Thị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một…
Chương 33: Chương 33
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Đêm khuya lúc đi ngủ, dáng vẻ hồn bay phách lạc của ta bị Vương Dư thu vào đáy mắt. Hắn an ủi vuốt nhẹ đỉnh đầu ta: "Hai bên đã như thế, cần gì phải nghĩ quá nhiều." "Nàng xem, chuyến này của nàng không chỉ chiếm được người của lang quân, qua trận này còn có thể chiếm được quỷ của lang quân, chẳng lẽ không có lời sao?" Môi ta run run, cười so với khóc còn khó coi hơn: "Ta cần quỷ của chàng có tác dụng gì?" "Ta vốn thấy Mộ Dung Thùy lời thề son sắt, còn cho rằng lần này có thể dễ dàng cứu chàng ra, sau này dựa vào Vương gia, không chỉ có thể lấy được kim châu, bao nhiêu cũng được, còn có thể c.h.ế.t già................" Vương Dư thấy ta nói nghiêm túc, dở khóc dở cười. "Thôi được, xem ra Vương tam ta trong mắt nàng, từ đầu đến cuối không bằng kim châu!" Nói xong liền lắc đầu, một tay bốc hạt thông trong bát ăn, vừa ăn, vừa ném mấy hạt xuống dưới chân ta. "Này, chuột tới ăn!" Chỉ thấy ánh mắt đối phương thản nhiên ngậm cười, vạt áo hơi mở, lộ ra một mảnh da thịt trắng giống như lát cá được đặt trên đĩa bạc, màu da phát sáng như bạch ngọc. Nhìn dáng vẻ khiến xuân tâm nhộn nhạo kia, không biết là gọi ta ăn hạt thông, hay là ăn mèo lớn nữa. Ta cũng không biết vì sao, lại ù ù cạc cạc cùng hắn lăn lộn một chỗ.
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Đêm khuya lúc đi ngủ, dáng vẻ hồn bay phách lạc của ta bị Vương Dư thu vào đáy mắt. Hắn an ủi vuốt nhẹ đỉnh đầu ta: "Hai bên đã như thế, cần gì phải nghĩ quá nhiều." "Nàng xem, chuyến này của nàng không chỉ chiếm được người của lang quân, qua trận này còn có thể chiếm được quỷ của lang quân, chẳng lẽ không có lời sao?" Môi ta run run, cười so với khóc còn khó coi hơn: "Ta cần quỷ của chàng có tác dụng gì?" "Ta vốn thấy Mộ Dung Thùy lời thề son sắt, còn cho rằng lần này có thể dễ dàng cứu chàng ra, sau này dựa vào Vương gia, không chỉ có thể lấy được kim châu, bao nhiêu cũng được, còn có thể c.h.ế.t già................" Vương Dư thấy ta nói nghiêm túc, dở khóc dở cười. "Thôi được, xem ra Vương tam ta trong mắt nàng, từ đầu đến cuối không bằng kim châu!" Nói xong liền lắc đầu, một tay bốc hạt thông trong bát ăn, vừa ăn, vừa ném mấy hạt xuống dưới chân ta. "Này, chuột tới ăn!" Chỉ thấy ánh mắt đối phương thản nhiên ngậm cười, vạt áo hơi mở, lộ ra một mảnh da thịt trắng giống như lát cá được đặt trên đĩa bạc, màu da phát sáng như bạch ngọc. Nhìn dáng vẻ khiến xuân tâm nhộn nhạo kia, không biết là gọi ta ăn hạt thông, hay là ăn mèo lớn nữa. Ta cũng không biết vì sao, lại ù ù cạc cạc cùng hắn lăn lộn một chỗ.
Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Trạch Ân ZernTác giả: Trạch Ân ZernTruyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcThị nữ Tiểu Mai vì muốn làm nổi bật dung mạo của ta, chủ động vẽ mặt đen thui, sau khi tới nơi, chỉ dùng một đôi mắt tuyết trắng nhìn xung quanh. "Ồ, lang quân kia trông lạ mắt." Thanh lâm thúy trúc, khúc dòng nước thương. (Đại loại là rừng trúc xanh ngát, suối chảy quanh co gì đấy) Ta đưa mắt nhìn về phía các thiếu niên đang tụ tập, quả thực có một gương mặt xa lạ đang đứng ở giữa, lại nghe trong đám người kia hô to gọi nhỏ, gọi là Thôi tiểu lang. "Hắn chính là con trai của Thôi gia?" Đối phương tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt hơi dài, nhìn còn có chút trẻ con. Ở đại nghiệp, Thôi thị tuy rằng không phải thế gia thượng lưu, nhưng cũng không được coi là hạ đẳng, hơn nữa Thôi tiểu lang tuy rằng được nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nhưng chỉ là con vợ lẽ. Như vậy, có thể xuống tay được. Ta vứt cho Tiểu Mai một ánh mắt, đang muốn hành động, liền nghe thấy một… Đêm khuya lúc đi ngủ, dáng vẻ hồn bay phách lạc của ta bị Vương Dư thu vào đáy mắt. Hắn an ủi vuốt nhẹ đỉnh đầu ta: "Hai bên đã như thế, cần gì phải nghĩ quá nhiều." "Nàng xem, chuyến này của nàng không chỉ chiếm được người của lang quân, qua trận này còn có thể chiếm được quỷ của lang quân, chẳng lẽ không có lời sao?" Môi ta run run, cười so với khóc còn khó coi hơn: "Ta cần quỷ của chàng có tác dụng gì?" "Ta vốn thấy Mộ Dung Thùy lời thề son sắt, còn cho rằng lần này có thể dễ dàng cứu chàng ra, sau này dựa vào Vương gia, không chỉ có thể lấy được kim châu, bao nhiêu cũng được, còn có thể c.h.ế.t già................" Vương Dư thấy ta nói nghiêm túc, dở khóc dở cười. "Thôi được, xem ra Vương tam ta trong mắt nàng, từ đầu đến cuối không bằng kim châu!" Nói xong liền lắc đầu, một tay bốc hạt thông trong bát ăn, vừa ăn, vừa ném mấy hạt xuống dưới chân ta. "Này, chuột tới ăn!" Chỉ thấy ánh mắt đối phương thản nhiên ngậm cười, vạt áo hơi mở, lộ ra một mảnh da thịt trắng giống như lát cá được đặt trên đĩa bạc, màu da phát sáng như bạch ngọc. Nhìn dáng vẻ khiến xuân tâm nhộn nhạo kia, không biết là gọi ta ăn hạt thông, hay là ăn mèo lớn nữa. Ta cũng không biết vì sao, lại ù ù cạc cạc cùng hắn lăn lộn một chỗ.