Tác giả:

Sau khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi vứt tờ kết quả xét nghiệm vào thùng rác. Tôi móc một điếu thuốc lá khỏi túi quần, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại rung. Nhạc chuông cài riêng cho người nọ. Tay tôi sắp không giữ nổi điếu thuốc nữa rồi. Tôi mệt mỏi thở dài, vứt điếu thuốc ấy vào thùng rác. Tôi nhấn “nhận cuộc gọi”, chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia vui vẻ hỏi han: – Quan Nghị, anh đang ở đâu đấy? Tôi quay đầu, nhìn bệnh viện sau lưng, cười nhạt, nói mò: – Anh ở nhà… sao thế? Thật ra người nọ cũng chả quan tâm tôi đang ở đâu, người chỉ muốn chia vui với tôi: – Biết gì không? Phi Phi nhận lời cầu hôn của tôi rồi! – À… Yết hầu tôi tự ứng thanh, âm điệu kì lạ khiến tôi chỉ muốn giấu đi, đồng thời tôi chẳng nghe thêm được nữa. Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng đáp: – Vậy à. Tốt quá. Chúc mừng em… Tốt quá. Tốt quá. Đầu bên kia cười vui mừng hơn, đến nỗi đầu bên này cũng cảm nhận được hạnh phúc ấm áp của bển: – Thật đó! Tôi hạnh phúc quá, việc đầu tiên là tôi muốn chia vui với anh. Tôi thân anh…

Chương 13

Vĩnh Biệt Em - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam MỹSau khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi vứt tờ kết quả xét nghiệm vào thùng rác. Tôi móc một điếu thuốc lá khỏi túi quần, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại rung. Nhạc chuông cài riêng cho người nọ. Tay tôi sắp không giữ nổi điếu thuốc nữa rồi. Tôi mệt mỏi thở dài, vứt điếu thuốc ấy vào thùng rác. Tôi nhấn “nhận cuộc gọi”, chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia vui vẻ hỏi han: – Quan Nghị, anh đang ở đâu đấy? Tôi quay đầu, nhìn bệnh viện sau lưng, cười nhạt, nói mò: – Anh ở nhà… sao thế? Thật ra người nọ cũng chả quan tâm tôi đang ở đâu, người chỉ muốn chia vui với tôi: – Biết gì không? Phi Phi nhận lời cầu hôn của tôi rồi! – À… Yết hầu tôi tự ứng thanh, âm điệu kì lạ khiến tôi chỉ muốn giấu đi, đồng thời tôi chẳng nghe thêm được nữa. Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng đáp: – Vậy à. Tốt quá. Chúc mừng em… Tốt quá. Tốt quá. Đầu bên kia cười vui mừng hơn, đến nỗi đầu bên này cũng cảm nhận được hạnh phúc ấm áp của bển: – Thật đó! Tôi hạnh phúc quá, việc đầu tiên là tôi muốn chia vui với anh. Tôi thân anh… Trái với lúc đi, chúng tôi im lặng trở về.Em đi kế bên tôi. Tôi lén nhìn em, thấy em cứ cúi đầu hoài, tai em hơi đỏ… không biết em đang nghĩ gì.Tôi đành bình tĩnh trước vậy.Tự dưng để lộ mảnh tình cảm này, tôi chẳng thể giả vờ phóng khoáng như lúc trước nữa, mà em cũng chẳng còn là Thanh Nghiễn trong lòng tôi…Nhưng mà… nó lạ lắm. Cho dù chuyện gì xảy ra, tôi càng lúc càng lý trí hơn.Sau khi vào nhà, tôi nhìn em thất thần về phía phòng em, tôi khẽ hắng giọng, gọi em.– Thanh Nghiễn, xin lỗi… anh khiến em khó xử rồi.Em cứng đờ, xoay người, nhìn tôi.Sau khi nhìn bóng mình trong mắt em, tôi bỗng không nói thêm được nữa, cố nén hết mọi khổ sở, hổ thẹn, uất ức, khó chịu do sức khỏe bất ổn của tôi, kiên cường mở lời:– Chuyện qua cả rồi. – Tôi nhìn chỗ khác, giọng điệu tỏ vẻ bình thản – Thế nên, quan hệ bạn cùng nhà của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu. Quan hệ bạn bè của chúng ta cũng thế.Em cười nhạt:– Đương, đương nhiên rồi.Sau khi nghe em đáp, tôi thở phào, đồng thời tim tôi khẽ nhói.Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt em:– Đi du lịch tình nhân vui vẻ… với Phi Phi nhé.Tôi về phòng.Lời giải thích này có tính “giấu đầu hở đuôi”, tôi không rõ là tôi muốn giấu giếm quan hệ thật sự giữa hai người chúng tôi, hay là tôi thật lòng muốn vậy nữa.Thật ra trước đây tôi tin rằng tôi giấu kĩ lắm… nếu không phải chuyện phát sinh trong ngày, sao em biết tiếng lòng của tôi chứ?Thật xấu hổ.Thật thống khổ…Tôi cuộn mình vào trong chăn, không kiềm được những cơn ho dai dẳng kéo đến.Sáng sớm hôm sau, em xách vali đón Phi Phi đi du lịch.Do đi làm nên tôi dậy sớm. Sáng này cũng thế, tôi vẫn dậy sớm, bình tĩnh – bình tĩnh ra vẻ chào hỏi em.– Đi chơi vui nhé. – Tôi mới dứt cơn ho trong nhà vệ sinh, đoán sắc mặt mình lúc này khó nhìn lắm, đành chúc vội rồi trốn về phòng mình.Em đứng trước cửa phòng tôi một chốc, tựa như có đôi lời muốn nói.Rồi em nhẹ buông câu “hẹn gặp lại Quan Nghị” xong chạy trối chết.…Tôi từng tưởng tượng đủ chuyện sẽ diễn ra sau khi em khỏi hẳn chứng bệnh của em, nhất là cách tôi phóng khoáng rời khỏi em.Chỉ là tôi chưa từng nghĩ đến quá trình gian nan trước việc rời khỏi ấy.Tôi cứ ngỡ tôi đã lo liệu xong tấm chân tình đáng hổ thẹn này, nào ngờ đôi bên cùng khó xử.Em đi du lịch với Phi Phi, dường như tôi vẫn ổn, tôi vẫn như bao người bạn xã giao khác, hỏi thăm chuyến đi với Phi Phi của em sao rồi, có đi đâu đẹp đẽ không, thậm chí tôi còn hỏi tiến triển giữa em với cậu ấy đến đâu…Lúc đầu em còn hơi ngại, sau vài ngày thì bớt rồi, thỉnh thoảng còn chủ động gửi ảnh cảnh đẹp cho tôi.Nhưng sự xa cách giữa chúng tôi lại hiện hữu rõ hơn.… em càng ngày càng ít kể về Phi Phi cho tôi nghe.Trong lúc em chẳng ở đây, tôi với mẹ em liên lạc lẫn nhau một lần.Nói đúng hơn là, mẹ em gọi điện cho tôi.Tôi đoán mẹ em biết em đang đi du lịch với Omega vừa mắt mẹ, nên mới gọi điện cho tôi “đúng lúc” đến vậy.Cô ấy vào thẳng vấn đề:– Quan à, tình hình bệnh tật của Thanh Nghiễn thế nào rồi?Tôi cũng chẳng định giấu gì cô, đành trả lời thật:– Dường như Thanh Nghiễn khỏi hẳn rồi. Hẳn là đánh dấu hoàn toàn xong là không cần cháu nữa ha.Bên cô im một lúc, rồi một giọng điệu vui mừng truyền sang bên tôi:– Thật sao? Trước khi cháu về nước, mặc dù Mộ Phi đã ở bên nó nhưng nó vẫn tái phát…Tôi hoảng hốt, không biết nên biểu hiện như nào, chua xót hay vui mừng nữa? Dù sao cô cũng không nhìn thấy.Tôi nhẹ nhàng kể thêm:– Thanh Nghiễn… gần đây mới đánh dấu Phi Phi tạm thời, mà pheromone ổn định hẳn lên.Cô thở phào nhẹ nhõm.– Nhưng mà nó vẫn cần có cháu. – Cô dừng một chút, xong nói tiếp – Quan à…– Cháu biết rồi.Cháu biết, khi em ấy đánh dấu Phi Phi hoàn toàn thì em ấy phải khỏi hẳn, mà trước khi em khỏi hẳn thì tôi vẫn cần ở bên em.Chỉ là, từ tận đáy lòng tôi, tôi mong em đừng phòng bị tôi như vậy…Chính miệng tôi đòi em nói thẳng với tôi, rằng em đã kiếm được bạn đời của em rồi.Có như vậy, hy vọng trong tôi tan biến triệt để, rồi tôi mới có thể vĩnh biệt em.Không thể thừa nhận, dẫu tới hôm nay, lòng tôi vẫn thích em một cách nhiệt tình.Tôi quen em lâu thật rồi, phảng phất như đã qua nửa đời tôi vậy, bảo tôi buông tay liền thì đúng là làm khó tôi quá.Hẳn là tôi vẫn còn có thể dùng nửa đời còn lại thoát khỏi mảnh tình này với em.

Vĩnh Biệt Em - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam MỹSau khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi vứt tờ kết quả xét nghiệm vào thùng rác. Tôi móc một điếu thuốc lá khỏi túi quần, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại rung. Nhạc chuông cài riêng cho người nọ. Tay tôi sắp không giữ nổi điếu thuốc nữa rồi. Tôi mệt mỏi thở dài, vứt điếu thuốc ấy vào thùng rác. Tôi nhấn “nhận cuộc gọi”, chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia vui vẻ hỏi han: – Quan Nghị, anh đang ở đâu đấy? Tôi quay đầu, nhìn bệnh viện sau lưng, cười nhạt, nói mò: – Anh ở nhà… sao thế? Thật ra người nọ cũng chả quan tâm tôi đang ở đâu, người chỉ muốn chia vui với tôi: – Biết gì không? Phi Phi nhận lời cầu hôn của tôi rồi! – À… Yết hầu tôi tự ứng thanh, âm điệu kì lạ khiến tôi chỉ muốn giấu đi, đồng thời tôi chẳng nghe thêm được nữa. Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng đáp: – Vậy à. Tốt quá. Chúc mừng em… Tốt quá. Tốt quá. Đầu bên kia cười vui mừng hơn, đến nỗi đầu bên này cũng cảm nhận được hạnh phúc ấm áp của bển: – Thật đó! Tôi hạnh phúc quá, việc đầu tiên là tôi muốn chia vui với anh. Tôi thân anh… Trái với lúc đi, chúng tôi im lặng trở về.Em đi kế bên tôi. Tôi lén nhìn em, thấy em cứ cúi đầu hoài, tai em hơi đỏ… không biết em đang nghĩ gì.Tôi đành bình tĩnh trước vậy.Tự dưng để lộ mảnh tình cảm này, tôi chẳng thể giả vờ phóng khoáng như lúc trước nữa, mà em cũng chẳng còn là Thanh Nghiễn trong lòng tôi…Nhưng mà… nó lạ lắm. Cho dù chuyện gì xảy ra, tôi càng lúc càng lý trí hơn.Sau khi vào nhà, tôi nhìn em thất thần về phía phòng em, tôi khẽ hắng giọng, gọi em.– Thanh Nghiễn, xin lỗi… anh khiến em khó xử rồi.Em cứng đờ, xoay người, nhìn tôi.Sau khi nhìn bóng mình trong mắt em, tôi bỗng không nói thêm được nữa, cố nén hết mọi khổ sở, hổ thẹn, uất ức, khó chịu do sức khỏe bất ổn của tôi, kiên cường mở lời:– Chuyện qua cả rồi. – Tôi nhìn chỗ khác, giọng điệu tỏ vẻ bình thản – Thế nên, quan hệ bạn cùng nhà của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu. Quan hệ bạn bè của chúng ta cũng thế.Em cười nhạt:– Đương, đương nhiên rồi.Sau khi nghe em đáp, tôi thở phào, đồng thời tim tôi khẽ nhói.Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt em:– Đi du lịch tình nhân vui vẻ… với Phi Phi nhé.Tôi về phòng.Lời giải thích này có tính “giấu đầu hở đuôi”, tôi không rõ là tôi muốn giấu giếm quan hệ thật sự giữa hai người chúng tôi, hay là tôi thật lòng muốn vậy nữa.Thật ra trước đây tôi tin rằng tôi giấu kĩ lắm… nếu không phải chuyện phát sinh trong ngày, sao em biết tiếng lòng của tôi chứ?Thật xấu hổ.Thật thống khổ…Tôi cuộn mình vào trong chăn, không kiềm được những cơn ho dai dẳng kéo đến.Sáng sớm hôm sau, em xách vali đón Phi Phi đi du lịch.Do đi làm nên tôi dậy sớm. Sáng này cũng thế, tôi vẫn dậy sớm, bình tĩnh – bình tĩnh ra vẻ chào hỏi em.– Đi chơi vui nhé. – Tôi mới dứt cơn ho trong nhà vệ sinh, đoán sắc mặt mình lúc này khó nhìn lắm, đành chúc vội rồi trốn về phòng mình.Em đứng trước cửa phòng tôi một chốc, tựa như có đôi lời muốn nói.Rồi em nhẹ buông câu “hẹn gặp lại Quan Nghị” xong chạy trối chết.…Tôi từng tưởng tượng đủ chuyện sẽ diễn ra sau khi em khỏi hẳn chứng bệnh của em, nhất là cách tôi phóng khoáng rời khỏi em.Chỉ là tôi chưa từng nghĩ đến quá trình gian nan trước việc rời khỏi ấy.Tôi cứ ngỡ tôi đã lo liệu xong tấm chân tình đáng hổ thẹn này, nào ngờ đôi bên cùng khó xử.Em đi du lịch với Phi Phi, dường như tôi vẫn ổn, tôi vẫn như bao người bạn xã giao khác, hỏi thăm chuyến đi với Phi Phi của em sao rồi, có đi đâu đẹp đẽ không, thậm chí tôi còn hỏi tiến triển giữa em với cậu ấy đến đâu…Lúc đầu em còn hơi ngại, sau vài ngày thì bớt rồi, thỉnh thoảng còn chủ động gửi ảnh cảnh đẹp cho tôi.Nhưng sự xa cách giữa chúng tôi lại hiện hữu rõ hơn.… em càng ngày càng ít kể về Phi Phi cho tôi nghe.Trong lúc em chẳng ở đây, tôi với mẹ em liên lạc lẫn nhau một lần.Nói đúng hơn là, mẹ em gọi điện cho tôi.Tôi đoán mẹ em biết em đang đi du lịch với Omega vừa mắt mẹ, nên mới gọi điện cho tôi “đúng lúc” đến vậy.Cô ấy vào thẳng vấn đề:– Quan à, tình hình bệnh tật của Thanh Nghiễn thế nào rồi?Tôi cũng chẳng định giấu gì cô, đành trả lời thật:– Dường như Thanh Nghiễn khỏi hẳn rồi. Hẳn là đánh dấu hoàn toàn xong là không cần cháu nữa ha.Bên cô im một lúc, rồi một giọng điệu vui mừng truyền sang bên tôi:– Thật sao? Trước khi cháu về nước, mặc dù Mộ Phi đã ở bên nó nhưng nó vẫn tái phát…Tôi hoảng hốt, không biết nên biểu hiện như nào, chua xót hay vui mừng nữa? Dù sao cô cũng không nhìn thấy.Tôi nhẹ nhàng kể thêm:– Thanh Nghiễn… gần đây mới đánh dấu Phi Phi tạm thời, mà pheromone ổn định hẳn lên.Cô thở phào nhẹ nhõm.– Nhưng mà nó vẫn cần có cháu. – Cô dừng một chút, xong nói tiếp – Quan à…– Cháu biết rồi.Cháu biết, khi em ấy đánh dấu Phi Phi hoàn toàn thì em ấy phải khỏi hẳn, mà trước khi em khỏi hẳn thì tôi vẫn cần ở bên em.Chỉ là, từ tận đáy lòng tôi, tôi mong em đừng phòng bị tôi như vậy…Chính miệng tôi đòi em nói thẳng với tôi, rằng em đã kiếm được bạn đời của em rồi.Có như vậy, hy vọng trong tôi tan biến triệt để, rồi tôi mới có thể vĩnh biệt em.Không thể thừa nhận, dẫu tới hôm nay, lòng tôi vẫn thích em một cách nhiệt tình.Tôi quen em lâu thật rồi, phảng phất như đã qua nửa đời tôi vậy, bảo tôi buông tay liền thì đúng là làm khó tôi quá.Hẳn là tôi vẫn còn có thể dùng nửa đời còn lại thoát khỏi mảnh tình này với em.

Vĩnh Biệt Em - Hựu LamTác giả: Hựu LamTruyện Đam MỹSau khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi vứt tờ kết quả xét nghiệm vào thùng rác. Tôi móc một điếu thuốc lá khỏi túi quần, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại rung. Nhạc chuông cài riêng cho người nọ. Tay tôi sắp không giữ nổi điếu thuốc nữa rồi. Tôi mệt mỏi thở dài, vứt điếu thuốc ấy vào thùng rác. Tôi nhấn “nhận cuộc gọi”, chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia vui vẻ hỏi han: – Quan Nghị, anh đang ở đâu đấy? Tôi quay đầu, nhìn bệnh viện sau lưng, cười nhạt, nói mò: – Anh ở nhà… sao thế? Thật ra người nọ cũng chả quan tâm tôi đang ở đâu, người chỉ muốn chia vui với tôi: – Biết gì không? Phi Phi nhận lời cầu hôn của tôi rồi! – À… Yết hầu tôi tự ứng thanh, âm điệu kì lạ khiến tôi chỉ muốn giấu đi, đồng thời tôi chẳng nghe thêm được nữa. Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng đáp: – Vậy à. Tốt quá. Chúc mừng em… Tốt quá. Tốt quá. Đầu bên kia cười vui mừng hơn, đến nỗi đầu bên này cũng cảm nhận được hạnh phúc ấm áp của bển: – Thật đó! Tôi hạnh phúc quá, việc đầu tiên là tôi muốn chia vui với anh. Tôi thân anh… Trái với lúc đi, chúng tôi im lặng trở về.Em đi kế bên tôi. Tôi lén nhìn em, thấy em cứ cúi đầu hoài, tai em hơi đỏ… không biết em đang nghĩ gì.Tôi đành bình tĩnh trước vậy.Tự dưng để lộ mảnh tình cảm này, tôi chẳng thể giả vờ phóng khoáng như lúc trước nữa, mà em cũng chẳng còn là Thanh Nghiễn trong lòng tôi…Nhưng mà… nó lạ lắm. Cho dù chuyện gì xảy ra, tôi càng lúc càng lý trí hơn.Sau khi vào nhà, tôi nhìn em thất thần về phía phòng em, tôi khẽ hắng giọng, gọi em.– Thanh Nghiễn, xin lỗi… anh khiến em khó xử rồi.Em cứng đờ, xoay người, nhìn tôi.Sau khi nhìn bóng mình trong mắt em, tôi bỗng không nói thêm được nữa, cố nén hết mọi khổ sở, hổ thẹn, uất ức, khó chịu do sức khỏe bất ổn của tôi, kiên cường mở lời:– Chuyện qua cả rồi. – Tôi nhìn chỗ khác, giọng điệu tỏ vẻ bình thản – Thế nên, quan hệ bạn cùng nhà của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu. Quan hệ bạn bè của chúng ta cũng thế.Em cười nhạt:– Đương, đương nhiên rồi.Sau khi nghe em đáp, tôi thở phào, đồng thời tim tôi khẽ nhói.Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt em:– Đi du lịch tình nhân vui vẻ… với Phi Phi nhé.Tôi về phòng.Lời giải thích này có tính “giấu đầu hở đuôi”, tôi không rõ là tôi muốn giấu giếm quan hệ thật sự giữa hai người chúng tôi, hay là tôi thật lòng muốn vậy nữa.Thật ra trước đây tôi tin rằng tôi giấu kĩ lắm… nếu không phải chuyện phát sinh trong ngày, sao em biết tiếng lòng của tôi chứ?Thật xấu hổ.Thật thống khổ…Tôi cuộn mình vào trong chăn, không kiềm được những cơn ho dai dẳng kéo đến.Sáng sớm hôm sau, em xách vali đón Phi Phi đi du lịch.Do đi làm nên tôi dậy sớm. Sáng này cũng thế, tôi vẫn dậy sớm, bình tĩnh – bình tĩnh ra vẻ chào hỏi em.– Đi chơi vui nhé. – Tôi mới dứt cơn ho trong nhà vệ sinh, đoán sắc mặt mình lúc này khó nhìn lắm, đành chúc vội rồi trốn về phòng mình.Em đứng trước cửa phòng tôi một chốc, tựa như có đôi lời muốn nói.Rồi em nhẹ buông câu “hẹn gặp lại Quan Nghị” xong chạy trối chết.…Tôi từng tưởng tượng đủ chuyện sẽ diễn ra sau khi em khỏi hẳn chứng bệnh của em, nhất là cách tôi phóng khoáng rời khỏi em.Chỉ là tôi chưa từng nghĩ đến quá trình gian nan trước việc rời khỏi ấy.Tôi cứ ngỡ tôi đã lo liệu xong tấm chân tình đáng hổ thẹn này, nào ngờ đôi bên cùng khó xử.Em đi du lịch với Phi Phi, dường như tôi vẫn ổn, tôi vẫn như bao người bạn xã giao khác, hỏi thăm chuyến đi với Phi Phi của em sao rồi, có đi đâu đẹp đẽ không, thậm chí tôi còn hỏi tiến triển giữa em với cậu ấy đến đâu…Lúc đầu em còn hơi ngại, sau vài ngày thì bớt rồi, thỉnh thoảng còn chủ động gửi ảnh cảnh đẹp cho tôi.Nhưng sự xa cách giữa chúng tôi lại hiện hữu rõ hơn.… em càng ngày càng ít kể về Phi Phi cho tôi nghe.Trong lúc em chẳng ở đây, tôi với mẹ em liên lạc lẫn nhau một lần.Nói đúng hơn là, mẹ em gọi điện cho tôi.Tôi đoán mẹ em biết em đang đi du lịch với Omega vừa mắt mẹ, nên mới gọi điện cho tôi “đúng lúc” đến vậy.Cô ấy vào thẳng vấn đề:– Quan à, tình hình bệnh tật của Thanh Nghiễn thế nào rồi?Tôi cũng chẳng định giấu gì cô, đành trả lời thật:– Dường như Thanh Nghiễn khỏi hẳn rồi. Hẳn là đánh dấu hoàn toàn xong là không cần cháu nữa ha.Bên cô im một lúc, rồi một giọng điệu vui mừng truyền sang bên tôi:– Thật sao? Trước khi cháu về nước, mặc dù Mộ Phi đã ở bên nó nhưng nó vẫn tái phát…Tôi hoảng hốt, không biết nên biểu hiện như nào, chua xót hay vui mừng nữa? Dù sao cô cũng không nhìn thấy.Tôi nhẹ nhàng kể thêm:– Thanh Nghiễn… gần đây mới đánh dấu Phi Phi tạm thời, mà pheromone ổn định hẳn lên.Cô thở phào nhẹ nhõm.– Nhưng mà nó vẫn cần có cháu. – Cô dừng một chút, xong nói tiếp – Quan à…– Cháu biết rồi.Cháu biết, khi em ấy đánh dấu Phi Phi hoàn toàn thì em ấy phải khỏi hẳn, mà trước khi em khỏi hẳn thì tôi vẫn cần ở bên em.Chỉ là, từ tận đáy lòng tôi, tôi mong em đừng phòng bị tôi như vậy…Chính miệng tôi đòi em nói thẳng với tôi, rằng em đã kiếm được bạn đời của em rồi.Có như vậy, hy vọng trong tôi tan biến triệt để, rồi tôi mới có thể vĩnh biệt em.Không thể thừa nhận, dẫu tới hôm nay, lòng tôi vẫn thích em một cách nhiệt tình.Tôi quen em lâu thật rồi, phảng phất như đã qua nửa đời tôi vậy, bảo tôi buông tay liền thì đúng là làm khó tôi quá.Hẳn là tôi vẫn còn có thể dùng nửa đời còn lại thoát khỏi mảnh tình này với em.

Chương 13