“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 323: Mẹ Con (5)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Trân Dung Phương nói: "Mai mẹ đi, hôm nay chăm sóc hai đứa trước."Cô ấy sợ, thằng nhãi âm u Cố Đình Sâm kia cư nhiên lại muốn đánh giết Sở Phong? Trân Dung Phương hiện tại đúng là lúc trông gà hoá cuốc.Sở Phong không đồng ý: "Tối hôm qua con và anh trai nghe mẹ nói gần đây tằm của đội phúc nghiệp không được tốt, nếu mẹ không ở đó, lỡ đâu tằm xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”Hiện tại, Trần Dung Phương rất có sức lãnh đạo ở đội phúc nghiệp, không ít việc đều là cô ấy dẫn theo mọi người làm."Dù sao con và anh trai cũng không có chuyện gì, chúng con đi với mẹ tới đội phúc nghiệp, nói không chừng còn có thể giúp đỡ đấy." Sở Phong thuyết phục Trần Dung Phương."Phải, con và em gái đều có thể giúp đỡ." Sở Thâm cũng xung phong nhận việc, trước đó đội đối phó với cúm gà, cậu ấy và Sở Phong cũng giúp không ít chuyện.Trân Dung Phương nghĩ một hồi, đồng ý.Bên kia, Niên Xuân Hoa mang Phúc Đoàn mặt vừa đỏ vừa sưng vê nhà, hôm nay Phúc Đoàn đã mất hết mặt mũi.Cho dù cô ta rời khỏi bệnh viện, cũng có thể nghe thấy trên hành lang, trong phòng bệnh có người thảo luận: "Có đứa trẻ tâm địa thật sự độc ác! Nhận ơn của người khác ân, không báo đáp thì thôi đi. Bởi vì con gái của ân nhân cãi cọ với cô ta vài câu mà cô ta dẫn theo thằng bé mười mấy tuổi đi đánh con cái nhà ân nhân.""Kết quả ông trời có mắt, không chỉ thằng bé đánh người cái kia bị rắn cắn, con bé này cũng bị trưởng bối túm ra dạy dỗ một trận, tát cho vài cái."Một bà cụ khác nói: "Để tôi nói ấy, tát mấy cái còn nhẹ, loại người này mà là cháu gái tôi, tôi không cầm đũa đánh đến nó không dậy nổi, cho nó nhớ lâu một chút, để sau này cũng không dám nữa, thì tôi không mang họ Chul"Phúc Đoàn bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cúi đầu lo lắng người khác nhận ra đứa trẻ kia chính là mình.Lúc này, bên trong lại có người nói: "Con bé này cũng rất có năng lực! Nghe nói còn dây dưa không rõ với anh em sinh đôi nuôi của mình.""Thật hay giả thế? Đứa trẻ mới bảy tuổi, hẳn là sẽ không như vậy chứ."Một người đàn ông "Haizzz" một tiếng: "Tuổi nhỏ nhưng chiêu trò lớn. Cô không biết đâu, đứa trẻ bảy tuổi này đã sớm giúp người ta nhìn xem sinh con trai hay con gái đấy? Đứa trẻ bảy tuổi bình thường sẽ làm chuyện này sao? Hơn nữa chủ yếu là vấn đề từ hai anh em kia, diễn xuất của bọn họ, chậc chậc, tôi diễn cho mấy người xem."Người đàn ông này có thân thích ở đội sản xuất thứ chín, câu cửa miệng chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu lại lan xa ngàn dặm.Chuyện xấu của Phúc Đoàn, Sở Học Văn và Sở Học Võ đã sớm không biết bị bao người miệng rộng truyền rất xa rồi.Người đàn ông này học theo giọng điệu của Sở Học Văn, Sở Học Võ: "Em gái Phúc Đoàn là của anh!""Hôm nay em nói nhiêu hơn mấy câu với em gái Phúc Đoàn! Không cho anh chạm vào em gái Phúc Đoàn của em."Bắt chước lại một phen, tuy rằng có chút không giống, nhưng vẫn cứ khiến mọi người ngỡ ngàng, ngơ ngác đến bật ngửa, mọi người khinh bỉ hai anh em này, khinh thường trong ánh mắt cũng sắp tràn ra rồi.Mặt Sở Chí Bình đen sì, hận không thể đào một cái lỗ chôn mình vào.Không được, hiện giờ Sở Chí Bình đã hạ quyết tâm cần đón Bạch Giai Tuệ trở về, nếu còn không trở lại, hai đứa con trai này của anh cũng bị huỷ hoại.Sở Chí Bình bước nhanh hơn, cúi đầu đi về phía trước, Niên Xuân Hoa thấy anh ấy đi về phía trước như con trâu điên, hỏi: "Con đi làm gì đấy?"“Tìm Giai Tuệ.""Cái gì?" Niên Xuân Hoa trừng lớn mắt, ở đâu có đạo lý con dâu rời nhà được chồng mời về? Nếu Bạch Giai Tuệ quay về, không phải trật tự trong cái nhà này sẽ đảo lộn sao?Niên Xuân Hoa nói: "Không ——”
Trân Dung Phương nói: "Mai mẹ đi, hôm nay chăm sóc hai đứa trước."
Cô ấy sợ, thằng nhãi âm u Cố Đình Sâm kia cư nhiên lại muốn đánh giết Sở Phong? Trân Dung Phương hiện tại đúng là lúc trông gà hoá cuốc.
Sở Phong không đồng ý: "Tối hôm qua con và anh trai nghe mẹ nói gần đây tằm của đội phúc nghiệp không được tốt, nếu mẹ không ở đó, lỡ đâu tằm xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Hiện tại, Trần Dung Phương rất có sức lãnh đạo ở đội phúc nghiệp, không ít việc đều là cô ấy dẫn theo mọi người làm.
"Dù sao con và anh trai cũng không có chuyện gì, chúng con đi với mẹ tới đội phúc nghiệp, nói không chừng còn có thể giúp đỡ đấy." Sở Phong thuyết phục Trần Dung Phương.
"Phải, con và em gái đều có thể giúp đỡ." Sở Thâm cũng xung phong nhận việc, trước đó đội đối phó với cúm gà, cậu ấy và Sở Phong cũng giúp không ít chuyện.
Trân Dung Phương nghĩ một hồi, đồng ý.
Bên kia, Niên Xuân Hoa mang Phúc Đoàn mặt vừa đỏ vừa sưng vê nhà, hôm nay Phúc Đoàn đã mất hết mặt mũi.
Cho dù cô ta rời khỏi bệnh viện, cũng có thể nghe thấy trên hành lang, trong phòng bệnh có người thảo luận: "Có đứa trẻ tâm địa thật sự độc ác! Nhận ơn của người khác ân, không báo đáp thì thôi đi. Bởi vì con gái của ân nhân cãi cọ với cô ta vài câu mà cô ta dẫn theo thằng bé mười mấy tuổi đi đánh con cái nhà ân nhân."
"Kết quả ông trời có mắt, không chỉ thằng bé đánh người cái kia bị rắn cắn, con bé này cũng bị trưởng bối túm ra dạy dỗ một trận, tát cho vài cái."
Một bà cụ khác nói: "Để tôi nói ấy, tát mấy cái còn nhẹ, loại người này mà là cháu gái tôi, tôi không cầm đũa đánh đến nó không dậy nổi, cho nó nhớ lâu một chút, để sau này cũng không dám nữa, thì tôi không mang họ Chul"
Phúc Đoàn bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cúi đầu lo lắng người khác nhận ra đứa trẻ kia chính là mình.
Lúc này, bên trong lại có người nói: "Con bé này cũng rất có năng lực! Nghe nói còn dây dưa không rõ với anh em sinh đôi nuôi của mình."
"Thật hay giả thế? Đứa trẻ mới bảy tuổi, hẳn là sẽ không như vậy chứ."
Một người đàn ông "Haizzz" một tiếng: "Tuổi nhỏ nhưng chiêu trò lớn. Cô không biết đâu, đứa trẻ bảy tuổi này đã sớm giúp người ta nhìn xem sinh con trai hay con gái đấy? Đứa trẻ bảy tuổi bình thường sẽ làm chuyện này sao? Hơn nữa chủ yếu là vấn đề từ hai anh em kia, diễn xuất của bọn họ, chậc chậc, tôi diễn cho mấy người xem."
Người đàn ông này có thân thích ở đội sản xuất thứ chín, câu cửa miệng chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu lại lan xa ngàn dặm.
Chuyện xấu của Phúc Đoàn, Sở Học Văn và Sở Học Võ đã sớm không biết bị bao người miệng rộng truyền rất xa rồi.
Người đàn ông này học theo giọng điệu của Sở Học Văn, Sở Học Võ: "Em gái Phúc Đoàn là của anh!"
"Hôm nay em nói nhiêu hơn mấy câu với em gái Phúc Đoàn! Không cho anh chạm vào em gái Phúc Đoàn của em."
Bắt chước lại một phen, tuy rằng có chút không giống, nhưng vẫn cứ khiến mọi người ngỡ ngàng, ngơ ngác đến bật ngửa, mọi người khinh bỉ hai anh em này, khinh thường trong ánh mắt cũng sắp tràn ra rồi.
Mặt Sở Chí Bình đen sì, hận không thể đào một cái lỗ chôn mình vào.
Không được, hiện giờ Sở Chí Bình đã hạ quyết tâm cần đón Bạch Giai Tuệ trở về, nếu còn không trở lại, hai đứa con trai này của anh cũng bị huỷ hoại.
Sở Chí Bình bước nhanh hơn, cúi đầu đi về phía trước, Niên Xuân Hoa thấy anh ấy đi về phía trước như con trâu điên, hỏi: "Con đi làm gì đấy?"
“Tìm Giai Tuệ."
"Cái gì?" Niên Xuân Hoa trừng lớn mắt, ở đâu có đạo lý con dâu rời nhà được chồng mời về? Nếu Bạch Giai Tuệ quay về, không phải trật tự trong cái nhà này sẽ đảo lộn sao?
Niên Xuân Hoa nói: "Không ——”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Trân Dung Phương nói: "Mai mẹ đi, hôm nay chăm sóc hai đứa trước."Cô ấy sợ, thằng nhãi âm u Cố Đình Sâm kia cư nhiên lại muốn đánh giết Sở Phong? Trân Dung Phương hiện tại đúng là lúc trông gà hoá cuốc.Sở Phong không đồng ý: "Tối hôm qua con và anh trai nghe mẹ nói gần đây tằm của đội phúc nghiệp không được tốt, nếu mẹ không ở đó, lỡ đâu tằm xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”Hiện tại, Trần Dung Phương rất có sức lãnh đạo ở đội phúc nghiệp, không ít việc đều là cô ấy dẫn theo mọi người làm."Dù sao con và anh trai cũng không có chuyện gì, chúng con đi với mẹ tới đội phúc nghiệp, nói không chừng còn có thể giúp đỡ đấy." Sở Phong thuyết phục Trần Dung Phương."Phải, con và em gái đều có thể giúp đỡ." Sở Thâm cũng xung phong nhận việc, trước đó đội đối phó với cúm gà, cậu ấy và Sở Phong cũng giúp không ít chuyện.Trân Dung Phương nghĩ một hồi, đồng ý.Bên kia, Niên Xuân Hoa mang Phúc Đoàn mặt vừa đỏ vừa sưng vê nhà, hôm nay Phúc Đoàn đã mất hết mặt mũi.Cho dù cô ta rời khỏi bệnh viện, cũng có thể nghe thấy trên hành lang, trong phòng bệnh có người thảo luận: "Có đứa trẻ tâm địa thật sự độc ác! Nhận ơn của người khác ân, không báo đáp thì thôi đi. Bởi vì con gái của ân nhân cãi cọ với cô ta vài câu mà cô ta dẫn theo thằng bé mười mấy tuổi đi đánh con cái nhà ân nhân.""Kết quả ông trời có mắt, không chỉ thằng bé đánh người cái kia bị rắn cắn, con bé này cũng bị trưởng bối túm ra dạy dỗ một trận, tát cho vài cái."Một bà cụ khác nói: "Để tôi nói ấy, tát mấy cái còn nhẹ, loại người này mà là cháu gái tôi, tôi không cầm đũa đánh đến nó không dậy nổi, cho nó nhớ lâu một chút, để sau này cũng không dám nữa, thì tôi không mang họ Chul"Phúc Đoàn bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cúi đầu lo lắng người khác nhận ra đứa trẻ kia chính là mình.Lúc này, bên trong lại có người nói: "Con bé này cũng rất có năng lực! Nghe nói còn dây dưa không rõ với anh em sinh đôi nuôi của mình.""Thật hay giả thế? Đứa trẻ mới bảy tuổi, hẳn là sẽ không như vậy chứ."Một người đàn ông "Haizzz" một tiếng: "Tuổi nhỏ nhưng chiêu trò lớn. Cô không biết đâu, đứa trẻ bảy tuổi này đã sớm giúp người ta nhìn xem sinh con trai hay con gái đấy? Đứa trẻ bảy tuổi bình thường sẽ làm chuyện này sao? Hơn nữa chủ yếu là vấn đề từ hai anh em kia, diễn xuất của bọn họ, chậc chậc, tôi diễn cho mấy người xem."Người đàn ông này có thân thích ở đội sản xuất thứ chín, câu cửa miệng chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu lại lan xa ngàn dặm.Chuyện xấu của Phúc Đoàn, Sở Học Văn và Sở Học Võ đã sớm không biết bị bao người miệng rộng truyền rất xa rồi.Người đàn ông này học theo giọng điệu của Sở Học Văn, Sở Học Võ: "Em gái Phúc Đoàn là của anh!""Hôm nay em nói nhiêu hơn mấy câu với em gái Phúc Đoàn! Không cho anh chạm vào em gái Phúc Đoàn của em."Bắt chước lại một phen, tuy rằng có chút không giống, nhưng vẫn cứ khiến mọi người ngỡ ngàng, ngơ ngác đến bật ngửa, mọi người khinh bỉ hai anh em này, khinh thường trong ánh mắt cũng sắp tràn ra rồi.Mặt Sở Chí Bình đen sì, hận không thể đào một cái lỗ chôn mình vào.Không được, hiện giờ Sở Chí Bình đã hạ quyết tâm cần đón Bạch Giai Tuệ trở về, nếu còn không trở lại, hai đứa con trai này của anh cũng bị huỷ hoại.Sở Chí Bình bước nhanh hơn, cúi đầu đi về phía trước, Niên Xuân Hoa thấy anh ấy đi về phía trước như con trâu điên, hỏi: "Con đi làm gì đấy?"“Tìm Giai Tuệ.""Cái gì?" Niên Xuân Hoa trừng lớn mắt, ở đâu có đạo lý con dâu rời nhà được chồng mời về? Nếu Bạch Giai Tuệ quay về, không phải trật tự trong cái nhà này sẽ đảo lộn sao?Niên Xuân Hoa nói: "Không ——”