Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 350
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Thiều Ngọc ngồi ở hậu trường, nhìn thấy có người vui vẻ đi xuống, có người thì ủ rũ thất vọng.Một tiếng sau, đến lượt Ôn Thiều Ngọc.“Cố gắng thi thật tốt nhé, không được thì chúng ta đi đóng phim, sau này mỗi tháng cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng.” Tư Đồ Quang Diệu vỗ vai Ôn Thiều Ngọc.“Đến lớp đào tạo kia có tốn tiền không?” Ôn Thiều Ngọc có chút lo lắng.Tư Đồ Quang Diệu nói: “Không tốn tiền, nhưng phải thi.”“Thi cái gì? Tôi sợ tôi không làm được.”“Anh còn chưa đi thi đã biết mình sẽ không làm được rồi à?” Tư Đồ Quang Diệu chưa từng thấy ai không có tiền đồ như vậy.Ôn Thiều Ngọc gật đầu chắc nịch: “Tôi chưa từng tiếp xúc với những thứ này, làm sao mà biết được? Cậu thật ngốc!”“Tôi đi thi đây, lát nữa về nhà tôi sẽ mua đồ ăn ngon, mời cậu ăn một bữa. Vết thương của cậu cũng sắp lành rồi, cơm nước xong cậu về nhà mà tự chăm sóc bản thân đi.”Nói xong, Ôn Thiều Ngọc đi về phía hậu trường chờ lên sân khấu.Tư Đồ Quang Diệu cũng không biết Ôn Thiều Ngọc ngốc thật hay là giả ngốc, anh ấy đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi mà Ôn Thiều Ngọc vẫn không biết nắm bắt cơ hội.Rốt cuộc Ôn Thiều Ngọc lấy đâu ra mặt mũi mà chê anh ấy ngốc chứ?Một thí sinh khác bước xuống sân khấu.Ôn Thiều Ngọc nắm chặt micro, hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Đồng chí, cái này dùng như thế nào?”Người được gọi là đồng chí là một cô gái rất xinh đẹp và thời thượng.Trước đây cô ta luôn được gọi là tiểu thư.Bây giờ bị gọi là đồng chí, cô ta phải mất một lúc mới hoàn hồn lại được.Cô ta nhìn vào bộ quần áo của Ôn Thiều Ngọc, khinh bỉ nghĩ thầm, cái tên quê mùa này từ đâu chui ra vậy.Nhưng thân là nhân viên công tác, cô ta vẫn phải hướng dẫn cho Ôn Thiều Ngọc, chỉ là giọng điệu không mấy dễ nghe: “Khi lên sân khấu, anh đẩy cái này lên là sẽ có tiếng.”“Cảm ơn đồng chí.”Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc nói cảm ơn, nắm chặt micro.Người trên sân khấu kia còn chưa hát xong đã bị đuổi xuống, đúng lúc đến lượt Ôn Thiều Ngọc lên sân khấu.Hắn nhìn xuống khán giả, ít nhiều cũng có chút hồi hộp.Nghĩ đến việc mình chỉ đến đây để hát một bài, mở mang tầm mắt, tâm trạng hắn đã thay đổi. Những người này cũng chẳng khác gì những người dân làng dưới khán đài khi hắn hát hí khúc ở nông trường, ngay lập tức hắn không còn hồi hộp nữa.“Anh giới thiệu một chút về bản thân đi.”Ban giám khảo đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn tận tâm nói.Ôn Thiều Ngọc mở micro nói: “Xin chào mọi người, tôi tên là Ôn Thiều Ngọc, bài hát mà tôi mang đến là ‘Mùa tương tư."Các giám khảo chờ một lúc, kết quả thấy Ôn Thiều Ngọc dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bọn họ, bọn họ có chút cạn lời nói: “Bây giờ xin mời anh bắt đầu phần trình diễn của mình.”“Ồ!” Ôn Thiều Ngọc thẳng lưng bắt đầu hát.Hắn hát ca khúc chủ đề của một bộ phim truyền hình đang hot, rất nhiều người đã từng hát bài này rồi.Khán giả nghe hắn báo tên bài hát đều không mấy hào hứng, chỉ mong ban giám khảo lên tiếng bảo hắn xuống sân khấu ngay lập tức.Ngay cả các ban giám khảo cũng thì thầm to nhỏ với nhau, hoàn toàn không có tâm trạng để nghe.Ôn Thiều Ngọc nắm chặt micro, miệng nói không hề căng thẳng, nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi.Hắn mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần tây màu đen. Đây là chiếc quần mà sau khi đến Hương Thành, con trai hắn nhờ Luật Hạo Chi mang đến. Chiếc quần này vẫn có chút khác biệt so với quần tây hiện tại.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Thiều Ngọc ngồi ở hậu trường, nhìn thấy có người vui vẻ đi xuống, có người thì ủ rũ thất vọng.Một tiếng sau, đến lượt Ôn Thiều Ngọc.“Cố gắng thi thật tốt nhé, không được thì chúng ta đi đóng phim, sau này mỗi tháng cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng.” Tư Đồ Quang Diệu vỗ vai Ôn Thiều Ngọc.“Đến lớp đào tạo kia có tốn tiền không?” Ôn Thiều Ngọc có chút lo lắng.Tư Đồ Quang Diệu nói: “Không tốn tiền, nhưng phải thi.”“Thi cái gì? Tôi sợ tôi không làm được.”“Anh còn chưa đi thi đã biết mình sẽ không làm được rồi à?” Tư Đồ Quang Diệu chưa từng thấy ai không có tiền đồ như vậy.Ôn Thiều Ngọc gật đầu chắc nịch: “Tôi chưa từng tiếp xúc với những thứ này, làm sao mà biết được? Cậu thật ngốc!”“Tôi đi thi đây, lát nữa về nhà tôi sẽ mua đồ ăn ngon, mời cậu ăn một bữa. Vết thương của cậu cũng sắp lành rồi, cơm nước xong cậu về nhà mà tự chăm sóc bản thân đi.”Nói xong, Ôn Thiều Ngọc đi về phía hậu trường chờ lên sân khấu.Tư Đồ Quang Diệu cũng không biết Ôn Thiều Ngọc ngốc thật hay là giả ngốc, anh ấy đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi mà Ôn Thiều Ngọc vẫn không biết nắm bắt cơ hội.Rốt cuộc Ôn Thiều Ngọc lấy đâu ra mặt mũi mà chê anh ấy ngốc chứ?Một thí sinh khác bước xuống sân khấu.Ôn Thiều Ngọc nắm chặt micro, hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Đồng chí, cái này dùng như thế nào?”Người được gọi là đồng chí là một cô gái rất xinh đẹp và thời thượng.Trước đây cô ta luôn được gọi là tiểu thư.Bây giờ bị gọi là đồng chí, cô ta phải mất một lúc mới hoàn hồn lại được.Cô ta nhìn vào bộ quần áo của Ôn Thiều Ngọc, khinh bỉ nghĩ thầm, cái tên quê mùa này từ đâu chui ra vậy.Nhưng thân là nhân viên công tác, cô ta vẫn phải hướng dẫn cho Ôn Thiều Ngọc, chỉ là giọng điệu không mấy dễ nghe: “Khi lên sân khấu, anh đẩy cái này lên là sẽ có tiếng.”“Cảm ơn đồng chí.”Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc nói cảm ơn, nắm chặt micro.Người trên sân khấu kia còn chưa hát xong đã bị đuổi xuống, đúng lúc đến lượt Ôn Thiều Ngọc lên sân khấu.Hắn nhìn xuống khán giả, ít nhiều cũng có chút hồi hộp.Nghĩ đến việc mình chỉ đến đây để hát một bài, mở mang tầm mắt, tâm trạng hắn đã thay đổi. Những người này cũng chẳng khác gì những người dân làng dưới khán đài khi hắn hát hí khúc ở nông trường, ngay lập tức hắn không còn hồi hộp nữa.“Anh giới thiệu một chút về bản thân đi.”Ban giám khảo đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn tận tâm nói.Ôn Thiều Ngọc mở micro nói: “Xin chào mọi người, tôi tên là Ôn Thiều Ngọc, bài hát mà tôi mang đến là ‘Mùa tương tư."Các giám khảo chờ một lúc, kết quả thấy Ôn Thiều Ngọc dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bọn họ, bọn họ có chút cạn lời nói: “Bây giờ xin mời anh bắt đầu phần trình diễn của mình.”“Ồ!” Ôn Thiều Ngọc thẳng lưng bắt đầu hát.Hắn hát ca khúc chủ đề của một bộ phim truyền hình đang hot, rất nhiều người đã từng hát bài này rồi.Khán giả nghe hắn báo tên bài hát đều không mấy hào hứng, chỉ mong ban giám khảo lên tiếng bảo hắn xuống sân khấu ngay lập tức.Ngay cả các ban giám khảo cũng thì thầm to nhỏ với nhau, hoàn toàn không có tâm trạng để nghe.Ôn Thiều Ngọc nắm chặt micro, miệng nói không hề căng thẳng, nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi.Hắn mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần tây màu đen. Đây là chiếc quần mà sau khi đến Hương Thành, con trai hắn nhờ Luật Hạo Chi mang đến. Chiếc quần này vẫn có chút khác biệt so với quần tây hiện tại.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Thiều Ngọc ngồi ở hậu trường, nhìn thấy có người vui vẻ đi xuống, có người thì ủ rũ thất vọng.Một tiếng sau, đến lượt Ôn Thiều Ngọc.“Cố gắng thi thật tốt nhé, không được thì chúng ta đi đóng phim, sau này mỗi tháng cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng.” Tư Đồ Quang Diệu vỗ vai Ôn Thiều Ngọc.“Đến lớp đào tạo kia có tốn tiền không?” Ôn Thiều Ngọc có chút lo lắng.Tư Đồ Quang Diệu nói: “Không tốn tiền, nhưng phải thi.”“Thi cái gì? Tôi sợ tôi không làm được.”“Anh còn chưa đi thi đã biết mình sẽ không làm được rồi à?” Tư Đồ Quang Diệu chưa từng thấy ai không có tiền đồ như vậy.Ôn Thiều Ngọc gật đầu chắc nịch: “Tôi chưa từng tiếp xúc với những thứ này, làm sao mà biết được? Cậu thật ngốc!”“Tôi đi thi đây, lát nữa về nhà tôi sẽ mua đồ ăn ngon, mời cậu ăn một bữa. Vết thương của cậu cũng sắp lành rồi, cơm nước xong cậu về nhà mà tự chăm sóc bản thân đi.”Nói xong, Ôn Thiều Ngọc đi về phía hậu trường chờ lên sân khấu.Tư Đồ Quang Diệu cũng không biết Ôn Thiều Ngọc ngốc thật hay là giả ngốc, anh ấy đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi mà Ôn Thiều Ngọc vẫn không biết nắm bắt cơ hội.Rốt cuộc Ôn Thiều Ngọc lấy đâu ra mặt mũi mà chê anh ấy ngốc chứ?Một thí sinh khác bước xuống sân khấu.Ôn Thiều Ngọc nắm chặt micro, hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Đồng chí, cái này dùng như thế nào?”Người được gọi là đồng chí là một cô gái rất xinh đẹp và thời thượng.Trước đây cô ta luôn được gọi là tiểu thư.Bây giờ bị gọi là đồng chí, cô ta phải mất một lúc mới hoàn hồn lại được.Cô ta nhìn vào bộ quần áo của Ôn Thiều Ngọc, khinh bỉ nghĩ thầm, cái tên quê mùa này từ đâu chui ra vậy.Nhưng thân là nhân viên công tác, cô ta vẫn phải hướng dẫn cho Ôn Thiều Ngọc, chỉ là giọng điệu không mấy dễ nghe: “Khi lên sân khấu, anh đẩy cái này lên là sẽ có tiếng.”“Cảm ơn đồng chí.”Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc nói cảm ơn, nắm chặt micro.Người trên sân khấu kia còn chưa hát xong đã bị đuổi xuống, đúng lúc đến lượt Ôn Thiều Ngọc lên sân khấu.Hắn nhìn xuống khán giả, ít nhiều cũng có chút hồi hộp.Nghĩ đến việc mình chỉ đến đây để hát một bài, mở mang tầm mắt, tâm trạng hắn đã thay đổi. Những người này cũng chẳng khác gì những người dân làng dưới khán đài khi hắn hát hí khúc ở nông trường, ngay lập tức hắn không còn hồi hộp nữa.“Anh giới thiệu một chút về bản thân đi.”Ban giám khảo đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn tận tâm nói.Ôn Thiều Ngọc mở micro nói: “Xin chào mọi người, tôi tên là Ôn Thiều Ngọc, bài hát mà tôi mang đến là ‘Mùa tương tư."Các giám khảo chờ một lúc, kết quả thấy Ôn Thiều Ngọc dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bọn họ, bọn họ có chút cạn lời nói: “Bây giờ xin mời anh bắt đầu phần trình diễn của mình.”“Ồ!” Ôn Thiều Ngọc thẳng lưng bắt đầu hát.Hắn hát ca khúc chủ đề của một bộ phim truyền hình đang hot, rất nhiều người đã từng hát bài này rồi.Khán giả nghe hắn báo tên bài hát đều không mấy hào hứng, chỉ mong ban giám khảo lên tiếng bảo hắn xuống sân khấu ngay lập tức.Ngay cả các ban giám khảo cũng thì thầm to nhỏ với nhau, hoàn toàn không có tâm trạng để nghe.Ôn Thiều Ngọc nắm chặt micro, miệng nói không hề căng thẳng, nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi.Hắn mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần tây màu đen. Đây là chiếc quần mà sau khi đến Hương Thành, con trai hắn nhờ Luật Hạo Chi mang đến. Chiếc quần này vẫn có chút khác biệt so với quần tây hiện tại.