“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 162: Ăn Thịt (8)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Thím hai Tống, thím Phương và mọi người tụ lại với nhau, khi nói chuyện về Niên Xuân Hoa, đều không giấu được vẻ mặt khinh thường.Dì Fang cau chặt mày: "Xuân Hoa này càng ngày càng quá đáng, thảo nào Dung Phương, Giai Tuệ không thể sống nổi với bà ta. Mọi người nói xem, ba mẹ Đại Tráng bọn họ không phải kiếm được điểm công sao? Tại sao Đại Tráng bọn chúng ăn có chút đồ, còn phải nói cảm ơn Phúc Đoàn chứ?"Thím Hoa cúi xuống hái bông lúa: "Niên Xuân Hoa này bây giờ có làm gì tôi cũng không cảm thấy hiếm lạ, nếu tôi nói, cũng là ba mẹ Đại Tráng bọn họ không tự mình đứng lên được, không tự bảo vệ được con cái của mình, có thể trách ai?"Nói xong, thím Hoa liếc nhìn hướng của Sở Phong, Sở Thâm, nhỏ tiếng nói: "Trước đây Dung Phương, Chí Quốc mặc dù tách hộ, nhưng vẫn lễ độ cung kính với Niên Xuân Hoa, Tiểu Phong, Tiểu Thâm hai đứa trẻ này bị bắt nạt thật đáng thương, lúc đó không cả dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Từ lúc Dung Phương nổi giận, Sở Chí Quốc cũng hiểu ra, mọi người nhìn xem hai đứa trẻ này đã thay đổi lớn như thế nào."Bà ấy lắc đầu: "Niên Xuân Hoa thật là tạo nghiệp, cũng không biết bà ta sẽ gây tai họa cho cháu trai cháu gái mình thành bộ dạng như thế nào nữa?"Nếu một đứa trẻ ở nhà co rúm lại, trước khi ăn phải nói cảm ơn với một đứa trẻ khác, lâu dần, đứa trẻ này sẽ mất dần lòng tự trọng. Những đứa trẻ không có lòng tự trọng sẽ không có cảm giác xấu hổ, lúc đó rất dễ lầm đường lạc lối.Mọi người đều lắc đầu, mặc dù cảm thấy cháu trai cháu gái của Niên Xuân Hoa rất đáng thương, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể nhắc nhở một hai câu, không thể động tay vào nhiều, chỉ có thể thở dài vô ích.Sau đó, nhà Niên Xuân Hoa nhận ra có gì đó không ổn. Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh đi làm cạnh nhau, hỉnh thoảng có một cô con dâu nhỏ giống như bọn họ đi tới, vẻ mặt kỳ quái nói: "Tú Cầm, Thuận Anh, con của hai người trước khi ăn thịt phải nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn sao?"Nhìn ánh mắt tò mò và khó tin của cô con dâu nhỏ, Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh đỏ mặt, tay không biết đặt vào đâu.Thấy hai người đều không thừa nhận, cô con dâu nhỏ tưởng rằng là giả, thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã nói rồi, làm gì có người ba mẹ nào như vậy? Bản thân vất vả cực khổ, kết quả con của mình trước khi ăn lại phải nói cảm ơn với Phúc Đoàn, làm gì có kẻ ngốc nào làm như vậy?"Kẻ ngốc...Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh mặt đỏ như chảy máu, Lý Tú Cầm ấp úng nói: "Cũng không phải... lý do là... Phúc Đoàn quả thực... nhặt được năm nhân dân tệ."Cô con dâu nhỏ lại không có quan niệm tiến bộ nhặt được tiền phải giao lên cấp trên, cô ấy không nói nên lời, hóa ra mọi người lan truyền là sự thật? Hai người này đúng là kẻ ngốc?Cô con dâu nhỏ lùi lại mấy bước, lo lắng sẽ bị sự ngu dốt của hai người này lây nhiễm: "Lần này con bé nhặt được năm tệ, lúc ăn thịt phải nói cảm ơn với con bé, trước đây khi con bé chưa nhặt được tiền, ăn trứng có nói lời cảm ơn đến con của hai người không?”Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh không nói nên lời, tất nhiên là không nói.Lý Tú Cầm cắn răng cố gắng bao che: "Đây là do phúc khí của Phúc Đoàn..."Cô con dâu nhỏ kinh ngạc che miệng, hóa ra lời mọi người nói đều là sự thật, đầu óc người nhà Niên Xuân Hoa hình như bị Phúc Đoàn nhúng chìm trong sự ngu ngốc. Bà nội không giống bà nội, ba mẹ không giống ba mẹ. Cô ấy sợ nói chuyện với kẻ ngu ngốc sẽ bị lây, liền im lặng bỏ đi.Chỉ còn lại Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh cúi đầu tại chỗ, trong lòng bọn họ cũng nghẹn lại, nhưng có một người tự nói với mình rằng, lợi ích đều dành cho tứ phòng, Phúc Đoàn cũng là của tứ phòng.
Thím hai Tống, thím Phương và mọi người tụ lại với nhau, khi nói chuyện về Niên Xuân Hoa, đều không giấu được vẻ mặt khinh thường.
Dì Fang cau chặt mày: "Xuân Hoa này càng ngày càng quá đáng, thảo nào Dung Phương, Giai Tuệ không thể sống nổi với bà ta. Mọi người nói xem, ba mẹ Đại Tráng bọn họ không phải kiếm được điểm công sao? Tại sao Đại Tráng bọn chúng ăn có chút đồ, còn phải nói cảm ơn Phúc Đoàn chứ?"
Thím Hoa cúi xuống hái bông lúa: "Niên Xuân Hoa này bây giờ có làm gì tôi cũng không cảm thấy hiếm lạ, nếu tôi nói, cũng là ba mẹ Đại Tráng bọn họ không tự mình đứng lên được, không tự bảo vệ được con cái của mình, có thể trách ai?"
Nói xong, thím Hoa liếc nhìn hướng của Sở Phong, Sở Thâm, nhỏ tiếng nói: "Trước đây Dung Phương, Chí Quốc mặc dù tách hộ, nhưng vẫn lễ độ cung kính với Niên Xuân Hoa, Tiểu Phong, Tiểu Thâm hai đứa trẻ này bị bắt nạt thật đáng thương, lúc đó không cả dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Từ lúc Dung Phương nổi giận, Sở Chí Quốc cũng hiểu ra, mọi người nhìn xem hai đứa trẻ này đã thay đổi lớn như thế nào."
Bà ấy lắc đầu: "Niên Xuân Hoa thật là tạo nghiệp, cũng không biết bà ta sẽ gây tai họa cho cháu trai cháu gái mình thành bộ dạng như thế nào nữa?"
Nếu một đứa trẻ ở nhà co rúm lại, trước khi ăn phải nói cảm ơn với một đứa trẻ khác, lâu dần, đứa trẻ này sẽ mất dần lòng tự trọng. Những đứa trẻ không có lòng tự trọng sẽ không có cảm giác xấu hổ, lúc đó rất dễ lầm đường lạc lối.
Mọi người đều lắc đầu, mặc dù cảm thấy cháu trai cháu gái của Niên Xuân Hoa rất đáng thương, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể nhắc nhở một hai câu, không thể động tay vào nhiều, chỉ có thể thở dài vô ích.
Sau đó, nhà Niên Xuân Hoa nhận ra có gì đó không ổn. Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh đi làm cạnh nhau, hỉnh thoảng có một cô con dâu nhỏ giống như bọn họ đi tới, vẻ mặt kỳ quái nói: "Tú Cầm, Thuận Anh, con của hai người trước khi ăn thịt phải nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn sao?"
Nhìn ánh mắt tò mò và khó tin của cô con dâu nhỏ, Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh đỏ mặt, tay không biết đặt vào đâu.
Thấy hai người đều không thừa nhận, cô con dâu nhỏ tưởng rằng là giả, thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã nói rồi, làm gì có người ba mẹ nào như vậy? Bản thân vất vả cực khổ, kết quả con của mình trước khi ăn lại phải nói cảm ơn với Phúc Đoàn, làm gì có kẻ ngốc nào làm như vậy?"
Kẻ ngốc...
Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh mặt đỏ như chảy máu, Lý Tú Cầm ấp úng nói: "Cũng không phải... lý do là... Phúc Đoàn quả thực... nhặt được năm nhân dân tệ."
Cô con dâu nhỏ lại không có quan niệm tiến bộ nhặt được tiền phải giao lên cấp trên, cô ấy không nói nên lời, hóa ra mọi người lan truyền là sự thật? Hai người này đúng là kẻ ngốc?
Cô con dâu nhỏ lùi lại mấy bước, lo lắng sẽ bị sự ngu dốt của hai người này lây nhiễm: "Lần này con bé nhặt được năm tệ, lúc ăn thịt phải nói cảm ơn với con bé, trước đây khi con bé chưa nhặt được tiền, ăn trứng có nói lời cảm ơn đến con của hai người không?”
Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh không nói nên lời, tất nhiên là không nói.
Lý Tú Cầm cắn răng cố gắng bao che: "Đây là do phúc khí của Phúc Đoàn..."
Cô con dâu nhỏ kinh ngạc che miệng, hóa ra lời mọi người nói đều là sự thật, đầu óc người nhà Niên Xuân Hoa hình như bị Phúc Đoàn nhúng chìm trong sự ngu ngốc. Bà nội không giống bà nội, ba mẹ không giống ba mẹ. Cô ấy sợ nói chuyện với kẻ ngu ngốc sẽ bị lây, liền im lặng bỏ đi.
Chỉ còn lại Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh cúi đầu tại chỗ, trong lòng bọn họ cũng nghẹn lại, nhưng có một người tự nói với mình rằng, lợi ích đều dành cho tứ phòng, Phúc Đoàn cũng là của tứ phòng.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Thím hai Tống, thím Phương và mọi người tụ lại với nhau, khi nói chuyện về Niên Xuân Hoa, đều không giấu được vẻ mặt khinh thường.Dì Fang cau chặt mày: "Xuân Hoa này càng ngày càng quá đáng, thảo nào Dung Phương, Giai Tuệ không thể sống nổi với bà ta. Mọi người nói xem, ba mẹ Đại Tráng bọn họ không phải kiếm được điểm công sao? Tại sao Đại Tráng bọn chúng ăn có chút đồ, còn phải nói cảm ơn Phúc Đoàn chứ?"Thím Hoa cúi xuống hái bông lúa: "Niên Xuân Hoa này bây giờ có làm gì tôi cũng không cảm thấy hiếm lạ, nếu tôi nói, cũng là ba mẹ Đại Tráng bọn họ không tự mình đứng lên được, không tự bảo vệ được con cái của mình, có thể trách ai?"Nói xong, thím Hoa liếc nhìn hướng của Sở Phong, Sở Thâm, nhỏ tiếng nói: "Trước đây Dung Phương, Chí Quốc mặc dù tách hộ, nhưng vẫn lễ độ cung kính với Niên Xuân Hoa, Tiểu Phong, Tiểu Thâm hai đứa trẻ này bị bắt nạt thật đáng thương, lúc đó không cả dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Từ lúc Dung Phương nổi giận, Sở Chí Quốc cũng hiểu ra, mọi người nhìn xem hai đứa trẻ này đã thay đổi lớn như thế nào."Bà ấy lắc đầu: "Niên Xuân Hoa thật là tạo nghiệp, cũng không biết bà ta sẽ gây tai họa cho cháu trai cháu gái mình thành bộ dạng như thế nào nữa?"Nếu một đứa trẻ ở nhà co rúm lại, trước khi ăn phải nói cảm ơn với một đứa trẻ khác, lâu dần, đứa trẻ này sẽ mất dần lòng tự trọng. Những đứa trẻ không có lòng tự trọng sẽ không có cảm giác xấu hổ, lúc đó rất dễ lầm đường lạc lối.Mọi người đều lắc đầu, mặc dù cảm thấy cháu trai cháu gái của Niên Xuân Hoa rất đáng thương, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể nhắc nhở một hai câu, không thể động tay vào nhiều, chỉ có thể thở dài vô ích.Sau đó, nhà Niên Xuân Hoa nhận ra có gì đó không ổn. Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh đi làm cạnh nhau, hỉnh thoảng có một cô con dâu nhỏ giống như bọn họ đi tới, vẻ mặt kỳ quái nói: "Tú Cầm, Thuận Anh, con của hai người trước khi ăn thịt phải nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn sao?"Nhìn ánh mắt tò mò và khó tin của cô con dâu nhỏ, Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh đỏ mặt, tay không biết đặt vào đâu.Thấy hai người đều không thừa nhận, cô con dâu nhỏ tưởng rằng là giả, thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã nói rồi, làm gì có người ba mẹ nào như vậy? Bản thân vất vả cực khổ, kết quả con của mình trước khi ăn lại phải nói cảm ơn với Phúc Đoàn, làm gì có kẻ ngốc nào làm như vậy?"Kẻ ngốc...Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh mặt đỏ như chảy máu, Lý Tú Cầm ấp úng nói: "Cũng không phải... lý do là... Phúc Đoàn quả thực... nhặt được năm nhân dân tệ."Cô con dâu nhỏ lại không có quan niệm tiến bộ nhặt được tiền phải giao lên cấp trên, cô ấy không nói nên lời, hóa ra mọi người lan truyền là sự thật? Hai người này đúng là kẻ ngốc?Cô con dâu nhỏ lùi lại mấy bước, lo lắng sẽ bị sự ngu dốt của hai người này lây nhiễm: "Lần này con bé nhặt được năm tệ, lúc ăn thịt phải nói cảm ơn với con bé, trước đây khi con bé chưa nhặt được tiền, ăn trứng có nói lời cảm ơn đến con của hai người không?”Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh không nói nên lời, tất nhiên là không nói.Lý Tú Cầm cắn răng cố gắng bao che: "Đây là do phúc khí của Phúc Đoàn..."Cô con dâu nhỏ kinh ngạc che miệng, hóa ra lời mọi người nói đều là sự thật, đầu óc người nhà Niên Xuân Hoa hình như bị Phúc Đoàn nhúng chìm trong sự ngu ngốc. Bà nội không giống bà nội, ba mẹ không giống ba mẹ. Cô ấy sợ nói chuyện với kẻ ngu ngốc sẽ bị lây, liền im lặng bỏ đi.Chỉ còn lại Lý Tú Cầm và Thái Thuận Anh cúi đầu tại chỗ, trong lòng bọn họ cũng nghẹn lại, nhưng có một người tự nói với mình rằng, lợi ích đều dành cho tứ phòng, Phúc Đoàn cũng là của tứ phòng.