“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời…

Chương 486

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Trương Thiên lặng lẽ nhìn về phía mẹ, người phụ nữ không còn trẻ nữa, nước mắt dài trên khóe mắt, dù không phát ra tiếng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng bà.Sự ra đi của vị lãnh tụ vĩ đại là một cú sốc đối với mọi người trong thời đại này.Trương Thiên lặng lẽ đốt hết một giỏ tiền vàng, đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ.Em năm kéo cô lại, đưa cho cô một chiếc khăn tay.“Chị, chị lau mặt đi, không thì ngày mai sẽ sưng đấy.” Trương Thiên chăm chú nhìn chiếc khăn tay, im lặng nhận lấy.Cô giơ khăn lên lau mặt, sau đó nhìn xuống, mặt trên đầy vết nước mắt.DTVHóa ra, cô cũng đã khóc.Một đêm trắng. Ngày hôm sau, Trương Thiên đi làm như thường lệ, trên đường gặp tất cả ai cũng đều giống như thỏ, mắt đỏ hoe và sưng vù.Thông thường, khi đi làm, xưởng sản xuất rất náo nhiệt, mọi người vừa làm việc vừa trò chuyện, nhưng hôm nay xưởng lại an tĩnh chỉ còn tiếng máy móc, mọi người đều ưu sầu bi thương, nhưng vẫn luôn tay làm việc.Trương Thiên không làm phiền họ. Sau khi xem qua một lần xác định không có vấn đề gì, cô trở lại văn phòng tiếp tục làm việc.Lần này cũng giống như lần trước, nhiều người muốn tới thủ đô đưa tiễn vĩ nhân.Trương Đại Ngưu giúp họ tìm một lý do khác, tất cả đều được đồng ý.Xưởng sữa cũng có nhân viên muốn đi, Trương Thiên không ngăn cản, đều phê duyệt đơn xin nghỉ. Cô bảo mọi người mang theo một số sữa bột của xưởng, coi như là vật phẩm cúng bái.Đối mặt với công việc trước mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy hối tiếc, nếu không phải là người phụ trách xưởng sữa, cô cũng có thể vứt bỏ hết thảy đến thủ đô làm những điều mình muốn làm.Thật đáng tiếc, trên đời làm gì có thuốc hối tiếc.Trong không khí đau thương như vậy, thời gian cứ vậy vội vã trôi qua đến năm sau.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-486.html.]Như mọi khi, Trương Thiên dậy sớm ăn sáng, đạp xe đến xưởng sữa làm việc.Vừa đến chỗ ngồi, cô thấy trên bàn có một hộp cơm.Cô ngồi xuống trước tiên dọn dẹp bàn làm việc một cách gọn gàng, tìm hồ sơ cần giải quyết trong ngày, rồi mới mở hộp cơm.Trong chiếc hộp cơm bằng nhôm có bốn chiếc sủi cảo nhỏ xinh, trên đỉnh được trang trí bằng một hạt đậu xanh, trông rất ngon.Mặc dù buổi sáng cô đã uống một bát cháo và ăn hai cái bánh bao cùng với rau, nhưng nhìn thấy những chiếc sủi cảo này, Trương Thiên vẫn không thể kiềm chế mà lấy một cái ăn.Mới vừa ăn một cái, quán lý hành chính Trương Hân cầm một phong thư tới.“Xưởng trưởng, có người đưa thư cho chị.”Trương Thiên lau miệng, nuốt xuống, đưa tay nhận lấy nói:“Cám ơn.”Cô nhìn nó, cầm chiếc phong bì của Vệ Đông lên mở ra, bên trong thư lên án mạnh mẽ Trương Thiên cùng đề mục phân tích đầy hai tờ giấy“Tiểu tử này…” Trương Thiên nhếch môi buồn cười nói, mở một mảnh giấy viết thư và viết thư hồi âm.“Đồng chí Vệ Đông thân ái, câu hỏi lần này đồng chí gửi đến phân tích rất tốt, cho nên để rèn luyện năng lực của đồng chí tốt hơn, lần này tôi đã tăng độ khó lên. Hy vọng lần sau lá thư đồng chí gửi vẫn giữ được phong độ như vậy. Ngoài ra, tôi nghe cậu nói bò ở thảo nguyên cho sữa rất tốt, không biết có dễ vận chuyển hay không, tôi muốn vận chuyển một số giống bò về để lai tạo ra giống bò sữa tốt hơn.”Phải mất một giờ để viết thư, cô đặt bút xuống, thở ra, hoàn thành hai miếng sủi cảo còn lại, sau đó dùng thư của Vệ Đông để kích thích mục tiêu tiếp theo Triệu Tùng.Nếu Triệu Tùng ở thế hệ tương lai, cậu ấy sẽ là kiểu học sinh mà giáo viên thấy phiền phức nhất. Ngoài việc học, việc gì cũng có làm tốt.Để sau này đối phương được nhận vào đại học, Trương Thiên không chỉ thúc giục anh lấy bằng tốt nghiệp trung học mà còn đặc biệt gọi điện cho anh mỗi khi anh đi trao đổi học tập.Mặc dù việc học khiến Triệu Tùng đau đầu nhưng để tấn công và loại bỏ tình địch tiềm năng, Triệu Tùng đã học tập một cách chăm chỉ.

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Trương Thiên lặng lẽ nhìn về phía mẹ, người phụ nữ không còn trẻ nữa, nước mắt dài trên khóe mắt, dù không phát ra tiếng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng bà.Sự ra đi của vị lãnh tụ vĩ đại là một cú sốc đối với mọi người trong thời đại này.Trương Thiên lặng lẽ đốt hết một giỏ tiền vàng, đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ.Em năm kéo cô lại, đưa cho cô một chiếc khăn tay.“Chị, chị lau mặt đi, không thì ngày mai sẽ sưng đấy.” Trương Thiên chăm chú nhìn chiếc khăn tay, im lặng nhận lấy.Cô giơ khăn lên lau mặt, sau đó nhìn xuống, mặt trên đầy vết nước mắt.DTVHóa ra, cô cũng đã khóc.Một đêm trắng. Ngày hôm sau, Trương Thiên đi làm như thường lệ, trên đường gặp tất cả ai cũng đều giống như thỏ, mắt đỏ hoe và sưng vù.Thông thường, khi đi làm, xưởng sản xuất rất náo nhiệt, mọi người vừa làm việc vừa trò chuyện, nhưng hôm nay xưởng lại an tĩnh chỉ còn tiếng máy móc, mọi người đều ưu sầu bi thương, nhưng vẫn luôn tay làm việc.Trương Thiên không làm phiền họ. Sau khi xem qua một lần xác định không có vấn đề gì, cô trở lại văn phòng tiếp tục làm việc.Lần này cũng giống như lần trước, nhiều người muốn tới thủ đô đưa tiễn vĩ nhân.Trương Đại Ngưu giúp họ tìm một lý do khác, tất cả đều được đồng ý.Xưởng sữa cũng có nhân viên muốn đi, Trương Thiên không ngăn cản, đều phê duyệt đơn xin nghỉ. Cô bảo mọi người mang theo một số sữa bột của xưởng, coi như là vật phẩm cúng bái.Đối mặt với công việc trước mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy hối tiếc, nếu không phải là người phụ trách xưởng sữa, cô cũng có thể vứt bỏ hết thảy đến thủ đô làm những điều mình muốn làm.Thật đáng tiếc, trên đời làm gì có thuốc hối tiếc.Trong không khí đau thương như vậy, thời gian cứ vậy vội vã trôi qua đến năm sau.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-486.html.]Như mọi khi, Trương Thiên dậy sớm ăn sáng, đạp xe đến xưởng sữa làm việc.Vừa đến chỗ ngồi, cô thấy trên bàn có một hộp cơm.Cô ngồi xuống trước tiên dọn dẹp bàn làm việc một cách gọn gàng, tìm hồ sơ cần giải quyết trong ngày, rồi mới mở hộp cơm.Trong chiếc hộp cơm bằng nhôm có bốn chiếc sủi cảo nhỏ xinh, trên đỉnh được trang trí bằng một hạt đậu xanh, trông rất ngon.Mặc dù buổi sáng cô đã uống một bát cháo và ăn hai cái bánh bao cùng với rau, nhưng nhìn thấy những chiếc sủi cảo này, Trương Thiên vẫn không thể kiềm chế mà lấy một cái ăn.Mới vừa ăn một cái, quán lý hành chính Trương Hân cầm một phong thư tới.“Xưởng trưởng, có người đưa thư cho chị.”Trương Thiên lau miệng, nuốt xuống, đưa tay nhận lấy nói:“Cám ơn.”Cô nhìn nó, cầm chiếc phong bì của Vệ Đông lên mở ra, bên trong thư lên án mạnh mẽ Trương Thiên cùng đề mục phân tích đầy hai tờ giấy“Tiểu tử này…” Trương Thiên nhếch môi buồn cười nói, mở một mảnh giấy viết thư và viết thư hồi âm.“Đồng chí Vệ Đông thân ái, câu hỏi lần này đồng chí gửi đến phân tích rất tốt, cho nên để rèn luyện năng lực của đồng chí tốt hơn, lần này tôi đã tăng độ khó lên. Hy vọng lần sau lá thư đồng chí gửi vẫn giữ được phong độ như vậy. Ngoài ra, tôi nghe cậu nói bò ở thảo nguyên cho sữa rất tốt, không biết có dễ vận chuyển hay không, tôi muốn vận chuyển một số giống bò về để lai tạo ra giống bò sữa tốt hơn.”Phải mất một giờ để viết thư, cô đặt bút xuống, thở ra, hoàn thành hai miếng sủi cảo còn lại, sau đó dùng thư của Vệ Đông để kích thích mục tiêu tiếp theo Triệu Tùng.Nếu Triệu Tùng ở thế hệ tương lai, cậu ấy sẽ là kiểu học sinh mà giáo viên thấy phiền phức nhất. Ngoài việc học, việc gì cũng có làm tốt.Để sau này đối phương được nhận vào đại học, Trương Thiên không chỉ thúc giục anh lấy bằng tốt nghiệp trung học mà còn đặc biệt gọi điện cho anh mỗi khi anh đi trao đổi học tập.Mặc dù việc học khiến Triệu Tùng đau đầu nhưng để tấn công và loại bỏ tình địch tiềm năng, Triệu Tùng đã học tập một cách chăm chỉ.

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Trương Thiên lặng lẽ nhìn về phía mẹ, người phụ nữ không còn trẻ nữa, nước mắt dài trên khóe mắt, dù không phát ra tiếng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng bà.Sự ra đi của vị lãnh tụ vĩ đại là một cú sốc đối với mọi người trong thời đại này.Trương Thiên lặng lẽ đốt hết một giỏ tiền vàng, đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ.Em năm kéo cô lại, đưa cho cô một chiếc khăn tay.“Chị, chị lau mặt đi, không thì ngày mai sẽ sưng đấy.” Trương Thiên chăm chú nhìn chiếc khăn tay, im lặng nhận lấy.Cô giơ khăn lên lau mặt, sau đó nhìn xuống, mặt trên đầy vết nước mắt.DTVHóa ra, cô cũng đã khóc.Một đêm trắng. Ngày hôm sau, Trương Thiên đi làm như thường lệ, trên đường gặp tất cả ai cũng đều giống như thỏ, mắt đỏ hoe và sưng vù.Thông thường, khi đi làm, xưởng sản xuất rất náo nhiệt, mọi người vừa làm việc vừa trò chuyện, nhưng hôm nay xưởng lại an tĩnh chỉ còn tiếng máy móc, mọi người đều ưu sầu bi thương, nhưng vẫn luôn tay làm việc.Trương Thiên không làm phiền họ. Sau khi xem qua một lần xác định không có vấn đề gì, cô trở lại văn phòng tiếp tục làm việc.Lần này cũng giống như lần trước, nhiều người muốn tới thủ đô đưa tiễn vĩ nhân.Trương Đại Ngưu giúp họ tìm một lý do khác, tất cả đều được đồng ý.Xưởng sữa cũng có nhân viên muốn đi, Trương Thiên không ngăn cản, đều phê duyệt đơn xin nghỉ. Cô bảo mọi người mang theo một số sữa bột của xưởng, coi như là vật phẩm cúng bái.Đối mặt với công việc trước mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy hối tiếc, nếu không phải là người phụ trách xưởng sữa, cô cũng có thể vứt bỏ hết thảy đến thủ đô làm những điều mình muốn làm.Thật đáng tiếc, trên đời làm gì có thuốc hối tiếc.Trong không khí đau thương như vậy, thời gian cứ vậy vội vã trôi qua đến năm sau.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-486.html.]Như mọi khi, Trương Thiên dậy sớm ăn sáng, đạp xe đến xưởng sữa làm việc.Vừa đến chỗ ngồi, cô thấy trên bàn có một hộp cơm.Cô ngồi xuống trước tiên dọn dẹp bàn làm việc một cách gọn gàng, tìm hồ sơ cần giải quyết trong ngày, rồi mới mở hộp cơm.Trong chiếc hộp cơm bằng nhôm có bốn chiếc sủi cảo nhỏ xinh, trên đỉnh được trang trí bằng một hạt đậu xanh, trông rất ngon.Mặc dù buổi sáng cô đã uống một bát cháo và ăn hai cái bánh bao cùng với rau, nhưng nhìn thấy những chiếc sủi cảo này, Trương Thiên vẫn không thể kiềm chế mà lấy một cái ăn.Mới vừa ăn một cái, quán lý hành chính Trương Hân cầm một phong thư tới.“Xưởng trưởng, có người đưa thư cho chị.”Trương Thiên lau miệng, nuốt xuống, đưa tay nhận lấy nói:“Cám ơn.”Cô nhìn nó, cầm chiếc phong bì của Vệ Đông lên mở ra, bên trong thư lên án mạnh mẽ Trương Thiên cùng đề mục phân tích đầy hai tờ giấy“Tiểu tử này…” Trương Thiên nhếch môi buồn cười nói, mở một mảnh giấy viết thư và viết thư hồi âm.“Đồng chí Vệ Đông thân ái, câu hỏi lần này đồng chí gửi đến phân tích rất tốt, cho nên để rèn luyện năng lực của đồng chí tốt hơn, lần này tôi đã tăng độ khó lên. Hy vọng lần sau lá thư đồng chí gửi vẫn giữ được phong độ như vậy. Ngoài ra, tôi nghe cậu nói bò ở thảo nguyên cho sữa rất tốt, không biết có dễ vận chuyển hay không, tôi muốn vận chuyển một số giống bò về để lai tạo ra giống bò sữa tốt hơn.”Phải mất một giờ để viết thư, cô đặt bút xuống, thở ra, hoàn thành hai miếng sủi cảo còn lại, sau đó dùng thư của Vệ Đông để kích thích mục tiêu tiếp theo Triệu Tùng.Nếu Triệu Tùng ở thế hệ tương lai, cậu ấy sẽ là kiểu học sinh mà giáo viên thấy phiền phức nhất. Ngoài việc học, việc gì cũng có làm tốt.Để sau này đối phương được nhận vào đại học, Trương Thiên không chỉ thúc giục anh lấy bằng tốt nghiệp trung học mà còn đặc biệt gọi điện cho anh mỗi khi anh đi trao đổi học tập.Mặc dù việc học khiến Triệu Tùng đau đầu nhưng để tấn công và loại bỏ tình địch tiềm năng, Triệu Tùng đã học tập một cách chăm chỉ.

Chương 486