Sống lại trở về đã nửa ngày rồi, nhưng lồng n.g.ự.c ta vẫn còn đau âm ỉ. Kiếp trước, quân địch trói ta trên tường thành, uy h.i.ế.p Cố Uyên lui binh ngàn dặm. Nhưng Cố Uyên là danh tướng Đại Chu, một lòng dốc sức cho chiến sự, làm sao hắn có thể vì một nữ tử mà trì hoãn quân tình? Ta ngã bệnh nơi biên ải, hắn chỉ sai bà tử đến chăm sóc, chưa từng lộ diện. Ta bị bắt đi, hắn đương nhiên cũng sẽ không từ bỏ đại nghĩa. Thật ra, ta không sợ chết, đặc biệt là c.h.ế.t vì đại nghĩa quốc gia. Nhưng ta còn chưa kịp hô lên một câu tuyên ngôn hào hùng đã bị Cố Uyên dùng một mũi tên b.ắ.n chết. Trúng ngay tim. Ít ra cũng nên để ta trước khi c.h.ế.t được thể hiện một chút chứ. Ví dụ như, ta sẽ hô to: "Phu quân, không cần lo cho thiếp! Vì nước mà chết, là vinh hạnh của thiếp!" Đáng tiếc, ta chưa kịp trở thành nữ trung hào kiệt đã c.h.ế.t dưới mũi tên của Cố Uyên. Hồn phách của ta sau khi c.h.ế.t vẫn chưa tan, ta tận mắt chứng kiến trận chiến đó, binh sĩ sĩ khí tăng cao, ai cũng ca ngợi Cố Uyên…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...