“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 337: Nhận Làm Con Thừa Tự (5)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Chú ba Sở lắc đầu, ông ấy quá hiểu Niên Xuân Hoa, ngày thường chính là loại người nước đầy hồ không vang, nước nửa hồ kêu leng keng*, hiện giờ "Chén vàng” bay đến nhà bà ta, bà ta và Sở Chí Nghiệp chỉ càng ngông cuồng, càng kiêu ngạo hơn trước kia.* Nước đầy hồ không vang, nước nửa hồ kêu leng keng: Người giỏi giang, hiểu biết thường không tự cao tự đại, giữ im lặng, không dễ nói nhảm, trong khi người không có tài năng thực sự lại thường thích giả bộ hiểu biết, khoe khoang, luôn bốc đồng và thích thể hiện.Làm người, một khi quá ngông cuồng thì sẽ gây chuyện.Chú ba Sở nói với vợ Triệu Quỳnh: "Trong khoảng thời gian này ít qua lại với nhà bà ta, đừng đi lây dính chút lợi nhỏ. Chí Quốc, cháu cũng vậy."Triệu Quỳnh trừng ông ấy một cái: "Tôi sống với ông cả đời rồi, có lúc nào lây dính chút lợi nhỏ chưa? Chỉ là chút việc hơi tốt trong đội, ông cũng đều tránh hiềm nghi, không cho người trong nhà.""Nếu không phải ủy ban đội có thêm trợ cấp công điểm, nhà chúng ta còn có thể sống nổi à?" Triệu Quỳnh nói tràn ngập oán trách, nhưng trong lòng không oán chút nào.Cảnh giới tư tưởng của Triệu Quỳnh, không thấp hơn chú ba Sở chút nào.Thời đại này, quyền lực của lãnh đạo trong đội rất lớn. Lãnh đạo của đội sản xuất thứ chín còn tốt, còn lãnh đạo của một số công xã, một số đội sản xuất dùng quyền kiếm lợi ở đâu cũng có.Nhưng Triệu Quỳnh không thể làm ra được chuyện như vậy. Sở Hảo Dân từng này tuổi rồi, học vấn có thể cao bao nhiêu? Không có học vấn, có thể lên làm lãnh đạo trong đội, đã là nhân dân tín nhiệm, là tổ tiên tích đức rồi. Sao bọn họ có thể làm chuyện thiếu đạo đức được?Sở Chí Quốc cũng nói: "Chú ba, chú yên tâm."Triệu Quỳnh lắm miệng hỏi một câu: "Ông cảm thấy nhà mấy người Xuân Hoa Nhi sắp xảy ra chuyện à?"Chú ba Sở lắc đầu, hạ giọng: "Lời này, tôi cũng chỉ có thể nói với hai người, hiện tại nói ra, nói không chừng Xuân Hoa lại cho rằng tôi không muốn thấy nhà bà ta tốt lên."Chú ba Sở làm đâu chắc đấy nhiều năm trong đội, luyện ra một đôi mắt nhìn người.Ông ấy nói: "Trước đó tôi đã nói qua với Chí Quốc vài câu, Chí Nghiệp này đua đòi, tính cách lại lười biếng, một lòng chỉ nghĩ đến đầu cơ trục lợi. Người như vậy, nếu làm nông dân, nhiều lắm chỉ là lười một chút, nghèo một chút, không gây ra họa lớn được.""Nhưng mà, người như vậy, một khi để nó dính vào tiền và quyền, trái tim của nó, sẽ không thu lại được." Chú ba Sở chỉ vào đầu: "Nó lại cho rằng mình có chút thông minh, tính kế được người khác, lòng dạ cũng không ổn định, sao có thể không xảy ra chuyện chứ?"Hợp tác xã mua bán, đó là nơi béo bở đến chảy mỡ.Sở Chí Nghiệp chính là một con chuột, bỏ chuột vào đám dầu, chú ba Sở thật sự khó có thể đoán trước, kết cục của Sở Chí Nghiệp sau này sẽ là cái gì.Ông ấy chỉ có thể lựa chọn bo bo giữ mình.Bên kia, hôm nay Sở Phong, Sở Thâm không ra ngoài, hai anh em ở nhà lưu luyến chia tay Tam Ni. Bạch Giai Tuệ đã ly hôn.Ly hôn, có thể thoát khỏi đám người ghê tởm Niên Xuân Hoa, Sở Chí Bình kia, vậy sẽ gặp phải một vấn đề hiện thực.Cô ấy không phải người của đội sản xuất thứ chín, ở bên này không có đất đai, không có nhà ở, hiện giờ sau khi ly hôn, đại khái chỉ có thể dẫn theo Tam Ni về nhà mẹ đẻ.Chỉ là, nhà mẹ đẻ không dễ về như vậy.Thời đại này, không ít người quan niệm đều là con gái gả chồng như nước đổ đi, nhà mẹ đẻ là một con đường phủ kín bụi gai.Trong mắt Tam Ni có nước mắt, cô bé và ông ngoại bà ngoại bên kia không thân thiết, từ nhỏ cô bé đã lớn lên ở đội sản xuất thứ chín, nhưng mà, cô bé vẫn ủng hộ quyết định của mẹ.Cho dù cô bé phải rời khỏi nơi ở từ nhỏ tới lớn.
Chú ba Sở lắc đầu, ông ấy quá hiểu Niên Xuân Hoa, ngày thường chính là loại người nước đầy hồ không vang, nước nửa hồ kêu leng keng*, hiện giờ "Chén vàng” bay đến nhà bà ta, bà ta và Sở Chí Nghiệp chỉ càng ngông cuồng, càng kiêu ngạo hơn trước kia.
* Nước đầy hồ không vang, nước nửa hồ kêu leng keng: Người giỏi giang, hiểu biết thường không tự cao tự đại, giữ im lặng, không dễ nói nhảm, trong khi người không có tài năng thực sự lại thường thích giả bộ hiểu biết, khoe khoang, luôn bốc đồng và thích thể hiện.
Làm người, một khi quá ngông cuồng thì sẽ gây chuyện.
Chú ba Sở nói với vợ Triệu Quỳnh: "Trong khoảng thời gian này ít qua lại với nhà bà ta, đừng đi lây dính chút lợi nhỏ. Chí Quốc, cháu cũng vậy."
Triệu Quỳnh trừng ông ấy một cái: "Tôi sống với ông cả đời rồi, có lúc nào lây dính chút lợi nhỏ chưa? Chỉ là chút việc hơi tốt trong đội, ông cũng đều tránh hiềm nghi, không cho người trong nhà."
"Nếu không phải ủy ban đội có thêm trợ cấp công điểm, nhà chúng ta còn có thể sống nổi à?" Triệu Quỳnh nói tràn ngập oán trách, nhưng trong lòng không oán chút nào.
Cảnh giới tư tưởng của Triệu Quỳnh, không thấp hơn chú ba Sở chút nào.
Thời đại này, quyền lực của lãnh đạo trong đội rất lớn. Lãnh đạo của đội sản xuất thứ chín còn tốt, còn lãnh đạo của một số công xã, một số đội sản xuất dùng quyền kiếm lợi ở đâu cũng có.
Nhưng Triệu Quỳnh không thể làm ra được chuyện như vậy. Sở Hảo Dân từng này tuổi rồi, học vấn có thể cao bao nhiêu? Không có học vấn, có thể lên làm lãnh đạo trong đội, đã là nhân dân tín nhiệm, là tổ tiên tích đức rồi. Sao bọn họ có thể làm chuyện thiếu đạo đức được?
Sở Chí Quốc cũng nói: "Chú ba, chú yên tâm."
Triệu Quỳnh lắm miệng hỏi một câu: "Ông cảm thấy nhà mấy người Xuân Hoa Nhi sắp xảy ra chuyện à?"
Chú ba Sở lắc đầu, hạ giọng: "Lời này, tôi cũng chỉ có thể nói với hai người, hiện tại nói ra, nói không chừng Xuân Hoa lại cho rằng tôi không muốn thấy nhà bà ta tốt lên."
Chú ba Sở làm đâu chắc đấy nhiều năm trong đội, luyện ra một đôi mắt nhìn người.
Ông ấy nói: "Trước đó tôi đã nói qua với Chí Quốc vài câu, Chí Nghiệp này đua đòi, tính cách lại lười biếng, một lòng chỉ nghĩ đến đầu cơ trục lợi. Người như vậy, nếu làm nông dân, nhiều lắm chỉ là lười một chút, nghèo một chút, không gây ra họa lớn được."
"Nhưng mà, người như vậy, một khi để nó dính vào tiền và quyền, trái tim của nó, sẽ không thu lại được." Chú ba Sở chỉ vào đầu: "Nó lại cho rằng mình có chút thông minh, tính kế được người khác, lòng dạ cũng không ổn định, sao có thể không xảy ra chuyện chứ?"
Hợp tác xã mua bán, đó là nơi béo bở đến chảy mỡ.
Sở Chí Nghiệp chính là một con chuột, bỏ chuột vào đám dầu, chú ba Sở thật sự khó có thể đoán trước, kết cục của Sở Chí Nghiệp sau này sẽ là cái gì.
Ông ấy chỉ có thể lựa chọn bo bo giữ mình.
Bên kia, hôm nay Sở Phong, Sở Thâm không ra ngoài, hai anh em ở nhà lưu luyến chia tay Tam Ni. Bạch Giai Tuệ đã ly hôn.
Ly hôn, có thể thoát khỏi đám người ghê tởm Niên Xuân Hoa, Sở Chí Bình kia, vậy sẽ gặp phải một vấn đề hiện thực.
Cô ấy không phải người của đội sản xuất thứ chín, ở bên này không có đất đai, không có nhà ở, hiện giờ sau khi ly hôn, đại khái chỉ có thể dẫn theo Tam Ni về nhà mẹ đẻ.
Chỉ là, nhà mẹ đẻ không dễ về như vậy.
Thời đại này, không ít người quan niệm đều là con gái gả chồng như nước đổ đi, nhà mẹ đẻ là một con đường phủ kín bụi gai.
Trong mắt Tam Ni có nước mắt, cô bé và ông ngoại bà ngoại bên kia không thân thiết, từ nhỏ cô bé đã lớn lên ở đội sản xuất thứ chín, nhưng mà, cô bé vẫn ủng hộ quyết định của mẹ.
Cho dù cô bé phải rời khỏi nơi ở từ nhỏ tới lớn.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Chú ba Sở lắc đầu, ông ấy quá hiểu Niên Xuân Hoa, ngày thường chính là loại người nước đầy hồ không vang, nước nửa hồ kêu leng keng*, hiện giờ "Chén vàng” bay đến nhà bà ta, bà ta và Sở Chí Nghiệp chỉ càng ngông cuồng, càng kiêu ngạo hơn trước kia.* Nước đầy hồ không vang, nước nửa hồ kêu leng keng: Người giỏi giang, hiểu biết thường không tự cao tự đại, giữ im lặng, không dễ nói nhảm, trong khi người không có tài năng thực sự lại thường thích giả bộ hiểu biết, khoe khoang, luôn bốc đồng và thích thể hiện.Làm người, một khi quá ngông cuồng thì sẽ gây chuyện.Chú ba Sở nói với vợ Triệu Quỳnh: "Trong khoảng thời gian này ít qua lại với nhà bà ta, đừng đi lây dính chút lợi nhỏ. Chí Quốc, cháu cũng vậy."Triệu Quỳnh trừng ông ấy một cái: "Tôi sống với ông cả đời rồi, có lúc nào lây dính chút lợi nhỏ chưa? Chỉ là chút việc hơi tốt trong đội, ông cũng đều tránh hiềm nghi, không cho người trong nhà.""Nếu không phải ủy ban đội có thêm trợ cấp công điểm, nhà chúng ta còn có thể sống nổi à?" Triệu Quỳnh nói tràn ngập oán trách, nhưng trong lòng không oán chút nào.Cảnh giới tư tưởng của Triệu Quỳnh, không thấp hơn chú ba Sở chút nào.Thời đại này, quyền lực của lãnh đạo trong đội rất lớn. Lãnh đạo của đội sản xuất thứ chín còn tốt, còn lãnh đạo của một số công xã, một số đội sản xuất dùng quyền kiếm lợi ở đâu cũng có.Nhưng Triệu Quỳnh không thể làm ra được chuyện như vậy. Sở Hảo Dân từng này tuổi rồi, học vấn có thể cao bao nhiêu? Không có học vấn, có thể lên làm lãnh đạo trong đội, đã là nhân dân tín nhiệm, là tổ tiên tích đức rồi. Sao bọn họ có thể làm chuyện thiếu đạo đức được?Sở Chí Quốc cũng nói: "Chú ba, chú yên tâm."Triệu Quỳnh lắm miệng hỏi một câu: "Ông cảm thấy nhà mấy người Xuân Hoa Nhi sắp xảy ra chuyện à?"Chú ba Sở lắc đầu, hạ giọng: "Lời này, tôi cũng chỉ có thể nói với hai người, hiện tại nói ra, nói không chừng Xuân Hoa lại cho rằng tôi không muốn thấy nhà bà ta tốt lên."Chú ba Sở làm đâu chắc đấy nhiều năm trong đội, luyện ra một đôi mắt nhìn người.Ông ấy nói: "Trước đó tôi đã nói qua với Chí Quốc vài câu, Chí Nghiệp này đua đòi, tính cách lại lười biếng, một lòng chỉ nghĩ đến đầu cơ trục lợi. Người như vậy, nếu làm nông dân, nhiều lắm chỉ là lười một chút, nghèo một chút, không gây ra họa lớn được.""Nhưng mà, người như vậy, một khi để nó dính vào tiền và quyền, trái tim của nó, sẽ không thu lại được." Chú ba Sở chỉ vào đầu: "Nó lại cho rằng mình có chút thông minh, tính kế được người khác, lòng dạ cũng không ổn định, sao có thể không xảy ra chuyện chứ?"Hợp tác xã mua bán, đó là nơi béo bở đến chảy mỡ.Sở Chí Nghiệp chính là một con chuột, bỏ chuột vào đám dầu, chú ba Sở thật sự khó có thể đoán trước, kết cục của Sở Chí Nghiệp sau này sẽ là cái gì.Ông ấy chỉ có thể lựa chọn bo bo giữ mình.Bên kia, hôm nay Sở Phong, Sở Thâm không ra ngoài, hai anh em ở nhà lưu luyến chia tay Tam Ni. Bạch Giai Tuệ đã ly hôn.Ly hôn, có thể thoát khỏi đám người ghê tởm Niên Xuân Hoa, Sở Chí Bình kia, vậy sẽ gặp phải một vấn đề hiện thực.Cô ấy không phải người của đội sản xuất thứ chín, ở bên này không có đất đai, không có nhà ở, hiện giờ sau khi ly hôn, đại khái chỉ có thể dẫn theo Tam Ni về nhà mẹ đẻ.Chỉ là, nhà mẹ đẻ không dễ về như vậy.Thời đại này, không ít người quan niệm đều là con gái gả chồng như nước đổ đi, nhà mẹ đẻ là một con đường phủ kín bụi gai.Trong mắt Tam Ni có nước mắt, cô bé và ông ngoại bà ngoại bên kia không thân thiết, từ nhỏ cô bé đã lớn lên ở đội sản xuất thứ chín, nhưng mà, cô bé vẫn ủng hộ quyết định của mẹ.Cho dù cô bé phải rời khỏi nơi ở từ nhỏ tới lớn.