Khương Niệm không biết cô đã ngủ quên ở trên bàn bao lâu. Lúc tỉnh lại, vai, cổ và cánh tay đều tê dại. Cô phải xoa bả vai một lúc lâu mới bình thường lại được. Trời đã tối, cảnh đêm bên ngoài xuyên qua bức tường kính trong suốt, làm tăng thêm chút ánh sáng nhàn nhạt cho căn phòng. Cô liếc nhìn bản phác thảo trên tờ giấy, tiếp tục suy nghĩ. Vẫn không có ý tưởng. Có hai tiếng gõ cửa từ bên ngoài, sau đó cửa văn phòng được đẩy ra một cách tùy tiện. "Sao buổi tối mà không bật đèn lên?" Lời vừa dứt, căn phòng lập tức tràn ngập ánh sáng. Khi đèn bật lên, Khương Niệm vô thức đưa tay che mắt lại. "Cậu vẫn chưa ngủ chút nào đúng không?" Khâu Lam tựa người vào bàn cầm bức vẽ lên, "Chưa vẽ xong à?" "Chưa" Khâu Lam nhìn vào bức vẽ, " Cái này chưa đạt à?" Khương Niệm lấy lại bản vẽ trên tay Khâu Lam, "Tôi gần như không cảm nhận được gì." "Cuối tuần này phải giao rồi." Khâu Lam nhắc nhở cô, "Hãy đưa khách hàng xem cái này trước. Có lẽ bọn họ sẽ rất hài lòng." "Nên hoãn lại một thời gian." Khương…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...