“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…

Chương 320: Mẹ Con (2)

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Nhưng nếu cháu không làm gì cả, chú cũng hơi lo lắng sau này con trai cháu sẽ trả thù mấy đứa trẻ kia. Con trai cháu thật sự rất thù dai, bụng dạ cũng xấu xa, cháu đừng trách chú nói chuyện khó nghe, cháu không thấy cô bé bảy tuổi kia gây yếu cỡ nào đâu..."Trẻ con trong thôn thiếu dinh dưỡng, cho dù Sở Phong vận động hàng ngày, nhưng ít ăn thịt thì vẫn gầy, thoạt nhìn một trận gió cũng có thể thổi ngã.Một bé gái dáng vẻ như vậy, Cố Đình Sâm to hơn cô bé cả một vòng, sao có thể ra tay đánh cô bé chứ?Thật sự không biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì sao?Diệp Hồng Tuệ nghe xong, hơn trâm mặc.Khi Diệp Công cho rằng Diệp Hồng Tuệ thân là mẹ, cuối cùng sẽ bị tình mẹ che mờ hai mắt, Diệp Hồng Tuệ bên kia lại lên tiếng: "Chú sáu, không cần. Chuyện này không liên quan đến người khác, ngược lại là Cố Đình Sâm không nên làm như vậy, chú sáu giúp cháu mua chút quà, thay cháu nói lời xin lỗi.""Còn Cố Đình Sâm muốn trả thù người khác?" Diệp Hồng Tuệ cười lạnh một tiếng,"Nó cho rằng nó là cọng hành nào? Không có nhà họ Cố, nhà họ Diệp, nó sẽ chẳng là cái thá gì. Nó cho rằng người khác sẽ nghe theo nó sao?"Cho dù là Diệp Công, cũng không ngờ Diệp Hồng Tuệ lại hiểu lý lẽ như vậy.Ông ấy nói: "Hồng Tuệ..."Diệp Hồng Tuệ nói một câu cuối cùng: "Chú sáu, đừng để Cố Đình Sâm gây họa bên ngoài, đơn vị cháu còn có việc, cúp máy trước."Điện thoại bị ngắt.Diệp Công đang mơ hồ, không thấy rõ, nhưng Diệp Quân Chi bên cạnh lại nghe ra Diệp Hồng Tuệ lạnh nhạt với Cố Đình Sâm. Cậu bé cụp mi, Phúc Đoàn một lòng truy đuổi Cố Đình Sâm, có biết mẹ cậu ta đã từ bỏ cậu ta không?Bên kia, Diệp Hồng Tuệ cúp điện thoại, ánh mắt mệt mỏi.Cố Đình Sâm là đứa bé Diệp Hồng Tuệ mang thai mười tháng sinh ra, ban đầu sao bà ấy có thể không yêu Cố Đình Sâm chứ? Chỉ là, Cố Đình Sâm cực kỳ lạnh nhạt với người mẹ này, với chị gái, anh trai ruột.Trong mắt giống như không có những người thân này vậy.Ban đầu, Diệp Hồng Tuệ cho rằng Cố Đình Sâm có chướng ngại tâm lý gì, không ngại phiên phức dẫn cậu ta chạy khoa Tâm lý của các bệnh viện lớn, tất cả bác sĩ đều nói Cố Đình Sâm không có vấn đề gì.Có câu nói là mười năm uống nước đá, nhiệt huyết khó lạnh. Nhưng dưới tình huống thật sự, nào có ai đối tốt với một người mười năm như một, mà người kia còn không đáng đáp lại, người này còn không lạnh lòng sao?Ngoại trừ Cố Đình Sâm, Diệp Hồng Tuệ còn hai trai hai gái.Trong lòng bà ấy cũng từ từ thay đổi, lần này, Diệp Công gọi điện thoại nói với Diệp Hồng Tuệ, Cố Đình Sâm vì một Phúc Đoàn mới quen không lâu, bảo vệ cô ta mà đi đánh người khác...Đối lập như vậy, Diệp Hồng Tuệ sao thể không lạnh lòng? Sao có thể không kinh hãi?Một bên là coi mẹ ruột, anh trai chị gái ruột như người xa lạ, một bên là vì "Phúc Đoàn" mà không tiếc bắt nạt người nhỏ yếu.Coi như đứa con trai này là quỷ đòi nợ là được, Diệp Hồng Tuệ sẽ không thiếu để nó thiếu ăn, thiếu mặc, nhưng các phương diện còn lại, cứ vậy đi.Diệp Hồng Tuệ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tập trung vào công việc.Cố Đình Sâm là nam chính trong truyện phúc khí, tín ngưỡng cả đời cậu ta chính là Phúc Đoàn là duy nhất, đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người còn lại, thà phụ người trong thiên hạ, cũng không phụ Phúc Đoàn.Không thể không nói, hiện giờ cũng coi như Cố Đình Sâm cầu được ước thấy. Cậu ta lạnh nhạt với người nhà, chỉ yêu vai chính may mắn Phúc Đoàn, người nhà cũng sẽ tương ứng mà không yêu cậu ta, từ bỏ cậu ta.Bất cứ quan hệ gì, cũng cần giữ gìn.Để xem sau này, một Cố Đình Sâm mặt liệt, không có mẹ mình hậu thuẫn, còn có thể có được quyên thế của nhà họ Cố hay không.Đám người Sở Phong rời khỏi bệnh viện.

"Nhưng nếu cháu không làm gì cả, chú cũng hơi lo lắng sau này con trai cháu sẽ trả thù mấy đứa trẻ kia. Con trai cháu thật sự rất thù dai, bụng dạ cũng xấu xa, cháu đừng trách chú nói chuyện khó nghe, cháu không thấy cô bé bảy tuổi kia gây yếu cỡ nào đâu..."

Trẻ con trong thôn thiếu dinh dưỡng, cho dù Sở Phong vận động hàng ngày, nhưng ít ăn thịt thì vẫn gầy, thoạt nhìn một trận gió cũng có thể thổi ngã.

Một bé gái dáng vẻ như vậy, Cố Đình Sâm to hơn cô bé cả một vòng, sao có thể ra tay đánh cô bé chứ?

Thật sự không biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì sao?

Diệp Hồng Tuệ nghe xong, hơn trâm mặc.

Khi Diệp Công cho rằng Diệp Hồng Tuệ thân là mẹ, cuối cùng sẽ bị tình mẹ che mờ hai mắt, Diệp Hồng Tuệ bên kia lại lên tiếng: "Chú sáu, không cần. Chuyện này không liên quan đến người khác, ngược lại là Cố Đình Sâm không nên làm như vậy, chú sáu giúp cháu mua chút quà, thay cháu nói lời xin lỗi."

"Còn Cố Đình Sâm muốn trả thù người khác?" Diệp Hồng Tuệ cười lạnh một tiếng,"Nó cho rằng nó là cọng hành nào? Không có nhà họ Cố, nhà họ Diệp, nó sẽ chẳng là cái thá gì. Nó cho rằng người khác sẽ nghe theo nó sao?"

Cho dù là Diệp Công, cũng không ngờ Diệp Hồng Tuệ lại hiểu lý lẽ như vậy.

Ông ấy nói: "Hồng Tuệ..."

Diệp Hồng Tuệ nói một câu cuối cùng: "Chú sáu, đừng để Cố Đình Sâm gây họa bên ngoài, đơn vị cháu còn có việc, cúp máy trước."

Điện thoại bị ngắt.

Diệp Công đang mơ hồ, không thấy rõ, nhưng Diệp Quân Chi bên cạnh lại nghe ra Diệp Hồng Tuệ lạnh nhạt với Cố Đình Sâm. Cậu bé cụp mi, Phúc Đoàn một lòng truy đuổi Cố Đình Sâm, có biết mẹ cậu ta đã từ bỏ cậu ta không?

Bên kia, Diệp Hồng Tuệ cúp điện thoại, ánh mắt mệt mỏi.

Cố Đình Sâm là đứa bé Diệp Hồng Tuệ mang thai mười tháng sinh ra, ban đầu sao bà ấy có thể không yêu Cố Đình Sâm chứ? Chỉ là, Cố Đình Sâm cực kỳ lạnh nhạt với người mẹ này, với chị gái, anh trai ruột.

Trong mắt giống như không có những người thân này vậy.

Ban đầu, Diệp Hồng Tuệ cho rằng Cố Đình Sâm có chướng ngại tâm lý gì, không ngại phiên phức dẫn cậu ta chạy khoa Tâm lý của các bệnh viện lớn, tất cả bác sĩ đều nói Cố Đình Sâm không có vấn đề gì.

Có câu nói là mười năm uống nước đá, nhiệt huyết khó lạnh. Nhưng dưới tình huống thật sự, nào có ai đối tốt với một người mười năm như một, mà người kia còn không đáng đáp lại, người này còn không lạnh lòng sao?

Ngoại trừ Cố Đình Sâm, Diệp Hồng Tuệ còn hai trai hai gái.

Trong lòng bà ấy cũng từ từ thay đổi, lần này, Diệp Công gọi điện thoại nói với Diệp Hồng Tuệ, Cố Đình Sâm vì một Phúc Đoàn mới quen không lâu, bảo vệ cô ta mà đi đánh người khác...

Đối lập như vậy, Diệp Hồng Tuệ sao thể không lạnh lòng? Sao có thể không kinh hãi?

Một bên là coi mẹ ruột, anh trai chị gái ruột như người xa lạ, một bên là vì "Phúc Đoàn" mà không tiếc bắt nạt người nhỏ yếu.

Coi như đứa con trai này là quỷ đòi nợ là được, Diệp Hồng Tuệ sẽ không thiếu để nó thiếu ăn, thiếu mặc, nhưng các phương diện còn lại, cứ vậy đi.

Diệp Hồng Tuệ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tập trung vào công việc.

Cố Đình Sâm là nam chính trong truyện phúc khí, tín ngưỡng cả đời cậu ta chính là Phúc Đoàn là duy nhất, đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người còn lại, thà phụ người trong thiên hạ, cũng không phụ Phúc Đoàn.

Không thể không nói, hiện giờ cũng coi như Cố Đình Sâm cầu được ước thấy. Cậu ta lạnh nhạt với người nhà, chỉ yêu vai chính may mắn Phúc Đoàn, người nhà cũng sẽ tương ứng mà không yêu cậu ta, từ bỏ cậu ta.

Bất cứ quan hệ gì, cũng cần giữ gìn.

Để xem sau này, một Cố Đình Sâm mặt liệt, không có mẹ mình hậu thuẫn, còn có thể có được quyên thế của nhà họ Cố hay không.

Đám người Sở Phong rời khỏi bệnh viện.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… "Nhưng nếu cháu không làm gì cả, chú cũng hơi lo lắng sau này con trai cháu sẽ trả thù mấy đứa trẻ kia. Con trai cháu thật sự rất thù dai, bụng dạ cũng xấu xa, cháu đừng trách chú nói chuyện khó nghe, cháu không thấy cô bé bảy tuổi kia gây yếu cỡ nào đâu..."Trẻ con trong thôn thiếu dinh dưỡng, cho dù Sở Phong vận động hàng ngày, nhưng ít ăn thịt thì vẫn gầy, thoạt nhìn một trận gió cũng có thể thổi ngã.Một bé gái dáng vẻ như vậy, Cố Đình Sâm to hơn cô bé cả một vòng, sao có thể ra tay đánh cô bé chứ?Thật sự không biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì sao?Diệp Hồng Tuệ nghe xong, hơn trâm mặc.Khi Diệp Công cho rằng Diệp Hồng Tuệ thân là mẹ, cuối cùng sẽ bị tình mẹ che mờ hai mắt, Diệp Hồng Tuệ bên kia lại lên tiếng: "Chú sáu, không cần. Chuyện này không liên quan đến người khác, ngược lại là Cố Đình Sâm không nên làm như vậy, chú sáu giúp cháu mua chút quà, thay cháu nói lời xin lỗi.""Còn Cố Đình Sâm muốn trả thù người khác?" Diệp Hồng Tuệ cười lạnh một tiếng,"Nó cho rằng nó là cọng hành nào? Không có nhà họ Cố, nhà họ Diệp, nó sẽ chẳng là cái thá gì. Nó cho rằng người khác sẽ nghe theo nó sao?"Cho dù là Diệp Công, cũng không ngờ Diệp Hồng Tuệ lại hiểu lý lẽ như vậy.Ông ấy nói: "Hồng Tuệ..."Diệp Hồng Tuệ nói một câu cuối cùng: "Chú sáu, đừng để Cố Đình Sâm gây họa bên ngoài, đơn vị cháu còn có việc, cúp máy trước."Điện thoại bị ngắt.Diệp Công đang mơ hồ, không thấy rõ, nhưng Diệp Quân Chi bên cạnh lại nghe ra Diệp Hồng Tuệ lạnh nhạt với Cố Đình Sâm. Cậu bé cụp mi, Phúc Đoàn một lòng truy đuổi Cố Đình Sâm, có biết mẹ cậu ta đã từ bỏ cậu ta không?Bên kia, Diệp Hồng Tuệ cúp điện thoại, ánh mắt mệt mỏi.Cố Đình Sâm là đứa bé Diệp Hồng Tuệ mang thai mười tháng sinh ra, ban đầu sao bà ấy có thể không yêu Cố Đình Sâm chứ? Chỉ là, Cố Đình Sâm cực kỳ lạnh nhạt với người mẹ này, với chị gái, anh trai ruột.Trong mắt giống như không có những người thân này vậy.Ban đầu, Diệp Hồng Tuệ cho rằng Cố Đình Sâm có chướng ngại tâm lý gì, không ngại phiên phức dẫn cậu ta chạy khoa Tâm lý của các bệnh viện lớn, tất cả bác sĩ đều nói Cố Đình Sâm không có vấn đề gì.Có câu nói là mười năm uống nước đá, nhiệt huyết khó lạnh. Nhưng dưới tình huống thật sự, nào có ai đối tốt với một người mười năm như một, mà người kia còn không đáng đáp lại, người này còn không lạnh lòng sao?Ngoại trừ Cố Đình Sâm, Diệp Hồng Tuệ còn hai trai hai gái.Trong lòng bà ấy cũng từ từ thay đổi, lần này, Diệp Công gọi điện thoại nói với Diệp Hồng Tuệ, Cố Đình Sâm vì một Phúc Đoàn mới quen không lâu, bảo vệ cô ta mà đi đánh người khác...Đối lập như vậy, Diệp Hồng Tuệ sao thể không lạnh lòng? Sao có thể không kinh hãi?Một bên là coi mẹ ruột, anh trai chị gái ruột như người xa lạ, một bên là vì "Phúc Đoàn" mà không tiếc bắt nạt người nhỏ yếu.Coi như đứa con trai này là quỷ đòi nợ là được, Diệp Hồng Tuệ sẽ không thiếu để nó thiếu ăn, thiếu mặc, nhưng các phương diện còn lại, cứ vậy đi.Diệp Hồng Tuệ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tập trung vào công việc.Cố Đình Sâm là nam chính trong truyện phúc khí, tín ngưỡng cả đời cậu ta chính là Phúc Đoàn là duy nhất, đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người còn lại, thà phụ người trong thiên hạ, cũng không phụ Phúc Đoàn.Không thể không nói, hiện giờ cũng coi như Cố Đình Sâm cầu được ước thấy. Cậu ta lạnh nhạt với người nhà, chỉ yêu vai chính may mắn Phúc Đoàn, người nhà cũng sẽ tương ứng mà không yêu cậu ta, từ bỏ cậu ta.Bất cứ quan hệ gì, cũng cần giữ gìn.Để xem sau này, một Cố Đình Sâm mặt liệt, không có mẹ mình hậu thuẫn, còn có thể có được quyên thế của nhà họ Cố hay không.Đám người Sở Phong rời khỏi bệnh viện.

Chương 320: Mẹ Con (2)