Tác giả:

Editor: Đậu “Chị ơi, em đói quá….” Chu Tuệ cúi đầu nhìn em gái trong lòng mình, thân hình nhỏ bé không còn sức lực ấy làm ổ trong vòng tay của cô không chút động đậy, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, giọng nói vô cùng yếu ớt. Đã hai ngày trôi qua bọn họ chưa được ăn chút gì, cứ tiếp tục thế này, em gái sẽ chết mất. “Chị lập tức đi tìm đồ ăn cho em…” Chu Tuệ gạt nước mắt, hôn lên trán của cô bé, “Em phải ngoan, ở đây chờ chị, chị sẽ về ngay thôi.” Cô đặt Chu An nằm trên tấm bìa các tông cứng, nhìn quanh một vòng, bốn phương tám hướng đều là người, có người bị bệnh, có người thoi thóp nằm co quắp cơ thể vì đói khát, còn có người không biết sống hay chết, nằm đó cả một ngày cũng chẳng thấy trở mình. Ba ngày trước, biên giới Phong Đạo xảy ra chiến tranh, pháo đạn chằng chịt xả xuống mặt đất hệt như trận mưa đá, những tòa nhà cao tầng bị tàn phá đổ sập, xác chết đầy máu me nằm chi chít trên đường. Chu Tuệ dẫn theo em gái chạy ra ngoài, mất liên lạc với ba mẹ, đi theo một nhóm người…

Chương 11: Nóng bỏng

Thần Linh - Đông CaTác giả: Đông CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEditor: Đậu “Chị ơi, em đói quá….” Chu Tuệ cúi đầu nhìn em gái trong lòng mình, thân hình nhỏ bé không còn sức lực ấy làm ổ trong vòng tay của cô không chút động đậy, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, giọng nói vô cùng yếu ớt. Đã hai ngày trôi qua bọn họ chưa được ăn chút gì, cứ tiếp tục thế này, em gái sẽ chết mất. “Chị lập tức đi tìm đồ ăn cho em…” Chu Tuệ gạt nước mắt, hôn lên trán của cô bé, “Em phải ngoan, ở đây chờ chị, chị sẽ về ngay thôi.” Cô đặt Chu An nằm trên tấm bìa các tông cứng, nhìn quanh một vòng, bốn phương tám hướng đều là người, có người bị bệnh, có người thoi thóp nằm co quắp cơ thể vì đói khát, còn có người không biết sống hay chết, nằm đó cả một ngày cũng chẳng thấy trở mình. Ba ngày trước, biên giới Phong Đạo xảy ra chiến tranh, pháo đạn chằng chịt xả xuống mặt đất hệt như trận mưa đá, những tòa nhà cao tầng bị tàn phá đổ sập, xác chết đầy máu me nằm chi chít trên đường. Chu Tuệ dẫn theo em gái chạy ra ngoài, mất liên lạc với ba mẹ, đi theo một nhóm người… Edit: ĐậuBuổi tối Hình Minh phải đi tuần tra, đám người bọn họ có thời gian thay ca, nói là tuần tra, nhưng thực chất là tra xem có người nào có hành động khả nghi hay không, hoặc là tra xem…có người chết hay không.Nhưng bây giờ chân anh đang bị thương nên anh Dương bảo Lưu Bân trực thay.Hình Minh nghiêng đầu nhìn cô, không rõ cô vì sợ hãi nên mới mời anh, hay là vì ý gì khác, anh hơi nhướng mày, nhấc chân đi về phía giường ngủ.Sợ đến mức không dám ngủ. Nhưng bây giờ chân anh đang bị thương nên anh Dương bảo Lưu Bân trực thay.Lúc anh nhắm mắt, khoang mũi ngửi thấy mùi thơm ngát trên người cô.Hình Minh đi vào phòng tắm lau chùi sơ một lượt rồi quay trở lại, Chu Tuệ vẫn chưa ngủ, đôi mắt đỏ bừng vì mất ngủ, thấy anh đi vào, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.về.Cô vẫn còn sợ hãi.Sợ đến mức không dám ngủ.Cánh mũi không khỏi rục rịch, anh kề sát mũi vào gáy cô, ngoài mùi hương dầu gội ra, còn có mùi thơm của sữa tắm.Hình Minh ngồi trên ghế, một tay lau tóc, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa: “Em ngủ đi.”“Anh ngủ trên ghế à?” Cô nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không ngủ trên giường sao?”Điều tồi tệ nhất là, cái vật mà tối qua cô nhìn thấy, lúc này đang nóng bỏng chọc vào bụng của cô.Hình Minh nghiêng đầu nhìn cô, không rõ cô vì sợ hãi nên mới mời anh, hay là vì ý gì khác, anh hơi nhướng mày, nhấc chân đi về phía giường ngủ.Anh chậm rãi thở ra một hơi, nhấc tay phải túm lấy ống quần của cô ném chân cô sang một bên, vì để tránh cô lại cựa quậy lung tung nên anh nằm nghiêng sang một bên, ôm lấy cô từ phía sau, tay phải khóa chặt eo cô.Hình Minh đi vào phòng tắm lau chùi sơ một lượt rồi quay trở lại, Chu Tuệ vẫn chưa ngủ, đôi mắt đỏ bừng vì mất ngủ, thấy anh đi vào, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.Chu An ngủ ở bên trong cùng, Hình Minh nằm mép đối diện, cánh tay gối ngang sau đầu, ánh mắt lạnh nhạt rơi lên trên mặt cô.Chu Tuệ cúi thấp đầu, mái tóc dài hất ra sau gáy, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên khuôn mặt của cô, tôn lên màu da trắng như sứ, lông mi cô hơi run rẩy, chiếc miệng nhỏ mím chặt, không rõ căng thẳng hay đang lo lắng.Còn của cô thì loạn cào cào lên.Chẳng mấy chốc, cô cởi giày ra, nhẹ tay nhẹ chân vòng qua người Chu An, nằm xuống bên cạnh Hình Minh, khoảng cách giữa hai người không đến năm cm, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm trên người của đối phương.Có lẽ vì không quen với việc nằm cùng giường với đàn ông, cô nhắm mắt xoay lưng đi, ôm Chu An mà ngủ.Có lẽ vì không quen với việc nằm cùng giường với đàn ông, cô nhắm mắt xoay lưng đi, ôm Chu An mà ngủ.Hình Minh cũng nhắm mắt lại, anh ngủ không sâu, những năm gần đây anh hiếm khi ngủ được một giấc đầy đủ, tối nay trên đùi có vết thương, thỉnh thoảng có cơn đau truyền đến các dây thần kinh, khiến anh đến tận nửa đêm vẫn chưa thể ngủ được.Buổi tối Hình Minh phải đi tuần tra, đám người bọn họ có thời gian thay ca, nói là tuần tra, nhưng thực chất là tra xem có người nào có hành động khả nghi hay không, hoặc là tra xem…có người chết hay không.Có lẽ bởi vì có anh nằm bên cạnh nên Chu Tuệ ngủ rất say, còn trở người một lần, xem anh là Chu An mà ôm lấy, đầu còn cọ vào lòng anh, giống như đang cọ vào chiếc gối.Hình Minh nằm im, nhưng cơ thể bị cô cọ ra một ngọn lửa.Anh dùng hai ngón tay chỉ vào trán cô, hơi dùng sức đẩy cô ra, đôi lông mày xinh đẹp của Chu Tuệ nhíu chặt, cô càng chen sát vào lòng anh hơn, cẳng chân còn gác lên người anh, đè trên nơi nào đó đang dần dần nhô lên của anh.Anh dùng hai ngón tay chỉ vào trán cô, hơi dùng sức đẩy cô ra, đôi lông mày xinh đẹp của Chu Tuệ nhíu chặt, cô càng chen sát vào lòng anh hơn, cẳng chân còn gác lên người anh, đè trên nơi nào đó đang dần dần nhô lên của anh.Hình Minh cúi đầu nhìn, cái chân ấy vô cùng không an phận, có lẽ là đang tìm tư thế thoải mái, cứ cọ tới cọ lui, cọ đến mức cây “gậy” càng lúc càng cứng.Anh chậm rãi thở ra một hơi, nhấc tay phải túm lấy ống quần của cô ném chân cô sang một bên, vì để tránh cô lại cựa quậy lung tung nên anh nằm nghiêng sang một bên, ôm lấy cô từ phía sau, tay phải khóa chặt eo cô.Cô nghe thấy tiếng nhịp tim ổn định và mạnh mẽ của anh.Lúc anh nhắm mắt, khoang mũi ngửi thấy mùi thơm ngát trên người cô.Cánh mũi không khỏi rục rịch, anh kề sát mũi vào gáy cô, ngoài mùi hương dầu gội ra, còn có mùi thơm của sữa tắm.Chu Tuệ tỉnh dậy rất sớm, đêm qua là lần đầu tiên cô ngủ ngon nhất, còn mơ thấy một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy mình được về nhà, nằm với Chu An trên chiếc giường công chúa nhỏ của cô bé ngủ đến trời đất mù mịt.Khi tỉnh lại, thứ cô nhìn thấy chính là yết hầu của người đàn ông.Cô chớp chớp mắt, hình như vẫn chưa tỉnh táo lắm, tầm mắt dời lên trên nhìn thấy chiếc cằm lúng phúng râu xanh của anh, nhìn lên chút nữa là hai cánh môi mỏng.Có lẽ bởi vì có anh nằm bên cạnh nên Chu Tuệ ngủ rất say, còn trở người một lần, xem anh là Chu An mà ôm lấy, đầu còn cọ vào lòng anh, giống như đang cọ vào chiếc gối.Cuối cùng cô cũng nhớ ra trên chiếc giường này còn có một người đàn ông, hơn nữa hai tay hai chân của mình lúc này còn quấn lấy đối phương, cô nhẹ nhàng rụt tay về, đôi mắt của anh vẫn nhắm chặt, tưởng rằng cô nằm mơ lại động đậy lung tung, anh nhắm mắt duỗi tay kéo cánh tay cô ấn ra sau đầu của mình, còn cằm của anh thì dán lên trán cô.Cách nhau quá gần.Cô nghe thấy tiếng nhịp tim ổn định và mạnh mẽ của anh.Hình Minh cúi đầu nhìn, cái chân ấy vô cùng không an phận, có lẽ là đang tìm tư thế thoải mái, cứ cọ tới cọ lui, cọ đến mức cây “gậy” càng lúc càng cứng.Hình Minh cũng nhắm mắt lại, anh ngủ không sâu, những năm gần đây anh hiếm khi ngủ được một giấc đầy đủ, tối nay trên đùi có vết thương, thỉnh thoảng có cơn đau truyền đến các dây thần kinh, khiến anh đến tận nửa đêm vẫn chưa thể ngủ được.Hình Minh ngồi trên ghế, một tay lau tóc, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa: “Em ngủ đi.”Chu Tuệ cúi thấp đầu, mái tóc dài hất ra sau gáy, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên khuôn mặt của cô, tôn lên màu da trắng như sứ, lông mi cô hơi run rẩy, chiếc miệng nhỏ mím chặt, không rõ căng thẳng hay đang lo lắng.Còn của cô thì loạn cào cào lên.Khi tỉnh lại, thứ cô nhìn thấy chính là yết hầu của người đàn ông.Điều tồi tệ nhất là, cái vật mà tối qua cô nhìn thấy, lúc này đang nóng bỏng chọc vào bụng của cô.

Edit: Đậu

Buổi tối Hình Minh phải đi tuần tra, đám người bọn họ có thời gian thay ca, nói là tuần tra, nhưng thực chất là tra xem có người nào có hành động khả nghi hay không, hoặc là tra xem…có người chết hay không.

Nhưng bây giờ chân anh đang bị thương nên anh Dương bảo Lưu Bân trực thay.

Hình Minh nghiêng đầu nhìn cô, không rõ cô vì sợ hãi nên mới mời anh, hay là vì ý gì khác, anh hơi nhướng mày, nhấc chân đi về phía giường ngủ.Sợ đến mức không dám ngủ. Nhưng bây giờ chân anh đang bị thương nên anh Dương bảo Lưu Bân trực thay.Lúc anh nhắm mắt, khoang mũi ngửi thấy mùi thơm ngát trên người cô.

Hình Minh đi vào phòng tắm lau chùi sơ một lượt rồi quay trở lại, Chu Tuệ vẫn chưa ngủ, đôi mắt đỏ bừng vì mất ngủ, thấy anh đi vào, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.về.

Cô vẫn còn sợ hãi.

Sợ đến mức không dám ngủ.Cánh mũi không khỏi rục rịch, anh kề sát mũi vào gáy cô, ngoài mùi hương dầu gội ra, còn có mùi thơm của sữa tắm.

Hình Minh ngồi trên ghế, một tay lau tóc, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa: “Em ngủ đi.”

“Anh ngủ trên ghế à?” Cô nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không ngủ trên giường sao?”Điều tồi tệ nhất là, cái vật mà tối qua cô nhìn thấy, lúc này đang nóng bỏng chọc vào bụng của cô.

Hình Minh nghiêng đầu nhìn cô, không rõ cô vì sợ hãi nên mới mời anh, hay là vì ý gì khác, anh hơi nhướng mày, nhấc chân đi về phía giường ngủ.Anh chậm rãi thở ra một hơi, nhấc tay phải túm lấy ống quần của cô ném chân cô sang một bên, vì để tránh cô lại cựa quậy lung tung nên anh nằm nghiêng sang một bên, ôm lấy cô từ phía sau, tay phải khóa chặt eo cô.Hình Minh đi vào phòng tắm lau chùi sơ một lượt rồi quay trở lại, Chu Tuệ vẫn chưa ngủ, đôi mắt đỏ bừng vì mất ngủ, thấy anh đi vào, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chu An ngủ ở bên trong cùng, Hình Minh nằm mép đối diện, cánh tay gối ngang sau đầu, ánh mắt lạnh nhạt rơi lên trên mặt cô.

Chu Tuệ cúi thấp đầu, mái tóc dài hất ra sau gáy, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên khuôn mặt của cô, tôn lên màu da trắng như sứ, lông mi cô hơi run rẩy, chiếc miệng nhỏ mím chặt, không rõ căng thẳng hay đang lo lắng.Còn của cô thì loạn cào cào lên.

Chẳng mấy chốc, cô cởi giày ra, nhẹ tay nhẹ chân vòng qua người Chu An, nằm xuống bên cạnh Hình Minh, khoảng cách giữa hai người không đến năm cm, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm trên người của đối phương.

Có lẽ vì không quen với việc nằm cùng giường với đàn ông, cô nhắm mắt xoay lưng đi, ôm Chu An mà ngủ.Có lẽ vì không quen với việc nằm cùng giường với đàn ông, cô nhắm mắt xoay lưng đi, ôm Chu An mà ngủ.

Hình Minh cũng nhắm mắt lại, anh ngủ không sâu, những năm gần đây anh hiếm khi ngủ được một giấc đầy đủ, tối nay trên đùi có vết thương, thỉnh thoảng có cơn đau truyền đến các dây thần kinh, khiến anh đến tận nửa đêm vẫn chưa thể ngủ được.Buổi tối Hình Minh phải đi tuần tra, đám người bọn họ có thời gian thay ca, nói là tuần tra, nhưng thực chất là tra xem có người nào có hành động khả nghi hay không, hoặc là tra xem…có người chết hay không.

Có lẽ bởi vì có anh nằm bên cạnh nên Chu Tuệ ngủ rất say, còn trở người một lần, xem anh là Chu An mà ôm lấy, đầu còn cọ vào lòng anh, giống như đang cọ vào chiếc gối.

Hình Minh nằm im, nhưng cơ thể bị cô cọ ra một ngọn lửa.Anh dùng hai ngón tay chỉ vào trán cô, hơi dùng sức đẩy cô ra, đôi lông mày xinh đẹp của Chu Tuệ nhíu chặt, cô càng chen sát vào lòng anh hơn, cẳng chân còn gác lên người anh, đè trên nơi nào đó đang dần dần nhô lên của anh.

Anh dùng hai ngón tay chỉ vào trán cô, hơi dùng sức đẩy cô ra, đôi lông mày xinh đẹp của Chu Tuệ nhíu chặt, cô càng chen sát vào lòng anh hơn, cẳng chân còn gác lên người anh, đè trên nơi nào đó đang dần dần nhô lên của anh.

Hình Minh cúi đầu nhìn, cái chân ấy vô cùng không an phận, có lẽ là đang tìm tư thế thoải mái, cứ cọ tới cọ lui, cọ đến mức cây “gậy” càng lúc càng cứng.

Anh chậm rãi thở ra một hơi, nhấc tay phải túm lấy ống quần của cô ném chân cô sang một bên, vì để tránh cô lại cựa quậy lung tung nên anh nằm nghiêng sang một bên, ôm lấy cô từ phía sau, tay phải khóa chặt eo cô.Cô nghe thấy tiếng nhịp tim ổn định và mạnh mẽ của anh.

Lúc anh nhắm mắt, khoang mũi ngửi thấy mùi thơm ngát trên người cô.

Cánh mũi không khỏi rục rịch, anh kề sát mũi vào gáy cô, ngoài mùi hương dầu gội ra, còn có mùi thơm của sữa tắm.

Chu Tuệ tỉnh dậy rất sớm, đêm qua là lần đầu tiên cô ngủ ngon nhất, còn mơ thấy một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy mình được về nhà, nằm với Chu An trên chiếc giường công chúa nhỏ của cô bé ngủ đến trời đất mù mịt.

Khi tỉnh lại, thứ cô nhìn thấy chính là yết hầu của người đàn ông.

Cô chớp chớp mắt, hình như vẫn chưa tỉnh táo lắm, tầm mắt dời lên trên nhìn thấy chiếc cằm lúng phúng râu xanh của anh, nhìn lên chút nữa là hai cánh môi mỏng.Có lẽ bởi vì có anh nằm bên cạnh nên Chu Tuệ ngủ rất say, còn trở người một lần, xem anh là Chu An mà ôm lấy, đầu còn cọ vào lòng anh, giống như đang cọ vào chiếc gối.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra trên chiếc giường này còn có một người đàn ông, hơn nữa hai tay hai chân của mình lúc này còn quấn lấy đối phương, cô nhẹ nhàng rụt tay về, đôi mắt của anh vẫn nhắm chặt, tưởng rằng cô nằm mơ lại động đậy lung tung, anh nhắm mắt duỗi tay kéo cánh tay cô ấn ra sau đầu của mình, còn cằm của anh thì dán lên trán cô.

Cách nhau quá gần.

Cô nghe thấy tiếng nhịp tim ổn định và mạnh mẽ của anh.Hình Minh cúi đầu nhìn, cái chân ấy vô cùng không an phận, có lẽ là đang tìm tư thế thoải mái, cứ cọ tới cọ lui, cọ đến mức cây “gậy” càng lúc càng cứng.

Hình Minh cũng nhắm mắt lại, anh ngủ không sâu, những năm gần đây anh hiếm khi ngủ được một giấc đầy đủ, tối nay trên đùi có vết thương, thỉnh thoảng có cơn đau truyền đến các dây thần kinh, khiến anh đến tận nửa đêm vẫn chưa thể ngủ được.Hình Minh ngồi trên ghế, một tay lau tóc, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa: “Em ngủ đi.”Chu Tuệ cúi thấp đầu, mái tóc dài hất ra sau gáy, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên khuôn mặt của cô, tôn lên màu da trắng như sứ, lông mi cô hơi run rẩy, chiếc miệng nhỏ mím chặt, không rõ căng thẳng hay đang lo lắng.

Còn của cô thì loạn cào cào lên.Khi tỉnh lại, thứ cô nhìn thấy chính là yết hầu của người đàn ông.

Điều tồi tệ nhất là, cái vật mà tối qua cô nhìn thấy, lúc này đang nóng bỏng chọc vào bụng của cô.

Thần Linh - Đông CaTác giả: Đông CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEditor: Đậu “Chị ơi, em đói quá….” Chu Tuệ cúi đầu nhìn em gái trong lòng mình, thân hình nhỏ bé không còn sức lực ấy làm ổ trong vòng tay của cô không chút động đậy, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, giọng nói vô cùng yếu ớt. Đã hai ngày trôi qua bọn họ chưa được ăn chút gì, cứ tiếp tục thế này, em gái sẽ chết mất. “Chị lập tức đi tìm đồ ăn cho em…” Chu Tuệ gạt nước mắt, hôn lên trán của cô bé, “Em phải ngoan, ở đây chờ chị, chị sẽ về ngay thôi.” Cô đặt Chu An nằm trên tấm bìa các tông cứng, nhìn quanh một vòng, bốn phương tám hướng đều là người, có người bị bệnh, có người thoi thóp nằm co quắp cơ thể vì đói khát, còn có người không biết sống hay chết, nằm đó cả một ngày cũng chẳng thấy trở mình. Ba ngày trước, biên giới Phong Đạo xảy ra chiến tranh, pháo đạn chằng chịt xả xuống mặt đất hệt như trận mưa đá, những tòa nhà cao tầng bị tàn phá đổ sập, xác chết đầy máu me nằm chi chít trên đường. Chu Tuệ dẫn theo em gái chạy ra ngoài, mất liên lạc với ba mẹ, đi theo một nhóm người… Edit: ĐậuBuổi tối Hình Minh phải đi tuần tra, đám người bọn họ có thời gian thay ca, nói là tuần tra, nhưng thực chất là tra xem có người nào có hành động khả nghi hay không, hoặc là tra xem…có người chết hay không.Nhưng bây giờ chân anh đang bị thương nên anh Dương bảo Lưu Bân trực thay.Hình Minh nghiêng đầu nhìn cô, không rõ cô vì sợ hãi nên mới mời anh, hay là vì ý gì khác, anh hơi nhướng mày, nhấc chân đi về phía giường ngủ.Sợ đến mức không dám ngủ. Nhưng bây giờ chân anh đang bị thương nên anh Dương bảo Lưu Bân trực thay.Lúc anh nhắm mắt, khoang mũi ngửi thấy mùi thơm ngát trên người cô.Hình Minh đi vào phòng tắm lau chùi sơ một lượt rồi quay trở lại, Chu Tuệ vẫn chưa ngủ, đôi mắt đỏ bừng vì mất ngủ, thấy anh đi vào, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.về.Cô vẫn còn sợ hãi.Sợ đến mức không dám ngủ.Cánh mũi không khỏi rục rịch, anh kề sát mũi vào gáy cô, ngoài mùi hương dầu gội ra, còn có mùi thơm của sữa tắm.Hình Minh ngồi trên ghế, một tay lau tóc, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa: “Em ngủ đi.”“Anh ngủ trên ghế à?” Cô nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không ngủ trên giường sao?”Điều tồi tệ nhất là, cái vật mà tối qua cô nhìn thấy, lúc này đang nóng bỏng chọc vào bụng của cô.Hình Minh nghiêng đầu nhìn cô, không rõ cô vì sợ hãi nên mới mời anh, hay là vì ý gì khác, anh hơi nhướng mày, nhấc chân đi về phía giường ngủ.Anh chậm rãi thở ra một hơi, nhấc tay phải túm lấy ống quần của cô ném chân cô sang một bên, vì để tránh cô lại cựa quậy lung tung nên anh nằm nghiêng sang một bên, ôm lấy cô từ phía sau, tay phải khóa chặt eo cô.Hình Minh đi vào phòng tắm lau chùi sơ một lượt rồi quay trở lại, Chu Tuệ vẫn chưa ngủ, đôi mắt đỏ bừng vì mất ngủ, thấy anh đi vào, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.Chu An ngủ ở bên trong cùng, Hình Minh nằm mép đối diện, cánh tay gối ngang sau đầu, ánh mắt lạnh nhạt rơi lên trên mặt cô.Chu Tuệ cúi thấp đầu, mái tóc dài hất ra sau gáy, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên khuôn mặt của cô, tôn lên màu da trắng như sứ, lông mi cô hơi run rẩy, chiếc miệng nhỏ mím chặt, không rõ căng thẳng hay đang lo lắng.Còn của cô thì loạn cào cào lên.Chẳng mấy chốc, cô cởi giày ra, nhẹ tay nhẹ chân vòng qua người Chu An, nằm xuống bên cạnh Hình Minh, khoảng cách giữa hai người không đến năm cm, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm trên người của đối phương.Có lẽ vì không quen với việc nằm cùng giường với đàn ông, cô nhắm mắt xoay lưng đi, ôm Chu An mà ngủ.Có lẽ vì không quen với việc nằm cùng giường với đàn ông, cô nhắm mắt xoay lưng đi, ôm Chu An mà ngủ.Hình Minh cũng nhắm mắt lại, anh ngủ không sâu, những năm gần đây anh hiếm khi ngủ được một giấc đầy đủ, tối nay trên đùi có vết thương, thỉnh thoảng có cơn đau truyền đến các dây thần kinh, khiến anh đến tận nửa đêm vẫn chưa thể ngủ được.Buổi tối Hình Minh phải đi tuần tra, đám người bọn họ có thời gian thay ca, nói là tuần tra, nhưng thực chất là tra xem có người nào có hành động khả nghi hay không, hoặc là tra xem…có người chết hay không.Có lẽ bởi vì có anh nằm bên cạnh nên Chu Tuệ ngủ rất say, còn trở người một lần, xem anh là Chu An mà ôm lấy, đầu còn cọ vào lòng anh, giống như đang cọ vào chiếc gối.Hình Minh nằm im, nhưng cơ thể bị cô cọ ra một ngọn lửa.Anh dùng hai ngón tay chỉ vào trán cô, hơi dùng sức đẩy cô ra, đôi lông mày xinh đẹp của Chu Tuệ nhíu chặt, cô càng chen sát vào lòng anh hơn, cẳng chân còn gác lên người anh, đè trên nơi nào đó đang dần dần nhô lên của anh.Anh dùng hai ngón tay chỉ vào trán cô, hơi dùng sức đẩy cô ra, đôi lông mày xinh đẹp của Chu Tuệ nhíu chặt, cô càng chen sát vào lòng anh hơn, cẳng chân còn gác lên người anh, đè trên nơi nào đó đang dần dần nhô lên của anh.Hình Minh cúi đầu nhìn, cái chân ấy vô cùng không an phận, có lẽ là đang tìm tư thế thoải mái, cứ cọ tới cọ lui, cọ đến mức cây “gậy” càng lúc càng cứng.Anh chậm rãi thở ra một hơi, nhấc tay phải túm lấy ống quần của cô ném chân cô sang một bên, vì để tránh cô lại cựa quậy lung tung nên anh nằm nghiêng sang một bên, ôm lấy cô từ phía sau, tay phải khóa chặt eo cô.Cô nghe thấy tiếng nhịp tim ổn định và mạnh mẽ của anh.Lúc anh nhắm mắt, khoang mũi ngửi thấy mùi thơm ngát trên người cô.Cánh mũi không khỏi rục rịch, anh kề sát mũi vào gáy cô, ngoài mùi hương dầu gội ra, còn có mùi thơm của sữa tắm.Chu Tuệ tỉnh dậy rất sớm, đêm qua là lần đầu tiên cô ngủ ngon nhất, còn mơ thấy một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy mình được về nhà, nằm với Chu An trên chiếc giường công chúa nhỏ của cô bé ngủ đến trời đất mù mịt.Khi tỉnh lại, thứ cô nhìn thấy chính là yết hầu của người đàn ông.Cô chớp chớp mắt, hình như vẫn chưa tỉnh táo lắm, tầm mắt dời lên trên nhìn thấy chiếc cằm lúng phúng râu xanh của anh, nhìn lên chút nữa là hai cánh môi mỏng.Có lẽ bởi vì có anh nằm bên cạnh nên Chu Tuệ ngủ rất say, còn trở người một lần, xem anh là Chu An mà ôm lấy, đầu còn cọ vào lòng anh, giống như đang cọ vào chiếc gối.Cuối cùng cô cũng nhớ ra trên chiếc giường này còn có một người đàn ông, hơn nữa hai tay hai chân của mình lúc này còn quấn lấy đối phương, cô nhẹ nhàng rụt tay về, đôi mắt của anh vẫn nhắm chặt, tưởng rằng cô nằm mơ lại động đậy lung tung, anh nhắm mắt duỗi tay kéo cánh tay cô ấn ra sau đầu của mình, còn cằm của anh thì dán lên trán cô.Cách nhau quá gần.Cô nghe thấy tiếng nhịp tim ổn định và mạnh mẽ của anh.Hình Minh cúi đầu nhìn, cái chân ấy vô cùng không an phận, có lẽ là đang tìm tư thế thoải mái, cứ cọ tới cọ lui, cọ đến mức cây “gậy” càng lúc càng cứng.Hình Minh cũng nhắm mắt lại, anh ngủ không sâu, những năm gần đây anh hiếm khi ngủ được một giấc đầy đủ, tối nay trên đùi có vết thương, thỉnh thoảng có cơn đau truyền đến các dây thần kinh, khiến anh đến tận nửa đêm vẫn chưa thể ngủ được.Hình Minh ngồi trên ghế, một tay lau tóc, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa: “Em ngủ đi.”Chu Tuệ cúi thấp đầu, mái tóc dài hất ra sau gáy, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên khuôn mặt của cô, tôn lên màu da trắng như sứ, lông mi cô hơi run rẩy, chiếc miệng nhỏ mím chặt, không rõ căng thẳng hay đang lo lắng.Còn của cô thì loạn cào cào lên.Khi tỉnh lại, thứ cô nhìn thấy chính là yết hầu của người đàn ông.Điều tồi tệ nhất là, cái vật mà tối qua cô nhìn thấy, lúc này đang nóng bỏng chọc vào bụng của cô.

Chương 11: Nóng bỏng