Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 891: Chỗ khủng bố của Lý Thành
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.Mấy bảo vật thuộc về Lâm Mạc, ở trước mặt mấy trăm bảo vật của Lý Thành,có vẻ chênh lệch lớn…Lâm Mạc: “?”Trẻ trâu là bản thân ta sao?Hắn ta hoàn toàn mơ hồ.Hắn ta suy nghĩ nhiều như vậy, đều uổng phí rồi sao?Đã biết sư huynh không phải là không cần bảo vật, mà bản thân có nhiều bảovật lắm?Lâm Mạc rơi vào trầm tư.“Sư đệ, ta đã nói không cần lo cho ta… Bản thể của ta chính là một thành trì,trong một chỗ thần bí của thành trì chất đống một số bảo vật, sau khi ta hóahình, những bảo vật này thuộc về ta, cho nên ta không cần bảo vật.”Lý Thành lắc đầu, giải thích một câu.“Hóa ra là như vậy, trái lại sư đệ ta lo lắng quá nhiều rồi.”Lâm Mạc bất đắc dĩ nói.Hắn ta thực sự chưa từng nghĩ tới, sư huynh nhà mình có nhiều bảo vật như thế.Hơn nữa mỗi kiện bảo vật không kém gì của hắn ta.Thậm chí có một số bảo vật cường đại, ngay cả mấy bảo vật của hắn ta cũngkhông sánh bằng.Ngoại trừ Táng Thiên Quan của hắn ta hơn một chút, những thứ khác căn bảnkhông bằng bảo vật của Lý Thành.“Sư đệ hoàn toàn không cần suy nghĩ phương diện này, hơn nữa sư đệ khôngbiết rồi, cho tới nay ta không dùng pháp bảo, chính là vì bản thân ta là một kiệnpháp bảo chí cường, cho nên không cần dùng pháp bảo khác.”Lý Thành lại nói một câu, bản thể của hắn ta chính là một thành trì.Thành trì vô cùng cường đại, cho dù là phương diện công kích hay phương diệnphòng ngự, đều đứng đầu.Cho nên hắn ta hoàn toàn không cần dùng pháp bảo.Bản thân hắn ta đã là một pháp bảo!“Bản thân sư huynh chính là pháp bảo mạnh nhất… Vậy sư huynh, sao ta chưabao giờ thấy khi huynh ra tay dùng những chiêu thức này?”Lâm Mạc trầm ngâm một lát, hỏi.Hắn ta từng thấy Lý Thành ra tay, nhưng trên cơ bản không hiển hóa bản thể,đều là lấy một số thuật pháp gì đó tiến hành chiến đấu.“Chưa từng thấy sao? Vậy sư đệ có ngại ra tay, đệ ta so tài một trận không?”Lý Thành mỉm cười, mở miệng nói.“Được.”Trong mắt Lâm Mạc dấy lên ý chí chiến đấu.Phần ý chí chiến đấu thiêu đốt của hắn ta, chỉ trong nháy mắt như dẫn đốt khíthế toàn thân, sát khí, ý chí chiến đấu, ma khí đều bay lên.Vô số khí thế dung hợp, khiến khí thế của Lâm Mạc thay đổi, khí tức khủng bốmai táng chư thiên tràn ngập mà ra.“Nhưng mà sư đệ mới trải qua một trận đại chiến, chắc chắn không cần nghỉngơi một lát mới so tài với ta chứ?”Lý Thành dò hỏi.“Sư huynh, không cần, ta căn bản không tiêu hao bao nhiêu.”Lâm Mạc nói một câu, bóng dáng hắn ta bạo động mà lên.Đặt Táng Thiên Quan lên trên mặt đất, bản thân giống như đạn pháo tuyệt vời,nhanh chóng phóng đi, xông về phía Lý Thành.Đối mặt với Lâm Mạc xông tới, Lý Thành không chút hoang mang.Bóng dáng nhẹ nhàng cử động,hóa thành quang mang biến mất, tránh được mộtkích này của Lâm Mạc.Một kích này của Lâm Mạc bị trật, nhanh chóng điều chỉnh vị trí của bản thân,truy kích theo.Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp mở ra, lực lượng khủng bố bùng nổ.Tốc độ của Lâm Mạc không ngừng tăng lên, trực tiếp đuổi theo Lý Thành, mộtquyền đánh về phía người Lý Thành.Bùm!Quyền phong đáng sợ xé rách hư không, nổi lên từng trận gợn sóng.Một kích này, lực lượng khác đủ so sánh với cảnh giới Đại Thừa.Nhưng đối mặt với một kích này, Lý Thành vẫn không chút hoang mang, có vẻvô cùng bình tĩnh, thậm chí đều không cần né tránh.Một quyền tùy ý đánh tới.Nhưng ngay khi quả đấm sắp đánh lên người Lý Thành, trước mặt Lý Thành,một vòng kim quang hiện lên, hình thành vòng bảo hộ.Vòng bảo hộ này trực tiếp ngăn cản quả đấm của Lâm Mạc, khiến Lâm Mạckhông thể tiến vào.“Đây là…”Lâm Mạc ngây ngẩn cả người.“Đây là lực lượng tương tự tín ngưỡng hương hỏa, loại lực lượng này là bẩmsinh của ta, có thể phòng ngự toàn bộ chiêu thức, đồng thời cũng có thể cho tasử dụng, tiến hành công kích.”Lý Thành vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Mạc.“Chuyện này…”Lâm Mạc trầm mặc.Trời sinh sao?Nhưng mà trời sinh, có thể khiến hắn ta không thể địch nổi ư?“Sư đệ, vừa rồi là công kích của đệ, bây giờ nên đến lượt ta.”Lý Thành không quản nhiều như vậy, hắn ta mỉm cười, vung tay lên, từng vòngkim quang bay ra.Những kim quang này xuất hiện ở giữa không trung, hóa thành từng bóng ngườikim sắc.Những bóng người kim sắc này từ bốn phương tám hướng đánh Lâm Mạc.Lâm Mạc vẫn luôn không sợ, hắn ta đánh thẳng về phía những bóng người kimsắc.Lúc này, sự cường đại của Di Thiên Loạn Chiến Pháp được thể hiện ra.Người càng nhiều, chiến lực của hắn ta sẽ càng cao.Cho dù số lượng của bóng người kim sắc nhiều, nhưng vẫn không chiếm đượctiện nghi gì, trái lại khí thế của Lâm Mạc càng ngày càng mạnh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.Mấy bảo vật thuộc về Lâm Mạc, ở trước mặt mấy trăm bảo vật của Lý Thành,có vẻ chênh lệch lớn…Lâm Mạc: “?”Trẻ trâu là bản thân ta sao?Hắn ta hoàn toàn mơ hồ.Hắn ta suy nghĩ nhiều như vậy, đều uổng phí rồi sao?Đã biết sư huynh không phải là không cần bảo vật, mà bản thân có nhiều bảovật lắm?Lâm Mạc rơi vào trầm tư.“Sư đệ, ta đã nói không cần lo cho ta… Bản thể của ta chính là một thành trì,trong một chỗ thần bí của thành trì chất đống một số bảo vật, sau khi ta hóahình, những bảo vật này thuộc về ta, cho nên ta không cần bảo vật.”Lý Thành lắc đầu, giải thích một câu.“Hóa ra là như vậy, trái lại sư đệ ta lo lắng quá nhiều rồi.”Lâm Mạc bất đắc dĩ nói.Hắn ta thực sự chưa từng nghĩ tới, sư huynh nhà mình có nhiều bảo vật như thế.Hơn nữa mỗi kiện bảo vật không kém gì của hắn ta.Thậm chí có một số bảo vật cường đại, ngay cả mấy bảo vật của hắn ta cũngkhông sánh bằng.Ngoại trừ Táng Thiên Quan của hắn ta hơn một chút, những thứ khác căn bảnkhông bằng bảo vật của Lý Thành.“Sư đệ hoàn toàn không cần suy nghĩ phương diện này, hơn nữa sư đệ khôngbiết rồi, cho tới nay ta không dùng pháp bảo, chính là vì bản thân ta là một kiệnpháp bảo chí cường, cho nên không cần dùng pháp bảo khác.”Lý Thành lại nói một câu, bản thể của hắn ta chính là một thành trì.Thành trì vô cùng cường đại, cho dù là phương diện công kích hay phương diệnphòng ngự, đều đứng đầu.Cho nên hắn ta hoàn toàn không cần dùng pháp bảo.Bản thân hắn ta đã là một pháp bảo!“Bản thân sư huynh chính là pháp bảo mạnh nhất… Vậy sư huynh, sao ta chưabao giờ thấy khi huynh ra tay dùng những chiêu thức này?”Lâm Mạc trầm ngâm một lát, hỏi.Hắn ta từng thấy Lý Thành ra tay, nhưng trên cơ bản không hiển hóa bản thể,đều là lấy một số thuật pháp gì đó tiến hành chiến đấu.“Chưa từng thấy sao? Vậy sư đệ có ngại ra tay, đệ ta so tài một trận không?”Lý Thành mỉm cười, mở miệng nói.“Được.”Trong mắt Lâm Mạc dấy lên ý chí chiến đấu.Phần ý chí chiến đấu thiêu đốt của hắn ta, chỉ trong nháy mắt như dẫn đốt khíthế toàn thân, sát khí, ý chí chiến đấu, ma khí đều bay lên.Vô số khí thế dung hợp, khiến khí thế của Lâm Mạc thay đổi, khí tức khủng bốmai táng chư thiên tràn ngập mà ra.“Nhưng mà sư đệ mới trải qua một trận đại chiến, chắc chắn không cần nghỉngơi một lát mới so tài với ta chứ?”Lý Thành dò hỏi.“Sư huynh, không cần, ta căn bản không tiêu hao bao nhiêu.”Lâm Mạc nói một câu, bóng dáng hắn ta bạo động mà lên.Đặt Táng Thiên Quan lên trên mặt đất, bản thân giống như đạn pháo tuyệt vời,nhanh chóng phóng đi, xông về phía Lý Thành.Đối mặt với Lâm Mạc xông tới, Lý Thành không chút hoang mang.Bóng dáng nhẹ nhàng cử động,hóa thành quang mang biến mất, tránh được mộtkích này của Lâm Mạc.Một kích này của Lâm Mạc bị trật, nhanh chóng điều chỉnh vị trí của bản thân,truy kích theo.Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp mở ra, lực lượng khủng bố bùng nổ.Tốc độ của Lâm Mạc không ngừng tăng lên, trực tiếp đuổi theo Lý Thành, mộtquyền đánh về phía người Lý Thành.Bùm!Quyền phong đáng sợ xé rách hư không, nổi lên từng trận gợn sóng.Một kích này, lực lượng khác đủ so sánh với cảnh giới Đại Thừa.Nhưng đối mặt với một kích này, Lý Thành vẫn không chút hoang mang, có vẻvô cùng bình tĩnh, thậm chí đều không cần né tránh.Một quyền tùy ý đánh tới.Nhưng ngay khi quả đấm sắp đánh lên người Lý Thành, trước mặt Lý Thành,một vòng kim quang hiện lên, hình thành vòng bảo hộ.Vòng bảo hộ này trực tiếp ngăn cản quả đấm của Lâm Mạc, khiến Lâm Mạckhông thể tiến vào.“Đây là…”Lâm Mạc ngây ngẩn cả người.“Đây là lực lượng tương tự tín ngưỡng hương hỏa, loại lực lượng này là bẩmsinh của ta, có thể phòng ngự toàn bộ chiêu thức, đồng thời cũng có thể cho tasử dụng, tiến hành công kích.”Lý Thành vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Mạc.“Chuyện này…”Lâm Mạc trầm mặc.Trời sinh sao?Nhưng mà trời sinh, có thể khiến hắn ta không thể địch nổi ư?“Sư đệ, vừa rồi là công kích của đệ, bây giờ nên đến lượt ta.”Lý Thành không quản nhiều như vậy, hắn ta mỉm cười, vung tay lên, từng vòngkim quang bay ra.Những kim quang này xuất hiện ở giữa không trung, hóa thành từng bóng ngườikim sắc.Những bóng người kim sắc này từ bốn phương tám hướng đánh Lâm Mạc.Lâm Mạc vẫn luôn không sợ, hắn ta đánh thẳng về phía những bóng người kimsắc.Lúc này, sự cường đại của Di Thiên Loạn Chiến Pháp được thể hiện ra.Người càng nhiều, chiến lực của hắn ta sẽ càng cao.Cho dù số lượng của bóng người kim sắc nhiều, nhưng vẫn không chiếm đượctiện nghi gì, trái lại khí thế của Lâm Mạc càng ngày càng mạnh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.Mấy bảo vật thuộc về Lâm Mạc, ở trước mặt mấy trăm bảo vật của Lý Thành,có vẻ chênh lệch lớn…Lâm Mạc: “?”Trẻ trâu là bản thân ta sao?Hắn ta hoàn toàn mơ hồ.Hắn ta suy nghĩ nhiều như vậy, đều uổng phí rồi sao?Đã biết sư huynh không phải là không cần bảo vật, mà bản thân có nhiều bảovật lắm?Lâm Mạc rơi vào trầm tư.“Sư đệ, ta đã nói không cần lo cho ta… Bản thể của ta chính là một thành trì,trong một chỗ thần bí của thành trì chất đống một số bảo vật, sau khi ta hóahình, những bảo vật này thuộc về ta, cho nên ta không cần bảo vật.”Lý Thành lắc đầu, giải thích một câu.“Hóa ra là như vậy, trái lại sư đệ ta lo lắng quá nhiều rồi.”Lâm Mạc bất đắc dĩ nói.Hắn ta thực sự chưa từng nghĩ tới, sư huynh nhà mình có nhiều bảo vật như thế.Hơn nữa mỗi kiện bảo vật không kém gì của hắn ta.Thậm chí có một số bảo vật cường đại, ngay cả mấy bảo vật của hắn ta cũngkhông sánh bằng.Ngoại trừ Táng Thiên Quan của hắn ta hơn một chút, những thứ khác căn bảnkhông bằng bảo vật của Lý Thành.“Sư đệ hoàn toàn không cần suy nghĩ phương diện này, hơn nữa sư đệ khôngbiết rồi, cho tới nay ta không dùng pháp bảo, chính là vì bản thân ta là một kiệnpháp bảo chí cường, cho nên không cần dùng pháp bảo khác.”Lý Thành lại nói một câu, bản thể của hắn ta chính là một thành trì.Thành trì vô cùng cường đại, cho dù là phương diện công kích hay phương diệnphòng ngự, đều đứng đầu.Cho nên hắn ta hoàn toàn không cần dùng pháp bảo.Bản thân hắn ta đã là một pháp bảo!“Bản thân sư huynh chính là pháp bảo mạnh nhất… Vậy sư huynh, sao ta chưabao giờ thấy khi huynh ra tay dùng những chiêu thức này?”Lâm Mạc trầm ngâm một lát, hỏi.Hắn ta từng thấy Lý Thành ra tay, nhưng trên cơ bản không hiển hóa bản thể,đều là lấy một số thuật pháp gì đó tiến hành chiến đấu.“Chưa từng thấy sao? Vậy sư đệ có ngại ra tay, đệ ta so tài một trận không?”Lý Thành mỉm cười, mở miệng nói.“Được.”Trong mắt Lâm Mạc dấy lên ý chí chiến đấu.Phần ý chí chiến đấu thiêu đốt của hắn ta, chỉ trong nháy mắt như dẫn đốt khíthế toàn thân, sát khí, ý chí chiến đấu, ma khí đều bay lên.Vô số khí thế dung hợp, khiến khí thế của Lâm Mạc thay đổi, khí tức khủng bốmai táng chư thiên tràn ngập mà ra.“Nhưng mà sư đệ mới trải qua một trận đại chiến, chắc chắn không cần nghỉngơi một lát mới so tài với ta chứ?”Lý Thành dò hỏi.“Sư huynh, không cần, ta căn bản không tiêu hao bao nhiêu.”Lâm Mạc nói một câu, bóng dáng hắn ta bạo động mà lên.Đặt Táng Thiên Quan lên trên mặt đất, bản thân giống như đạn pháo tuyệt vời,nhanh chóng phóng đi, xông về phía Lý Thành.Đối mặt với Lâm Mạc xông tới, Lý Thành không chút hoang mang.Bóng dáng nhẹ nhàng cử động,hóa thành quang mang biến mất, tránh được mộtkích này của Lâm Mạc.Một kích này của Lâm Mạc bị trật, nhanh chóng điều chỉnh vị trí của bản thân,truy kích theo.Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp mở ra, lực lượng khủng bố bùng nổ.Tốc độ của Lâm Mạc không ngừng tăng lên, trực tiếp đuổi theo Lý Thành, mộtquyền đánh về phía người Lý Thành.Bùm!Quyền phong đáng sợ xé rách hư không, nổi lên từng trận gợn sóng.Một kích này, lực lượng khác đủ so sánh với cảnh giới Đại Thừa.Nhưng đối mặt với một kích này, Lý Thành vẫn không chút hoang mang, có vẻvô cùng bình tĩnh, thậm chí đều không cần né tránh.Một quyền tùy ý đánh tới.Nhưng ngay khi quả đấm sắp đánh lên người Lý Thành, trước mặt Lý Thành,một vòng kim quang hiện lên, hình thành vòng bảo hộ.Vòng bảo hộ này trực tiếp ngăn cản quả đấm của Lâm Mạc, khiến Lâm Mạckhông thể tiến vào.“Đây là…”Lâm Mạc ngây ngẩn cả người.“Đây là lực lượng tương tự tín ngưỡng hương hỏa, loại lực lượng này là bẩmsinh của ta, có thể phòng ngự toàn bộ chiêu thức, đồng thời cũng có thể cho tasử dụng, tiến hành công kích.”Lý Thành vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Mạc.“Chuyện này…”Lâm Mạc trầm mặc.Trời sinh sao?Nhưng mà trời sinh, có thể khiến hắn ta không thể địch nổi ư?“Sư đệ, vừa rồi là công kích của đệ, bây giờ nên đến lượt ta.”Lý Thành không quản nhiều như vậy, hắn ta mỉm cười, vung tay lên, từng vòngkim quang bay ra.Những kim quang này xuất hiện ở giữa không trung, hóa thành từng bóng ngườikim sắc.Những bóng người kim sắc này từ bốn phương tám hướng đánh Lâm Mạc.Lâm Mạc vẫn luôn không sợ, hắn ta đánh thẳng về phía những bóng người kimsắc.Lúc này, sự cường đại của Di Thiên Loạn Chiến Pháp được thể hiện ra.Người càng nhiều, chiến lực của hắn ta sẽ càng cao.Cho dù số lượng của bóng người kim sắc nhiều, nhưng vẫn không chiếm đượctiện nghi gì, trái lại khí thế của Lâm Mạc càng ngày càng mạnh.