"Em muốn anh hôn em..." Một khuôn mặt trái xoan trắng nõn lắc lư trước mắt, đôi mắt hạnh long lanh chan chứa tình ý khiến Trương Vũ cảm thấy xao xuyến. Nhưng một giọng nói lạc lõng đã cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu. "Ký tên vào đây, tiền thuê nhà trả trước một tháng, cọc ba tháng, tổng cộng là bốn nghìn tám." Những ngón tay đeo nhẫn vàng mập mạp của bà chủ nhà chỉ vào hai tờ giấy mỏng trên bàn gỗ lim. Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn chàng trai trẻ đến thuê nhà đang ngồi đối diện. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ ngây thơ của người mới bước vào xã hội, dáng người cao ráo, cánh tay lộ ra từ chiếc áo phông ngắn tay màu trắng cho thấy cậu ấy thường xuyên tập thể dục. Giá mà mình trẻ lại hai mươi tuổi... Trương Vũ nhìn tờ giấy, ngẩng đầu hỏi. "Người thuê nhà còn lại thì sao?" Bà chủ nhà chỉ ra ngoài cửa chính đang mở, đây là tầng một, dựa vào mặt phố, ở cuối con phố có một bóng lưng mặc quần short bò, áo khoác chống nắng màu xanh, mái tóc ngắn ngang vai. Khoảng cách hơi xa,…
Chương 186
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng LạpTác giả: Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng LạpTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Em muốn anh hôn em..." Một khuôn mặt trái xoan trắng nõn lắc lư trước mắt, đôi mắt hạnh long lanh chan chứa tình ý khiến Trương Vũ cảm thấy xao xuyến. Nhưng một giọng nói lạc lõng đã cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu. "Ký tên vào đây, tiền thuê nhà trả trước một tháng, cọc ba tháng, tổng cộng là bốn nghìn tám." Những ngón tay đeo nhẫn vàng mập mạp của bà chủ nhà chỉ vào hai tờ giấy mỏng trên bàn gỗ lim. Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn chàng trai trẻ đến thuê nhà đang ngồi đối diện. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ ngây thơ của người mới bước vào xã hội, dáng người cao ráo, cánh tay lộ ra từ chiếc áo phông ngắn tay màu trắng cho thấy cậu ấy thường xuyên tập thể dục. Giá mà mình trẻ lại hai mươi tuổi... Trương Vũ nhìn tờ giấy, ngẩng đầu hỏi. "Người thuê nhà còn lại thì sao?" Bà chủ nhà chỉ ra ngoài cửa chính đang mở, đây là tầng một, dựa vào mặt phố, ở cuối con phố có một bóng lưng mặc quần short bò, áo khoác chống nắng màu xanh, mái tóc ngắn ngang vai. Khoảng cách hơi xa,… “Nhưng bây giờ anh muốn nói hết cho em nghe.”“Tô Vân Hi, anh yêu em, anh yêu em.”“Quá khứ, hiện tại, tương lai, anh đều yêu em.”“Anh không muốn chỉ nói những lời này trong khoảnh khắc này.”“Cho dù có một ngày anh và em cùng nhau già đi, trên mặt xuất hiện nếp nhăn, làn da không còn mịn màng, mái tóc cũng trở nên khô ráp, anh vẫn muốn nói những lời này với em.”“Anh không phải là người tham lam tuổi trẻ của em, tuy rằng tà áo thiếu nữ khiến người ta xao xuyến, nhưng anh nghĩ, khi chúng ta cùng nhau già đi, anh vẫn có thể nắm tay em, quỳ một gối xuống trước mặt em, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhăn nheo của em, nói với em rằng.”“Anh yêu em, Tô Vân Hi.”Tô Vân Hi vùi mặt vào vai Trương Vũ, nước mắt giàn giụa.Nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt.Cô hít mũi, nhưng lại không nói nên lời.Cô hít sâu một hơi, rồi nói bên vai cậu:“Em cũng yêu anh.”“Trương Vũ, em cũng yêu anh.”Chương 111: Cách xưng hôHai người ôm chặt lấy nhau.Đồng hồ treo tường trong phòng khách đã điểm mười giờ.Thời gian luôn trôi qua một cách vô tình, khiến người ta trở tay không kịp.Khoảnh khắc bên nhau, khoảnh khắc ôm ấp luôn ngắn ngủi, còn khi làm việc, khi bận rộn lại trở nên dài vô tận.Tô Vân Hi ôm Trương Vũ, mặc cho nước mắt cứ thế rơi xuống, không ngừng nghỉ.Sao nước mắt này cứ không ngừng rơi thế nhỉ.Cô nghĩ vậy, nhưng lại không muốn buông tay ra để lau nước mắt, chỉ muốn cứ ôm Trương Vũ như vậy.Cô ôm chặt lấy cậu, muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút nữa.Cô vừa khóc vừa nói với Trương Vũ:“Ôm… ôm chặt hơn nữa.”Trương Vũ liền hơi siết chặt, ôm chặt Tô Vân Hi, chiếc áo sơ mi trắng của cô giấu trong chiếc váy bút chì đã trở nên xộc xệch.Tô Vân Hi vừa khóc vừa dùng hai tay đẩy Trương Vũ.“Chặt hơn nữa, hu hu… hu hu…”Lần này Trương Vũ liền ôm chặt lấy cô, ôm thật chặt, khiến Tô Vân Hi càng thêm nhỏ bé, nép mình trong vòng tay cậu.Tô Vân Hi bị ôm chặt đến mức khó thở, nhưng vẫn không muốn buông tay, muốn được ôm ấp, muốn cứ thế được cậu ôm trong lòng.Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói.Rõ ràng có rất nhiều tâm sự.Vậy mà hai người lại đợi đến hôm nay mới nói ra, đợi ba năm rồi.Thật buồn thật buồn, nhưng lại thật vui thật vui.Hu hu…Sao nước mắt cứ không ngừng rơi thế này.Nước mắt Tô Vân Hi không ngừng cọ xát trên vai Trương Vũ.“Đáng ghét, đáng ghét, nói muộn như vậy, lại còn nói những lời hay ho như vậy, anh nói sớm thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.”Trương Vũ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.“Ừm.”Tô Vân Hi hỉ mũi.Bây giờ mình trông chắc xấu lắm, thật là.“Chắc là anh thắng rồi nhỉ, anh còn muốn hỏi gì nữa không?”Trương Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút.“Em còn muốn nói gì nữa không?”Tô Vân Hi cũng nghiêm túc suy nghĩ, từ chỗ này cô chỉ có thể nhìn thấy nồi cơm điện và chảo xào rau đặt trong bếp, nói đến chuyện này, cơm ngày mai vẫn chưa nấu, tối nay cũng không có thời gian nấu cơm rồi.“Không còn nữa, tớ không biết nữa. Nói ra thì, tớ đang nghĩ, có khi tớ sẽ nghỉ việc.”Trương Vũ gật đầu.“Ừ, anh đoán được rồi.”Tô Vân Hi dụi đầu vào vai anh.“Tớ cũng chỉ là đang có ý nghĩ đó thôi, nhưng chưa nghĩ kỹ, chỉ là cảm thấy, hình như ngày nào cũng đi làm như vậy, khác với những gì tớ tưởng tượng.”Trương Vũ tiếp tục vỗ về lưng cô.“Vậy thì chúng ta hãy cùng bàn bạc trước về tương lai.”Tô Vân Hi đã lau khô nước mắt.Cô chợt nghĩ, có khi nào nước mắt đều lem hết lên áo Trương Vũ rồi không, nhưng rồi cô lại nhớ ra, người đàn ông này đã bảo mình đừng phân biệt rạch ròi. Ừm, không sao cả, lem thì lem thôi.“Vậy là không còn nữa, không còn gì để nói nữa.”Cô vừa nói vừa buông Trương Vũ ra, hai tay vòng qua cổ anh, hơi nhổm người dậy, nhìn vào đôi mắt có phần dữ dằn của Trương Vũ.Cái gì vậy, hóa ra anh cũng khóc sao?“Vậy là anh thắng rồi, em thua anh rồi, em đã thua anh tất cả, anh muốn gì?”Cô nhìn Trương Vũ, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh.“Dù em nói gì anh cũng sẽ đồng ý, hãy để anh làm những gì em muốn, dù là cởi hết quần áo lên giường, hay là c.h.ế.t vì em, đều được.”Trương Vũ khẽ cười, đưa tay véo má cô.
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng LạpTác giả: Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng LạpTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Em muốn anh hôn em..." Một khuôn mặt trái xoan trắng nõn lắc lư trước mắt, đôi mắt hạnh long lanh chan chứa tình ý khiến Trương Vũ cảm thấy xao xuyến. Nhưng một giọng nói lạc lõng đã cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu. "Ký tên vào đây, tiền thuê nhà trả trước một tháng, cọc ba tháng, tổng cộng là bốn nghìn tám." Những ngón tay đeo nhẫn vàng mập mạp của bà chủ nhà chỉ vào hai tờ giấy mỏng trên bàn gỗ lim. Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn chàng trai trẻ đến thuê nhà đang ngồi đối diện. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ ngây thơ của người mới bước vào xã hội, dáng người cao ráo, cánh tay lộ ra từ chiếc áo phông ngắn tay màu trắng cho thấy cậu ấy thường xuyên tập thể dục. Giá mà mình trẻ lại hai mươi tuổi... Trương Vũ nhìn tờ giấy, ngẩng đầu hỏi. "Người thuê nhà còn lại thì sao?" Bà chủ nhà chỉ ra ngoài cửa chính đang mở, đây là tầng một, dựa vào mặt phố, ở cuối con phố có một bóng lưng mặc quần short bò, áo khoác chống nắng màu xanh, mái tóc ngắn ngang vai. Khoảng cách hơi xa,… “Nhưng bây giờ anh muốn nói hết cho em nghe.”“Tô Vân Hi, anh yêu em, anh yêu em.”“Quá khứ, hiện tại, tương lai, anh đều yêu em.”“Anh không muốn chỉ nói những lời này trong khoảnh khắc này.”“Cho dù có một ngày anh và em cùng nhau già đi, trên mặt xuất hiện nếp nhăn, làn da không còn mịn màng, mái tóc cũng trở nên khô ráp, anh vẫn muốn nói những lời này với em.”“Anh không phải là người tham lam tuổi trẻ của em, tuy rằng tà áo thiếu nữ khiến người ta xao xuyến, nhưng anh nghĩ, khi chúng ta cùng nhau già đi, anh vẫn có thể nắm tay em, quỳ một gối xuống trước mặt em, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhăn nheo của em, nói với em rằng.”“Anh yêu em, Tô Vân Hi.”Tô Vân Hi vùi mặt vào vai Trương Vũ, nước mắt giàn giụa.Nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt.Cô hít mũi, nhưng lại không nói nên lời.Cô hít sâu một hơi, rồi nói bên vai cậu:“Em cũng yêu anh.”“Trương Vũ, em cũng yêu anh.”Chương 111: Cách xưng hôHai người ôm chặt lấy nhau.Đồng hồ treo tường trong phòng khách đã điểm mười giờ.Thời gian luôn trôi qua một cách vô tình, khiến người ta trở tay không kịp.Khoảnh khắc bên nhau, khoảnh khắc ôm ấp luôn ngắn ngủi, còn khi làm việc, khi bận rộn lại trở nên dài vô tận.Tô Vân Hi ôm Trương Vũ, mặc cho nước mắt cứ thế rơi xuống, không ngừng nghỉ.Sao nước mắt này cứ không ngừng rơi thế nhỉ.Cô nghĩ vậy, nhưng lại không muốn buông tay ra để lau nước mắt, chỉ muốn cứ ôm Trương Vũ như vậy.Cô ôm chặt lấy cậu, muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút nữa.Cô vừa khóc vừa nói với Trương Vũ:“Ôm… ôm chặt hơn nữa.”Trương Vũ liền hơi siết chặt, ôm chặt Tô Vân Hi, chiếc áo sơ mi trắng của cô giấu trong chiếc váy bút chì đã trở nên xộc xệch.Tô Vân Hi vừa khóc vừa dùng hai tay đẩy Trương Vũ.“Chặt hơn nữa, hu hu… hu hu…”Lần này Trương Vũ liền ôm chặt lấy cô, ôm thật chặt, khiến Tô Vân Hi càng thêm nhỏ bé, nép mình trong vòng tay cậu.Tô Vân Hi bị ôm chặt đến mức khó thở, nhưng vẫn không muốn buông tay, muốn được ôm ấp, muốn cứ thế được cậu ôm trong lòng.Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói.Rõ ràng có rất nhiều tâm sự.Vậy mà hai người lại đợi đến hôm nay mới nói ra, đợi ba năm rồi.Thật buồn thật buồn, nhưng lại thật vui thật vui.Hu hu…Sao nước mắt cứ không ngừng rơi thế này.Nước mắt Tô Vân Hi không ngừng cọ xát trên vai Trương Vũ.“Đáng ghét, đáng ghét, nói muộn như vậy, lại còn nói những lời hay ho như vậy, anh nói sớm thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.”Trương Vũ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.“Ừm.”Tô Vân Hi hỉ mũi.Bây giờ mình trông chắc xấu lắm, thật là.“Chắc là anh thắng rồi nhỉ, anh còn muốn hỏi gì nữa không?”Trương Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút.“Em còn muốn nói gì nữa không?”Tô Vân Hi cũng nghiêm túc suy nghĩ, từ chỗ này cô chỉ có thể nhìn thấy nồi cơm điện và chảo xào rau đặt trong bếp, nói đến chuyện này, cơm ngày mai vẫn chưa nấu, tối nay cũng không có thời gian nấu cơm rồi.“Không còn nữa, tớ không biết nữa. Nói ra thì, tớ đang nghĩ, có khi tớ sẽ nghỉ việc.”Trương Vũ gật đầu.“Ừ, anh đoán được rồi.”Tô Vân Hi dụi đầu vào vai anh.“Tớ cũng chỉ là đang có ý nghĩ đó thôi, nhưng chưa nghĩ kỹ, chỉ là cảm thấy, hình như ngày nào cũng đi làm như vậy, khác với những gì tớ tưởng tượng.”Trương Vũ tiếp tục vỗ về lưng cô.“Vậy thì chúng ta hãy cùng bàn bạc trước về tương lai.”Tô Vân Hi đã lau khô nước mắt.Cô chợt nghĩ, có khi nào nước mắt đều lem hết lên áo Trương Vũ rồi không, nhưng rồi cô lại nhớ ra, người đàn ông này đã bảo mình đừng phân biệt rạch ròi. Ừm, không sao cả, lem thì lem thôi.“Vậy là không còn nữa, không còn gì để nói nữa.”Cô vừa nói vừa buông Trương Vũ ra, hai tay vòng qua cổ anh, hơi nhổm người dậy, nhìn vào đôi mắt có phần dữ dằn của Trương Vũ.Cái gì vậy, hóa ra anh cũng khóc sao?“Vậy là anh thắng rồi, em thua anh rồi, em đã thua anh tất cả, anh muốn gì?”Cô nhìn Trương Vũ, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh.“Dù em nói gì anh cũng sẽ đồng ý, hãy để anh làm những gì em muốn, dù là cởi hết quần áo lên giường, hay là c.h.ế.t vì em, đều được.”Trương Vũ khẽ cười, đưa tay véo má cô.
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng LạpTác giả: Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng LạpTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Em muốn anh hôn em..." Một khuôn mặt trái xoan trắng nõn lắc lư trước mắt, đôi mắt hạnh long lanh chan chứa tình ý khiến Trương Vũ cảm thấy xao xuyến. Nhưng một giọng nói lạc lõng đã cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu. "Ký tên vào đây, tiền thuê nhà trả trước một tháng, cọc ba tháng, tổng cộng là bốn nghìn tám." Những ngón tay đeo nhẫn vàng mập mạp của bà chủ nhà chỉ vào hai tờ giấy mỏng trên bàn gỗ lim. Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn chàng trai trẻ đến thuê nhà đang ngồi đối diện. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ ngây thơ của người mới bước vào xã hội, dáng người cao ráo, cánh tay lộ ra từ chiếc áo phông ngắn tay màu trắng cho thấy cậu ấy thường xuyên tập thể dục. Giá mà mình trẻ lại hai mươi tuổi... Trương Vũ nhìn tờ giấy, ngẩng đầu hỏi. "Người thuê nhà còn lại thì sao?" Bà chủ nhà chỉ ra ngoài cửa chính đang mở, đây là tầng một, dựa vào mặt phố, ở cuối con phố có một bóng lưng mặc quần short bò, áo khoác chống nắng màu xanh, mái tóc ngắn ngang vai. Khoảng cách hơi xa,… “Nhưng bây giờ anh muốn nói hết cho em nghe.”“Tô Vân Hi, anh yêu em, anh yêu em.”“Quá khứ, hiện tại, tương lai, anh đều yêu em.”“Anh không muốn chỉ nói những lời này trong khoảnh khắc này.”“Cho dù có một ngày anh và em cùng nhau già đi, trên mặt xuất hiện nếp nhăn, làn da không còn mịn màng, mái tóc cũng trở nên khô ráp, anh vẫn muốn nói những lời này với em.”“Anh không phải là người tham lam tuổi trẻ của em, tuy rằng tà áo thiếu nữ khiến người ta xao xuyến, nhưng anh nghĩ, khi chúng ta cùng nhau già đi, anh vẫn có thể nắm tay em, quỳ một gối xuống trước mặt em, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhăn nheo của em, nói với em rằng.”“Anh yêu em, Tô Vân Hi.”Tô Vân Hi vùi mặt vào vai Trương Vũ, nước mắt giàn giụa.Nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt.Cô hít mũi, nhưng lại không nói nên lời.Cô hít sâu một hơi, rồi nói bên vai cậu:“Em cũng yêu anh.”“Trương Vũ, em cũng yêu anh.”Chương 111: Cách xưng hôHai người ôm chặt lấy nhau.Đồng hồ treo tường trong phòng khách đã điểm mười giờ.Thời gian luôn trôi qua một cách vô tình, khiến người ta trở tay không kịp.Khoảnh khắc bên nhau, khoảnh khắc ôm ấp luôn ngắn ngủi, còn khi làm việc, khi bận rộn lại trở nên dài vô tận.Tô Vân Hi ôm Trương Vũ, mặc cho nước mắt cứ thế rơi xuống, không ngừng nghỉ.Sao nước mắt này cứ không ngừng rơi thế nhỉ.Cô nghĩ vậy, nhưng lại không muốn buông tay ra để lau nước mắt, chỉ muốn cứ ôm Trương Vũ như vậy.Cô ôm chặt lấy cậu, muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút nữa.Cô vừa khóc vừa nói với Trương Vũ:“Ôm… ôm chặt hơn nữa.”Trương Vũ liền hơi siết chặt, ôm chặt Tô Vân Hi, chiếc áo sơ mi trắng của cô giấu trong chiếc váy bút chì đã trở nên xộc xệch.Tô Vân Hi vừa khóc vừa dùng hai tay đẩy Trương Vũ.“Chặt hơn nữa, hu hu… hu hu…”Lần này Trương Vũ liền ôm chặt lấy cô, ôm thật chặt, khiến Tô Vân Hi càng thêm nhỏ bé, nép mình trong vòng tay cậu.Tô Vân Hi bị ôm chặt đến mức khó thở, nhưng vẫn không muốn buông tay, muốn được ôm ấp, muốn cứ thế được cậu ôm trong lòng.Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói.Rõ ràng có rất nhiều tâm sự.Vậy mà hai người lại đợi đến hôm nay mới nói ra, đợi ba năm rồi.Thật buồn thật buồn, nhưng lại thật vui thật vui.Hu hu…Sao nước mắt cứ không ngừng rơi thế này.Nước mắt Tô Vân Hi không ngừng cọ xát trên vai Trương Vũ.“Đáng ghét, đáng ghét, nói muộn như vậy, lại còn nói những lời hay ho như vậy, anh nói sớm thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.”Trương Vũ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.“Ừm.”Tô Vân Hi hỉ mũi.Bây giờ mình trông chắc xấu lắm, thật là.“Chắc là anh thắng rồi nhỉ, anh còn muốn hỏi gì nữa không?”Trương Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút.“Em còn muốn nói gì nữa không?”Tô Vân Hi cũng nghiêm túc suy nghĩ, từ chỗ này cô chỉ có thể nhìn thấy nồi cơm điện và chảo xào rau đặt trong bếp, nói đến chuyện này, cơm ngày mai vẫn chưa nấu, tối nay cũng không có thời gian nấu cơm rồi.“Không còn nữa, tớ không biết nữa. Nói ra thì, tớ đang nghĩ, có khi tớ sẽ nghỉ việc.”Trương Vũ gật đầu.“Ừ, anh đoán được rồi.”Tô Vân Hi dụi đầu vào vai anh.“Tớ cũng chỉ là đang có ý nghĩ đó thôi, nhưng chưa nghĩ kỹ, chỉ là cảm thấy, hình như ngày nào cũng đi làm như vậy, khác với những gì tớ tưởng tượng.”Trương Vũ tiếp tục vỗ về lưng cô.“Vậy thì chúng ta hãy cùng bàn bạc trước về tương lai.”Tô Vân Hi đã lau khô nước mắt.Cô chợt nghĩ, có khi nào nước mắt đều lem hết lên áo Trương Vũ rồi không, nhưng rồi cô lại nhớ ra, người đàn ông này đã bảo mình đừng phân biệt rạch ròi. Ừm, không sao cả, lem thì lem thôi.“Vậy là không còn nữa, không còn gì để nói nữa.”Cô vừa nói vừa buông Trương Vũ ra, hai tay vòng qua cổ anh, hơi nhổm người dậy, nhìn vào đôi mắt có phần dữ dằn của Trương Vũ.Cái gì vậy, hóa ra anh cũng khóc sao?“Vậy là anh thắng rồi, em thua anh rồi, em đã thua anh tất cả, anh muốn gì?”Cô nhìn Trương Vũ, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh.“Dù em nói gì anh cũng sẽ đồng ý, hãy để anh làm những gì em muốn, dù là cởi hết quần áo lên giường, hay là c.h.ế.t vì em, đều được.”Trương Vũ khẽ cười, đưa tay véo má cô.