Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 396
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Khi nhớ đến chị Hồng còn chưa sa lưới, trong mắt Ôn Độ lóe lên sát ý.Cậu cố gắng kiếm tiền, muốn trở thành tư bản cường đại, thật ra là đang chờ đợi, đợi đến khi khoa học kỹ thuật thành thục, mỗi một góc trong tổ quốc đều được trang bị camera, để những tên buôn người kia, dù có trốn lui trốn lủi, hay là người hung ác cỡ nào cũng không chỗ có chỗ ẩn nấp.Cậu muốn cho thế giới này tràn ngập cảm giác an toàn giống như hậu thế.“Oanh Oanh giỏi lắm! Vậy sau này em học tập cho tốt, nếu có tài liệu học tập, có thể nhờ người mang về cho bạn học.”Ôn Độ đương nhiên ủng hộ ý nghĩ của em gái, nếu em gái đã hy vọng Tống Lệ Dĩnh thi đậu đại học như vậy, cậu nhất định sẽ hỗ trợ.“Nhờ ai ạ?” Ôn Oanh nghiêng đầu hỏi.“Tiểu Lục.” Ôn Độ nói, “Sau này nhà nhà ở đây đều phải nuôi gà, cứ cách hai ngày Tiểu Lục sẽ đến đây một chuyến. Đến lúc đó em có cái gì cần đưa, đều có thể nhờ cậu ấy mang tới. Cũng có thể mời Tống Lệ Dĩnh đến nhà chơi.”Ôn Oanh hiểu rõ tầm ảnh hưởng do làm ăn mang đến hơn rất nhiều người.Nó có thể thay đổi cuộc sống của cả thôn.“Anh trai, vậy có phải trong nhà Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ nuôi gà, cũng sẽ có tiền không? Nếu có tiền rồi, có phải mẹ của Tống Lệ Dĩnh, cũng sẽ đồng ý cho Tống Lệ Dĩnh đi học?”So với chuyện người trong thôn có thể trở nên giàu có hay không, chuyện Ôn Oanh quan tâm hơn đó là Tống Lệ Dĩnh có thể tiếp tục đi học không.“Chỗ chúng ta không giống những nơi khác, thật ra người ở chỗ chúng ta có tính ganh đua rất nặng. Chẳng hạn như em mặc váy xinh đẹp đến chơi với Tống Lệ Dĩnh, mẹ Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ mua váy nhỏ cho Tống Lệ Dĩnh. Nếu em thi đậu đại học, Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ thi đại học, tuyệt đối không bỏ học.”Ôn Độ nói xong, cúi đầu phát hiện ánh mắt em gái nhìn mình không đúng lắm.Cậu cúi đầu hỏi cô bé: “Em sao vậy? Đây là ánh mắt gì vậy hả?”“Anh trai, em luôn cảm thấy lời này của anh rất có lý, hơn nữa còn là sự thật.” Ánh mắt Ôn Oanh híp lại, như thể xuyên thấu qua vẻ bề ngoài thấy rõ bản chất bên trong.Ôn Độ nhếch môi, túm lấy bím tóc nhỏ của cô bé, khen ngợi: “Không tồi.”“Anh trai."Hả?"Hai anh em tiếp tục đi về nhà.Ôn Oanh hỏi Ôn Độ: “Vậy sau này mỗi ngày em đều mặc quần áo đẹp, lại mua thật nhiều đồ ăn ngon đến trước mặt mẹ Tống Lệ Dĩnh. Có phải Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ có được những thứ không kém em nhiều lắm không?”“Em cảm thấy thế nào?” Ý cười trong đáy mắt Ôn Độ càng đậm.Ôn Oanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Em cảm thấy có thể.”“Nhưng em sẽ không sống mãi ở đây.” Ôn Độ nói.“Em có thể đi cùng xe của anh Tiểu Lục, mỗi tuần tới một lần.” Ôn Oanh càng nghĩ càng cảm thấy có lý, “Em còn đi cùng bà nội.”“Có thể.”Ôn Độ cảm thấy rất tốt.Bà nội sống ở đây cả đời, tuy đã đổi chỗ sống, nhưng gốc rễ vẫn ở chỗ này.Phần mộ tổ tiên trong nhà cũng được chôn ở đây.Một ngày nào đó, bà nội sẽ trở về chôn cất cùng ông nội.Người bà nội có thể nói chuyện ở trong thành phố rất ít, bà nội rất cô đơn. Nếu mỗi tuần trở về một lần, ở lại một ngày, còn có thể nói vài câu với người ở đây.Nhà bọn họ trả đất, đất trồng rau còn có thể trồng chút củ cải, rau dưa, đến lúc đó bà nội không cần mua thức ăn làm bánh bao nữa.Nghĩ như vậy, chỗ nào cũng cảm thấy thích hợp.“Chẳng phải anh mua cho em rất nhiều quần áo à? Ba và Chi Chi cũng mua cho em rất nhiều quần áo và giày đẹp. Mỗi lần em đều mặc quần áo không giống nhau đến đây.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Khi nhớ đến chị Hồng còn chưa sa lưới, trong mắt Ôn Độ lóe lên sát ý.Cậu cố gắng kiếm tiền, muốn trở thành tư bản cường đại, thật ra là đang chờ đợi, đợi đến khi khoa học kỹ thuật thành thục, mỗi một góc trong tổ quốc đều được trang bị camera, để những tên buôn người kia, dù có trốn lui trốn lủi, hay là người hung ác cỡ nào cũng không chỗ có chỗ ẩn nấp.Cậu muốn cho thế giới này tràn ngập cảm giác an toàn giống như hậu thế.“Oanh Oanh giỏi lắm! Vậy sau này em học tập cho tốt, nếu có tài liệu học tập, có thể nhờ người mang về cho bạn học.”Ôn Độ đương nhiên ủng hộ ý nghĩ của em gái, nếu em gái đã hy vọng Tống Lệ Dĩnh thi đậu đại học như vậy, cậu nhất định sẽ hỗ trợ.“Nhờ ai ạ?” Ôn Oanh nghiêng đầu hỏi.“Tiểu Lục.” Ôn Độ nói, “Sau này nhà nhà ở đây đều phải nuôi gà, cứ cách hai ngày Tiểu Lục sẽ đến đây một chuyến. Đến lúc đó em có cái gì cần đưa, đều có thể nhờ cậu ấy mang tới. Cũng có thể mời Tống Lệ Dĩnh đến nhà chơi.”Ôn Oanh hiểu rõ tầm ảnh hưởng do làm ăn mang đến hơn rất nhiều người.Nó có thể thay đổi cuộc sống của cả thôn.“Anh trai, vậy có phải trong nhà Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ nuôi gà, cũng sẽ có tiền không? Nếu có tiền rồi, có phải mẹ của Tống Lệ Dĩnh, cũng sẽ đồng ý cho Tống Lệ Dĩnh đi học?”So với chuyện người trong thôn có thể trở nên giàu có hay không, chuyện Ôn Oanh quan tâm hơn đó là Tống Lệ Dĩnh có thể tiếp tục đi học không.“Chỗ chúng ta không giống những nơi khác, thật ra người ở chỗ chúng ta có tính ganh đua rất nặng. Chẳng hạn như em mặc váy xinh đẹp đến chơi với Tống Lệ Dĩnh, mẹ Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ mua váy nhỏ cho Tống Lệ Dĩnh. Nếu em thi đậu đại học, Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ thi đại học, tuyệt đối không bỏ học.”Ôn Độ nói xong, cúi đầu phát hiện ánh mắt em gái nhìn mình không đúng lắm.Cậu cúi đầu hỏi cô bé: “Em sao vậy? Đây là ánh mắt gì vậy hả?”“Anh trai, em luôn cảm thấy lời này của anh rất có lý, hơn nữa còn là sự thật.” Ánh mắt Ôn Oanh híp lại, như thể xuyên thấu qua vẻ bề ngoài thấy rõ bản chất bên trong.Ôn Độ nhếch môi, túm lấy bím tóc nhỏ của cô bé, khen ngợi: “Không tồi.”“Anh trai."Hả?"Hai anh em tiếp tục đi về nhà.Ôn Oanh hỏi Ôn Độ: “Vậy sau này mỗi ngày em đều mặc quần áo đẹp, lại mua thật nhiều đồ ăn ngon đến trước mặt mẹ Tống Lệ Dĩnh. Có phải Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ có được những thứ không kém em nhiều lắm không?”“Em cảm thấy thế nào?” Ý cười trong đáy mắt Ôn Độ càng đậm.Ôn Oanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Em cảm thấy có thể.”“Nhưng em sẽ không sống mãi ở đây.” Ôn Độ nói.“Em có thể đi cùng xe của anh Tiểu Lục, mỗi tuần tới một lần.” Ôn Oanh càng nghĩ càng cảm thấy có lý, “Em còn đi cùng bà nội.”“Có thể.”Ôn Độ cảm thấy rất tốt.Bà nội sống ở đây cả đời, tuy đã đổi chỗ sống, nhưng gốc rễ vẫn ở chỗ này.Phần mộ tổ tiên trong nhà cũng được chôn ở đây.Một ngày nào đó, bà nội sẽ trở về chôn cất cùng ông nội.Người bà nội có thể nói chuyện ở trong thành phố rất ít, bà nội rất cô đơn. Nếu mỗi tuần trở về một lần, ở lại một ngày, còn có thể nói vài câu với người ở đây.Nhà bọn họ trả đất, đất trồng rau còn có thể trồng chút củ cải, rau dưa, đến lúc đó bà nội không cần mua thức ăn làm bánh bao nữa.Nghĩ như vậy, chỗ nào cũng cảm thấy thích hợp.“Chẳng phải anh mua cho em rất nhiều quần áo à? Ba và Chi Chi cũng mua cho em rất nhiều quần áo và giày đẹp. Mỗi lần em đều mặc quần áo không giống nhau đến đây.”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Khi nhớ đến chị Hồng còn chưa sa lưới, trong mắt Ôn Độ lóe lên sát ý.Cậu cố gắng kiếm tiền, muốn trở thành tư bản cường đại, thật ra là đang chờ đợi, đợi đến khi khoa học kỹ thuật thành thục, mỗi một góc trong tổ quốc đều được trang bị camera, để những tên buôn người kia, dù có trốn lui trốn lủi, hay là người hung ác cỡ nào cũng không chỗ có chỗ ẩn nấp.Cậu muốn cho thế giới này tràn ngập cảm giác an toàn giống như hậu thế.“Oanh Oanh giỏi lắm! Vậy sau này em học tập cho tốt, nếu có tài liệu học tập, có thể nhờ người mang về cho bạn học.”Ôn Độ đương nhiên ủng hộ ý nghĩ của em gái, nếu em gái đã hy vọng Tống Lệ Dĩnh thi đậu đại học như vậy, cậu nhất định sẽ hỗ trợ.“Nhờ ai ạ?” Ôn Oanh nghiêng đầu hỏi.“Tiểu Lục.” Ôn Độ nói, “Sau này nhà nhà ở đây đều phải nuôi gà, cứ cách hai ngày Tiểu Lục sẽ đến đây một chuyến. Đến lúc đó em có cái gì cần đưa, đều có thể nhờ cậu ấy mang tới. Cũng có thể mời Tống Lệ Dĩnh đến nhà chơi.”Ôn Oanh hiểu rõ tầm ảnh hưởng do làm ăn mang đến hơn rất nhiều người.Nó có thể thay đổi cuộc sống của cả thôn.“Anh trai, vậy có phải trong nhà Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ nuôi gà, cũng sẽ có tiền không? Nếu có tiền rồi, có phải mẹ của Tống Lệ Dĩnh, cũng sẽ đồng ý cho Tống Lệ Dĩnh đi học?”So với chuyện người trong thôn có thể trở nên giàu có hay không, chuyện Ôn Oanh quan tâm hơn đó là Tống Lệ Dĩnh có thể tiếp tục đi học không.“Chỗ chúng ta không giống những nơi khác, thật ra người ở chỗ chúng ta có tính ganh đua rất nặng. Chẳng hạn như em mặc váy xinh đẹp đến chơi với Tống Lệ Dĩnh, mẹ Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ mua váy nhỏ cho Tống Lệ Dĩnh. Nếu em thi đậu đại học, Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ thi đại học, tuyệt đối không bỏ học.”Ôn Độ nói xong, cúi đầu phát hiện ánh mắt em gái nhìn mình không đúng lắm.Cậu cúi đầu hỏi cô bé: “Em sao vậy? Đây là ánh mắt gì vậy hả?”“Anh trai, em luôn cảm thấy lời này của anh rất có lý, hơn nữa còn là sự thật.” Ánh mắt Ôn Oanh híp lại, như thể xuyên thấu qua vẻ bề ngoài thấy rõ bản chất bên trong.Ôn Độ nhếch môi, túm lấy bím tóc nhỏ của cô bé, khen ngợi: “Không tồi.”“Anh trai."Hả?"Hai anh em tiếp tục đi về nhà.Ôn Oanh hỏi Ôn Độ: “Vậy sau này mỗi ngày em đều mặc quần áo đẹp, lại mua thật nhiều đồ ăn ngon đến trước mặt mẹ Tống Lệ Dĩnh. Có phải Tống Lệ Dĩnh cũng sẽ có được những thứ không kém em nhiều lắm không?”“Em cảm thấy thế nào?” Ý cười trong đáy mắt Ôn Độ càng đậm.Ôn Oanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Em cảm thấy có thể.”“Nhưng em sẽ không sống mãi ở đây.” Ôn Độ nói.“Em có thể đi cùng xe của anh Tiểu Lục, mỗi tuần tới một lần.” Ôn Oanh càng nghĩ càng cảm thấy có lý, “Em còn đi cùng bà nội.”“Có thể.”Ôn Độ cảm thấy rất tốt.Bà nội sống ở đây cả đời, tuy đã đổi chỗ sống, nhưng gốc rễ vẫn ở chỗ này.Phần mộ tổ tiên trong nhà cũng được chôn ở đây.Một ngày nào đó, bà nội sẽ trở về chôn cất cùng ông nội.Người bà nội có thể nói chuyện ở trong thành phố rất ít, bà nội rất cô đơn. Nếu mỗi tuần trở về một lần, ở lại một ngày, còn có thể nói vài câu với người ở đây.Nhà bọn họ trả đất, đất trồng rau còn có thể trồng chút củ cải, rau dưa, đến lúc đó bà nội không cần mua thức ăn làm bánh bao nữa.Nghĩ như vậy, chỗ nào cũng cảm thấy thích hợp.“Chẳng phải anh mua cho em rất nhiều quần áo à? Ba và Chi Chi cũng mua cho em rất nhiều quần áo và giày đẹp. Mỗi lần em đều mặc quần áo không giống nhau đến đây.”