôi lớn rồi nên không dễ thực hiện được. Hơn nữa tôi cũng ác hơn so với bọn họ."Ôn Độ nhìn Luật Hạo Chi, tỏ vẻ không nhìn ra.Luật Hạo Chi cũng không để bụng: "Năm tôi sáu tuổi, bảo mẫu trong nhà lén lút bắt cóc tôi. Bọn họ cho rằng tôi còn nhỏ, dễ nắm bắt nên cũng không để tôi trong lòng. Nửa đêm tôi tỉnh dậy, trói bọn họ vào ghế, sau đó đốt lửa trong nhà.”Ôn Độ: "..."Quá ác độc!"Bọn rác rưởi kia nghĩ rằng tôi muốn thiêu chết bọn họ nên đã khai rõ ra người đứng sau là ai. Bảo mẫu bị tôi tiễn đi, chồng bà ta, con trai bà ta và gia đình của mẹ bà ta, toàn bộ đều là ăn xin.”“À, cho tới bây giờ bọn họ vẫn trải qua những ngày tháng như vậy. Ông nội lo lắng tôi gặp chuyện không may nên để rất nhiều người ở lại bên cạnh tôi, sau đó Chi Chi chào đời, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên không ai đánh chủ ý lên đầu Chi Chi. Ít nhất người ngoài không dám chạm vào nhà chúng tôi."Nói tới đây, Luật Hạo Chi nhếch môi cười châm chọc: "Nhưng có vài người cảm thấy tôi trưởng thành, muốn đoạt quyền, không động vào tôi được nên chuyển ý đồ xấu. Dã tâm của bọn họ bừng bừng nhưng lại nhát gan như chuột, làm việc phải nhìn trước ngó sau. Người tìm được cũng toàn là mấy người vô dụng."Không phải, không phải đều là vô dụng.Ít nhất tên buôn người kia thì không phải.Ôn Độ không tiện nói thật với Luật Hạo Chi, việc này quá khó tưởng tượng được, cậu không dễ giải thích."Tôi cho rằng đó chỉ là trò đùa trẻ con của bọn họ, sẽ không thật sự làm ra chuyện gì. Dù sao ông nội vẫn còn sống. Nhưng bọn họ tuyệt đối không nên bắt cóc Chi Chị."Luật Hạo Chi đến bây giờ cũng không dám nghĩ đến kết cục sau khi Chi Chi bị bắt cóc."Cậu biết kẻ đứng sau màn?" Ôn Độ kinh ngạc.
Ôn Độ nghĩ đến cái gì là viết nó xuống sổ, dự định sau này sẽ đến trạm nông nghiệp mời hai chuyên gia đến xem cây non trên ba sườn núi kia của cậu định kỳ.
Cái mà Ôn Độ mua không phải sườn núi, mà thật ra là đất phía dưới sườn núi.
Những mảnh đất này còn có thể nối liền với vườn rau sau nhà của cậu, diện tích ba mảnh đất hợp lại cũng không nhỏ.
Lứa rau đầu tiên căn bản ăn không hết.
Bán ở Sở Thành sẽ rất rẻ, còn không bằng bán ở Hương Thành.
Ôn Độ nói làm là làm, cậu tìm được Luật Hạo Chi, dự định mua một chiếc thuyền có thể đến Hương bất cứ lúc nào từ trong tay Luật Hạo Chi.
"Cậu bảo tôi giúp cậu tìm người mua một chiếc thuyền?" Luật Hạo Chi kinh ngạc.
"Tôi không thể mua thuyền sao?" Ôn Độ định làm ăn lớn.
Cậu nghĩ dù sao ba cậu cũng không tìm được việc làm, không làm ca sĩ, còn không bằng ở Hương Thành bán trái cây rau quả. Bán sỉ trái cây rau quả sẽ không cần lo lắng nguồn tiêu thụ, không khác gì nằm chơi kiếm tiền.
Đỡ cho ba cậu không gượng dậy nổi.
Nếu cứ tiếp tục chán chường thì sẽ vô dụng luôn.
"Không phải ý này." Luật Hạo Chi dừng một chút: "Có phải cậu không biết nhà chúng tôi làm gì không?"
"Làm ăn à?" Nếu không thì còn có thể làm gì?
Ôn Độ dứt lời bèn ngẩng đầu nhìn Luật Hạo Chi. Luật Hạo Chi biết cậu đã hiểu.
Khó trách Luật Cảnh Chi lại bị người ta theo dõi, thì ra là con của nhà vua thuyền, còn là em trai của Luật Hạo Chi, không bị theo dõi mới là lạ.
Tâm tư cậu xoay chuyển, Luật Hạo Chi vẫn đoán được.
"Có phải cậu đang suy nghĩ vì sao người bị bắt cóc luôn là em trai tôi đúng không?" Đáy mắt Luật Hạo Chi lạnh lẽo hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười hai tuổi: "Bởi vì tôi lớn rồi nên không dễ thực hiện được. Hơn nữa tôi cũng ác hơn so với bọn họ."
Ôn Độ nhìn Luật Hạo Chi, tỏ vẻ không nhìn ra.
Luật Hạo Chi cũng không để bụng: "Năm tôi sáu tuổi, bảo mẫu trong nhà lén lút bắt cóc tôi. Bọn họ cho rằng tôi còn nhỏ, dễ nắm bắt nên cũng không để tôi trong lòng. Nửa đêm tôi tỉnh dậy, trói bọn họ vào ghế, sau đó đốt lửa trong nhà.”
Ôn Độ: "..."
Quá ác độc!
"Bọn rác rưởi kia nghĩ rằng tôi muốn thiêu chết bọn họ nên đã khai rõ ra người đứng sau là ai. Bảo mẫu bị tôi tiễn đi, chồng bà ta, con trai bà ta và gia đình của mẹ bà ta, toàn bộ đều là ăn xin.”
“À, cho tới bây giờ bọn họ vẫn trải qua những ngày tháng như vậy. Ông nội lo lắng tôi gặp chuyện không may nên để rất nhiều người ở lại bên cạnh tôi, sau đó Chi Chi chào đời, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên không ai đánh chủ ý lên đầu Chi Chi. Ít nhất người ngoài không dám chạm vào nhà chúng tôi."
Nói tới đây, Luật Hạo Chi nhếch môi cười châm chọc: "Nhưng có vài người cảm thấy tôi trưởng thành, muốn đoạt quyền, không động vào tôi được nên chuyển ý đồ xấu. Dã tâm của bọn họ bừng bừng nhưng lại nhát gan như chuột, làm việc phải nhìn trước ngó sau. Người tìm được cũng toàn là mấy người vô dụng."
Không phải, không phải đều là vô dụng.
Ít nhất tên buôn người kia thì không phải.
Ôn Độ không tiện nói thật với Luật Hạo Chi, việc này quá khó tưởng tượng được, cậu không dễ giải thích.
"Tôi cho rằng đó chỉ là trò đùa trẻ con của bọn họ, sẽ không thật sự làm ra chuyện gì. Dù sao ông nội vẫn còn sống. Nhưng bọn họ tuyệt đối không nên bắt cóc Chi Chị."
Luật Hạo Chi đến bây giờ cũng không dám nghĩ đến kết cục sau khi Chi Chi bị bắt cóc.
"Cậu biết kẻ đứng sau màn?" Ôn Độ kinh ngạc.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ nghĩ đến cái gì là viết nó xuống sổ, dự định sau này sẽ đến trạm nông nghiệp mời hai chuyên gia đến xem cây non trên ba sườn núi kia của cậu định kỳ.Cái mà Ôn Độ mua không phải sườn núi, mà thật ra là đất phía dưới sườn núi.Những mảnh đất này còn có thể nối liền với vườn rau sau nhà của cậu, diện tích ba mảnh đất hợp lại cũng không nhỏ.Lứa rau đầu tiên căn bản ăn không hết.Bán ở Sở Thành sẽ rất rẻ, còn không bằng bán ở Hương Thành.Ôn Độ nói làm là làm, cậu tìm được Luật Hạo Chi, dự định mua một chiếc thuyền có thể đến Hương bất cứ lúc nào từ trong tay Luật Hạo Chi."Cậu bảo tôi giúp cậu tìm người mua một chiếc thuyền?" Luật Hạo Chi kinh ngạc."Tôi không thể mua thuyền sao?" Ôn Độ định làm ăn lớn.Cậu nghĩ dù sao ba cậu cũng không tìm được việc làm, không làm ca sĩ, còn không bằng ở Hương Thành bán trái cây rau quả. Bán sỉ trái cây rau quả sẽ không cần lo lắng nguồn tiêu thụ, không khác gì nằm chơi kiếm tiền.Đỡ cho ba cậu không gượng dậy nổi.Nếu cứ tiếp tục chán chường thì sẽ vô dụng luôn."Không phải ý này." Luật Hạo Chi dừng một chút: "Có phải cậu không biết nhà chúng tôi làm gì không?""Làm ăn à?" Nếu không thì còn có thể làm gì?Ôn Độ dứt lời bèn ngẩng đầu nhìn Luật Hạo Chi. Luật Hạo Chi biết cậu đã hiểu.Khó trách Luật Cảnh Chi lại bị người ta theo dõi, thì ra là con của nhà vua thuyền, còn là em trai của Luật Hạo Chi, không bị theo dõi mới là lạ.Tâm tư cậu xoay chuyển, Luật Hạo Chi vẫn đoán được."Có phải cậu đang suy nghĩ vì sao người bị bắt cóc luôn là em trai tôi đúng không?" Đáy mắt Luật Hạo Chi lạnh lẽo hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười hai tuổi: "Bởi vì tôi lớn rồi nên không dễ thực hiện được. Hơn nữa tôi cũng ác hơn so với bọn họ."Ôn Độ nhìn Luật Hạo Chi, tỏ vẻ không nhìn ra.Luật Hạo Chi cũng không để bụng: "Năm tôi sáu tuổi, bảo mẫu trong nhà lén lút bắt cóc tôi. Bọn họ cho rằng tôi còn nhỏ, dễ nắm bắt nên cũng không để tôi trong lòng. Nửa đêm tôi tỉnh dậy, trói bọn họ vào ghế, sau đó đốt lửa trong nhà.”Ôn Độ: "..."Quá ác độc!"Bọn rác rưởi kia nghĩ rằng tôi muốn thiêu chết bọn họ nên đã khai rõ ra người đứng sau là ai. Bảo mẫu bị tôi tiễn đi, chồng bà ta, con trai bà ta và gia đình của mẹ bà ta, toàn bộ đều là ăn xin.”“À, cho tới bây giờ bọn họ vẫn trải qua những ngày tháng như vậy. Ông nội lo lắng tôi gặp chuyện không may nên để rất nhiều người ở lại bên cạnh tôi, sau đó Chi Chi chào đời, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên không ai đánh chủ ý lên đầu Chi Chi. Ít nhất người ngoài không dám chạm vào nhà chúng tôi."Nói tới đây, Luật Hạo Chi nhếch môi cười châm chọc: "Nhưng có vài người cảm thấy tôi trưởng thành, muốn đoạt quyền, không động vào tôi được nên chuyển ý đồ xấu. Dã tâm của bọn họ bừng bừng nhưng lại nhát gan như chuột, làm việc phải nhìn trước ngó sau. Người tìm được cũng toàn là mấy người vô dụng."Không phải, không phải đều là vô dụng.Ít nhất tên buôn người kia thì không phải.Ôn Độ không tiện nói thật với Luật Hạo Chi, việc này quá khó tưởng tượng được, cậu không dễ giải thích."Tôi cho rằng đó chỉ là trò đùa trẻ con của bọn họ, sẽ không thật sự làm ra chuyện gì. Dù sao ông nội vẫn còn sống. Nhưng bọn họ tuyệt đối không nên bắt cóc Chi Chị."Luật Hạo Chi đến bây giờ cũng không dám nghĩ đến kết cục sau khi Chi Chi bị bắt cóc."Cậu biết kẻ đứng sau màn?" Ôn Độ kinh ngạc.