Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ…

Chương 451

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Khoảnh khắc Ôn Hiểu bước vào lễ đường, ánh đèn hướng đến cô ấy, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng cảm thán, ngạc nhiên - “oa”.Cô ấy bước đi trong hương hoa, làn váy mềm mại lay động theo bước chân cô ấy, dưới ánh đèn cô ấy giống như tiên nữ hạ phàm.Khoảnh khắc này, Nguyễn Khê cảm thấy bao nhiêu tâm tư, công sức mình dồn vào bộ váy cưới này đều xứng đáng.Bởi vì lễ cưới của Ôn Hiểu tổ chức khá long trọng, cô ấy lại là ca sĩ nổi tiếng, nên đương nhiên là được lên trang giải trí của báo. Bộ váy cưới Ôn Hiểu mặc cũng trở thành điểm sáng nhất trong lễ cưới này.Đương nhiên người bình thường sẽ không chú ý đến váy cưới đặt ở đâu, ai làm, chỉ tán thưởng, khen ngợi một chút thôi.Sau khi may xong váy cưới của Ôn Hiểu, cô cũng không trông mong có đơn hàng tiếp theo trong năm nay, thậm chí cô còn không nghĩ đến đơn hàng tiếp theo, bởi vì thời đại này quả thực sẽ không có người tiêu tiền cho loại trang phục này.Cô có thể làm đơn hàng này của Ôn Hiểu là vì quan hệ với Tạ Đông Dương.Nhưng một tuần sau lễ cưới của Ôn Hiểu, Ôn Hiểu lại đột nhiên gọi điện hẹn cô, chiều ngày hôm sau lại mang đến cho cô một vị khách mới – Tô Dã, diễn viên chính trong đoàn ca múa của bọn họ.Nguyễn Khê tiếp đãi Ôn Hiểu và Tô Dã trong văn phòng.Sau một hồi nhiệt tình chào hỏi, Nguyễn Khiết hỏi Tô Dã: “Cô muốn may lễ phục?”Về diện mạo, Ôn Hiểu và Tô Dã là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Diện mạo của Ôn Hiểu thiên về ngọt ngào, xinh xắn, còn Tô Dã thì lại thiên về đoan trang, cứng cỏi hơn. Còn về tính cách thì Tô Dã bắt bẻ, chú ý hơn chút, thích nhất là đồ vật xinh đẹp, tinh xảo.Cô ta nói với Nguyễn Khê: “Đúng vậy, tôi bảo Hiểu Hiểu đưa tôi đến gặp cô, vì cô đã may váy cưới cho Hiểu Hiểu.”Nguyễn Khê cảm ơn sự chấp nhận và yêu thích của cô ta, gật đầu nói: “Cô muốn mặc trong trường hợp nào?”Cô may trang phục phải xem người ta muốn mặc trong trường hợp nào, phải xem tất cả các yếu tố bên trong, để thiết kế trang phục phủ hợp nhất cho khách hàng. Đôi khi trang phục không chỉ là một bộ trang phục đơn giản, mà trang phục phù hợp còn có thể đem đến cho người ta nhiều sự tự tin hơn.Tô Dã trả lời cô: “Tiệc tối, năm nay tôi phải lên Xuân Vãn.”Nguyễn Khê bỗng sững sờ – Xuân Vãn?Tô Dã thấy cô sững sờ thì cười nói: “Sao vậy? Có gì khó xử à?”Nguyễn Khê vội đáp: “Không có gì, không có gì. Tôi cũng thích đồ vật xinh đẹp tinh xảo, nếu không thì cũng sẽ không thích may quần áo. Nếu như cô quyết định để tôi may lễ phục cho cô, tôi nhất định sẽ may một bộ lễ phục hợp với cô nhất.”Tô Dã cười nói: “Tôi nghe Hiểu Hiểu nói trong phòng làm việc của cô có một vài kiểu lễ phục không giống nhau, tôi có thể xem trước không?”Tất nhiên là có thể. Nguyễn Khê vội đứng dậy: “Cô đi theo tôi.”Nguyễn Khê dẫn Ôn Hiểu và Tô Dã đến phòng làm việc, dì Tần đang thêu thùa ở trong đó. Tô Dã nhìn lễ phục một lát liền bị tay nghề của dì Tần thu hút, đứng cạnh bà ấy xem một lúc: “Thêu đẹp quá!”DTVDì Tần quay đầu nhìn cô ta một cái, cười nói: “Đẹp sao?”Dì Tần còn chưa nói xong thì bỗng phát hiện cô ta là ai, vừa vội lại vừa kích động đứng lên: “Cô có phải là cô ca sĩ đó không? Cái gì Tô ấy?”Tô Dã nhìn bà ấy cười: “Cháu tên Tô Dã. Chào dì!”Dì Tần đứng lên: “Cô cũng đến may quần áo sao?”Tô Dã gật đầu: “Đi diễn nên cần dùng ạ.”Tuy rằng dì Tần kích động, nhưng cũng không tán gẫu nhiều với Tô Dã, bà ấy chỉ nói: “Vậy thì cô cứ ngắm thử đi.”Tô dã đi ngắm một vòng, nói mấy kiểu mình khá thích với Nguyễn Khê, nhưng không thử. Sau khi trở lại văn phòng, cô ta nói với Nguyễn Khê: “Tôi thích loại vải có mảng màu lớn đó, ở trên sân khấu khá nổi bật, có thể làm được không?”Nguyễn Khê gật đầu: “Thế này đi, tôi vẽ cho cô mấy bản thảo phương án thiết kế, cô dành chút thời gian xem qua. Sau khi quyết định phương án thì tôi lại lấy số đo của cô.”Tô Dã hỏi cô: “Vậy khi nào cô vẽ xong?”Nguyễn Khê đáp: “Ngày mai, nhưng không biết là cô có rảnh không.”Tô Dã còn vội hơn Nguyễn Khê: “Gần đây tôi rảnh. Vậy ngày mai tôi lại đến tìm cô.”Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ta: “Vậy được, ngày mai tôi ở trong này đợi cô.”Sau khi nói chuyện xong, Tô Dã và Ôn Hiểu cũng chuẩn bị rời đi.Trước khi bọn họ đi, Nguyễn Khê kéo Ôn Hiểu đến cạnh nói: “Cảm ơn nha. Còn giới thiệu khách cho tôi nữa.”Ôn Hiểu cười: “Không phải tôi giới thiệu cho cô đâu, là trang phục ô may quá đẹp, mọi người vô cùng thích. Là cô ấy nhờ tôi dẫn cô ấy đến gặp cô đó, tôi còn sợ làm phiền cô kìa, dù sao thì cô cũng là bà chủ lớn.”Nguyễn Khê cười: “Tôi là thợ may.”

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Khoảnh khắc Ôn Hiểu bước vào lễ đường, ánh đèn hướng đến cô ấy, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng cảm thán, ngạc nhiên - “oa”.Cô ấy bước đi trong hương hoa, làn váy mềm mại lay động theo bước chân cô ấy, dưới ánh đèn cô ấy giống như tiên nữ hạ phàm.Khoảnh khắc này, Nguyễn Khê cảm thấy bao nhiêu tâm tư, công sức mình dồn vào bộ váy cưới này đều xứng đáng.Bởi vì lễ cưới của Ôn Hiểu tổ chức khá long trọng, cô ấy lại là ca sĩ nổi tiếng, nên đương nhiên là được lên trang giải trí của báo. Bộ váy cưới Ôn Hiểu mặc cũng trở thành điểm sáng nhất trong lễ cưới này.Đương nhiên người bình thường sẽ không chú ý đến váy cưới đặt ở đâu, ai làm, chỉ tán thưởng, khen ngợi một chút thôi.Sau khi may xong váy cưới của Ôn Hiểu, cô cũng không trông mong có đơn hàng tiếp theo trong năm nay, thậm chí cô còn không nghĩ đến đơn hàng tiếp theo, bởi vì thời đại này quả thực sẽ không có người tiêu tiền cho loại trang phục này.Cô có thể làm đơn hàng này của Ôn Hiểu là vì quan hệ với Tạ Đông Dương.Nhưng một tuần sau lễ cưới của Ôn Hiểu, Ôn Hiểu lại đột nhiên gọi điện hẹn cô, chiều ngày hôm sau lại mang đến cho cô một vị khách mới – Tô Dã, diễn viên chính trong đoàn ca múa của bọn họ.Nguyễn Khê tiếp đãi Ôn Hiểu và Tô Dã trong văn phòng.Sau một hồi nhiệt tình chào hỏi, Nguyễn Khiết hỏi Tô Dã: “Cô muốn may lễ phục?”Về diện mạo, Ôn Hiểu và Tô Dã là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Diện mạo của Ôn Hiểu thiên về ngọt ngào, xinh xắn, còn Tô Dã thì lại thiên về đoan trang, cứng cỏi hơn. Còn về tính cách thì Tô Dã bắt bẻ, chú ý hơn chút, thích nhất là đồ vật xinh đẹp, tinh xảo.Cô ta nói với Nguyễn Khê: “Đúng vậy, tôi bảo Hiểu Hiểu đưa tôi đến gặp cô, vì cô đã may váy cưới cho Hiểu Hiểu.”Nguyễn Khê cảm ơn sự chấp nhận và yêu thích của cô ta, gật đầu nói: “Cô muốn mặc trong trường hợp nào?”Cô may trang phục phải xem người ta muốn mặc trong trường hợp nào, phải xem tất cả các yếu tố bên trong, để thiết kế trang phục phủ hợp nhất cho khách hàng. Đôi khi trang phục không chỉ là một bộ trang phục đơn giản, mà trang phục phù hợp còn có thể đem đến cho người ta nhiều sự tự tin hơn.Tô Dã trả lời cô: “Tiệc tối, năm nay tôi phải lên Xuân Vãn.”Nguyễn Khê bỗng sững sờ – Xuân Vãn?Tô Dã thấy cô sững sờ thì cười nói: “Sao vậy? Có gì khó xử à?”Nguyễn Khê vội đáp: “Không có gì, không có gì. Tôi cũng thích đồ vật xinh đẹp tinh xảo, nếu không thì cũng sẽ không thích may quần áo. Nếu như cô quyết định để tôi may lễ phục cho cô, tôi nhất định sẽ may một bộ lễ phục hợp với cô nhất.”Tô Dã cười nói: “Tôi nghe Hiểu Hiểu nói trong phòng làm việc của cô có một vài kiểu lễ phục không giống nhau, tôi có thể xem trước không?”Tất nhiên là có thể. Nguyễn Khê vội đứng dậy: “Cô đi theo tôi.”Nguyễn Khê dẫn Ôn Hiểu và Tô Dã đến phòng làm việc, dì Tần đang thêu thùa ở trong đó. Tô Dã nhìn lễ phục một lát liền bị tay nghề của dì Tần thu hút, đứng cạnh bà ấy xem một lúc: “Thêu đẹp quá!”DTVDì Tần quay đầu nhìn cô ta một cái, cười nói: “Đẹp sao?”Dì Tần còn chưa nói xong thì bỗng phát hiện cô ta là ai, vừa vội lại vừa kích động đứng lên: “Cô có phải là cô ca sĩ đó không? Cái gì Tô ấy?”Tô Dã nhìn bà ấy cười: “Cháu tên Tô Dã. Chào dì!”Dì Tần đứng lên: “Cô cũng đến may quần áo sao?”Tô Dã gật đầu: “Đi diễn nên cần dùng ạ.”Tuy rằng dì Tần kích động, nhưng cũng không tán gẫu nhiều với Tô Dã, bà ấy chỉ nói: “Vậy thì cô cứ ngắm thử đi.”Tô dã đi ngắm một vòng, nói mấy kiểu mình khá thích với Nguyễn Khê, nhưng không thử. Sau khi trở lại văn phòng, cô ta nói với Nguyễn Khê: “Tôi thích loại vải có mảng màu lớn đó, ở trên sân khấu khá nổi bật, có thể làm được không?”Nguyễn Khê gật đầu: “Thế này đi, tôi vẽ cho cô mấy bản thảo phương án thiết kế, cô dành chút thời gian xem qua. Sau khi quyết định phương án thì tôi lại lấy số đo của cô.”Tô Dã hỏi cô: “Vậy khi nào cô vẽ xong?”Nguyễn Khê đáp: “Ngày mai, nhưng không biết là cô có rảnh không.”Tô Dã còn vội hơn Nguyễn Khê: “Gần đây tôi rảnh. Vậy ngày mai tôi lại đến tìm cô.”Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ta: “Vậy được, ngày mai tôi ở trong này đợi cô.”Sau khi nói chuyện xong, Tô Dã và Ôn Hiểu cũng chuẩn bị rời đi.Trước khi bọn họ đi, Nguyễn Khê kéo Ôn Hiểu đến cạnh nói: “Cảm ơn nha. Còn giới thiệu khách cho tôi nữa.”Ôn Hiểu cười: “Không phải tôi giới thiệu cho cô đâu, là trang phục ô may quá đẹp, mọi người vô cùng thích. Là cô ấy nhờ tôi dẫn cô ấy đến gặp cô đó, tôi còn sợ làm phiền cô kìa, dù sao thì cô cũng là bà chủ lớn.”Nguyễn Khê cười: “Tôi là thợ may.”

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh ĐẹpTác giả: Thư Thư ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa Hoàng hôn ngự trên đỉnh núi. Có một con đường nhỏ hẹp nền đá lởm chởm nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá xanh, quanh co khúc khủy, nằm ẩn mình giữa những hàng cây trên đỉnh núi. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ gò má của những người phụ nữ đang leo núi. Trên lưng đều đeo những chiếc gùi, trong miệng luôn đang hát những bài hát về bình minh và hoàng hôn... Sáng sớm thức dậy cùng đi chăn trâu, cùng đi chăn trâu, những bờ ruộng bậc thang. Phía trước núi mưa rơi, sau núi trời lại trong, sau núi trời lại trong, trông Hồng quân. Một cán cờ đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đỏ ai lại đỏ ơ ờ, đánh ngã bọn thổ hào Một cán cờ ai lung lay trong gió ơ, ai lung lay trong gió ơ ờ, ta theo Hồng Quân. ... Tiếng hát truyền theo từng dãy núi, du dương bay vào trong khe núi, rơi đến bên tai một cô gái. Cô gái nhỏ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, hàng mi dày, mũi cao môi diễm. Cô gái như nằm bất động trong thung lũng, tay áo và ống quần đều bị lủng một lỗ… Khoảnh khắc Ôn Hiểu bước vào lễ đường, ánh đèn hướng đến cô ấy, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng cảm thán, ngạc nhiên - “oa”.Cô ấy bước đi trong hương hoa, làn váy mềm mại lay động theo bước chân cô ấy, dưới ánh đèn cô ấy giống như tiên nữ hạ phàm.Khoảnh khắc này, Nguyễn Khê cảm thấy bao nhiêu tâm tư, công sức mình dồn vào bộ váy cưới này đều xứng đáng.Bởi vì lễ cưới của Ôn Hiểu tổ chức khá long trọng, cô ấy lại là ca sĩ nổi tiếng, nên đương nhiên là được lên trang giải trí của báo. Bộ váy cưới Ôn Hiểu mặc cũng trở thành điểm sáng nhất trong lễ cưới này.Đương nhiên người bình thường sẽ không chú ý đến váy cưới đặt ở đâu, ai làm, chỉ tán thưởng, khen ngợi một chút thôi.Sau khi may xong váy cưới của Ôn Hiểu, cô cũng không trông mong có đơn hàng tiếp theo trong năm nay, thậm chí cô còn không nghĩ đến đơn hàng tiếp theo, bởi vì thời đại này quả thực sẽ không có người tiêu tiền cho loại trang phục này.Cô có thể làm đơn hàng này của Ôn Hiểu là vì quan hệ với Tạ Đông Dương.Nhưng một tuần sau lễ cưới của Ôn Hiểu, Ôn Hiểu lại đột nhiên gọi điện hẹn cô, chiều ngày hôm sau lại mang đến cho cô một vị khách mới – Tô Dã, diễn viên chính trong đoàn ca múa của bọn họ.Nguyễn Khê tiếp đãi Ôn Hiểu và Tô Dã trong văn phòng.Sau một hồi nhiệt tình chào hỏi, Nguyễn Khiết hỏi Tô Dã: “Cô muốn may lễ phục?”Về diện mạo, Ôn Hiểu và Tô Dã là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Diện mạo của Ôn Hiểu thiên về ngọt ngào, xinh xắn, còn Tô Dã thì lại thiên về đoan trang, cứng cỏi hơn. Còn về tính cách thì Tô Dã bắt bẻ, chú ý hơn chút, thích nhất là đồ vật xinh đẹp, tinh xảo.Cô ta nói với Nguyễn Khê: “Đúng vậy, tôi bảo Hiểu Hiểu đưa tôi đến gặp cô, vì cô đã may váy cưới cho Hiểu Hiểu.”Nguyễn Khê cảm ơn sự chấp nhận và yêu thích của cô ta, gật đầu nói: “Cô muốn mặc trong trường hợp nào?”Cô may trang phục phải xem người ta muốn mặc trong trường hợp nào, phải xem tất cả các yếu tố bên trong, để thiết kế trang phục phủ hợp nhất cho khách hàng. Đôi khi trang phục không chỉ là một bộ trang phục đơn giản, mà trang phục phù hợp còn có thể đem đến cho người ta nhiều sự tự tin hơn.Tô Dã trả lời cô: “Tiệc tối, năm nay tôi phải lên Xuân Vãn.”Nguyễn Khê bỗng sững sờ – Xuân Vãn?Tô Dã thấy cô sững sờ thì cười nói: “Sao vậy? Có gì khó xử à?”Nguyễn Khê vội đáp: “Không có gì, không có gì. Tôi cũng thích đồ vật xinh đẹp tinh xảo, nếu không thì cũng sẽ không thích may quần áo. Nếu như cô quyết định để tôi may lễ phục cho cô, tôi nhất định sẽ may một bộ lễ phục hợp với cô nhất.”Tô Dã cười nói: “Tôi nghe Hiểu Hiểu nói trong phòng làm việc của cô có một vài kiểu lễ phục không giống nhau, tôi có thể xem trước không?”Tất nhiên là có thể. Nguyễn Khê vội đứng dậy: “Cô đi theo tôi.”Nguyễn Khê dẫn Ôn Hiểu và Tô Dã đến phòng làm việc, dì Tần đang thêu thùa ở trong đó. Tô Dã nhìn lễ phục một lát liền bị tay nghề của dì Tần thu hút, đứng cạnh bà ấy xem một lúc: “Thêu đẹp quá!”DTVDì Tần quay đầu nhìn cô ta một cái, cười nói: “Đẹp sao?”Dì Tần còn chưa nói xong thì bỗng phát hiện cô ta là ai, vừa vội lại vừa kích động đứng lên: “Cô có phải là cô ca sĩ đó không? Cái gì Tô ấy?”Tô Dã nhìn bà ấy cười: “Cháu tên Tô Dã. Chào dì!”Dì Tần đứng lên: “Cô cũng đến may quần áo sao?”Tô Dã gật đầu: “Đi diễn nên cần dùng ạ.”Tuy rằng dì Tần kích động, nhưng cũng không tán gẫu nhiều với Tô Dã, bà ấy chỉ nói: “Vậy thì cô cứ ngắm thử đi.”Tô dã đi ngắm một vòng, nói mấy kiểu mình khá thích với Nguyễn Khê, nhưng không thử. Sau khi trở lại văn phòng, cô ta nói với Nguyễn Khê: “Tôi thích loại vải có mảng màu lớn đó, ở trên sân khấu khá nổi bật, có thể làm được không?”Nguyễn Khê gật đầu: “Thế này đi, tôi vẽ cho cô mấy bản thảo phương án thiết kế, cô dành chút thời gian xem qua. Sau khi quyết định phương án thì tôi lại lấy số đo của cô.”Tô Dã hỏi cô: “Vậy khi nào cô vẽ xong?”Nguyễn Khê đáp: “Ngày mai, nhưng không biết là cô có rảnh không.”Tô Dã còn vội hơn Nguyễn Khê: “Gần đây tôi rảnh. Vậy ngày mai tôi lại đến tìm cô.”Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ta: “Vậy được, ngày mai tôi ở trong này đợi cô.”Sau khi nói chuyện xong, Tô Dã và Ôn Hiểu cũng chuẩn bị rời đi.Trước khi bọn họ đi, Nguyễn Khê kéo Ôn Hiểu đến cạnh nói: “Cảm ơn nha. Còn giới thiệu khách cho tôi nữa.”Ôn Hiểu cười: “Không phải tôi giới thiệu cho cô đâu, là trang phục ô may quá đẹp, mọi người vô cùng thích. Là cô ấy nhờ tôi dẫn cô ấy đến gặp cô đó, tôi còn sợ làm phiền cô kìa, dù sao thì cô cũng là bà chủ lớn.”Nguyễn Khê cười: “Tôi là thợ may.”

Chương 451