Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 772
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhưng người bình thường không nuôi nổi những thành phần như tử sĩ hoặc ám vệ, trừ hoàng thất thì chỉ có thế gia đại tộc là nuôi được. Xem ra thủ đoạn quyết liệt của Chu Cảnh Sâm ở Yến Kinh đã đắc tội không ít người, khiến người ta phải trả thù thế này.Ba lần bốn lượt bị trộm nhớ thương, dù tâm tính có ổn định và vững vàng đến đâu cũng khó tránh khỏi bất an. Diệp Gia cân nhắc có nên dời đi không, giấu già trẻ Chu gia trước. Trấn Đông Hương tuy phòng bị nghiêm ngặt, nhưng địch tối ta sáng, rất dễ trở thành bia ngắm trong mắt người khác.Suy nghĩ này được Dư thị ủng hộ, Dư thị sắp bị những chuyện này dọa sợ. Nhất là sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời, bà ấy ước gì mắt mọc khắp người để quan sát mọi ngóc ngách: "Gia Nương đã biết nên chuyển đến đâu chưa?"Ý định của Diệp Gia đương nhiên là trốn đến phạm vi thế lực của Chu Cảnh Sâm, đó còn phải là nơi mà không bị ai phát hiện.Nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên là An Tây Đô Hộ Phủ. Nhưng lời nói của Dương Thành Liệt đã cảnh tỉnh nàng, nếu xung quanh nàng có người mang tâm tư khác, e là nàng có dẫn người trốn đến đâu cũng sẽ bị phát hiện. Việc cấp bách đầu tiên là bắt được kẻ phản bội bên cạnh mình. Chuyện điều tra trong quân có Chu Cảnh Sâm lo, nàng bên đây chỉ có thể tự mình điều tra."Trước khi dọn đi, phải điều tra rõ người bên cạnh đã."Lại nói tiếp, lai lịch những người bên cạnh Diệp Gia cũng không quá rõ ràng. Đám Tiểu Lê Anh Đào Tiểu Đào là võ tỳ Chu Cảnh Sâm mang về, đám Lai Hỉ, Linh Đang là nàng đích thân chọn ra từ nhóm nữ tử bị bắt cóc. Ba ông cháu họ Tôn càng không cần phải nói, là dân bản xứ, Tôn Ngọc Sơn còn đang trấn thủ trấn Lý Bắc. Những người hầu còn lại vốn là người hầu ban đầu của Thẩm gia, khế ước bán thân nằm hết trong tay Diệp Gia.Trừ cái này ra, gân trăm nô tỳ tiếp nhận từ Ngô gia và gần trăm nô tỳ do Dương gia đưa tới đều không ở Chu gia, nhưng có người rất giỏi nên được Diệp Gia điêu đến cửa hàng hoặc ruộng tốt làm việc. Nhóm người duy nhất có thể tiếp xúc với bên ngoài là những người làm việc trong cửa hàng.Nhưng số người làm việc bên ngoài, thường xuyên ra vào trấn Đông Hương và có liên hệ với Luân Đài lại không dưới ba mươi. Nhất là trong khoảng thời gian này, Diệp Gia ở trấn Toái Diệp, tập trung đối phó với Ô Hoàn. Tuy nói cũng chiếu cố việc làm ăn trong nhà, nhưng cũng chỉ là chiếu cố mà thôi.Dư thị nhíu mày: "Một khi điều tra thì ít nhất cũng phải hai ba tháng mới có hy vọng tra ra."Nói đến chuyện này, Dư thị khó tránh khỏi lộ vẻ áy náy, xấu hổ nhìn Diệp Gia: "Suy cho cùng vẫn do nương quá vô dụng. Con không ở đây, theo lý nương phải theo dõi sát sao mới đúng. Kết quả xảy ra sơ suất lớn như vậy, suýt hại cả nhà.""Nương bảo vệ được người một nhà, vậy là đã rất cảnh giác rồi." Cả đời Dư thị cũng toàn được cưng chiều, ngày xưa ở Cảnh vương phủ vốn không phải lo mấy chuyện này. Hôm nay tuy nói chịu nhiều gian khổ nhưng tâm tính vẫn rất đơn thuần. Diệp Gia không trách bà ấy được: "Tra xét là chuyện nhất định phải làm. Những người xung quanh chúng ta phần lớn đều là người ngoài, đáng lẽ phải sàng lọc cẩn thận, nhưng lại bị chiến tranh trì hoãn đến bây giờ. Lần này coi như là một bài học cảnh tỉnh."Sàng lọc kỳ thật không khó, nhờ Ba Trát Đồ phối hợp điều tra một phen, tập trung vào những người ra vào cửa hàng Chu gia ở trấn Đông Hương trong khoảng thời gian trước và sau khi Chu gia gặp chuyện không may. Lọc và phân tích theo hướng này, hẳn là có thể tra ra được.Tuy nói thời buổi này không có camera, nhưng thị lực của những người được phân công canh gác ở các trạm kiểm soát hiển nhiên cực tốt.Diệp Gia điều tra theo hướng này, đúng là lọc ra cho nàng ba người.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhưng người bình thường không nuôi nổi những thành phần như tử sĩ hoặc ám vệ, trừ hoàng thất thì chỉ có thế gia đại tộc là nuôi được. Xem ra thủ đoạn quyết liệt của Chu Cảnh Sâm ở Yến Kinh đã đắc tội không ít người, khiến người ta phải trả thù thế này.Ba lần bốn lượt bị trộm nhớ thương, dù tâm tính có ổn định và vững vàng đến đâu cũng khó tránh khỏi bất an. Diệp Gia cân nhắc có nên dời đi không, giấu già trẻ Chu gia trước. Trấn Đông Hương tuy phòng bị nghiêm ngặt, nhưng địch tối ta sáng, rất dễ trở thành bia ngắm trong mắt người khác.Suy nghĩ này được Dư thị ủng hộ, Dư thị sắp bị những chuyện này dọa sợ. Nhất là sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời, bà ấy ước gì mắt mọc khắp người để quan sát mọi ngóc ngách: "Gia Nương đã biết nên chuyển đến đâu chưa?"Ý định của Diệp Gia đương nhiên là trốn đến phạm vi thế lực của Chu Cảnh Sâm, đó còn phải là nơi mà không bị ai phát hiện.Nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên là An Tây Đô Hộ Phủ. Nhưng lời nói của Dương Thành Liệt đã cảnh tỉnh nàng, nếu xung quanh nàng có người mang tâm tư khác, e là nàng có dẫn người trốn đến đâu cũng sẽ bị phát hiện. Việc cấp bách đầu tiên là bắt được kẻ phản bội bên cạnh mình. Chuyện điều tra trong quân có Chu Cảnh Sâm lo, nàng bên đây chỉ có thể tự mình điều tra."Trước khi dọn đi, phải điều tra rõ người bên cạnh đã."Lại nói tiếp, lai lịch những người bên cạnh Diệp Gia cũng không quá rõ ràng. Đám Tiểu Lê Anh Đào Tiểu Đào là võ tỳ Chu Cảnh Sâm mang về, đám Lai Hỉ, Linh Đang là nàng đích thân chọn ra từ nhóm nữ tử bị bắt cóc. Ba ông cháu họ Tôn càng không cần phải nói, là dân bản xứ, Tôn Ngọc Sơn còn đang trấn thủ trấn Lý Bắc. Những người hầu còn lại vốn là người hầu ban đầu của Thẩm gia, khế ước bán thân nằm hết trong tay Diệp Gia.Trừ cái này ra, gân trăm nô tỳ tiếp nhận từ Ngô gia và gần trăm nô tỳ do Dương gia đưa tới đều không ở Chu gia, nhưng có người rất giỏi nên được Diệp Gia điêu đến cửa hàng hoặc ruộng tốt làm việc. Nhóm người duy nhất có thể tiếp xúc với bên ngoài là những người làm việc trong cửa hàng.Nhưng số người làm việc bên ngoài, thường xuyên ra vào trấn Đông Hương và có liên hệ với Luân Đài lại không dưới ba mươi. Nhất là trong khoảng thời gian này, Diệp Gia ở trấn Toái Diệp, tập trung đối phó với Ô Hoàn. Tuy nói cũng chiếu cố việc làm ăn trong nhà, nhưng cũng chỉ là chiếu cố mà thôi.Dư thị nhíu mày: "Một khi điều tra thì ít nhất cũng phải hai ba tháng mới có hy vọng tra ra."Nói đến chuyện này, Dư thị khó tránh khỏi lộ vẻ áy náy, xấu hổ nhìn Diệp Gia: "Suy cho cùng vẫn do nương quá vô dụng. Con không ở đây, theo lý nương phải theo dõi sát sao mới đúng. Kết quả xảy ra sơ suất lớn như vậy, suýt hại cả nhà.""Nương bảo vệ được người một nhà, vậy là đã rất cảnh giác rồi." Cả đời Dư thị cũng toàn được cưng chiều, ngày xưa ở Cảnh vương phủ vốn không phải lo mấy chuyện này. Hôm nay tuy nói chịu nhiều gian khổ nhưng tâm tính vẫn rất đơn thuần. Diệp Gia không trách bà ấy được: "Tra xét là chuyện nhất định phải làm. Những người xung quanh chúng ta phần lớn đều là người ngoài, đáng lẽ phải sàng lọc cẩn thận, nhưng lại bị chiến tranh trì hoãn đến bây giờ. Lần này coi như là một bài học cảnh tỉnh."Sàng lọc kỳ thật không khó, nhờ Ba Trát Đồ phối hợp điều tra một phen, tập trung vào những người ra vào cửa hàng Chu gia ở trấn Đông Hương trong khoảng thời gian trước và sau khi Chu gia gặp chuyện không may. Lọc và phân tích theo hướng này, hẳn là có thể tra ra được.Tuy nói thời buổi này không có camera, nhưng thị lực của những người được phân công canh gác ở các trạm kiểm soát hiển nhiên cực tốt.Diệp Gia điều tra theo hướng này, đúng là lọc ra cho nàng ba người.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhưng người bình thường không nuôi nổi những thành phần như tử sĩ hoặc ám vệ, trừ hoàng thất thì chỉ có thế gia đại tộc là nuôi được. Xem ra thủ đoạn quyết liệt của Chu Cảnh Sâm ở Yến Kinh đã đắc tội không ít người, khiến người ta phải trả thù thế này.Ba lần bốn lượt bị trộm nhớ thương, dù tâm tính có ổn định và vững vàng đến đâu cũng khó tránh khỏi bất an. Diệp Gia cân nhắc có nên dời đi không, giấu già trẻ Chu gia trước. Trấn Đông Hương tuy phòng bị nghiêm ngặt, nhưng địch tối ta sáng, rất dễ trở thành bia ngắm trong mắt người khác.Suy nghĩ này được Dư thị ủng hộ, Dư thị sắp bị những chuyện này dọa sợ. Nhất là sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời, bà ấy ước gì mắt mọc khắp người để quan sát mọi ngóc ngách: "Gia Nương đã biết nên chuyển đến đâu chưa?"Ý định của Diệp Gia đương nhiên là trốn đến phạm vi thế lực của Chu Cảnh Sâm, đó còn phải là nơi mà không bị ai phát hiện.Nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên là An Tây Đô Hộ Phủ. Nhưng lời nói của Dương Thành Liệt đã cảnh tỉnh nàng, nếu xung quanh nàng có người mang tâm tư khác, e là nàng có dẫn người trốn đến đâu cũng sẽ bị phát hiện. Việc cấp bách đầu tiên là bắt được kẻ phản bội bên cạnh mình. Chuyện điều tra trong quân có Chu Cảnh Sâm lo, nàng bên đây chỉ có thể tự mình điều tra."Trước khi dọn đi, phải điều tra rõ người bên cạnh đã."Lại nói tiếp, lai lịch những người bên cạnh Diệp Gia cũng không quá rõ ràng. Đám Tiểu Lê Anh Đào Tiểu Đào là võ tỳ Chu Cảnh Sâm mang về, đám Lai Hỉ, Linh Đang là nàng đích thân chọn ra từ nhóm nữ tử bị bắt cóc. Ba ông cháu họ Tôn càng không cần phải nói, là dân bản xứ, Tôn Ngọc Sơn còn đang trấn thủ trấn Lý Bắc. Những người hầu còn lại vốn là người hầu ban đầu của Thẩm gia, khế ước bán thân nằm hết trong tay Diệp Gia.Trừ cái này ra, gân trăm nô tỳ tiếp nhận từ Ngô gia và gần trăm nô tỳ do Dương gia đưa tới đều không ở Chu gia, nhưng có người rất giỏi nên được Diệp Gia điêu đến cửa hàng hoặc ruộng tốt làm việc. Nhóm người duy nhất có thể tiếp xúc với bên ngoài là những người làm việc trong cửa hàng.Nhưng số người làm việc bên ngoài, thường xuyên ra vào trấn Đông Hương và có liên hệ với Luân Đài lại không dưới ba mươi. Nhất là trong khoảng thời gian này, Diệp Gia ở trấn Toái Diệp, tập trung đối phó với Ô Hoàn. Tuy nói cũng chiếu cố việc làm ăn trong nhà, nhưng cũng chỉ là chiếu cố mà thôi.Dư thị nhíu mày: "Một khi điều tra thì ít nhất cũng phải hai ba tháng mới có hy vọng tra ra."Nói đến chuyện này, Dư thị khó tránh khỏi lộ vẻ áy náy, xấu hổ nhìn Diệp Gia: "Suy cho cùng vẫn do nương quá vô dụng. Con không ở đây, theo lý nương phải theo dõi sát sao mới đúng. Kết quả xảy ra sơ suất lớn như vậy, suýt hại cả nhà.""Nương bảo vệ được người một nhà, vậy là đã rất cảnh giác rồi." Cả đời Dư thị cũng toàn được cưng chiều, ngày xưa ở Cảnh vương phủ vốn không phải lo mấy chuyện này. Hôm nay tuy nói chịu nhiều gian khổ nhưng tâm tính vẫn rất đơn thuần. Diệp Gia không trách bà ấy được: "Tra xét là chuyện nhất định phải làm. Những người xung quanh chúng ta phần lớn đều là người ngoài, đáng lẽ phải sàng lọc cẩn thận, nhưng lại bị chiến tranh trì hoãn đến bây giờ. Lần này coi như là một bài học cảnh tỉnh."Sàng lọc kỳ thật không khó, nhờ Ba Trát Đồ phối hợp điều tra một phen, tập trung vào những người ra vào cửa hàng Chu gia ở trấn Đông Hương trong khoảng thời gian trước và sau khi Chu gia gặp chuyện không may. Lọc và phân tích theo hướng này, hẳn là có thể tra ra được.Tuy nói thời buổi này không có camera, nhưng thị lực của những người được phân công canh gác ở các trạm kiểm soát hiển nhiên cực tốt.Diệp Gia điều tra theo hướng này, đúng là lọc ra cho nàng ba người.