Cô khách (nhất) Trời mưa to. Nước mưa theo mái ngói hình vảy cá rơi xuống, dệt ra đường kim chi chít ở tảng đá trên mặt đất. Mới vừa tờ mờ sáng, lại mưa, nơi nơi đều là một mảnh mông lung mờ mịt. Nhà nhà đều lợp ngói màu xám bạc như ánh trăng, thiếu một viên trông cực kì ảm đạm, như thể sẽ tan biến trong nháy mắt. Thích Ẩn vừa mới khỏi bệnh, đảo mắt qua, thấy giọt mưa theo tấm ngói nứt nẻ rơi trên mặt đất, ướt một mảng. Hắn ngồi dậy, từ phía dưới giường kéo ra một cái chậu gỗ để hứng nước mưa dột, nước mưa tích đầy trong chậu. Chỗ hắn ngủ là một cái gác, hôm trước gió lớn, tấm ngói bị vỡ một vài miếng, chưa kịp lắp vào. Hắn vừa sột soạt mặc y phục, vừa định đợi đến lúc ăn điểm tâm sẽ nói cho dì biết. Hắn sẽ tự sửa nóc nhà, chỉ cần có vật liệu là được. Theo dọc cầu thang đi xuống lầu, mọi người trong nhà còn ngủ, xung quanh thật tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hạt mưa rơi lất phất trong sân, vang lên sàn sạt. Hắn vào phòng bếp, chặt củi, nhóm lửa, làm điểm tâm, đây là việc hắn cần làm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...