“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có…
Chương 354: Diệp Công (1)
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Có người ngoài miệng nói chuyện khó nghe, nhưng lúc trước Sở Chí Nghiệp không biết thân phận của ông ấy đã liền liều mạng cứu ông ấy, tấm lòng ngây thơ như thế này không thể là giả được.Niên Xuân Hoa án trách nhìn Sở Chí Nghiệp: "Con nói chuyện đừng nói lung tung, phải biết cách đối nhân xử thế"Nhưng Niên Xuân Hoa vẫn không yên tâm Sở Chí Nghiệp bỗng nhiên tiêu tốn nhiều tiên như vậy, bà ta không cạy được miệng Sở Chí Nghiệp, liền đổi đề tài: "Chí Nghiệp, lúc trước tại sao con không đi làm cảnh vệ?”Làm cảnh vệ có thể quen rất nhiều người! Đó đều là kết giao với những nhân vật lớn.Niên Xuân Hoa nghe nói, cho dù là một số người làm tài xế cho các nhân vật lớn cuối cùng cũng không phải người thường, chính là bởi vì đã nối lên đường của nhân vật lớn kia.Sở Chí Nghiệp "chậc" một tiếng: "Mẹ, nói mẹ ngốc cũng không sai."Niên Xuân Hoa:...Niên Xuân Hoa vẫn cảm thấy mình thông minh, cả đội sản xuất số 9 đều tìm không ra mấy người thông minh như bà ta. Nếu người khác nói lời này thì Niên Xuân Hoa nhất định mắng chết người đó.Nhưng người nói lời này lại chính là đứa con trai út của bà ta.Niên Xuân Hoa liền cảm thấy đứa con trai út này đích thực đã kế thừa sự thông minh của bà ta, đầu óc anh ta cũng xoay chuyển rất nhanh.Nhưng họ lại không biết người khác nhìn chỉ cảm thấy là mẹ con bọn họ đều lười biếng, tham lam luôn tự cho là mình thông minh.Vì vậy, Niên Xuân Hoa hỏi: "Con nói sự thật cho mẹ nghe một chút." Sở Chí Nghiệp hừ một tiếng: "Nếu con đi làm cảnh vệ, không phải rất nhiều người đi tới đi lui sao? Con sẽ phải cười và khom lưng cúi chào bọn họ, những người khác hắt hơi có thể nhấn chìm con, con sẽ không đi. Đi đến hợp tác xã mua bán, chưa nói mỗi người mua đồ đều phải nịnh nọt con, liền nói đến chuyện..."Khi Sở Chí Nghiệp muốn nói thêm một chút về "chỗ tốt" của hợp tác xã mua bán, bỗng nhiên Phúc Đoàn ho khan hai tiếng.Không biết vì sao Phúc Đoàn cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt. Phúc Đoàn nhìn ra ngoài cửa, cửa phòng đóng chặt, hôm nay toàn bộ cửa nhà đã sửa xong.Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.Diệp Công nhìn vê phía cửa hỏi: "Có ai ở nhà không?”Sở Chí Nghiệp kinh hãi, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Niên Xuân Hoa lại không sợ hãi như vậy, chỉ là bà ta cũng cảm thấy có vài lời nói riêng tư để Diệp Công nghe được thì không tốt, vội vàng gọi Lý Tú Cầm đi mở cửa.Sau khi Lý Tú Câm mở cửa, Diệp Công và Diệp Quân Chi tiến vào.Diệp Công cầm một gói thuốc lớn đưa cho Niên Xuân Hoa đi ra đón mình: "Đây là đơn thuốc được người khác kê sau khi nghe tôi kể về các triệu chứng của Chí Nghiệp. Họ nói bác sĩ đông y này y thuật rất cao. Bà cho Chí Nghiệp uống, nếu hiệu quả tốt, sau này tôi sẽ tiếp tục đi kê đơn thuốc."Niên Xuân Hoa vui vẻ nhận lấy: "Làm khó Diệp Công lo lắng rồi. Haiz. Trước kia ở bệnh viện bàn tay đó của Chí Nghiệp trị không ít tiền, hôm nay ngài lại tốn kém như vậy."Mấy người nói chuyện một lúc.Diệp Công cười nhìn về phía Sở Chí Nghiệp, ông ấy cười tủm tỉm nói: "Chí Nghiệp, vừa rồi tôi vào nghe mẹ cậu nói cậu đã tiêu không ít tiền sao?"Ông ấy dò hỏi: "Chẳng lẽ có người thấy cậu là người mới nên làm khó cậu sao?"Không nên, người trong đơn vị đều rất khôn khéo, người nhảy dù giống như Sở Chí Nghiệp càng không ai sẽ làm khó dễ anh ta.Diệp Công lại nhìn tư thế ngồi của Sở Chí Nghiệp. Lúc này Sở Chí Nghiệp cà lơ phất phơ, ngay cả tất cũng không đeo, chân trần tùy tiện giãm lên ghế dài.Diệp Công có nhiều năm kinh nghiệm, trải qua nhiều lần chìm nổi, cho dù đối với Sở Chí Nghiệp có cách nhìn khoan dung đến đâu nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí.Sở Chí Nghiệp tiêu tiên rất nhiều, đặc thù của hợp tác xã mua bán... Diệp Công lo lắng Sở Chí Nghiệp lợi dụng chức vụ, làm ra chuyện gì hại nước hại dân.Vậy thì tội lỗi của anh ta sẽ lớn lắm.
Có người ngoài miệng nói chuyện khó nghe, nhưng lúc trước Sở Chí Nghiệp không biết thân phận của ông ấy đã liền liều mạng cứu ông ấy, tấm lòng ngây thơ như thế này không thể là giả được.
Niên Xuân Hoa án trách nhìn Sở Chí Nghiệp: "Con nói chuyện đừng nói lung tung, phải biết cách đối nhân xử thế"
Nhưng Niên Xuân Hoa vẫn không yên tâm Sở Chí Nghiệp bỗng nhiên tiêu tốn nhiều tiên như vậy, bà ta không cạy được miệng Sở Chí Nghiệp, liền đổi đề tài: "Chí Nghiệp, lúc trước tại sao con không đi làm cảnh vệ?”
Làm cảnh vệ có thể quen rất nhiều người! Đó đều là kết giao với những nhân vật lớn.
Niên Xuân Hoa nghe nói, cho dù là một số người làm tài xế cho các nhân vật lớn cuối cùng cũng không phải người thường, chính là bởi vì đã nối lên đường của nhân vật lớn kia.
Sở Chí Nghiệp "chậc" một tiếng: "Mẹ, nói mẹ ngốc cũng không sai."
Niên Xuân Hoa:...
Niên Xuân Hoa vẫn cảm thấy mình thông minh, cả đội sản xuất số 9 đều tìm không ra mấy người thông minh như bà ta. Nếu người khác nói lời này thì Niên Xuân Hoa nhất định mắng chết người đó.
Nhưng người nói lời này lại chính là đứa con trai út của bà ta.
Niên Xuân Hoa liền cảm thấy đứa con trai út này đích thực đã kế thừa sự thông minh của bà ta, đầu óc anh ta cũng xoay chuyển rất nhanh.
Nhưng họ lại không biết người khác nhìn chỉ cảm thấy là mẹ con bọn họ đều lười biếng, tham lam luôn tự cho là mình thông minh.
Vì vậy, Niên Xuân Hoa hỏi: "Con nói sự thật cho mẹ nghe một chút." Sở Chí Nghiệp hừ một tiếng: "Nếu con đi làm cảnh vệ, không phải rất nhiều người đi tới đi lui sao? Con sẽ phải cười và khom lưng cúi chào bọn họ, những người khác hắt hơi có thể nhấn chìm con, con sẽ không đi. Đi đến hợp tác xã mua bán, chưa nói mỗi người mua đồ đều phải nịnh nọt con, liền nói đến chuyện..."
Khi Sở Chí Nghiệp muốn nói thêm một chút về "chỗ tốt" của hợp tác xã mua bán, bỗng nhiên Phúc Đoàn ho khan hai tiếng.
Không biết vì sao Phúc Đoàn cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt. Phúc Đoàn nhìn ra ngoài cửa, cửa phòng đóng chặt, hôm nay toàn bộ cửa nhà đã sửa xong.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Diệp Công nhìn vê phía cửa hỏi: "Có ai ở nhà không?”
Sở Chí Nghiệp kinh hãi, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Niên Xuân Hoa lại không sợ hãi như vậy, chỉ là bà ta cũng cảm thấy có vài lời nói riêng tư để Diệp Công nghe được thì không tốt, vội vàng gọi Lý Tú Cầm đi mở cửa.
Sau khi Lý Tú Câm mở cửa, Diệp Công và Diệp Quân Chi tiến vào.
Diệp Công cầm một gói thuốc lớn đưa cho Niên Xuân Hoa đi ra đón mình: "Đây là đơn thuốc được người khác kê sau khi nghe tôi kể về các triệu chứng của Chí Nghiệp. Họ nói bác sĩ đông y này y thuật rất cao. Bà cho Chí Nghiệp uống, nếu hiệu quả tốt, sau này tôi sẽ tiếp tục đi kê đơn thuốc."
Niên Xuân Hoa vui vẻ nhận lấy: "Làm khó Diệp Công lo lắng rồi. Haiz. Trước kia ở bệnh viện bàn tay đó của Chí Nghiệp trị không ít tiền, hôm nay ngài lại tốn kém như vậy."
Mấy người nói chuyện một lúc.
Diệp Công cười nhìn về phía Sở Chí Nghiệp, ông ấy cười tủm tỉm nói: "Chí Nghiệp, vừa rồi tôi vào nghe mẹ cậu nói cậu đã tiêu không ít tiền sao?"
Ông ấy dò hỏi: "Chẳng lẽ có người thấy cậu là người mới nên làm khó cậu sao?"
Không nên, người trong đơn vị đều rất khôn khéo, người nhảy dù giống như Sở Chí Nghiệp càng không ai sẽ làm khó dễ anh ta.
Diệp Công lại nhìn tư thế ngồi của Sở Chí Nghiệp. Lúc này Sở Chí Nghiệp cà lơ phất phơ, ngay cả tất cũng không đeo, chân trần tùy tiện giãm lên ghế dài.
Diệp Công có nhiều năm kinh nghiệm, trải qua nhiều lần chìm nổi, cho dù đối với Sở Chí Nghiệp có cách nhìn khoan dung đến đâu nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
Sở Chí Nghiệp tiêu tiên rất nhiều, đặc thù của hợp tác xã mua bán... Diệp Công lo lắng Sở Chí Nghiệp lợi dụng chức vụ, làm ra chuyện gì hại nước hại dân.
Vậy thì tội lỗi của anh ta sẽ lớn lắm.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc ĐoànTác giả: Tuyết Hạ Kim ĐaoTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!” Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất. Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé. Cô xuyên qua rồi. Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô. Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn. Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có… Có người ngoài miệng nói chuyện khó nghe, nhưng lúc trước Sở Chí Nghiệp không biết thân phận của ông ấy đã liền liều mạng cứu ông ấy, tấm lòng ngây thơ như thế này không thể là giả được.Niên Xuân Hoa án trách nhìn Sở Chí Nghiệp: "Con nói chuyện đừng nói lung tung, phải biết cách đối nhân xử thế"Nhưng Niên Xuân Hoa vẫn không yên tâm Sở Chí Nghiệp bỗng nhiên tiêu tốn nhiều tiên như vậy, bà ta không cạy được miệng Sở Chí Nghiệp, liền đổi đề tài: "Chí Nghiệp, lúc trước tại sao con không đi làm cảnh vệ?”Làm cảnh vệ có thể quen rất nhiều người! Đó đều là kết giao với những nhân vật lớn.Niên Xuân Hoa nghe nói, cho dù là một số người làm tài xế cho các nhân vật lớn cuối cùng cũng không phải người thường, chính là bởi vì đã nối lên đường của nhân vật lớn kia.Sở Chí Nghiệp "chậc" một tiếng: "Mẹ, nói mẹ ngốc cũng không sai."Niên Xuân Hoa:...Niên Xuân Hoa vẫn cảm thấy mình thông minh, cả đội sản xuất số 9 đều tìm không ra mấy người thông minh như bà ta. Nếu người khác nói lời này thì Niên Xuân Hoa nhất định mắng chết người đó.Nhưng người nói lời này lại chính là đứa con trai út của bà ta.Niên Xuân Hoa liền cảm thấy đứa con trai út này đích thực đã kế thừa sự thông minh của bà ta, đầu óc anh ta cũng xoay chuyển rất nhanh.Nhưng họ lại không biết người khác nhìn chỉ cảm thấy là mẹ con bọn họ đều lười biếng, tham lam luôn tự cho là mình thông minh.Vì vậy, Niên Xuân Hoa hỏi: "Con nói sự thật cho mẹ nghe một chút." Sở Chí Nghiệp hừ một tiếng: "Nếu con đi làm cảnh vệ, không phải rất nhiều người đi tới đi lui sao? Con sẽ phải cười và khom lưng cúi chào bọn họ, những người khác hắt hơi có thể nhấn chìm con, con sẽ không đi. Đi đến hợp tác xã mua bán, chưa nói mỗi người mua đồ đều phải nịnh nọt con, liền nói đến chuyện..."Khi Sở Chí Nghiệp muốn nói thêm một chút về "chỗ tốt" của hợp tác xã mua bán, bỗng nhiên Phúc Đoàn ho khan hai tiếng.Không biết vì sao Phúc Đoàn cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt. Phúc Đoàn nhìn ra ngoài cửa, cửa phòng đóng chặt, hôm nay toàn bộ cửa nhà đã sửa xong.Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.Diệp Công nhìn vê phía cửa hỏi: "Có ai ở nhà không?”Sở Chí Nghiệp kinh hãi, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Niên Xuân Hoa lại không sợ hãi như vậy, chỉ là bà ta cũng cảm thấy có vài lời nói riêng tư để Diệp Công nghe được thì không tốt, vội vàng gọi Lý Tú Cầm đi mở cửa.Sau khi Lý Tú Câm mở cửa, Diệp Công và Diệp Quân Chi tiến vào.Diệp Công cầm một gói thuốc lớn đưa cho Niên Xuân Hoa đi ra đón mình: "Đây là đơn thuốc được người khác kê sau khi nghe tôi kể về các triệu chứng của Chí Nghiệp. Họ nói bác sĩ đông y này y thuật rất cao. Bà cho Chí Nghiệp uống, nếu hiệu quả tốt, sau này tôi sẽ tiếp tục đi kê đơn thuốc."Niên Xuân Hoa vui vẻ nhận lấy: "Làm khó Diệp Công lo lắng rồi. Haiz. Trước kia ở bệnh viện bàn tay đó của Chí Nghiệp trị không ít tiền, hôm nay ngài lại tốn kém như vậy."Mấy người nói chuyện một lúc.Diệp Công cười nhìn về phía Sở Chí Nghiệp, ông ấy cười tủm tỉm nói: "Chí Nghiệp, vừa rồi tôi vào nghe mẹ cậu nói cậu đã tiêu không ít tiền sao?"Ông ấy dò hỏi: "Chẳng lẽ có người thấy cậu là người mới nên làm khó cậu sao?"Không nên, người trong đơn vị đều rất khôn khéo, người nhảy dù giống như Sở Chí Nghiệp càng không ai sẽ làm khó dễ anh ta.Diệp Công lại nhìn tư thế ngồi của Sở Chí Nghiệp. Lúc này Sở Chí Nghiệp cà lơ phất phơ, ngay cả tất cũng không đeo, chân trần tùy tiện giãm lên ghế dài.Diệp Công có nhiều năm kinh nghiệm, trải qua nhiều lần chìm nổi, cho dù đối với Sở Chí Nghiệp có cách nhìn khoan dung đến đâu nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí.Sở Chí Nghiệp tiêu tiên rất nhiều, đặc thù của hợp tác xã mua bán... Diệp Công lo lắng Sở Chí Nghiệp lợi dụng chức vụ, làm ra chuyện gì hại nước hại dân.Vậy thì tội lỗi của anh ta sẽ lớn lắm.