Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 677: Món đồ Chơi 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn ta là Diệp Lạc, đại sư huynh của Vô Đạo Tông, Thái Nhất Kiếm Tôn, tôngchủ của Thái Nhất Kiếm Tông Thánh Địa của Đông Châu, danh chấn thiên hạ,coi như là người mạnh nhất một thế hệ trẻ tuổi.Không phải người nào đó họ Trương.Coi như không có uy áp của hắn ta như vậy, hắn ta rất mất mặt.Nhất là ở trước mặt nhiều sư đệ sư muội như thế, hắn ta càng mất mặt hơn.Chuyện này hắn ta có thể chịu sao?Nếu chuyện này có thể nhịn, uy nghiêm của đại sư huynh như hắn ta còn haykhông?Diệp Lạc hít sâu một hơi, kiếm khí toàn thân bắt đầu khởi động, dự định bùngnổ ra toàn lực, xem rốt cuộc người phụ nữ này là thần thánh phương nào……Trong tinh không vô tận.Diệp Lạc bùng nổ khí thế toàn thân, cầm Hoang Kiếm trong tay, dự định dốctoàn lực ra tay, thăm dò cô gái trước mặt này.Đám đồng môn Vô Đạo Tông ở phía sau cũng nhao nhao định ra tay, trợ giúpDiệp Lạc, cùng đối phó cô gái này.Ngay khi bọn họ chuẩn bị định ra tay, nàng lại nói một câu như vậy.“Ta là ai?”Người phụ nữ vô cùng mê mang nói một câu như vậy.Chỉ một câu như vậy, khiến tất cả mọi người của Vô Đạo Tông sửng sốt.Người này…Người này ngay cả mình là ai cũng không biết?Đối mặt với người như vậy, đám Diệp Lạc xấu hổ ra tay.Cả đám đều dừng động tác, liếc nhau một cái, đều không rõ chân tướng.Cuối cùng vẫn là Đạm Đài Lạc Tuyết đi ra.“Các hạ ngay cả mình là ai cũng không biết sao?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng hỏi một câu.“Các hạ là ai?”Người phụ nữ này vô cùng mơ hồ hỏi một câu như vậy.“Chuyện này…”Đạm Đài Lạc Tuyết rơi vào trầm tư.Các hạ là ai sao?Cừ thật.Có thể hỏi ra một câu như vậy, đúng là thiên tài.Là kẻ ngốc, hoặc là đang giả ngu.Nhưng mà nhìn người trước mắt này…Cho dù Đạm Đài Lạc Tuyết có Tuệ Nhãn trời sinh, cũng không nhìn rõ.Người trước mắt này, mê mang trong mắt không phải là giả vờ.Nhưng tang thương trong mắt cũng không phải có thể làm giả.Chuyện này khiến Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy mê mang.Rốt cuộc cái nào mới là thật…“Ngươi không biết ngươi là ai, vậy ngươi biết vì sao ngươi ở trong đây không?”Lục đệ tử Hoa Thần Y do dự một lát, đứng ra nói.“Vì sao ta ở trong này? Ngươi biết vì sao ta ở trong này không?”Nàng vẫn vô cùng mê mang.Nghe thấy những lời này, Hoa Thần Y không có biện pháp, ánh mắt nhìn vềphía đám Diệp Lạc.Đám Diệp Lạc thấy thế, nhao nhao đi ra hỏi thăm nàng.Nhưng cho dù bọn họ hỏi như thế nào, cũng không thể đạt được bất cứ tin tứccó tác dụng nào từ miệng người phụ nữ này.Cuối cùng bọn họ coi như chiếm được một kết luận…Người nọ thực sự không có trí nhớ.Nhưng tang thương trong mắt chắc chắn là thật.Mọi người của Vô Đạo Tông phỏng đoán, rất có khả năng đây là một ngườitừng là cường giả, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, dẫn tới mất trí nhớ, mớicó tình huống như vậy xảy ra.Nói chuyện một lát, cuối cùng Trương Hàn cũng nhớ tới chuyện Thái DươngTinh còn chưa xử lý xong, hắn nhìn quả cầu lửa vờn quanh bên cạnh cô gái này,suy nghĩ một lát, vẫn lựa chọn mở miệng.“Các hạ, quả cầu lửa bên cạnh ngươi, có thể cho ta không? Quả cầu lửa này cótác dụng đối với ta.”Chỉ nghe Trương Hàn nói như vậy.“Quả cầu lửa?”Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua quả cầu lửa bên cạnh nàng, vươn taynắm lấy, quả cầu lửa lập tức rơi xuống tay nàng.“Cái này… Cái này không phải món đồ chơi sao? Món đồ chơi của con trai ta.”Người phụ nữ nói theo bản năng.“Món đồ chơi? Thái Dương Tinh là món đồ chơi ư?”Khóe miệng Trương Hàn giật giật, trong khoảng thời gian ngắn không biết nênnói gì mới tốt.Cừ thật, mở miệng đã coi Thái Dương Tinh thành món đồ chơi.Chuyện này…Sau này hắn ta ra cửa, có phải cần nói, Thái Âm Tinh là món đồ chơi của hắn tahay không.Không đúng không đúng.Hình như người này nói, Thái Dương Tinh là món đồ chơi của con nàng, nếuhắn ta coi Thái Âm Tinh là món đồ chơi, chẳng phải nói…Khụ khụ.Trọng điểm không phải chuyện này.Trọng điểm là người này mất trí nhớ, còn nhớ rõ mình có con?“Món đồ chơi của con trai ngươi, vậy ngươi còn nhớ con trai ngươi là aikhông?”Trương Hàn hít sâu một hơi, nhìn về phía nàng dò hỏi.“Con ta là ai?”Người phụ nữ hỏi lại Trương Hàn một câu.Trương Hàn: “…”Cáo từ.Là ta không đúng rồi.Biết ngươi mất trí nhớ còn đi hỏi ngươi.“Vậy ngươi có thể cho ta quả cầu lửa này không?”Trương Hàn hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.“Quả cầu này là của con trai ta… Cho ngươi đấy.”Người phụ nữ nghĩ một lát, ném quả cầu lửa cho Trương Hàn.Trương Hàn nhận lấy quả cầu lửa, ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.Hắn ta luôn cảm thấy, mình bị chiếm tiện nghi.Nhưng nhìn Thái Dương Tinh bản thu nhỏ trên tay mình, hắn ta không đànhlòng ném quả cầu lửa trả lại.Đây là cơ hội đột phá của hắn ta…

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn ta là Diệp Lạc, đại sư huynh của Vô Đạo Tông, Thái Nhất Kiếm Tôn, tôngchủ của Thái Nhất Kiếm Tông Thánh Địa của Đông Châu, danh chấn thiên hạ,coi như là người mạnh nhất một thế hệ trẻ tuổi.Không phải người nào đó họ Trương.Coi như không có uy áp của hắn ta như vậy, hắn ta rất mất mặt.Nhất là ở trước mặt nhiều sư đệ sư muội như thế, hắn ta càng mất mặt hơn.Chuyện này hắn ta có thể chịu sao?Nếu chuyện này có thể nhịn, uy nghiêm của đại sư huynh như hắn ta còn haykhông?Diệp Lạc hít sâu một hơi, kiếm khí toàn thân bắt đầu khởi động, dự định bùngnổ ra toàn lực, xem rốt cuộc người phụ nữ này là thần thánh phương nào……Trong tinh không vô tận.Diệp Lạc bùng nổ khí thế toàn thân, cầm Hoang Kiếm trong tay, dự định dốctoàn lực ra tay, thăm dò cô gái trước mặt này.Đám đồng môn Vô Đạo Tông ở phía sau cũng nhao nhao định ra tay, trợ giúpDiệp Lạc, cùng đối phó cô gái này.Ngay khi bọn họ chuẩn bị định ra tay, nàng lại nói một câu như vậy.“Ta là ai?”Người phụ nữ vô cùng mê mang nói một câu như vậy.Chỉ một câu như vậy, khiến tất cả mọi người của Vô Đạo Tông sửng sốt.Người này…Người này ngay cả mình là ai cũng không biết?Đối mặt với người như vậy, đám Diệp Lạc xấu hổ ra tay.Cả đám đều dừng động tác, liếc nhau một cái, đều không rõ chân tướng.Cuối cùng vẫn là Đạm Đài Lạc Tuyết đi ra.“Các hạ ngay cả mình là ai cũng không biết sao?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng hỏi một câu.“Các hạ là ai?”Người phụ nữ này vô cùng mơ hồ hỏi một câu như vậy.“Chuyện này…”Đạm Đài Lạc Tuyết rơi vào trầm tư.Các hạ là ai sao?Cừ thật.Có thể hỏi ra một câu như vậy, đúng là thiên tài.Là kẻ ngốc, hoặc là đang giả ngu.Nhưng mà nhìn người trước mắt này…Cho dù Đạm Đài Lạc Tuyết có Tuệ Nhãn trời sinh, cũng không nhìn rõ.Người trước mắt này, mê mang trong mắt không phải là giả vờ.Nhưng tang thương trong mắt cũng không phải có thể làm giả.Chuyện này khiến Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy mê mang.Rốt cuộc cái nào mới là thật…“Ngươi không biết ngươi là ai, vậy ngươi biết vì sao ngươi ở trong đây không?”Lục đệ tử Hoa Thần Y do dự một lát, đứng ra nói.“Vì sao ta ở trong này? Ngươi biết vì sao ta ở trong này không?”Nàng vẫn vô cùng mê mang.Nghe thấy những lời này, Hoa Thần Y không có biện pháp, ánh mắt nhìn vềphía đám Diệp Lạc.Đám Diệp Lạc thấy thế, nhao nhao đi ra hỏi thăm nàng.Nhưng cho dù bọn họ hỏi như thế nào, cũng không thể đạt được bất cứ tin tứccó tác dụng nào từ miệng người phụ nữ này.Cuối cùng bọn họ coi như chiếm được một kết luận…Người nọ thực sự không có trí nhớ.Nhưng tang thương trong mắt chắc chắn là thật.Mọi người của Vô Đạo Tông phỏng đoán, rất có khả năng đây là một ngườitừng là cường giả, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, dẫn tới mất trí nhớ, mớicó tình huống như vậy xảy ra.Nói chuyện một lát, cuối cùng Trương Hàn cũng nhớ tới chuyện Thái DươngTinh còn chưa xử lý xong, hắn nhìn quả cầu lửa vờn quanh bên cạnh cô gái này,suy nghĩ một lát, vẫn lựa chọn mở miệng.“Các hạ, quả cầu lửa bên cạnh ngươi, có thể cho ta không? Quả cầu lửa này cótác dụng đối với ta.”Chỉ nghe Trương Hàn nói như vậy.“Quả cầu lửa?”Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua quả cầu lửa bên cạnh nàng, vươn taynắm lấy, quả cầu lửa lập tức rơi xuống tay nàng.“Cái này… Cái này không phải món đồ chơi sao? Món đồ chơi của con trai ta.”Người phụ nữ nói theo bản năng.“Món đồ chơi? Thái Dương Tinh là món đồ chơi ư?”Khóe miệng Trương Hàn giật giật, trong khoảng thời gian ngắn không biết nênnói gì mới tốt.Cừ thật, mở miệng đã coi Thái Dương Tinh thành món đồ chơi.Chuyện này…Sau này hắn ta ra cửa, có phải cần nói, Thái Âm Tinh là món đồ chơi của hắn tahay không.Không đúng không đúng.Hình như người này nói, Thái Dương Tinh là món đồ chơi của con nàng, nếuhắn ta coi Thái Âm Tinh là món đồ chơi, chẳng phải nói…Khụ khụ.Trọng điểm không phải chuyện này.Trọng điểm là người này mất trí nhớ, còn nhớ rõ mình có con?“Món đồ chơi của con trai ngươi, vậy ngươi còn nhớ con trai ngươi là aikhông?”Trương Hàn hít sâu một hơi, nhìn về phía nàng dò hỏi.“Con ta là ai?”Người phụ nữ hỏi lại Trương Hàn một câu.Trương Hàn: “…”Cáo từ.Là ta không đúng rồi.Biết ngươi mất trí nhớ còn đi hỏi ngươi.“Vậy ngươi có thể cho ta quả cầu lửa này không?”Trương Hàn hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.“Quả cầu này là của con trai ta… Cho ngươi đấy.”Người phụ nữ nghĩ một lát, ném quả cầu lửa cho Trương Hàn.Trương Hàn nhận lấy quả cầu lửa, ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.Hắn ta luôn cảm thấy, mình bị chiếm tiện nghi.Nhưng nhìn Thái Dương Tinh bản thu nhỏ trên tay mình, hắn ta không đànhlòng ném quả cầu lửa trả lại.Đây là cơ hội đột phá của hắn ta…

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn ta là Diệp Lạc, đại sư huynh của Vô Đạo Tông, Thái Nhất Kiếm Tôn, tôngchủ của Thái Nhất Kiếm Tông Thánh Địa của Đông Châu, danh chấn thiên hạ,coi như là người mạnh nhất một thế hệ trẻ tuổi.Không phải người nào đó họ Trương.Coi như không có uy áp của hắn ta như vậy, hắn ta rất mất mặt.Nhất là ở trước mặt nhiều sư đệ sư muội như thế, hắn ta càng mất mặt hơn.Chuyện này hắn ta có thể chịu sao?Nếu chuyện này có thể nhịn, uy nghiêm của đại sư huynh như hắn ta còn haykhông?Diệp Lạc hít sâu một hơi, kiếm khí toàn thân bắt đầu khởi động, dự định bùngnổ ra toàn lực, xem rốt cuộc người phụ nữ này là thần thánh phương nào……Trong tinh không vô tận.Diệp Lạc bùng nổ khí thế toàn thân, cầm Hoang Kiếm trong tay, dự định dốctoàn lực ra tay, thăm dò cô gái trước mặt này.Đám đồng môn Vô Đạo Tông ở phía sau cũng nhao nhao định ra tay, trợ giúpDiệp Lạc, cùng đối phó cô gái này.Ngay khi bọn họ chuẩn bị định ra tay, nàng lại nói một câu như vậy.“Ta là ai?”Người phụ nữ vô cùng mê mang nói một câu như vậy.Chỉ một câu như vậy, khiến tất cả mọi người của Vô Đạo Tông sửng sốt.Người này…Người này ngay cả mình là ai cũng không biết?Đối mặt với người như vậy, đám Diệp Lạc xấu hổ ra tay.Cả đám đều dừng động tác, liếc nhau một cái, đều không rõ chân tướng.Cuối cùng vẫn là Đạm Đài Lạc Tuyết đi ra.“Các hạ ngay cả mình là ai cũng không biết sao?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng hỏi một câu.“Các hạ là ai?”Người phụ nữ này vô cùng mơ hồ hỏi một câu như vậy.“Chuyện này…”Đạm Đài Lạc Tuyết rơi vào trầm tư.Các hạ là ai sao?Cừ thật.Có thể hỏi ra một câu như vậy, đúng là thiên tài.Là kẻ ngốc, hoặc là đang giả ngu.Nhưng mà nhìn người trước mắt này…Cho dù Đạm Đài Lạc Tuyết có Tuệ Nhãn trời sinh, cũng không nhìn rõ.Người trước mắt này, mê mang trong mắt không phải là giả vờ.Nhưng tang thương trong mắt cũng không phải có thể làm giả.Chuyện này khiến Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy mê mang.Rốt cuộc cái nào mới là thật…“Ngươi không biết ngươi là ai, vậy ngươi biết vì sao ngươi ở trong đây không?”Lục đệ tử Hoa Thần Y do dự một lát, đứng ra nói.“Vì sao ta ở trong này? Ngươi biết vì sao ta ở trong này không?”Nàng vẫn vô cùng mê mang.Nghe thấy những lời này, Hoa Thần Y không có biện pháp, ánh mắt nhìn vềphía đám Diệp Lạc.Đám Diệp Lạc thấy thế, nhao nhao đi ra hỏi thăm nàng.Nhưng cho dù bọn họ hỏi như thế nào, cũng không thể đạt được bất cứ tin tứccó tác dụng nào từ miệng người phụ nữ này.Cuối cùng bọn họ coi như chiếm được một kết luận…Người nọ thực sự không có trí nhớ.Nhưng tang thương trong mắt chắc chắn là thật.Mọi người của Vô Đạo Tông phỏng đoán, rất có khả năng đây là một ngườitừng là cường giả, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, dẫn tới mất trí nhớ, mớicó tình huống như vậy xảy ra.Nói chuyện một lát, cuối cùng Trương Hàn cũng nhớ tới chuyện Thái DươngTinh còn chưa xử lý xong, hắn nhìn quả cầu lửa vờn quanh bên cạnh cô gái này,suy nghĩ một lát, vẫn lựa chọn mở miệng.“Các hạ, quả cầu lửa bên cạnh ngươi, có thể cho ta không? Quả cầu lửa này cótác dụng đối với ta.”Chỉ nghe Trương Hàn nói như vậy.“Quả cầu lửa?”Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua quả cầu lửa bên cạnh nàng, vươn taynắm lấy, quả cầu lửa lập tức rơi xuống tay nàng.“Cái này… Cái này không phải món đồ chơi sao? Món đồ chơi của con trai ta.”Người phụ nữ nói theo bản năng.“Món đồ chơi? Thái Dương Tinh là món đồ chơi ư?”Khóe miệng Trương Hàn giật giật, trong khoảng thời gian ngắn không biết nênnói gì mới tốt.Cừ thật, mở miệng đã coi Thái Dương Tinh thành món đồ chơi.Chuyện này…Sau này hắn ta ra cửa, có phải cần nói, Thái Âm Tinh là món đồ chơi của hắn tahay không.Không đúng không đúng.Hình như người này nói, Thái Dương Tinh là món đồ chơi của con nàng, nếuhắn ta coi Thái Âm Tinh là món đồ chơi, chẳng phải nói…Khụ khụ.Trọng điểm không phải chuyện này.Trọng điểm là người này mất trí nhớ, còn nhớ rõ mình có con?“Món đồ chơi của con trai ngươi, vậy ngươi còn nhớ con trai ngươi là aikhông?”Trương Hàn hít sâu một hơi, nhìn về phía nàng dò hỏi.“Con ta là ai?”Người phụ nữ hỏi lại Trương Hàn một câu.Trương Hàn: “…”Cáo từ.Là ta không đúng rồi.Biết ngươi mất trí nhớ còn đi hỏi ngươi.“Vậy ngươi có thể cho ta quả cầu lửa này không?”Trương Hàn hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.“Quả cầu này là của con trai ta… Cho ngươi đấy.”Người phụ nữ nghĩ một lát, ném quả cầu lửa cho Trương Hàn.Trương Hàn nhận lấy quả cầu lửa, ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.Hắn ta luôn cảm thấy, mình bị chiếm tiện nghi.Nhưng nhìn Thái Dương Tinh bản thu nhỏ trên tay mình, hắn ta không đànhlòng ném quả cầu lửa trả lại.Đây là cơ hội đột phá của hắn ta…

Chương 677: Món đồ Chơi 1